Thiên manh nữ
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Đột nhiên cứu một thiếu nữ xinh đẹp, cũng không biết sẽ mang đến cho mình bao nhiêu phiền toái.
Thật ra tính cách Lục Ly vẫn luôn không đổi, chuyện đã nhận định rồi, thì không có gì hối hận cả.
Thiếu nữ không có gạt người, Lục Ly mang theo nàng bay hơn nửa canh giờ, không biết đã bay ra ngoài bao xa rồi. Lục Ly còn đặc biệt thay đổi phương hướng đi đường vòng về phía trước, hơn nửa canh giờ này không có truy binh xuất hiện.
Thiếu nữ nuốt hai quả đan dược, chữa thương hơn nửa canh giờ, rõ ràng khí sắc đã khá hơn một chút, thế nhưng vẫn ngồi xếp bằng, không có mở mắt như cũ... đương nhiên nàng có mở mắt cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào thần niệm dò xét.
Lục Ly không nói lời nào, trầm mặc bay về phía trước, liên tục bay hơn một canh giờ, nhưng vẫn không có truy binh như cũ. Lục Ly hơi an tâm, chạy ra khoảng cách xa như vậy, truy binh muốn đuổi kịp cũng rất khó khăn?
- Ầm...
Tiếp tục bay thêm ba canh giờ nữa vẫn rất bình tĩnh. Nhưng thời điểm đi ngang qua một tòa núi lớn, đột nhiên có một đạo thần niệm cường đại quét qua, Lục Ly sợ tới mức lập tức ngừng lại, đạo thần niệm này vô cùng khủng bố, tuyệt đối là Địa Tiên trở lên.
- Tiểu cô nương này không tồi!
Một giọng nói dâm tà đột ngột vang lên, tiếp theo núi lớn màu vàng kim nổ tung, một lão đầu râu tóc bặc trắng bắn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bên cạnh Lục Ly, ánh mắt đầy vẻ nóng bỏng.
Thân thể Lục Ly trở nê vô cùng căng thẳng, vào thời khắc này thiếu nữ cũng mở mắt ra, nàng dùng thần niệm quét đến chỗ lão đầu một lần, mở miệng nói:
- Thiên Tà lão nhân?
Lão đầu tóc bạc cười lớn lên nói:
- Ha ha ha, không nghĩ tới một bé gái như ngươi lại biết danh hiệu của lão phu. Nếu đã nhận ra, chắc ngươi cũng biết lão cách phu đối nhân xử thế và sở thích chứ?
- Ta gọi là Duẫn Thanh Ti!
Trên mặt thiếu nữ không có bất kỳ bối rối nào, bình tĩnh nói:
- Thiên Tà lão nhân, ta nghĩ ngươi cũng nghe nói qua tên của ta.
Nội tâm Lục Ly dấy lên một chút hi vọng, rất rõ ràng Thiên Tà lão nhân coi trọng thiếu nữ, muốn mạnh mẽ bắt người cướp của rời đi, còn hắn không có bất ngờ gì thì sẽ bị lập tức chém giết. Không nghĩ tới địa vị thiếu nữ dường như rất lớn? Tự giới thiệu rồi?
- Duẫn Thanh Ti?
Thiên Tà lão nhân nhướng mày, không xác định dò hỏi nói:
- Trung Hoàng Giới?
Duẫn Thanh Ti cười khổ một tiếng nói:
- Tứ đại giới diện có hai Duẫn Thanh Ti sao? Có hai người mù sao?
- Đáng tiếc, mỹ nhân tuyệt sắc như thế, lại bị mù bẩm sinh!
Thiên Tà lão nhân nhẹ nhàng thở dài, lập tức nhớ tới cái gì, trong mắt lại lộ ra tinh mang nói:
- Nghe nói ngươi là thiên địa thần thai vạn năm khó xuất hiện?
Sắc mặt Duẫn Thanh Ti khẽ biến, cắn cắn bờ môi còn vương máu, ngưng giọng nói:
- Thiên Tà lão nhân, ngươi nên biết, hậu quả xâm phạm ta!
- Ha ha ha ha!
Thiên Tà lão nhân cười lớn một tiếng, thần niệm phòng ra cực hạn, sau khi hắn dò xét trong phạm vi ngàn dặm không có bất luận kẻ nào, thì cũng không che dấu sự tham lam và ham muốn trong nội tâm nữa, hắn cười lạnh nói:
- Quả thực lão bất tử nhà ngươi rất lợi hại, nhưng nếu ta xâm phạm ngươi, sau đó bỏ chạy đến Ám Ngục, lão bất tử nhà ngươi còn có thể truy sát ta sao?
Sắc mặt Duẫn Thanh Ti hoàn toàn thay đổi, ánh mắt không có gì thay đổi, trên mặt lộ ra một chút kinh hoảng, thân thể mềm mại hơi rung động lên.
Lục Ly khẽ thở dài trong lòng, xem ra hôm nay vẫn khó thoát vận rủi. Vừa rồi còn đang suy nghĩ, cứu thiếu nữ này có mang đến rắc rối lớn hay không, không nghĩ tới chưa qua mấy canh giờ đã xảy ra chuyện.
Dường như thiếu nữ cảm nhận được tâm tình Lục Ly biến ảo, nàng cắn cắn môi nói:
- Người này không phải người trong tộc chúng ta, vừa rồi là hắn cứu ta. Hắn hoàn toàn không biết thân phận của ta. Ngươi thả hắn được không, ta... ta đi theo ngươi.
- Hả?
Thân thể Lục Ly chấn động, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào Duẫn Thanh Ti, một cô gái tuyệt thế thoạt nhìn nhu hoà yếu ớt, không ăn khói lửa nhân gian, lại vì hắn, nói sẽ đi theo lão quái này?
- Được!
Thiên Tà lão nhân lạnh lẽo nhìn Lục Ly một cái, làm bộ như không để ý chút nào nói:
- Tiểu tử, coi như ngươi mệnh tốt, quên chuyện hôm nay đi, ngươi sẽ sống càng lâu, mau cút đi!
Duẫn Thanh Ti khom mình hành lễ với Lục Ly:
- Công tử, có thể nói cho Thanh Ti biết tên của ân nhân hay không? Nếu có kiếp sau, Thanh Ti sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngươi.
- Ta gọi là Lục Ly!
Lục Ly mặt không biểu cảm trả lời, trong lòng dâng lên vô tận thương xót và nổi giận. Một cô gái tuyệt mỹ yếu đuối như thế, lại sắp bị một tên lão quái xâm phạm và lăng nhục. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa từng nhìn qua cái thế giới mỹ lệ này, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với nàng như vậy?
Đầu óc Lục Ly điên cuồng vận chuyển, suy nghĩ phương pháp phá cục, không chỉ vì cứu thiếu nữ làm người vừa ý này, mà còn vì cứu chính hắn.
Vừa rồi Thiên Tà lão nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, không che dấu sát ý chỗ sâu trong mắt. Lục Ly tin tưởng cho dù hắn chạy trốn trăm vạn dặm, Thiên Tà lão nhân cũng sẽ nghĩ đủ biện pháp tìm được hắn, sau đó giết chết hắn, tránh cho chuyện này lộ ra.
Dưới nguy cơ sống chết, đầu óc Lục Ly tăng tốc chuyển động, đột nhiên nội tâm của hắn loé lên, giới chỉ trong tay phát sáng lấy ra một khối lệnh bài màu đỏ như máu.
- Oanh!
Lệnh bài màu đỏ như máu vừa xuất hiện, thân thể mềm mại của Duẫn Thanh Ti đột nhiên run lên, ánh mắt Thiên Tà lão nhân cũng bị hấp dẫn, trong đôi mắt loé lên tinh mang vạn trượng.
- Huyết Hoàng Lệnh!
Khóe miệng Duẫn Thanh Ti cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, tuyệt mỹ di thế. Nàng nhìn Thiên Tà lão nhân nói:
- Lão quái, Lục công tử hẳn là đồ đệ Huyết Hoàng! Nếu như Huyết Hoàng muốn truy sát ngươi, đừng nói ngươi trốn vào Ám Ngục, cho dù bỏ chạy đến Hồn Ngục cũng khó thoát khỏi cái chết?
Ngoài mặt Lục Ly làm bộ lạnh nhạt, nhưng nội tâm lại nhấc lên sóng to gió lớn, không nghĩ tới cường giả thần bí cho hắn lệnh bài lại mạnh như thế? Có thể đi đến tầng thứ chín Hỗn Độn Luyện Ngục, Hồn Ngục? Phải biết rằng xông qua tầng thứ mười sẽ có thể bạch nhật phi thăng.
Hai mắt Thiên Tà lão nhân lấp lánh, nội tâm có một ít chần chờ, hắn giống như nhớ ra cái gì, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng hòng lừa gạt lão phu, Huyết Hoàng không thu đồ đệ!
- Phải không?
Lục Ly lấy hết can đảm, giơ cao lệnh bài nói:
- Chẳng lẽ lệnh bài này là giả? Hoặc là có ai có thể cướp đoạt tấm lệnh bài này từ trong tay sư phụ của ta? Hay là muốn ta bóp nát lệnh bài, gọi sư phụ của ta đến, nói với ngươi một chút.
Sắc mặt Thiên Tà lão nhân hoàn toàn thay đổi, hắn oán hận nhìn Lục Ly một cái, sau đó lại không nỡ nhìn Duẫn Thanh Ti mấy lần, lúc này mới u oán nói:
- Thiên địa thần thai vạn năm khó gặp, lợi cho tiểu tử ngươi rồi, hừ hừ!
Thiên Tà lão nhân hừ lạnh hai tiếng, hóa thành một đạo lưu quang bay về nơi xa. Lục Ly chờ giây lát, mồ hôi lạnh trên trán mới chảy ròng xuống, khống chế Mệnh Luân tiếp tục bay về phía tây.
- Oanh...
Duẫn Thanh Ti lấy ra một hạt châu màu xanh, ngưng tụ một cái lá chắn bảo vệ, bao phủ hai người vào. Nhẹ giọng giải thích:
- Vòng bảo hộ này có thể ngăn cách âm thanh, cho dù Thiên Tà lão nhân dùng thần niệm cũng không xuyên vào được. Lục công tử, ngươi lại cứu Thanh Ti một lần rồi.
Duẫn Thanh Ti không hề nói gì nhiều, thế nhưng Lục Ly có thể cảm nhận được nội tâm của nàng vô cùng cảm kích. Hắn không có ý nghĩ mang ân tương báo, hắn không làm được chuyện như vậy.
Hắn lắc đầu cười nói:
- Vừa rồi tôi cũng không phải là hoàn toàn cứu cô, tôi cũng vì tự vệ mà thôi.
Duẫn Thanh Ti không nói đến chuyện này nữa, ánh mắt nhìn về phía lệnh bài trong tay Lục Ly, trên mặt lộ ra một chút tò mò, hỏi:
- Ngươi vừa mới nói dối, thế nhưng ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, làm sao ngươi có được cái Huyết Hoàng Lệnh này?
Thật ra tính cách Lục Ly vẫn luôn không đổi, chuyện đã nhận định rồi, thì không có gì hối hận cả.
Thiếu nữ không có gạt người, Lục Ly mang theo nàng bay hơn nửa canh giờ, không biết đã bay ra ngoài bao xa rồi. Lục Ly còn đặc biệt thay đổi phương hướng đi đường vòng về phía trước, hơn nửa canh giờ này không có truy binh xuất hiện.
Thiếu nữ nuốt hai quả đan dược, chữa thương hơn nửa canh giờ, rõ ràng khí sắc đã khá hơn một chút, thế nhưng vẫn ngồi xếp bằng, không có mở mắt như cũ... đương nhiên nàng có mở mắt cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào thần niệm dò xét.
Lục Ly không nói lời nào, trầm mặc bay về phía trước, liên tục bay hơn một canh giờ, nhưng vẫn không có truy binh như cũ. Lục Ly hơi an tâm, chạy ra khoảng cách xa như vậy, truy binh muốn đuổi kịp cũng rất khó khăn?
- Ầm...
Tiếp tục bay thêm ba canh giờ nữa vẫn rất bình tĩnh. Nhưng thời điểm đi ngang qua một tòa núi lớn, đột nhiên có một đạo thần niệm cường đại quét qua, Lục Ly sợ tới mức lập tức ngừng lại, đạo thần niệm này vô cùng khủng bố, tuyệt đối là Địa Tiên trở lên.
- Tiểu cô nương này không tồi!
Một giọng nói dâm tà đột ngột vang lên, tiếp theo núi lớn màu vàng kim nổ tung, một lão đầu râu tóc bặc trắng bắn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bên cạnh Lục Ly, ánh mắt đầy vẻ nóng bỏng.
Thân thể Lục Ly trở nê vô cùng căng thẳng, vào thời khắc này thiếu nữ cũng mở mắt ra, nàng dùng thần niệm quét đến chỗ lão đầu một lần, mở miệng nói:
- Thiên Tà lão nhân?
Lão đầu tóc bạc cười lớn lên nói:
- Ha ha ha, không nghĩ tới một bé gái như ngươi lại biết danh hiệu của lão phu. Nếu đã nhận ra, chắc ngươi cũng biết lão cách phu đối nhân xử thế và sở thích chứ?
- Ta gọi là Duẫn Thanh Ti!
Trên mặt thiếu nữ không có bất kỳ bối rối nào, bình tĩnh nói:
- Thiên Tà lão nhân, ta nghĩ ngươi cũng nghe nói qua tên của ta.
Nội tâm Lục Ly dấy lên một chút hi vọng, rất rõ ràng Thiên Tà lão nhân coi trọng thiếu nữ, muốn mạnh mẽ bắt người cướp của rời đi, còn hắn không có bất ngờ gì thì sẽ bị lập tức chém giết. Không nghĩ tới địa vị thiếu nữ dường như rất lớn? Tự giới thiệu rồi?
- Duẫn Thanh Ti?
Thiên Tà lão nhân nhướng mày, không xác định dò hỏi nói:
- Trung Hoàng Giới?
Duẫn Thanh Ti cười khổ một tiếng nói:
- Tứ đại giới diện có hai Duẫn Thanh Ti sao? Có hai người mù sao?
- Đáng tiếc, mỹ nhân tuyệt sắc như thế, lại bị mù bẩm sinh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Tà lão nhân nhẹ nhàng thở dài, lập tức nhớ tới cái gì, trong mắt lại lộ ra tinh mang nói:
- Nghe nói ngươi là thiên địa thần thai vạn năm khó xuất hiện?
Sắc mặt Duẫn Thanh Ti khẽ biến, cắn cắn bờ môi còn vương máu, ngưng giọng nói:
- Thiên Tà lão nhân, ngươi nên biết, hậu quả xâm phạm ta!
- Ha ha ha ha!
Thiên Tà lão nhân cười lớn một tiếng, thần niệm phòng ra cực hạn, sau khi hắn dò xét trong phạm vi ngàn dặm không có bất luận kẻ nào, thì cũng không che dấu sự tham lam và ham muốn trong nội tâm nữa, hắn cười lạnh nói:
- Quả thực lão bất tử nhà ngươi rất lợi hại, nhưng nếu ta xâm phạm ngươi, sau đó bỏ chạy đến Ám Ngục, lão bất tử nhà ngươi còn có thể truy sát ta sao?
Sắc mặt Duẫn Thanh Ti hoàn toàn thay đổi, ánh mắt không có gì thay đổi, trên mặt lộ ra một chút kinh hoảng, thân thể mềm mại hơi rung động lên.
Lục Ly khẽ thở dài trong lòng, xem ra hôm nay vẫn khó thoát vận rủi. Vừa rồi còn đang suy nghĩ, cứu thiếu nữ này có mang đến rắc rối lớn hay không, không nghĩ tới chưa qua mấy canh giờ đã xảy ra chuyện.
Dường như thiếu nữ cảm nhận được tâm tình Lục Ly biến ảo, nàng cắn cắn môi nói:
- Người này không phải người trong tộc chúng ta, vừa rồi là hắn cứu ta. Hắn hoàn toàn không biết thân phận của ta. Ngươi thả hắn được không, ta... ta đi theo ngươi.
- Hả?
Thân thể Lục Ly chấn động, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào Duẫn Thanh Ti, một cô gái tuyệt thế thoạt nhìn nhu hoà yếu ớt, không ăn khói lửa nhân gian, lại vì hắn, nói sẽ đi theo lão quái này?
- Được!
Thiên Tà lão nhân lạnh lẽo nhìn Lục Ly một cái, làm bộ như không để ý chút nào nói:
- Tiểu tử, coi như ngươi mệnh tốt, quên chuyện hôm nay đi, ngươi sẽ sống càng lâu, mau cút đi!
Duẫn Thanh Ti khom mình hành lễ với Lục Ly:
- Công tử, có thể nói cho Thanh Ti biết tên của ân nhân hay không? Nếu có kiếp sau, Thanh Ti sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngươi.
- Ta gọi là Lục Ly!
Lục Ly mặt không biểu cảm trả lời, trong lòng dâng lên vô tận thương xót và nổi giận. Một cô gái tuyệt mỹ yếu đuối như thế, lại sắp bị một tên lão quái xâm phạm và lăng nhục. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa từng nhìn qua cái thế giới mỹ lệ này, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với nàng như vậy?
Đầu óc Lục Ly điên cuồng vận chuyển, suy nghĩ phương pháp phá cục, không chỉ vì cứu thiếu nữ làm người vừa ý này, mà còn vì cứu chính hắn.
Vừa rồi Thiên Tà lão nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, không che dấu sát ý chỗ sâu trong mắt. Lục Ly tin tưởng cho dù hắn chạy trốn trăm vạn dặm, Thiên Tà lão nhân cũng sẽ nghĩ đủ biện pháp tìm được hắn, sau đó giết chết hắn, tránh cho chuyện này lộ ra.
Dưới nguy cơ sống chết, đầu óc Lục Ly tăng tốc chuyển động, đột nhiên nội tâm của hắn loé lên, giới chỉ trong tay phát sáng lấy ra một khối lệnh bài màu đỏ như máu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Oanh!
Lệnh bài màu đỏ như máu vừa xuất hiện, thân thể mềm mại của Duẫn Thanh Ti đột nhiên run lên, ánh mắt Thiên Tà lão nhân cũng bị hấp dẫn, trong đôi mắt loé lên tinh mang vạn trượng.
- Huyết Hoàng Lệnh!
Khóe miệng Duẫn Thanh Ti cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, tuyệt mỹ di thế. Nàng nhìn Thiên Tà lão nhân nói:
- Lão quái, Lục công tử hẳn là đồ đệ Huyết Hoàng! Nếu như Huyết Hoàng muốn truy sát ngươi, đừng nói ngươi trốn vào Ám Ngục, cho dù bỏ chạy đến Hồn Ngục cũng khó thoát khỏi cái chết?
Ngoài mặt Lục Ly làm bộ lạnh nhạt, nhưng nội tâm lại nhấc lên sóng to gió lớn, không nghĩ tới cường giả thần bí cho hắn lệnh bài lại mạnh như thế? Có thể đi đến tầng thứ chín Hỗn Độn Luyện Ngục, Hồn Ngục? Phải biết rằng xông qua tầng thứ mười sẽ có thể bạch nhật phi thăng.
Hai mắt Thiên Tà lão nhân lấp lánh, nội tâm có một ít chần chờ, hắn giống như nhớ ra cái gì, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng hòng lừa gạt lão phu, Huyết Hoàng không thu đồ đệ!
- Phải không?
Lục Ly lấy hết can đảm, giơ cao lệnh bài nói:
- Chẳng lẽ lệnh bài này là giả? Hoặc là có ai có thể cướp đoạt tấm lệnh bài này từ trong tay sư phụ của ta? Hay là muốn ta bóp nát lệnh bài, gọi sư phụ của ta đến, nói với ngươi một chút.
Sắc mặt Thiên Tà lão nhân hoàn toàn thay đổi, hắn oán hận nhìn Lục Ly một cái, sau đó lại không nỡ nhìn Duẫn Thanh Ti mấy lần, lúc này mới u oán nói:
- Thiên địa thần thai vạn năm khó gặp, lợi cho tiểu tử ngươi rồi, hừ hừ!
Thiên Tà lão nhân hừ lạnh hai tiếng, hóa thành một đạo lưu quang bay về nơi xa. Lục Ly chờ giây lát, mồ hôi lạnh trên trán mới chảy ròng xuống, khống chế Mệnh Luân tiếp tục bay về phía tây.
- Oanh...
Duẫn Thanh Ti lấy ra một hạt châu màu xanh, ngưng tụ một cái lá chắn bảo vệ, bao phủ hai người vào. Nhẹ giọng giải thích:
- Vòng bảo hộ này có thể ngăn cách âm thanh, cho dù Thiên Tà lão nhân dùng thần niệm cũng không xuyên vào được. Lục công tử, ngươi lại cứu Thanh Ti một lần rồi.
Duẫn Thanh Ti không hề nói gì nhiều, thế nhưng Lục Ly có thể cảm nhận được nội tâm của nàng vô cùng cảm kích. Hắn không có ý nghĩ mang ân tương báo, hắn không làm được chuyện như vậy.
Hắn lắc đầu cười nói:
- Vừa rồi tôi cũng không phải là hoàn toàn cứu cô, tôi cũng vì tự vệ mà thôi.
Duẫn Thanh Ti không nói đến chuyện này nữa, ánh mắt nhìn về phía lệnh bài trong tay Lục Ly, trên mặt lộ ra một chút tò mò, hỏi:
- Ngươi vừa mới nói dối, thế nhưng ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, làm sao ngươi có được cái Huyết Hoàng Lệnh này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro