Thiên tử kiêu...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Dạ Lạc một thân áo bào trắng như tuyết, trên mặt hiện lên ý cười như gió xuân, bộ dạng văn nhã tuyệt thế.
Một đoạn thời gian không gặp, khí độ hắn càng hơn trước, rất nhiều tiểu thư trong đại điện lập tức lộ vẻ mê say, cũng không biết là thật bị mê hoặc hay là cố ý giả bộ đi ra.
Đứng bên cạnh Dạ Lạc là một nữ tử tuyệt sắc, dung mạo và khí chất so với Lục Linh thì vẫn kém chút. Được cái trên thân quý khí phi phàm, mang đến cho người cảm giác như là Phượng Hoàng trên trời cao, như là ngôi sao giữa trời đêm, chói sáng lóa mắt.
Vị này là em gái ruột của Dạ Lạc, Dạ Vũ, đệ nhất tiểu thư Dạ gia, yêu ai yêu cả đường đi Lục Ly cảm thấy Dạ Vũ tiểu thư này cũng không sai.
Thiếu tộc trưởng và đệ nhất tiểu thư Dạ gia xuất hiện, toàn trường lập tức đứng dậy đón chào, Lục Ly không dám có biểu hiện gì khác thường, cũng học theo Cổ Mẫn đi tới chỗ Dạ Lạc.
Ánh mắt Dạ Vinh lại chớp qua một tia u ám, Dạ Lạc xuất hiện ở đâu thường thường đều là trung tâm của nơi đó, mọi ánh mắt đều sẽ bị hút tới.
Song hắn phản ứng rất nhanh, cười lên dẫn người bước đến đón mừng, mỉm cười gật đầu nói với Dạ Lạc:
- Thiếu tộc trưởng, Vũ muội, các ngươi cuối cùng cũng tới. Lại đây, để ta giới thiệu ngươi với anh tài mỹ nữ các gia tộc, vị này là thiếu phủ chủ Phượng Dương Phủ Công Tôn Vũ, vị này là …
Trong đại điện có tận gần hai trăm khách nhân, tự nhiên không thể lần lượt giới thiệu từng người một. Dạ Vinh chỉ giới thiệu qua một ít con em các gia tộc lục phẩm và thất phẩm quan trọng, thậm chí một số con em gia tộc lục phẩm còn không được xướng tên, về phần Cổ Mẫn thì bị Dạ Vinh trực tiếp lơ là.
Khó có cơ hội tốt như vậy, Lục Ly làm sao có thể để lỡ, đợi một lát, thấy có cơ hội hắn đột ngột cất tiếng nói:
- Dạ Lạc công tử, chúng ta đã từng gặp mặt, không biết ngài còn nhớ ta không?
Chúng nhân quét mắt nhìn lại, Dạ Lạc và Dạ Vũ Dạ Vinh cũng nhìn sang. Trong mắt rất nhiều người không giấu được vẻ kinh ngạc, một vài người còn hiện lên ý cười giễu cợt.
Cổ gia chỉ là một gia tộc ngũ phẩm, dù trước kia thật từng có cơ hội gặp qua Dạ Lạc, thậm chí nói đôi ba câu, nhưng giờ cũng không nên nói ra trước mặt mọi người như thế.
Không biết bao nhiêu con em gia tộc lục phẩm đều không cơ hội bắt chuyện với Dạ Lạc, Lục Ly lại trực tiếp xen ngang như thế, quá là không hiểu quy củ.
Dạ Lạc nhìn qua một lượt, thấy Lục Ly rất là lạ mặt, lại chỉ có cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong nên cũng không quá để ý, chẳng qua xuất phát từ lễ số mới chỉ vào Lục Ly, quay sang Dạ Vinh hỏi:
- Vị này là?
Dạ Vinh nào biết Lục Ly là ai …
Hắn nhìn sang Cổ Mẫn, Cổ Mẫn vội vàng cười bồi nói:
- Tại hạ là Cổ Mẫn, Cổ gia ở Cổ Thần Vực, vị này là đường huynh của ta, Cổ Phong Lưu.
- Cổ Phong Lưu?
Lục Ly thoáng cả kinh, Cổ Mẫn làm cái quỷ quái gì thế? Chẳng phải tên giả của hắn vốn là Cổ Lê ư? Sao lại đột nhiên đổi thành Cổ Phong Lưu?
Tên giả thôi nên gọi gì cũng được, Lục Ly chỉ muốn mượn cơ hội này tiếp xúc với Dạ Lạc. Hắn thấy Dạ Lạc nhướng mày, hiển nhiên hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, vội vàng nhếch môi cười nói:
- Hơn một năm năm, Dạ công tử và Ngư tiểu thư từng đi ngang qua một thành nhỏ, lúc ấy ta còn uống mấy chén với hai vị ...
- Ách?
Tròng mắt Dạ Lạc thoáng co rụt lại, đầu óc cấp tốc chuyển động, hắn làm gì quen biết Ngư tiểu thư nào? Nói có chữ Ngư, vậy chỉ có thể là Lục Hồng Ngư ...
Chuyện giữa hắn và Lục Hồng Ngư, người biết rất ít, từ sau lần ở tiểu chiến trường hắn thậm chí không có cơ hội gặp mặt Lục Hồng Ngư, bởi thế bên ngoài hầu như không ai biết về chuyện này hết.
Dạ Lạc thông minh cỡ nào …
Người bình thường há sẽ nhắc tới Lục Hồng Ngư ngay trước mặt bao người như vậy? Hắn khẽ liếc Lục Ly một cái, trong mắt Lục Ly chớp qua một tia quang mang, Dạ Lạc như bỗng bị nện cho một gậy ngay đầu, lập tức hiểu ra.
Hắn phản ứng rất nhanh, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, tùy tiện chắp tay nói:
- Thì ra là Phong Lưu huynh, ta còn thắc mắc cái tên Cổ Phong Lưu sao nghe quen quen … Hổ thẹn hổ thẹn, lát nữa nhất định phải uống mấy chén với ngươi.
Bá bá bá
Vô số ánh mắt rơi ở trên mặt Lục Ly, Lục Ly vẻ mặt hiền hậu nhếch miệng cười, trong lòng không khỏi tán thưởng cách xử lý của Dạ Lạc.
Dạ Lạc rất thông minh, không hề có vẻ gì là quá mức nhiệt tình, như thế sẽ không khiến hắn dẫn lên người khác chú ý, còn ngấm ngầm biểu thị hắn đã nhận ra Lục Ly.
Rất nhanh Dạ Lạc liền ánh mắt lên thân những người còn lại, chúng nhân cũng không mấy kinh ngạc nữa, chỉ là có chút hâm mộ về sự may mắn của Lục Ly. Không ngờ lại có cơ hội tiếp xúc với Dạ Lạc như thế, phải biết bọn hắn đến cả cơ hội nói chuyện với Dạ Lạc đều không có a.
Hàn huyên gần nửa canh giờ, chúng nhân dồn dập ngồi xuống, Cổ Mẫn dẫn theo Lục Ly về lại trong góc. Lúc này Lục Ly mới nghi hoặc nhìn Cổ Mẫn, không hiểu vì sao Cổ Mẫn lại đột nhiên đổi tên của hắn.
Cổ Mẫn cùng ngồi Lục Ly sau một bàn hoàng kim đài, hắn bất động thanh sắc tẩm rượu viết bốn chữ lên mặt bàn “chân nhân, mất tích”.
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Cổ gia đích thực có tồn tại một người tên là Cổ Phong Lưu, chỉ là đã mất tích. Lục Ly thay thế vị thiếu gia này hành sự liền sẽ tiện lợi hơn nhiều, bằng không cứ lấy thân phận hộ vệ đi theo Dạ Lạc, chẳng mấy chốc sẽ bị người có tâm lưu ý.
Lục Ly cúi đầu uống rượu, Dạ Lạc tựa hồ cũng đã quên Lục Ly, không ngừng đối ẩm với chúng nhân mà không chủ động đến tìm Lục Ly uống rượu.
Điểm này hắn hành xử rất thông minh, dù sao đó cũng chỉ là thiếu gia một gia tộc ngũ phẩm, dù Dạ Lạc đã từng thấy qua, song còn không đáng để Dạ Lạc đơn độc kính rượu.
Sa sa sa
Lúc này, bên ngoài đột nhiên lại vang lên mấy tiếng bước chân, tiếng bước chân đi đầu thậm chí còn rất gấp rút, một tên quản gia sải bước đi vào chủ điện, bẩm báo nói:
- Thiếu tộc trưởng, Mộng Điềm tiểu thư và Phi Vũ tiểu thư tới.
Hoa!
Toàn trường sôi trào, có thể đáng để quản gia Dạ gia khẩn trương như vậy, lại là Mộng Điềm tiểu thư, trừ Cơ Mộng Điềm ra thì còn có thể là ai? Phi Vũ … tự nhiên chính là Điệp Phi Vũ rồi.
- Cơ Mộng Điềm?
Tròng mắt Lục Ly bỗng chuyển lạnh, hắn cúi đầu không dám nhìn lên, sợ bị người khác nhìn ra được sát ý trong mắt mình.
Dạ Lạc cười khổ một tiếng, dẫn theo Dạ Vũ Dạ Vinh đứng dậy nghênh đón. Bên ngoài hai đạo hương phong ập tới, tiếp sau là hai đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành chậm rãi đi đến.
Khoảnh khắc hai người tiến vào, trọn cả đại điện tựa hồ sáng lên mấy phần. Ánh mắt vô số người khóa chặt lên thân nữ tử váy vàng đi ở phía trước, nhịp thở bỗng trở nên dồn dập.
Lúc này Lục Ly mới yên ắng nhìn lên, tròng mắt theo bản năng khẽ sáng lên, Cơ Mộng Điềm vẫn rực rỡ chói mắt, quốc sắc thiên hương. Trên thân khoác váy xòe màu vàng, tôn lên dáng người hoàn mỹ, mái tóc để búi Phi Ngư, nhìn rất là cao quý trang nhã. Trên trán đeo đá quý màu vàng, lộ ra một tia vũ mị, trong đôi mắt đẹp chất chứa phong tình vô hạn, khiến người bất giác đắm chìm trong đó.
Đây là một vưu vật tuyệt thế, vừa xuất hiện liền che mờ phong thái của Dạ Vũ và hết thảy tiểu thư tại trường. Nếu nói Dạ Vũ là ngôi sao giữa trời đêm, như vậy nàng chính là vầng trăng đêm rằm, dù ai cũng không thể che đi hào quang của nàng được.
Quan trọng hơn là sau một năm ở trong Huyết Giới, Cơ Mộng Điềm rõ ràng càng trưởng thành thêm mấy phần. Vẻ thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn tuột đi, giơ tay nhấc chân liền có thể lay động trái tim tất cả nam tử ở đây.
- Nhân Hoàng …
Lục Ly nhìn mấy lần liền lại cúi đầu uống rượu, khóe miệng hiện lên ý cười đắng chát. Đây quả nhiên là yêu nghiệt, lưu vong Huyết Giới chẳng những không áp chế được nhuệ khí của nàng, còn khiến nàng cơ duyên xảo hợp đột phá Nhân Hoàng.
Nếu Lục Ly nhớ không lầm, lúc này Cơ Mộng Điềm cùng lắm mới chỉ hai mươi hai tuổi, thiên tư này quả thực xứng được với bốn chữ “Thiên tử kiêu nữ”.
Một đoạn thời gian không gặp, khí độ hắn càng hơn trước, rất nhiều tiểu thư trong đại điện lập tức lộ vẻ mê say, cũng không biết là thật bị mê hoặc hay là cố ý giả bộ đi ra.
Đứng bên cạnh Dạ Lạc là một nữ tử tuyệt sắc, dung mạo và khí chất so với Lục Linh thì vẫn kém chút. Được cái trên thân quý khí phi phàm, mang đến cho người cảm giác như là Phượng Hoàng trên trời cao, như là ngôi sao giữa trời đêm, chói sáng lóa mắt.
Vị này là em gái ruột của Dạ Lạc, Dạ Vũ, đệ nhất tiểu thư Dạ gia, yêu ai yêu cả đường đi Lục Ly cảm thấy Dạ Vũ tiểu thư này cũng không sai.
Thiếu tộc trưởng và đệ nhất tiểu thư Dạ gia xuất hiện, toàn trường lập tức đứng dậy đón chào, Lục Ly không dám có biểu hiện gì khác thường, cũng học theo Cổ Mẫn đi tới chỗ Dạ Lạc.
Ánh mắt Dạ Vinh lại chớp qua một tia u ám, Dạ Lạc xuất hiện ở đâu thường thường đều là trung tâm của nơi đó, mọi ánh mắt đều sẽ bị hút tới.
Song hắn phản ứng rất nhanh, cười lên dẫn người bước đến đón mừng, mỉm cười gật đầu nói với Dạ Lạc:
- Thiếu tộc trưởng, Vũ muội, các ngươi cuối cùng cũng tới. Lại đây, để ta giới thiệu ngươi với anh tài mỹ nữ các gia tộc, vị này là thiếu phủ chủ Phượng Dương Phủ Công Tôn Vũ, vị này là …
Trong đại điện có tận gần hai trăm khách nhân, tự nhiên không thể lần lượt giới thiệu từng người một. Dạ Vinh chỉ giới thiệu qua một ít con em các gia tộc lục phẩm và thất phẩm quan trọng, thậm chí một số con em gia tộc lục phẩm còn không được xướng tên, về phần Cổ Mẫn thì bị Dạ Vinh trực tiếp lơ là.
Khó có cơ hội tốt như vậy, Lục Ly làm sao có thể để lỡ, đợi một lát, thấy có cơ hội hắn đột ngột cất tiếng nói:
- Dạ Lạc công tử, chúng ta đã từng gặp mặt, không biết ngài còn nhớ ta không?
Chúng nhân quét mắt nhìn lại, Dạ Lạc và Dạ Vũ Dạ Vinh cũng nhìn sang. Trong mắt rất nhiều người không giấu được vẻ kinh ngạc, một vài người còn hiện lên ý cười giễu cợt.
Cổ gia chỉ là một gia tộc ngũ phẩm, dù trước kia thật từng có cơ hội gặp qua Dạ Lạc, thậm chí nói đôi ba câu, nhưng giờ cũng không nên nói ra trước mặt mọi người như thế.
Không biết bao nhiêu con em gia tộc lục phẩm đều không cơ hội bắt chuyện với Dạ Lạc, Lục Ly lại trực tiếp xen ngang như thế, quá là không hiểu quy củ.
Dạ Lạc nhìn qua một lượt, thấy Lục Ly rất là lạ mặt, lại chỉ có cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong nên cũng không quá để ý, chẳng qua xuất phát từ lễ số mới chỉ vào Lục Ly, quay sang Dạ Vinh hỏi:
- Vị này là?
Dạ Vinh nào biết Lục Ly là ai …
Hắn nhìn sang Cổ Mẫn, Cổ Mẫn vội vàng cười bồi nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tại hạ là Cổ Mẫn, Cổ gia ở Cổ Thần Vực, vị này là đường huynh của ta, Cổ Phong Lưu.
- Cổ Phong Lưu?
Lục Ly thoáng cả kinh, Cổ Mẫn làm cái quỷ quái gì thế? Chẳng phải tên giả của hắn vốn là Cổ Lê ư? Sao lại đột nhiên đổi thành Cổ Phong Lưu?
Tên giả thôi nên gọi gì cũng được, Lục Ly chỉ muốn mượn cơ hội này tiếp xúc với Dạ Lạc. Hắn thấy Dạ Lạc nhướng mày, hiển nhiên hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, vội vàng nhếch môi cười nói:
- Hơn một năm năm, Dạ công tử và Ngư tiểu thư từng đi ngang qua một thành nhỏ, lúc ấy ta còn uống mấy chén với hai vị ...
- Ách?
Tròng mắt Dạ Lạc thoáng co rụt lại, đầu óc cấp tốc chuyển động, hắn làm gì quen biết Ngư tiểu thư nào? Nói có chữ Ngư, vậy chỉ có thể là Lục Hồng Ngư ...
Chuyện giữa hắn và Lục Hồng Ngư, người biết rất ít, từ sau lần ở tiểu chiến trường hắn thậm chí không có cơ hội gặp mặt Lục Hồng Ngư, bởi thế bên ngoài hầu như không ai biết về chuyện này hết.
Dạ Lạc thông minh cỡ nào …
Người bình thường há sẽ nhắc tới Lục Hồng Ngư ngay trước mặt bao người như vậy? Hắn khẽ liếc Lục Ly một cái, trong mắt Lục Ly chớp qua một tia quang mang, Dạ Lạc như bỗng bị nện cho một gậy ngay đầu, lập tức hiểu ra.
Hắn phản ứng rất nhanh, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, tùy tiện chắp tay nói:
- Thì ra là Phong Lưu huynh, ta còn thắc mắc cái tên Cổ Phong Lưu sao nghe quen quen … Hổ thẹn hổ thẹn, lát nữa nhất định phải uống mấy chén với ngươi.
Bá bá bá
Vô số ánh mắt rơi ở trên mặt Lục Ly, Lục Ly vẻ mặt hiền hậu nhếch miệng cười, trong lòng không khỏi tán thưởng cách xử lý của Dạ Lạc.
Dạ Lạc rất thông minh, không hề có vẻ gì là quá mức nhiệt tình, như thế sẽ không khiến hắn dẫn lên người khác chú ý, còn ngấm ngầm biểu thị hắn đã nhận ra Lục Ly.
Rất nhanh Dạ Lạc liền ánh mắt lên thân những người còn lại, chúng nhân cũng không mấy kinh ngạc nữa, chỉ là có chút hâm mộ về sự may mắn của Lục Ly. Không ngờ lại có cơ hội tiếp xúc với Dạ Lạc như thế, phải biết bọn hắn đến cả cơ hội nói chuyện với Dạ Lạc đều không có a.
Hàn huyên gần nửa canh giờ, chúng nhân dồn dập ngồi xuống, Cổ Mẫn dẫn theo Lục Ly về lại trong góc. Lúc này Lục Ly mới nghi hoặc nhìn Cổ Mẫn, không hiểu vì sao Cổ Mẫn lại đột nhiên đổi tên của hắn.
Cổ Mẫn cùng ngồi Lục Ly sau một bàn hoàng kim đài, hắn bất động thanh sắc tẩm rượu viết bốn chữ lên mặt bàn “chân nhân, mất tích”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Cổ gia đích thực có tồn tại một người tên là Cổ Phong Lưu, chỉ là đã mất tích. Lục Ly thay thế vị thiếu gia này hành sự liền sẽ tiện lợi hơn nhiều, bằng không cứ lấy thân phận hộ vệ đi theo Dạ Lạc, chẳng mấy chốc sẽ bị người có tâm lưu ý.
Lục Ly cúi đầu uống rượu, Dạ Lạc tựa hồ cũng đã quên Lục Ly, không ngừng đối ẩm với chúng nhân mà không chủ động đến tìm Lục Ly uống rượu.
Điểm này hắn hành xử rất thông minh, dù sao đó cũng chỉ là thiếu gia một gia tộc ngũ phẩm, dù Dạ Lạc đã từng thấy qua, song còn không đáng để Dạ Lạc đơn độc kính rượu.
Sa sa sa
Lúc này, bên ngoài đột nhiên lại vang lên mấy tiếng bước chân, tiếng bước chân đi đầu thậm chí còn rất gấp rút, một tên quản gia sải bước đi vào chủ điện, bẩm báo nói:
- Thiếu tộc trưởng, Mộng Điềm tiểu thư và Phi Vũ tiểu thư tới.
Hoa!
Toàn trường sôi trào, có thể đáng để quản gia Dạ gia khẩn trương như vậy, lại là Mộng Điềm tiểu thư, trừ Cơ Mộng Điềm ra thì còn có thể là ai? Phi Vũ … tự nhiên chính là Điệp Phi Vũ rồi.
- Cơ Mộng Điềm?
Tròng mắt Lục Ly bỗng chuyển lạnh, hắn cúi đầu không dám nhìn lên, sợ bị người khác nhìn ra được sát ý trong mắt mình.
Dạ Lạc cười khổ một tiếng, dẫn theo Dạ Vũ Dạ Vinh đứng dậy nghênh đón. Bên ngoài hai đạo hương phong ập tới, tiếp sau là hai đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành chậm rãi đi đến.
Khoảnh khắc hai người tiến vào, trọn cả đại điện tựa hồ sáng lên mấy phần. Ánh mắt vô số người khóa chặt lên thân nữ tử váy vàng đi ở phía trước, nhịp thở bỗng trở nên dồn dập.
Lúc này Lục Ly mới yên ắng nhìn lên, tròng mắt theo bản năng khẽ sáng lên, Cơ Mộng Điềm vẫn rực rỡ chói mắt, quốc sắc thiên hương. Trên thân khoác váy xòe màu vàng, tôn lên dáng người hoàn mỹ, mái tóc để búi Phi Ngư, nhìn rất là cao quý trang nhã. Trên trán đeo đá quý màu vàng, lộ ra một tia vũ mị, trong đôi mắt đẹp chất chứa phong tình vô hạn, khiến người bất giác đắm chìm trong đó.
Đây là một vưu vật tuyệt thế, vừa xuất hiện liền che mờ phong thái của Dạ Vũ và hết thảy tiểu thư tại trường. Nếu nói Dạ Vũ là ngôi sao giữa trời đêm, như vậy nàng chính là vầng trăng đêm rằm, dù ai cũng không thể che đi hào quang của nàng được.
Quan trọng hơn là sau một năm ở trong Huyết Giới, Cơ Mộng Điềm rõ ràng càng trưởng thành thêm mấy phần. Vẻ thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn tuột đi, giơ tay nhấc chân liền có thể lay động trái tim tất cả nam tử ở đây.
- Nhân Hoàng …
Lục Ly nhìn mấy lần liền lại cúi đầu uống rượu, khóe miệng hiện lên ý cười đắng chát. Đây quả nhiên là yêu nghiệt, lưu vong Huyết Giới chẳng những không áp chế được nhuệ khí của nàng, còn khiến nàng cơ duyên xảo hợp đột phá Nhân Hoàng.
Nếu Lục Ly nhớ không lầm, lúc này Cơ Mộng Điềm cùng lắm mới chỉ hai mươi hai tuổi, thiên tư này quả thực xứng được với bốn chữ “Thiên tử kiêu nữ”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro