Thành toàn ngươ...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Lãnh Đế Thành bên kia chiến đấu đến thiên hôn địa ám, máu chảy thành sông, Lục Ly bên này lại rất bình tĩnh.
Ba vị Địa Tiên lưu lại ẩn núp ở xung quanh, không dám hiển lộ thân hình, thám báo ẩn nấp xung quanh càng không dám lộn xộn, chỉ có thể cảm ứng hạt châu và tình huống xung quanh từ xa.
Lục Ly bế quan tu luyện ở bên trong Thiên Tà Châu, đồng thời suy tư làm như thế nào để phá cục, an toàn đến cửa vào Thủy Ngục?
Nếu như không phải Lục Ly mang theo Thiên Tà Châu, người khác không cách nào di động nửa phần, Lục Ly không dám đi ra, chuyện này như trở thành tử cục.
Hắn không thể trốn mãi ở trong này, mấy năm sau tứ đại thế lực sẽ kéo binh đến Vân Châu Bắc Mạc, đến lúc đó dựa vào đám người Lục Linh làm sao ngăn cản được?
- Nếu như Thiên Tà Châu có thể tự mình bay thì tốt rồi!
Lục Ly khẽ thở dài, Thiên Tà Châu bị phong ấn, rất nhiều thần thông đều không thể sử dụng, luyện hóa tầng phong ấn thứ nhất ít nhất cũng phải mấy năm thời gian. Ai biết mấy năm thời gian sẽ phát sinh chuyện gì? Ngộ nhỡ Thiên Tà Châu bị phá mở thì sao?
- Lãnh Vô Hinh, ngươi có thể luyện chế giải dược ở đây không?
Lục Ly trầm tư mấy canh giờ, mở mắt nói chuyện với Lãnh Vô Hinh, trong xương tủy hắn vẫn còn kịch độc, hiện tại có thời gian, vẫn nên giải độc trước rồi nói sau.
- Có thể!
Lãnh Vô Hinh gật đầu, Lục Ly phất tay để cho nàng đi ra một góc luyện chế giải dược, còn mình thì tiếp tục bế quan. Tạm thời không có biện pháp tốt, chỉ có thể một bên luyện hóa Thiên Tà Châu, một bên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Chiến đấu trong Lãnh Đế Thành kéo dài trọn một ngày, cuối cùng bởi vì thực lực cách quá xa mà hạ màn.
Lục đại gia tộc, mỗi tộc có hai vị lão quái Hóa Thần cảnh tới, tổng cộng là mười hai người, không nói đến hơn một trăm Địa Tiên, chỉ cần mười hai lão quái này cũng đủ để quét ngang Lãnh gia rồi.
Mười mấy vạn người Lãnh gia chiến tử, không có người nào chạy trốn, người nên chạy trốn đã vào tổ giới rồi, bọn họ lưu lại chính là vì tuẫn thành.
Mười mấy vạn người Lãnh gia chết không phí công, Lãnh Tinh Chính và một đám lão quái cũng không chết uổng phí. Chiến quả của bọn họ rất huy hoàng, hơn một trăm người lục đại gia tộc, bị chém giết hơn phân nửa, mười hai Hóa Thần cảnh bị giết chết bốn người.
Phải biết rằng Lãnh gia chỉ có sáu Hóa Thần cảnh, bằng một nửa lục đại gia tộc. Thế nhưng sáu người này lại quá hung tàn, mỗi lần tấn công đều muốn đồng quy vu tận cùng kẻ địch, còn có một lão tổ Lãnh gia tự bạo, kéo theo tộc trưởng Nhâm gia cùng chết.
Đám người tộc trưởng lục đại gia tộc gần như ai cũng bị thương, tộc trưởng Nhâm gia chiến tử, Hạo Trường Quận bị chém đứt một cánh tay, hơn trăm Địa Tiên chết mất sáu mươi người, tổn thất thảm trọng.
Đương nhiên!
Thu hoạch của lục đại gia tộc cũng không tồi, toàn bộ bán thần khí trên người cường giả Lãnh gia bị tịch thu, bên trong không gian giới hoặc ít hoặc nhiều đều có một số bảo vật. Vơ vét Lãnh gia một phen, những linh tài bảo vật không kịp dời đi đều bị phân chiếm.
- Phân tổ ra đi!
Quân Hồng Diệp không hề thỏa mãn, phất tay nói:
- Chúng ta chia làm ba tổ, quét ngang toàn bộ Lãnh hoàng triều. Lần này chết nhiều người như vậy, chút đồ vật này chưa đủ, cướp sạch toàn bộ Lãnh hoàng triều một lần, cứu vãn tổn thất.
- Được!
Quân Hồng Diệp đề nghị khiến hai cái gia tộc Ma Hoàng Giới hết sức đồng ý, chút đồ vật này đối với bọn họ căn bản chưa đủ. Dù sao cũng là cướp sạch Lãnh hoàng triều, chứ không phải cướp sạch toàn bộ Trung Hoàng Giới, không nên khiến Trung Hoàng Giới bạo động.
- Người đâu!
Quân Hồng Diệp gầm lên:
- Tìm người truyền lời, lần này chúng ta tổn thất thảm trọng, xét thấy Lãnh hoàng triều chống cự, chúng ta quyết định tắm máu Lãnh hoàng triều trả thù, nếu dám chống cự, giết chết bất luận tội!
Mấy vị Địa Tiên bận rọn, đi xung quanh tìm kiếm thám báo truyền tin tức này ra. Thực ra đây không phải thông báo cho gia tộc Lãnh hoàng triều, mà là truyền tin cho hai cái hoàng triều khác và các gia tộc còn lại của Trung Hoàng Giới, cảnh cáo bọn họ đừng làm loạn.
- Đi!
Sáu gia tộc chia làm hai tổ, tự mình bay về một cái phương hướng. Hạo Trường Quận và Quân Hồng Diệp một tổ, hắn bay được một đoạn, lại nói trước tiên ẩn nấp chữa thương đã. Hắn bị chặt đứt một cánh tay, nguyên khí tổn thương nặng nề, hắn để người Hạo gia đi theo Quân Hồng Diệp hành động, chờ thương thế tốt lên hắn sẽ đuổi theo đội ngũ.
Quân Hồng Diệp thấy sắc mặt Hạo Trường Quận trắng bệch, thì không ép buộc nữa, dẫn theo đại quân rời đi. Hạo Trường Quận tìm một cái sơn mạch tiềm tu chữa thương, bên trong không gian giới của hắn có linh dược khiến cánh tay cụt mọc lại, nhiều nhất nửa tháng là có thể khôi phục như cũ.
Thế nhưng
Hạo Trường Quận chỉ chữa thương ba canh giờ, lại đột nhiên lẻn đến phía bắc Lãnh Đế Thành. Thân hình hắn hết sức mờ ảo, mặc dù trên đường có thám báo, nhưng không người nào dò xét ra hắn.
Hắn vốn không bay đi quá xa, nên chỉ hao tốn nửa canh giờ đã tới khu vực xung quanh Thiên Tà Châu. Hắn lặng lẽ dùng thần niệm dò xét một phen, rất nhanh đã khóa chặt những thám báo ẩn ẩn nấp xung quanh và ba tên Địa Tiên ở lại canh giữ.
- Hưu.
Hắn lặng lẽ tiếp cận, trong tay xuất hiện một cái chuông lớn, trùm về phía ba người ẩn nấp. Thời điểm chuông lớn chụp xuống một người trong đó tránh thoát sang bên cạnh, còn hai người khác thì bị chuông lớn chụp lại.
- Đông đông đông!
Bên trong chuông lớn phát ra từng tiếng nổ nặng nề, rất nhanh hai vị Địa Tiên đã bị chấn ngất đi. Vị Địa Tiên còn lại đứng ở một bên, nhưng không có bất kỳ cử động gì, ngược lại kinh nghi nhìn Hạo Trường Quận bay tới hỏi:
- Lão tổ, ngươi đây là.
Vị Địa Tiên này là Địa Tiên Hạo gia, vừa rồi nhận được truyền âm của Hạo Trường Quận, nên lúc này mới tránh được. Hạo Trường Quận lạnh giọng nói:
- Đừng nói nhảm, đi giết sạch thám báo ở xung quanh, một người cũng không để lại, nhanh lên!
Địa Tiên Hạo gia không dám chần chờ, lao đi như thương ưng, rất nhanh bốn phía vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Hắn vẫn biết vị trí những thám báo ẩn nấp xung quanh, chẳng qua là không giết mà thôi.
Chỉ hai nén hương thời gian, thám báo ẩn nấp trong vòng ngàn dặm xung quanh đều bị chém chết, Địa Tiên Hạo gia bay tới, gật đầu nói:
- Giải quyết xong rồi.
- Tốt!
Trong mắt Hạo Trường Quận hiện lên một chút lạnh lẽo, hắn quát khẽ nói:
- Ngươi đang ở đây canh gác, ta đi đoạt hạt châu này lại.
- Hạt châu?
Địa Tiên Hạo gia bừng tỉnh, xem ra một mình Hạo Trường Quận tới, chính là muốn đoạt được hạt châu này.
Nội tâm của hắn thoáng nóng lên, rất có thể hạt châu này là thần khí, nếu như Hạo gia có thể lấy được mà nói... khả năng Hạo gia sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất tứ giới, đến lúc đó thống nhất tứ đại giới và ngũ tiểu giới đều không thành vấn đề.
- Không đúng.
Địa Tiên Hạo gia nhớ ra cái gì, chần chờ nói:
- Lão tổ, nếu như ngài lấy đi hạt châu, Hạo Xuyên sẽ xảy ra chuyện.
- Ha ha!
Hạo Trường Quận cười lạnh nói:
- Một người đứa chái còn trẻ mà thôi, so sánh với một món thần khí, cái gì nhẹ cái gì nặng ngươi còn không phân rõ sao? Chỉ cần đoạt được món thần khí này, đừng nói hi sinh một đứa cháu, cho dù gia tộc chết một nửa người cũng đáng giá!
- Ầm!
Trong tay Hạo Trường Quận xuất hiện một thanh cự phủ, thân thể bay lên trời như cuồng long, một tay vung cự phủ nặng nề đánh về phía hạt châu.
Cho dù bảo vật có phòng ngự mạnh như nào đi nữa, thì bên trong cũng cần năng lượng chống đỡ, chỉ cần tiêu hao hết năng lượng bên trong, dĩ nhiên lực phòng ngự hạt châu này sẽ trở nên yếu đi. Đến lúc đó coi như không thể trực tiếp mang đi, cũng có thể chấn động cho đám người Lục Ly ở bên trong đi ra.
Cho dù thần khí tổn hại, cũng có thể nghĩ biện pháp chữa trị, quan trọng nhất là đoạt được hạt châu này. Hạo Trường Quận bị chặt đứt một cánh tay, không kịp chữa thương đã vội vàng chạy tới, không phải là muốn nắm chặt thời gian đoạt nó sao?
- Phanh!
Cự phủ nặng nề bổ vào phía trên hạt châu, hạt châu loé sáng, lù lù bất động, không có chút ít rung động.
Lục Ly đang bế quan tu luyện ở bên trong cảm ứng thấy tình huống bên ngoài, rất nhanh âm thanh nổi giận của hắn vang lên:
- Lão cẩu Hạo gia, xem ra ngươi quyết tâm muốn giết chết con cháu nhà ngươi rồi? Đã như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Ba vị Địa Tiên lưu lại ẩn núp ở xung quanh, không dám hiển lộ thân hình, thám báo ẩn nấp xung quanh càng không dám lộn xộn, chỉ có thể cảm ứng hạt châu và tình huống xung quanh từ xa.
Lục Ly bế quan tu luyện ở bên trong Thiên Tà Châu, đồng thời suy tư làm như thế nào để phá cục, an toàn đến cửa vào Thủy Ngục?
Nếu như không phải Lục Ly mang theo Thiên Tà Châu, người khác không cách nào di động nửa phần, Lục Ly không dám đi ra, chuyện này như trở thành tử cục.
Hắn không thể trốn mãi ở trong này, mấy năm sau tứ đại thế lực sẽ kéo binh đến Vân Châu Bắc Mạc, đến lúc đó dựa vào đám người Lục Linh làm sao ngăn cản được?
- Nếu như Thiên Tà Châu có thể tự mình bay thì tốt rồi!
Lục Ly khẽ thở dài, Thiên Tà Châu bị phong ấn, rất nhiều thần thông đều không thể sử dụng, luyện hóa tầng phong ấn thứ nhất ít nhất cũng phải mấy năm thời gian. Ai biết mấy năm thời gian sẽ phát sinh chuyện gì? Ngộ nhỡ Thiên Tà Châu bị phá mở thì sao?
- Lãnh Vô Hinh, ngươi có thể luyện chế giải dược ở đây không?
Lục Ly trầm tư mấy canh giờ, mở mắt nói chuyện với Lãnh Vô Hinh, trong xương tủy hắn vẫn còn kịch độc, hiện tại có thời gian, vẫn nên giải độc trước rồi nói sau.
- Có thể!
Lãnh Vô Hinh gật đầu, Lục Ly phất tay để cho nàng đi ra một góc luyện chế giải dược, còn mình thì tiếp tục bế quan. Tạm thời không có biện pháp tốt, chỉ có thể một bên luyện hóa Thiên Tà Châu, một bên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Chiến đấu trong Lãnh Đế Thành kéo dài trọn một ngày, cuối cùng bởi vì thực lực cách quá xa mà hạ màn.
Lục đại gia tộc, mỗi tộc có hai vị lão quái Hóa Thần cảnh tới, tổng cộng là mười hai người, không nói đến hơn một trăm Địa Tiên, chỉ cần mười hai lão quái này cũng đủ để quét ngang Lãnh gia rồi.
Mười mấy vạn người Lãnh gia chiến tử, không có người nào chạy trốn, người nên chạy trốn đã vào tổ giới rồi, bọn họ lưu lại chính là vì tuẫn thành.
Mười mấy vạn người Lãnh gia chết không phí công, Lãnh Tinh Chính và một đám lão quái cũng không chết uổng phí. Chiến quả của bọn họ rất huy hoàng, hơn một trăm người lục đại gia tộc, bị chém giết hơn phân nửa, mười hai Hóa Thần cảnh bị giết chết bốn người.
Phải biết rằng Lãnh gia chỉ có sáu Hóa Thần cảnh, bằng một nửa lục đại gia tộc. Thế nhưng sáu người này lại quá hung tàn, mỗi lần tấn công đều muốn đồng quy vu tận cùng kẻ địch, còn có một lão tổ Lãnh gia tự bạo, kéo theo tộc trưởng Nhâm gia cùng chết.
Đám người tộc trưởng lục đại gia tộc gần như ai cũng bị thương, tộc trưởng Nhâm gia chiến tử, Hạo Trường Quận bị chém đứt một cánh tay, hơn trăm Địa Tiên chết mất sáu mươi người, tổn thất thảm trọng.
Đương nhiên!
Thu hoạch của lục đại gia tộc cũng không tồi, toàn bộ bán thần khí trên người cường giả Lãnh gia bị tịch thu, bên trong không gian giới hoặc ít hoặc nhiều đều có một số bảo vật. Vơ vét Lãnh gia một phen, những linh tài bảo vật không kịp dời đi đều bị phân chiếm.
- Phân tổ ra đi!
Quân Hồng Diệp không hề thỏa mãn, phất tay nói:
- Chúng ta chia làm ba tổ, quét ngang toàn bộ Lãnh hoàng triều. Lần này chết nhiều người như vậy, chút đồ vật này chưa đủ, cướp sạch toàn bộ Lãnh hoàng triều một lần, cứu vãn tổn thất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được!
Quân Hồng Diệp đề nghị khiến hai cái gia tộc Ma Hoàng Giới hết sức đồng ý, chút đồ vật này đối với bọn họ căn bản chưa đủ. Dù sao cũng là cướp sạch Lãnh hoàng triều, chứ không phải cướp sạch toàn bộ Trung Hoàng Giới, không nên khiến Trung Hoàng Giới bạo động.
- Người đâu!
Quân Hồng Diệp gầm lên:
- Tìm người truyền lời, lần này chúng ta tổn thất thảm trọng, xét thấy Lãnh hoàng triều chống cự, chúng ta quyết định tắm máu Lãnh hoàng triều trả thù, nếu dám chống cự, giết chết bất luận tội!
Mấy vị Địa Tiên bận rọn, đi xung quanh tìm kiếm thám báo truyền tin tức này ra. Thực ra đây không phải thông báo cho gia tộc Lãnh hoàng triều, mà là truyền tin cho hai cái hoàng triều khác và các gia tộc còn lại của Trung Hoàng Giới, cảnh cáo bọn họ đừng làm loạn.
- Đi!
Sáu gia tộc chia làm hai tổ, tự mình bay về một cái phương hướng. Hạo Trường Quận và Quân Hồng Diệp một tổ, hắn bay được một đoạn, lại nói trước tiên ẩn nấp chữa thương đã. Hắn bị chặt đứt một cánh tay, nguyên khí tổn thương nặng nề, hắn để người Hạo gia đi theo Quân Hồng Diệp hành động, chờ thương thế tốt lên hắn sẽ đuổi theo đội ngũ.
Quân Hồng Diệp thấy sắc mặt Hạo Trường Quận trắng bệch, thì không ép buộc nữa, dẫn theo đại quân rời đi. Hạo Trường Quận tìm một cái sơn mạch tiềm tu chữa thương, bên trong không gian giới của hắn có linh dược khiến cánh tay cụt mọc lại, nhiều nhất nửa tháng là có thể khôi phục như cũ.
Thế nhưng
Hạo Trường Quận chỉ chữa thương ba canh giờ, lại đột nhiên lẻn đến phía bắc Lãnh Đế Thành. Thân hình hắn hết sức mờ ảo, mặc dù trên đường có thám báo, nhưng không người nào dò xét ra hắn.
Hắn vốn không bay đi quá xa, nên chỉ hao tốn nửa canh giờ đã tới khu vực xung quanh Thiên Tà Châu. Hắn lặng lẽ dùng thần niệm dò xét một phen, rất nhanh đã khóa chặt những thám báo ẩn ẩn nấp xung quanh và ba tên Địa Tiên ở lại canh giữ.
- Hưu.
Hắn lặng lẽ tiếp cận, trong tay xuất hiện một cái chuông lớn, trùm về phía ba người ẩn nấp. Thời điểm chuông lớn chụp xuống một người trong đó tránh thoát sang bên cạnh, còn hai người khác thì bị chuông lớn chụp lại.
- Đông đông đông!
Bên trong chuông lớn phát ra từng tiếng nổ nặng nề, rất nhanh hai vị Địa Tiên đã bị chấn ngất đi. Vị Địa Tiên còn lại đứng ở một bên, nhưng không có bất kỳ cử động gì, ngược lại kinh nghi nhìn Hạo Trường Quận bay tới hỏi:
- Lão tổ, ngươi đây là.
Vị Địa Tiên này là Địa Tiên Hạo gia, vừa rồi nhận được truyền âm của Hạo Trường Quận, nên lúc này mới tránh được. Hạo Trường Quận lạnh giọng nói:
- Đừng nói nhảm, đi giết sạch thám báo ở xung quanh, một người cũng không để lại, nhanh lên!
Địa Tiên Hạo gia không dám chần chờ, lao đi như thương ưng, rất nhanh bốn phía vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Hắn vẫn biết vị trí những thám báo ẩn nấp xung quanh, chẳng qua là không giết mà thôi.
Chỉ hai nén hương thời gian, thám báo ẩn nấp trong vòng ngàn dặm xung quanh đều bị chém chết, Địa Tiên Hạo gia bay tới, gật đầu nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Giải quyết xong rồi.
- Tốt!
Trong mắt Hạo Trường Quận hiện lên một chút lạnh lẽo, hắn quát khẽ nói:
- Ngươi đang ở đây canh gác, ta đi đoạt hạt châu này lại.
- Hạt châu?
Địa Tiên Hạo gia bừng tỉnh, xem ra một mình Hạo Trường Quận tới, chính là muốn đoạt được hạt châu này.
Nội tâm của hắn thoáng nóng lên, rất có thể hạt châu này là thần khí, nếu như Hạo gia có thể lấy được mà nói... khả năng Hạo gia sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất tứ giới, đến lúc đó thống nhất tứ đại giới và ngũ tiểu giới đều không thành vấn đề.
- Không đúng.
Địa Tiên Hạo gia nhớ ra cái gì, chần chờ nói:
- Lão tổ, nếu như ngài lấy đi hạt châu, Hạo Xuyên sẽ xảy ra chuyện.
- Ha ha!
Hạo Trường Quận cười lạnh nói:
- Một người đứa chái còn trẻ mà thôi, so sánh với một món thần khí, cái gì nhẹ cái gì nặng ngươi còn không phân rõ sao? Chỉ cần đoạt được món thần khí này, đừng nói hi sinh một đứa cháu, cho dù gia tộc chết một nửa người cũng đáng giá!
- Ầm!
Trong tay Hạo Trường Quận xuất hiện một thanh cự phủ, thân thể bay lên trời như cuồng long, một tay vung cự phủ nặng nề đánh về phía hạt châu.
Cho dù bảo vật có phòng ngự mạnh như nào đi nữa, thì bên trong cũng cần năng lượng chống đỡ, chỉ cần tiêu hao hết năng lượng bên trong, dĩ nhiên lực phòng ngự hạt châu này sẽ trở nên yếu đi. Đến lúc đó coi như không thể trực tiếp mang đi, cũng có thể chấn động cho đám người Lục Ly ở bên trong đi ra.
Cho dù thần khí tổn hại, cũng có thể nghĩ biện pháp chữa trị, quan trọng nhất là đoạt được hạt châu này. Hạo Trường Quận bị chặt đứt một cánh tay, không kịp chữa thương đã vội vàng chạy tới, không phải là muốn nắm chặt thời gian đoạt nó sao?
- Phanh!
Cự phủ nặng nề bổ vào phía trên hạt châu, hạt châu loé sáng, lù lù bất động, không có chút ít rung động.
Lục Ly đang bế quan tu luyện ở bên trong cảm ứng thấy tình huống bên ngoài, rất nhanh âm thanh nổi giận của hắn vang lên:
- Lão cẩu Hạo gia, xem ra ngươi quyết tâm muốn giết chết con cháu nhà ngươi rồi? Đã như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro