Thiếu niên, ng...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Lục Ly sửng sờ!
Xa xa Thiên Đà Tử cũng sửng sờ, lúc nhìn thấy cánh tay kia hắn triệt để tuyệt vọng, mắt già khẽ chớp chớp, phun ra mấy chữ:
- Quả nhiên là Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc”
Oanh!
Núi nhỏ vỡ vụn, một thân thể to lớn từ bên dưới phá đất mà lên, người kia không tung mình nhảy vọt mà cứ vậy đứng thẳng ở đó, cao ngang núi nhỏ vừa rồi.
Núi đá lăn xuống, bùn đất lả tả rơi rụng, Lục Ly và Lục Ải Nhân cũng theo đất đá lăn xuống. Lúc đứng lên nhìn thấy người khổng lồ trong núi kia, sâu trong linh hồn Lục Ly truyền đến cảm giác sợ hãi vô lực, tựa như đối mặt với một con Huyền thú cường đại ngũ lục phẩm.
Đây là một cự nhân chân chính, thân cao ít nhất mười thước, cánh tay lớn hơn cả người Lục Ly, làn da toàn thân màu vàng óng, trên đầu không có tóc, con ngươi cũng màu vàng, tựa như Kim Nhân đúc từ vàng ròng.
Trên người cự nhân không mặc áo, thân dưới bọc bằng da thú, trên thân không phóng thích khí tức cường đại, nhưng chỉ với thân hình như núi đã khiến người theo bản năng cảm thấy sợ sệt và đè nén.
Huyền khí Địa giai bị người khổng lồ nhẹ nhàng bóp nát, lực lượng của hắn phải lớn đến cỡ nào? Lục Ly không dám tưởng tượng. Nếu vừa rồi thứ tay cự nhân nắm là hắn, phỏng chừng lúc này hắn đã biến thành thịt nhão.
Cô bé kia giờ đang đứng trên vai cự nhân, giễu cợt nhìn Lục Ly, bên kia bốn thiếu nữ đều ngưng chiến, cũng giễu cợt nhìn hai người.
- A Ngốc, giết bọn hắn cho ta!
Cô bé đứng trên vai cự nhân, chỉ vào Lục Ly và Thiên Đà Tử hạ lệnh nói, Thiên Đà Tử thấy vậy vội vàng hét lớn:
- Chờ đã!
Cô bé vung tay lên, cự nhân ngừng di động, nàng hờ hững nói:
- Làm sao lão gù, ngươi sợ?
- Bà cô của ta, sao ta có thể không sợ cho được.
Thiên Đà Tử thở dài đành chịu, nói:
- Thanh Loan tộc được xưng là chủng tộc tốc độ biến thái nhất Trung Châu, còn Mãnh Tượng tộc thì là chủng tộc lực lượng biến thái nhất. Với chút thực lực của chúng ta tự nhiên chỉ có thể rước nhục, chúng ta đầu hàng, không đánh!
- Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc?
Lục Ly không nghe qua về hai chủng tộc này, chẳng qua nếu là chủng tộc tốc độ và lực lượng biến thái nhất Trung Châu, vậy khẳng định phải rất khủng bố. Vừa rồi hắn cũng đã lĩnh giáo qua lực lượng cự nhân.
- Hừ!
Cô bé kiêu ngạo ngước đầu lên nói:
- Lão gù ngươi còn có chút nhãn lực. A Ngốc, bắt hai người này lại mang về, còn tên người lùn màu xanh kia thì trực tiếp giết!
Oanh!
Cự nhân vút tới, như một tòa núi nhỏ rơi rụng, đùi như cột chống trời quét ngang, tên Lục Ải Nhân còn lại căn bản không kịp tránh né, bị một cước quét bay, chết tươi.
Xùy
Sau đó cự nhân khom người xuống, tay trái tay phải tựa như tia chớp vươn về phía Lục Ly và Thiên Đà Tử. Thiên Đà Tử không phản kháng, Lục Ly muốn phản kháng lại không được, thoáng chốc liền bị bàn tay cự nhân chộp lấy.
Tê tê
Bàn tay kia nhìn như không dùng lực, Lục Ly lại cảm giác xương cốt toàn thân sắp bị bóp nát, thở không ra hơi, nét mặt đỏ bừng. Cô bé trên vai cự nhân nhìn một cái rồi nói:
- A Ngốc, đừng giết chết, quay đầu gia gia còn muốn tra hỏi tình báo nữa.
Cự nhân khẽ gật đầu, lỏng tay ra một chút, cô bé quay sang bốn thiếu nữ nói:
- Các ngươi lên đây đi, chúng ta trở về bộ lạc!
- Vâng, Tịch công chúa!
Bốn thiếu nữ cung kính hành lễ, chân sau khẽ điểm, cả người như gió đáp lên hai vai trái phải của cự nhân, cự nhân vung chân lên, cuồng chạy về nơi xa.
Đông đông đông
Mỗi lần cự nhân bước ra một bước, mặt đất lại khẽ chấn động, phát ra tiếng vang trầm muộn, tốc độ hắn rất nhanh, dù trên thân không có Huyền lực lấp lánh, nhìn qua có vẻ chỉ đang di chuyển bằng sức thường, nhưng chân người ta dài a, một lần cất bước liền có thể xoải qua mấy chục thước.
Lục Ly và Thiên Đà Tử bị bắt lại, thân thể không cách nào động đậy, hai người cũng không dám phản kháng, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
Tuỳ ý nện vào khối đá màu trắng, lại bị truyền tống đến một tiểu thế giới, thổ dân bên trong mạnh đến biến thái, Lục Ly chỉ cảm thấy trong lòng như có vạn con thảo nê mã chạy chồm, vận khí này đúng là quá củ chuối?
Hắn mà chết ở đây, Tiểu Bạch còn ở Long Tượng sơn biết làm thế nào? Lục Linh ở Thanh Châu xa xôi biết làm thế nào? Cả cha mẹ dưới Hàn Băng Thâm Uyên nữa …
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Ly ngũ vị tạp trần, không biết tư vị gì. Thiên Đà Tử tựa hồ chấp nhận số phận, ủ rũ cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, bộ dạng như thể tùy thời chịu chết.
Cự nhân một đường lao nhanh, xoải qua ngàn núi vạn khe, bôn tẩu chừng một canh giờ rưỡi, đi tới cạnh một hồ lớn, lúc này bước chân mới ngừng lại.
Tinh thần Lục Ly có chút chán nản, thời gian hắn sử dụng huyết mạch thần kỹ đã hết. Mặc dù đã nghỉ ngơi một canh giờ, hiện tại vẫn có chút hữu khí vô lực.
Lúc này hắn cố cường hành tỉnh lại, Lục Linh nói qua dù biết rõ tất phải chết cũng không thể từ bỏ, hắn đảo mắt liếc nhìn bốn phía, quan sát tình hình chung quanh, tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Cự nhân đứng trên đỉnh một ngọn núi lớn, dưới chân núi nơi xa là một hồ nước, bên cạnh hồ nước Lục Ly thấy có rất nhiều lầu các làm bằng gỗ, nhìn qua ước chừng phải đến mấy ngàn. Xung quanh lầu các toàn là đại thụ xanh um tươi tốt, cảnh sắc nơi bộ lạc này ở rất đẹp, không khác gì thế ngoại đào nguyên.
- A Ngốc, đi xuống!
Cô bé kêu lên một tiếng, cự nhân lao nhanh về phía bộ lạc, tiếng bước chân rầm rập kinh động rất nhiều người trong bộ lạc, từ trong vô số lầu các dần hiện ra bóng người.
- Tịch công chúa đi săn trở về?
- Ồ? Sao tay A Ngốc bắt lấy hai người? Là người bên ngoài? Không ngờ lại có kẻ ngoại lai xâm nhập?
- Nhanh đi bẩm báo tộc trưởng.
Bộ lạc bỗng chốc náo nhiệt lên, vô số bóng người huyễn hóa thành tàn ảnh lao đến, đứng trên bãi đất trống bên ngoài bộ lạc hiếu kì đánh giá Lục Ly và Thiên Đà Tử.
Lục Ly ngượng ngùng khịt khịt mũi, cảm giác này quá không tốt, tựa như mình là Huyền thú kỳ dị bị đám người vây xem. Đối với bọn hắn, những thổ dân này là dị tộc, nhưng đối với thổ dân mà nói, bọn hắn lại là người dị tộc.
Cô bé được người gọi là “Tịch công chúa” ngạo nghễ nhảy xuống từ trên vai cự nhân, chỉ vào hai người Lục Ly nói:
- Đây là chiến lợi phẩm của ta, chút nữa chúng ta nấu bọn họ, được không?
Đám nam nữ Thanh Loan tộc nghe xong hơi ngớ, sau đó cả đám ầm vang cười to, dồn dập mở miệng tiếp lời.
- Tịch công chúa muốn ăn, vậy thì nấu thôi, chẳng qua nhất định phải nấu kỹ chút, thế mới ăn ngon.
- Ta cảm thấy ăn sống cũng được, chấm thêm chút tương là tuyệt vời.
- Không được, không được, phải nướng ăn mới ngon, cầm cọc sắt xuyên từ đầu đến chân, rải dầu vừng lên, nướng giòn ăn mới thích!
- Ta cảm thấy xào ăn là tốt nhất.
Lục Ly và Thiên Đà Tử nghe mà lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, Thanh Loan tộc không ngờ lại thích ăn thịt người? Còn muốn ăn sống? Nướng giòn?
Nghĩ đến mình biến thành thức ăn cho người, bị người gác lên đống lửa nướng chín, trong lòng Lục Ly lại có một vạn con thảo nê mã lần nữa chạy băng băng…
Sa sa sa
Trong bộ lạc vang lên một trận tiếng bước chân, tiếp đó một lão giả tóc nâu dẫn theo chúng nhân đi tới.
Thiên Đà Tử nhìn lướt qua, trong lòng triệt để tuyệt vọng, hắn cảm giác được khí tức năm người đi đầu như rồng như hổ, khiến hắn không khỏi vô lực, loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi hắn đối mặt với cường giả Bất Diệt cảnh.
Lão giả tóc nâu dẫn người đi tới, liếc nhìn cự nhân một cái, nói:
- Thả người xuống, ngươi trở về đi, A Ngốc.
Cự nhân ném Lục Ly và Thiên Đà Tử xuống đất, sau đó quay người chạy thẳng lên núi. Lục Ly và Thiên Đà Tử bò dậy, hai người không dám có chút cử động nào, chẳng qua Lục Ly lại âm thầm vận chuyển Huyền lực, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.
- Ồ?
Ánh mắt lão giả tóc nâu đảo qua trên thân Lục Ly, khi nhìn thấy răng thú trên cổ hắn, lập tức thốt lên tiếng hô kinh ngạc, hắn nhìn kỹ vài lần, tinh mang trong mắt đột ngột tăng vọt, cặp môi run run, kích động nói:
- Thiếu niên, trên lưng ngươi có phải có ấn ký Ngân Long?
Lục Ly vừa bị ném xuống liền trực tiếp bò dậy, lão giả không kịp nhìn thấy ấn ký Ngân Long trên lưng, hắn có chút mơ hồ nói:
- Đúng là có một con, làm sao?
Thân thể lão giả lần nữa run lên, lần này không phải bờ môi run rẩy, mà là cả người đều đang rung động, hắn đảo ánh mắt nóng rực nhìn Lục Ly từ đầu đến chân một lượt, tựa như đang nhìn một mỹ nhân không mảnh vải che thân.
Cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, lần nữa hỏi:
- Thiếu niên, ngươi … có phải họ Lục?
Xa xa Thiên Đà Tử cũng sửng sờ, lúc nhìn thấy cánh tay kia hắn triệt để tuyệt vọng, mắt già khẽ chớp chớp, phun ra mấy chữ:
- Quả nhiên là Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc”
Oanh!
Núi nhỏ vỡ vụn, một thân thể to lớn từ bên dưới phá đất mà lên, người kia không tung mình nhảy vọt mà cứ vậy đứng thẳng ở đó, cao ngang núi nhỏ vừa rồi.
Núi đá lăn xuống, bùn đất lả tả rơi rụng, Lục Ly và Lục Ải Nhân cũng theo đất đá lăn xuống. Lúc đứng lên nhìn thấy người khổng lồ trong núi kia, sâu trong linh hồn Lục Ly truyền đến cảm giác sợ hãi vô lực, tựa như đối mặt với một con Huyền thú cường đại ngũ lục phẩm.
Đây là một cự nhân chân chính, thân cao ít nhất mười thước, cánh tay lớn hơn cả người Lục Ly, làn da toàn thân màu vàng óng, trên đầu không có tóc, con ngươi cũng màu vàng, tựa như Kim Nhân đúc từ vàng ròng.
Trên người cự nhân không mặc áo, thân dưới bọc bằng da thú, trên thân không phóng thích khí tức cường đại, nhưng chỉ với thân hình như núi đã khiến người theo bản năng cảm thấy sợ sệt và đè nén.
Huyền khí Địa giai bị người khổng lồ nhẹ nhàng bóp nát, lực lượng của hắn phải lớn đến cỡ nào? Lục Ly không dám tưởng tượng. Nếu vừa rồi thứ tay cự nhân nắm là hắn, phỏng chừng lúc này hắn đã biến thành thịt nhão.
Cô bé kia giờ đang đứng trên vai cự nhân, giễu cợt nhìn Lục Ly, bên kia bốn thiếu nữ đều ngưng chiến, cũng giễu cợt nhìn hai người.
- A Ngốc, giết bọn hắn cho ta!
Cô bé đứng trên vai cự nhân, chỉ vào Lục Ly và Thiên Đà Tử hạ lệnh nói, Thiên Đà Tử thấy vậy vội vàng hét lớn:
- Chờ đã!
Cô bé vung tay lên, cự nhân ngừng di động, nàng hờ hững nói:
- Làm sao lão gù, ngươi sợ?
- Bà cô của ta, sao ta có thể không sợ cho được.
Thiên Đà Tử thở dài đành chịu, nói:
- Thanh Loan tộc được xưng là chủng tộc tốc độ biến thái nhất Trung Châu, còn Mãnh Tượng tộc thì là chủng tộc lực lượng biến thái nhất. Với chút thực lực của chúng ta tự nhiên chỉ có thể rước nhục, chúng ta đầu hàng, không đánh!
- Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc?
Lục Ly không nghe qua về hai chủng tộc này, chẳng qua nếu là chủng tộc tốc độ và lực lượng biến thái nhất Trung Châu, vậy khẳng định phải rất khủng bố. Vừa rồi hắn cũng đã lĩnh giáo qua lực lượng cự nhân.
- Hừ!
Cô bé kiêu ngạo ngước đầu lên nói:
- Lão gù ngươi còn có chút nhãn lực. A Ngốc, bắt hai người này lại mang về, còn tên người lùn màu xanh kia thì trực tiếp giết!
Oanh!
Cự nhân vút tới, như một tòa núi nhỏ rơi rụng, đùi như cột chống trời quét ngang, tên Lục Ải Nhân còn lại căn bản không kịp tránh né, bị một cước quét bay, chết tươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xùy
Sau đó cự nhân khom người xuống, tay trái tay phải tựa như tia chớp vươn về phía Lục Ly và Thiên Đà Tử. Thiên Đà Tử không phản kháng, Lục Ly muốn phản kháng lại không được, thoáng chốc liền bị bàn tay cự nhân chộp lấy.
Tê tê
Bàn tay kia nhìn như không dùng lực, Lục Ly lại cảm giác xương cốt toàn thân sắp bị bóp nát, thở không ra hơi, nét mặt đỏ bừng. Cô bé trên vai cự nhân nhìn một cái rồi nói:
- A Ngốc, đừng giết chết, quay đầu gia gia còn muốn tra hỏi tình báo nữa.
Cự nhân khẽ gật đầu, lỏng tay ra một chút, cô bé quay sang bốn thiếu nữ nói:
- Các ngươi lên đây đi, chúng ta trở về bộ lạc!
- Vâng, Tịch công chúa!
Bốn thiếu nữ cung kính hành lễ, chân sau khẽ điểm, cả người như gió đáp lên hai vai trái phải của cự nhân, cự nhân vung chân lên, cuồng chạy về nơi xa.
Đông đông đông
Mỗi lần cự nhân bước ra một bước, mặt đất lại khẽ chấn động, phát ra tiếng vang trầm muộn, tốc độ hắn rất nhanh, dù trên thân không có Huyền lực lấp lánh, nhìn qua có vẻ chỉ đang di chuyển bằng sức thường, nhưng chân người ta dài a, một lần cất bước liền có thể xoải qua mấy chục thước.
Lục Ly và Thiên Đà Tử bị bắt lại, thân thể không cách nào động đậy, hai người cũng không dám phản kháng, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
Tuỳ ý nện vào khối đá màu trắng, lại bị truyền tống đến một tiểu thế giới, thổ dân bên trong mạnh đến biến thái, Lục Ly chỉ cảm thấy trong lòng như có vạn con thảo nê mã chạy chồm, vận khí này đúng là quá củ chuối?
Hắn mà chết ở đây, Tiểu Bạch còn ở Long Tượng sơn biết làm thế nào? Lục Linh ở Thanh Châu xa xôi biết làm thế nào? Cả cha mẹ dưới Hàn Băng Thâm Uyên nữa …
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Ly ngũ vị tạp trần, không biết tư vị gì. Thiên Đà Tử tựa hồ chấp nhận số phận, ủ rũ cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, bộ dạng như thể tùy thời chịu chết.
Cự nhân một đường lao nhanh, xoải qua ngàn núi vạn khe, bôn tẩu chừng một canh giờ rưỡi, đi tới cạnh một hồ lớn, lúc này bước chân mới ngừng lại.
Tinh thần Lục Ly có chút chán nản, thời gian hắn sử dụng huyết mạch thần kỹ đã hết. Mặc dù đã nghỉ ngơi một canh giờ, hiện tại vẫn có chút hữu khí vô lực.
Lúc này hắn cố cường hành tỉnh lại, Lục Linh nói qua dù biết rõ tất phải chết cũng không thể từ bỏ, hắn đảo mắt liếc nhìn bốn phía, quan sát tình hình chung quanh, tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Cự nhân đứng trên đỉnh một ngọn núi lớn, dưới chân núi nơi xa là một hồ nước, bên cạnh hồ nước Lục Ly thấy có rất nhiều lầu các làm bằng gỗ, nhìn qua ước chừng phải đến mấy ngàn. Xung quanh lầu các toàn là đại thụ xanh um tươi tốt, cảnh sắc nơi bộ lạc này ở rất đẹp, không khác gì thế ngoại đào nguyên.
- A Ngốc, đi xuống!
Cô bé kêu lên một tiếng, cự nhân lao nhanh về phía bộ lạc, tiếng bước chân rầm rập kinh động rất nhiều người trong bộ lạc, từ trong vô số lầu các dần hiện ra bóng người.
- Tịch công chúa đi săn trở về?
- Ồ? Sao tay A Ngốc bắt lấy hai người? Là người bên ngoài? Không ngờ lại có kẻ ngoại lai xâm nhập?
- Nhanh đi bẩm báo tộc trưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ lạc bỗng chốc náo nhiệt lên, vô số bóng người huyễn hóa thành tàn ảnh lao đến, đứng trên bãi đất trống bên ngoài bộ lạc hiếu kì đánh giá Lục Ly và Thiên Đà Tử.
Lục Ly ngượng ngùng khịt khịt mũi, cảm giác này quá không tốt, tựa như mình là Huyền thú kỳ dị bị đám người vây xem. Đối với bọn hắn, những thổ dân này là dị tộc, nhưng đối với thổ dân mà nói, bọn hắn lại là người dị tộc.
Cô bé được người gọi là “Tịch công chúa” ngạo nghễ nhảy xuống từ trên vai cự nhân, chỉ vào hai người Lục Ly nói:
- Đây là chiến lợi phẩm của ta, chút nữa chúng ta nấu bọn họ, được không?
Đám nam nữ Thanh Loan tộc nghe xong hơi ngớ, sau đó cả đám ầm vang cười to, dồn dập mở miệng tiếp lời.
- Tịch công chúa muốn ăn, vậy thì nấu thôi, chẳng qua nhất định phải nấu kỹ chút, thế mới ăn ngon.
- Ta cảm thấy ăn sống cũng được, chấm thêm chút tương là tuyệt vời.
- Không được, không được, phải nướng ăn mới ngon, cầm cọc sắt xuyên từ đầu đến chân, rải dầu vừng lên, nướng giòn ăn mới thích!
- Ta cảm thấy xào ăn là tốt nhất.
Lục Ly và Thiên Đà Tử nghe mà lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, Thanh Loan tộc không ngờ lại thích ăn thịt người? Còn muốn ăn sống? Nướng giòn?
Nghĩ đến mình biến thành thức ăn cho người, bị người gác lên đống lửa nướng chín, trong lòng Lục Ly lại có một vạn con thảo nê mã lần nữa chạy băng băng…
Sa sa sa
Trong bộ lạc vang lên một trận tiếng bước chân, tiếp đó một lão giả tóc nâu dẫn theo chúng nhân đi tới.
Thiên Đà Tử nhìn lướt qua, trong lòng triệt để tuyệt vọng, hắn cảm giác được khí tức năm người đi đầu như rồng như hổ, khiến hắn không khỏi vô lực, loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi hắn đối mặt với cường giả Bất Diệt cảnh.
Lão giả tóc nâu dẫn người đi tới, liếc nhìn cự nhân một cái, nói:
- Thả người xuống, ngươi trở về đi, A Ngốc.
Cự nhân ném Lục Ly và Thiên Đà Tử xuống đất, sau đó quay người chạy thẳng lên núi. Lục Ly và Thiên Đà Tử bò dậy, hai người không dám có chút cử động nào, chẳng qua Lục Ly lại âm thầm vận chuyển Huyền lực, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.
- Ồ?
Ánh mắt lão giả tóc nâu đảo qua trên thân Lục Ly, khi nhìn thấy răng thú trên cổ hắn, lập tức thốt lên tiếng hô kinh ngạc, hắn nhìn kỹ vài lần, tinh mang trong mắt đột ngột tăng vọt, cặp môi run run, kích động nói:
- Thiếu niên, trên lưng ngươi có phải có ấn ký Ngân Long?
Lục Ly vừa bị ném xuống liền trực tiếp bò dậy, lão giả không kịp nhìn thấy ấn ký Ngân Long trên lưng, hắn có chút mơ hồ nói:
- Đúng là có một con, làm sao?
Thân thể lão giả lần nữa run lên, lần này không phải bờ môi run rẩy, mà là cả người đều đang rung động, hắn đảo ánh mắt nóng rực nhìn Lục Ly từ đầu đến chân một lượt, tựa như đang nhìn một mỹ nhân không mảnh vải che thân.
Cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, lần nữa hỏi:
- Thiếu niên, ngươi … có phải họ Lục?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro