Thiếu tộc trưởn...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Lục Ly ngây ra một lúc mới có phản ứng, vội vàng đỡ Mạc Diệp dậy, sau đó hỏi:
- Mạc cung chủ biết cha ta à?
Sau khi Mạc Diệp đứng lên lại không nói gì, thần thức quét một vòng, sau khi xác định phụ cận không có ai liền cười bảo:
- Không chỉ biết, còn từng may mắn được đi theo thiếu tộc trưởng nửa tháng, ừ... Toàn bộ đông bộ Trung Châu, từ Quân Hầu cảnh trở lên có lẽ không ai không biết phụ thân của ngươi.
- Thiếu tộc trưởng?
Trong mắt ba người Lục Ly lóe lên tinh mang, Lục Ly mơ hồ hỏi:
- Ý của ngươi là nói. . . Cha ta là thiếu tộc trưởng của Lục gia?
Lục Linh nói với Lục Ly, phụ thân là đệ tử trực hệ của Lục gia, lại không nói là thiếu tộc trưởng. Minh Vũ và Vũ Hóa Thần lại chỉ biết Lục Nhân Hoàng đến từ Lục gia, chuyện còn lại thì không biết gì cả.
Mạc Diệp có chút ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu tộc trưởng không nói với tiểu thiếu gia chuyện của hắn à?
Lục Ly gật đầu, Mạc Diệp lúc này mới giải thích:
- Thiếu tộc trưởng không chỉ là nhi tử của Lục gia tộc vương, còn là thiên tài biến thái nhất của Lục gia, đệ nhất thiên tài của toàn bộ Trung Châu trong mười vạn năm qua. Hắn hai mươi tuổi đã đột phá Nhân Hoàng, hơn nữa còn có thể càn quét Nhân Hoàng cảnh.
- Hai mươi tuổi...
Vũ Hóa Thần, Minh Vũ, Lục Ly đều có chút không biết phải nói gì, có điều Minh Vũ nhớ tới khi nhìn thấy Lục Nhân Hoàng, trông tuổi tác cũng không lớn, nhiều nhất chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cho nên cũng bình thường trở lại.
Mạc Diệp trầm ngâm một lát, lại hỏi một vấn đề:
- Tiểu thiếu gia, thiếu tộc trưởng đang ở đâu? Hắn đã mất tích hai mươi năm rồi, đoạn thời gian hắn mất tích, Lục gia đã tìm tới phát điên rồi.
Miệng Vũ Hóa Thần khẽ động, Lục Ly thản nhiên nhìn lướt qua, Vũ Hóa Thần lập tức câm miệng. Minh Vũ trời sinh tính tình lạnh lùng, không hay chủ động nói chuyện, hỏi hắn có khi hắn còn chẳng buồn trả lời.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Việc này để sau rồi nói, về thành trước đã, Tống gia vẫn có người ở Lộc Thành.
- Được!
Mạc Diệp gật đầu, lấy ra một chiếc hoàng kim chiến xa, mang theo mọi người bay lên, một đường bay tới Lộc Thành.
Bên cạnh có một Nhân Hoàng đi theo, Lục Ly vô cùng an tâm, bay một lát hắn lại có chút kỳ quái hỏi:
- Mạc cung chủ, ngươi vì sao vừa liếc một cái liền nhìn ra ta là con trai của Lục Nhân Hoàng.
Mạc Diệp quay đầu lại nói:
- Đừng nói là ta, phàm là người từng thấy phụ thân ngươi đều có thể ngay lập tức nhìn ra được. Bởi vì ngươi rất giống với phụ thân ngươi. Có điều trên khí chất lại khác nhau, hắn là bề ngoài phong mang tất lộ, trên người có một cỗ khí chất khiến người ta tin phục, người thấy hắn đều sẽ vui lòng phục tùng đi theo hắn, nghe mệnh lệnh của hắn, lại không khiến người ta chán ghét. Ngươi bề ngoài nhìn thì khá là hiền hoà, hoàn toàn ngược lại với hắn.
- Thì ra là như vậy!
Lục Ly nhớ tới bức họa Minh Vũ từng cho hắn xem, Minh Vũ nói bộ dạng của hắn và phụ thân rất giống nhau. Hắn thầm gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Nơi này cách Lộc Thành cũng không xa, tốc độ của Vũ Hóa Thần không nhanh, rất nhanh đã bị đám người Tống Hà đuổi kịp. Cho nên chỉ mất nửa canh giờ là đám người Lục Ly liền chạy về Lộc Thành.
Bên Lộc Thành rất bình tĩnh, chiến đấu đã sớm kết thúc. Không phải người của Tống gia chủ động ngưng chiến, mà là cường giả của Bạch Dương Cung đến, người của Tống gia sao còn dám xằng bậy?
Ngoài đông thành, Tống Phúc, Tống Nguyên và một Quân Hầu cảnh đứng trong không trung, bên ngoài đều là Quân Hầu cảnh vây quanh. Hàn Vô Tâm, Hàn Vô Khánh thì đứng một bên, tất cả mọi người biết Mạc Diệp đã đuổi theo, cho nên bọn họ không đi theo, chờ Mạc Diệp trở về.
- Cung chủ!
Nhìn thấy Mạc Diệp dẫn theo đám người Lục Ly trở về, người của Bạch Dương Cung vội vàng hành lễ, Hàn Vô Tâm sau khi nhìn thấy Lục Ly thì thở phào như trút được gánh nặng, nhếch miệng mỉm cười.
Mạc Diệp hơi gật đầu, ánh mắt quét qua đám người Tống Phúc, quay đầu nhìn về phía Lục Ly, nói:
- Tiểu thiếu gia, xử lý ba người này như thế nào?
Ba người Tống Phúc biến sắc, đám người Mạc Diệp trở lại, đám người Tống Hà lại không thấy bóng dáng, bọn họ có cảm giác không ổn.
Tống Phúc nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng nói:
- Mạc cung chủ, chúng ta là người của Tống gia, chắc ngươi cũng có nghe nói tới tộc trưởng nhà ta. Việc này chúng ta quả thực có sai, nhưng có thể là có hiểu lầm, có thể nể mặt tộc trưởng nhà ta, bàn một chút không?
Tống gia cũng là gia tộc lục phẩm, tộc trưởng cũng là Nhân Hoàng cảnh, là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở đông bộ, Mạc Diệp tuyệt đối đã nghe nói tới danh hào của hắn.
Tống Phúc nghĩ, mọi người đều là gia tộc lục phẩm, giết bọn họ chẳng khác nào là xé rách da mặt. Đến lúc đó hai thế lực lớn khai chiến, Mạc Diệp chắc sẽ có chút cố kỵ chứ?
Mạc Diệp lại giống như không nghe thấy lời Tống Phúc nói, vẫn chỉ nhìn Lục Ly, chờ Lục Ly ra lệnh.
- Giết!
Lục Ly không phải hạng người nhân từ nương tay, đối đãi với kẻ địch, hắn cũng không cân nhắc nhiều, giết rồi tính. Mạc Diệp gật đầu, cũng không nhìn đám người Tống Phúc, trực tiếp vung tay lên.
- Vù vù vù!
Hai mươi mấy Quân Hầu cảnh đồng thời động thủ, đều phóng ra công kích áo nghĩa cường đại. Ba người Tống Phúc căn không kịp phản ứng đã bị vô số công kích bao phủ.
Trong không trung giống như có mặt trời phát nổ, Tống Nguyên và một Quân Hầu cảnh nháy mắt liền nổ thành thịt nát, tàn chi bay đầy trời. Tống Phúc chống đỡ một hồi, thân thể cũng rất nhanh nổ thành thịt nát. Trong hơn hai mươi Quân Hầu cảnh này của Bạch Dương Cung có tới tám Quân Hầu cảnh đỉnh phong, Tống Phúc làm sao có thể chống đỡ được?
Tiếng nổ mạnh chấn thiên động địa, vang vọng ở chân trời. Khói bụi cuồn cuộn, mặt đất phía dưới cũng bị cạo đi mấy tầng đất, sóng xung kích khủng bố tán ra xung quanh, dẫn tới cuồng phong gào thét.
- Đi thôi!
Mạc Diệp khống chế chiến xa mang theo Lục Ly bay vào trong thành, hạ xuống phủ đệ của Hạp gia. Hạp Nguyên đã sớm trở lại, dẫn người tới cung nghênh, đón đám người vào trong đại điện.
Mạc Diệp không ngờ không ngồi ở chủ vị mà nhường cho Lục Ly, Lục Ly việc đáng làm thì phải làm ngồi lên. Thương thế của Minh Vũ đã được khống chế, Lục Ly nhìn Vũ Hóa Thần đã nguyên khí đại thương, nói:
- Hạp Nguyên, ngươi trước tiên dẫn bọn họ xuống nghỉ ngơi chữa thương đi.
Lục Ly đánh mắt ra hiệu cho Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, cảnh cáo hai người đừng nói lung tung, Hạp Nguyên phái một trưởng lão dẫn hai người đi nghỉ ngơi.
Ba người Hàn Vô Tâm hàn huyên vài câu với Mạc Diệp, biết Mạc Diệp có chuyện muốn hỏi Lục Ly, liền cáo từ đi xuống nghỉ ngơi.
Mạc Diệp ngồi ở hàng đầu, hắn phất tay bảo mười mấy Quân Hầu cảnh đi xuống, chỉ để lại mấy Quân Hầu cảnh đỉnh phong, hắn cười cười giới thiệu một lượt sau đó mới hỏi:
- Tiểu thiếu gia, ngươi là từ đâu về? Lục gia có biết ngươi trở lại không?
- Không biết!
Điểm này thì Lục Ly không định giấu diếm, dù sao hắn cũng định nhờ Mạc Diệp dẫn về Lục gia, không chỉ tránh được rất nhiều phiền phức, quan trọng nhất là có thể tiết kiệm được rất nhiều huyền tinh.
Hắn thẳng thắn nói:
- Lần này là ta tự mình đến, ta cũng không biết nhiều về Lục gia. Chuyện của cha ta thì ngươi đừng hỏi nhiều, ngươi dẫn ta tới Lục gia là được, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ.
Chuyện của Lục Nhân Hoàng, Lục Ly không chuẩn bị nói nhiều, bởi vì Lục Nhân Hoàng từng khai chiến với Nhân Hoàng khác ở Bắc Mạc.
Còn có một điểm mấu chốt là, Lục Nhân Hoàng là thiếu tộc trưởng của Lục gia, thiên tài biến thái nhất của Trung Châu mười vạn năm qua. Nhân vật như vậy các gia tộc đều coi là bảo bối, Lục Nhân Hoàng mất tích hai mươi năm, Lục gia không ngờ không tới Bắc Mạc tìm kiếm!
Nếu Lục gia phái người tới Bắc Mạc, tùy tiện điều tra một phen là có thể tìm được hành tung của Lục Nhân Hoàng, tiếp theo tìm được tỷ đệ bọn họ. Lục Nhân Hoàng từng vì Minh Vũ mà thiếu chút nữa đập chết Thiên Ngục Lão Nhân, việc này ở trong các đại gia tộc của Bắc Mạc không phải là bí mật gì.
Trong đầu Lục Ly còn có rất nhiều nghi hoặc, những nghi hoặc này khiến hắn không thể không cẩn thận một chút. Chưa trở về đến Lục gia, chưa gặp được người thân nhất của hắn, hắn sẽ không nói ra bất kỳ chuyệngì của Lục Nhân Hoàng.
Mạc Diệp thấy Lục Ly không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, dù sao đưa Lục Ly tới Lục gia, người của Lục gia tất nhiên sẽ hỏi, hắn cũng coi như là lập được một công lớn.
Hắn gật đầu nói:
- Được, tiểu thiếu gia trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã, chờ hai thủ hạ của ngươi đỡ rồi, ta sẽ tự mình hộ tống ngươi tới Thần Khải Thành.
- Mạc cung chủ biết cha ta à?
Sau khi Mạc Diệp đứng lên lại không nói gì, thần thức quét một vòng, sau khi xác định phụ cận không có ai liền cười bảo:
- Không chỉ biết, còn từng may mắn được đi theo thiếu tộc trưởng nửa tháng, ừ... Toàn bộ đông bộ Trung Châu, từ Quân Hầu cảnh trở lên có lẽ không ai không biết phụ thân của ngươi.
- Thiếu tộc trưởng?
Trong mắt ba người Lục Ly lóe lên tinh mang, Lục Ly mơ hồ hỏi:
- Ý của ngươi là nói. . . Cha ta là thiếu tộc trưởng của Lục gia?
Lục Linh nói với Lục Ly, phụ thân là đệ tử trực hệ của Lục gia, lại không nói là thiếu tộc trưởng. Minh Vũ và Vũ Hóa Thần lại chỉ biết Lục Nhân Hoàng đến từ Lục gia, chuyện còn lại thì không biết gì cả.
Mạc Diệp có chút ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu tộc trưởng không nói với tiểu thiếu gia chuyện của hắn à?
Lục Ly gật đầu, Mạc Diệp lúc này mới giải thích:
- Thiếu tộc trưởng không chỉ là nhi tử của Lục gia tộc vương, còn là thiên tài biến thái nhất của Lục gia, đệ nhất thiên tài của toàn bộ Trung Châu trong mười vạn năm qua. Hắn hai mươi tuổi đã đột phá Nhân Hoàng, hơn nữa còn có thể càn quét Nhân Hoàng cảnh.
- Hai mươi tuổi...
Vũ Hóa Thần, Minh Vũ, Lục Ly đều có chút không biết phải nói gì, có điều Minh Vũ nhớ tới khi nhìn thấy Lục Nhân Hoàng, trông tuổi tác cũng không lớn, nhiều nhất chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cho nên cũng bình thường trở lại.
Mạc Diệp trầm ngâm một lát, lại hỏi một vấn đề:
- Tiểu thiếu gia, thiếu tộc trưởng đang ở đâu? Hắn đã mất tích hai mươi năm rồi, đoạn thời gian hắn mất tích, Lục gia đã tìm tới phát điên rồi.
Miệng Vũ Hóa Thần khẽ động, Lục Ly thản nhiên nhìn lướt qua, Vũ Hóa Thần lập tức câm miệng. Minh Vũ trời sinh tính tình lạnh lùng, không hay chủ động nói chuyện, hỏi hắn có khi hắn còn chẳng buồn trả lời.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Việc này để sau rồi nói, về thành trước đã, Tống gia vẫn có người ở Lộc Thành.
- Được!
Mạc Diệp gật đầu, lấy ra một chiếc hoàng kim chiến xa, mang theo mọi người bay lên, một đường bay tới Lộc Thành.
Bên cạnh có một Nhân Hoàng đi theo, Lục Ly vô cùng an tâm, bay một lát hắn lại có chút kỳ quái hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mạc cung chủ, ngươi vì sao vừa liếc một cái liền nhìn ra ta là con trai của Lục Nhân Hoàng.
Mạc Diệp quay đầu lại nói:
- Đừng nói là ta, phàm là người từng thấy phụ thân ngươi đều có thể ngay lập tức nhìn ra được. Bởi vì ngươi rất giống với phụ thân ngươi. Có điều trên khí chất lại khác nhau, hắn là bề ngoài phong mang tất lộ, trên người có một cỗ khí chất khiến người ta tin phục, người thấy hắn đều sẽ vui lòng phục tùng đi theo hắn, nghe mệnh lệnh của hắn, lại không khiến người ta chán ghét. Ngươi bề ngoài nhìn thì khá là hiền hoà, hoàn toàn ngược lại với hắn.
- Thì ra là như vậy!
Lục Ly nhớ tới bức họa Minh Vũ từng cho hắn xem, Minh Vũ nói bộ dạng của hắn và phụ thân rất giống nhau. Hắn thầm gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Nơi này cách Lộc Thành cũng không xa, tốc độ của Vũ Hóa Thần không nhanh, rất nhanh đã bị đám người Tống Hà đuổi kịp. Cho nên chỉ mất nửa canh giờ là đám người Lục Ly liền chạy về Lộc Thành.
Bên Lộc Thành rất bình tĩnh, chiến đấu đã sớm kết thúc. Không phải người của Tống gia chủ động ngưng chiến, mà là cường giả của Bạch Dương Cung đến, người của Tống gia sao còn dám xằng bậy?
Ngoài đông thành, Tống Phúc, Tống Nguyên và một Quân Hầu cảnh đứng trong không trung, bên ngoài đều là Quân Hầu cảnh vây quanh. Hàn Vô Tâm, Hàn Vô Khánh thì đứng một bên, tất cả mọi người biết Mạc Diệp đã đuổi theo, cho nên bọn họ không đi theo, chờ Mạc Diệp trở về.
- Cung chủ!
Nhìn thấy Mạc Diệp dẫn theo đám người Lục Ly trở về, người của Bạch Dương Cung vội vàng hành lễ, Hàn Vô Tâm sau khi nhìn thấy Lục Ly thì thở phào như trút được gánh nặng, nhếch miệng mỉm cười.
Mạc Diệp hơi gật đầu, ánh mắt quét qua đám người Tống Phúc, quay đầu nhìn về phía Lục Ly, nói:
- Tiểu thiếu gia, xử lý ba người này như thế nào?
Ba người Tống Phúc biến sắc, đám người Mạc Diệp trở lại, đám người Tống Hà lại không thấy bóng dáng, bọn họ có cảm giác không ổn.
Tống Phúc nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng nói:
- Mạc cung chủ, chúng ta là người của Tống gia, chắc ngươi cũng có nghe nói tới tộc trưởng nhà ta. Việc này chúng ta quả thực có sai, nhưng có thể là có hiểu lầm, có thể nể mặt tộc trưởng nhà ta, bàn một chút không?
Tống gia cũng là gia tộc lục phẩm, tộc trưởng cũng là Nhân Hoàng cảnh, là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở đông bộ, Mạc Diệp tuyệt đối đã nghe nói tới danh hào của hắn.
Tống Phúc nghĩ, mọi người đều là gia tộc lục phẩm, giết bọn họ chẳng khác nào là xé rách da mặt. Đến lúc đó hai thế lực lớn khai chiến, Mạc Diệp chắc sẽ có chút cố kỵ chứ?
Mạc Diệp lại giống như không nghe thấy lời Tống Phúc nói, vẫn chỉ nhìn Lục Ly, chờ Lục Ly ra lệnh.
- Giết!
Lục Ly không phải hạng người nhân từ nương tay, đối đãi với kẻ địch, hắn cũng không cân nhắc nhiều, giết rồi tính. Mạc Diệp gật đầu, cũng không nhìn đám người Tống Phúc, trực tiếp vung tay lên.
- Vù vù vù!
Hai mươi mấy Quân Hầu cảnh đồng thời động thủ, đều phóng ra công kích áo nghĩa cường đại. Ba người Tống Phúc căn không kịp phản ứng đã bị vô số công kích bao phủ.
Trong không trung giống như có mặt trời phát nổ, Tống Nguyên và một Quân Hầu cảnh nháy mắt liền nổ thành thịt nát, tàn chi bay đầy trời. Tống Phúc chống đỡ một hồi, thân thể cũng rất nhanh nổ thành thịt nát. Trong hơn hai mươi Quân Hầu cảnh này của Bạch Dương Cung có tới tám Quân Hầu cảnh đỉnh phong, Tống Phúc làm sao có thể chống đỡ được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng nổ mạnh chấn thiên động địa, vang vọng ở chân trời. Khói bụi cuồn cuộn, mặt đất phía dưới cũng bị cạo đi mấy tầng đất, sóng xung kích khủng bố tán ra xung quanh, dẫn tới cuồng phong gào thét.
- Đi thôi!
Mạc Diệp khống chế chiến xa mang theo Lục Ly bay vào trong thành, hạ xuống phủ đệ của Hạp gia. Hạp Nguyên đã sớm trở lại, dẫn người tới cung nghênh, đón đám người vào trong đại điện.
Mạc Diệp không ngờ không ngồi ở chủ vị mà nhường cho Lục Ly, Lục Ly việc đáng làm thì phải làm ngồi lên. Thương thế của Minh Vũ đã được khống chế, Lục Ly nhìn Vũ Hóa Thần đã nguyên khí đại thương, nói:
- Hạp Nguyên, ngươi trước tiên dẫn bọn họ xuống nghỉ ngơi chữa thương đi.
Lục Ly đánh mắt ra hiệu cho Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, cảnh cáo hai người đừng nói lung tung, Hạp Nguyên phái một trưởng lão dẫn hai người đi nghỉ ngơi.
Ba người Hàn Vô Tâm hàn huyên vài câu với Mạc Diệp, biết Mạc Diệp có chuyện muốn hỏi Lục Ly, liền cáo từ đi xuống nghỉ ngơi.
Mạc Diệp ngồi ở hàng đầu, hắn phất tay bảo mười mấy Quân Hầu cảnh đi xuống, chỉ để lại mấy Quân Hầu cảnh đỉnh phong, hắn cười cười giới thiệu một lượt sau đó mới hỏi:
- Tiểu thiếu gia, ngươi là từ đâu về? Lục gia có biết ngươi trở lại không?
- Không biết!
Điểm này thì Lục Ly không định giấu diếm, dù sao hắn cũng định nhờ Mạc Diệp dẫn về Lục gia, không chỉ tránh được rất nhiều phiền phức, quan trọng nhất là có thể tiết kiệm được rất nhiều huyền tinh.
Hắn thẳng thắn nói:
- Lần này là ta tự mình đến, ta cũng không biết nhiều về Lục gia. Chuyện của cha ta thì ngươi đừng hỏi nhiều, ngươi dẫn ta tới Lục gia là được, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ.
Chuyện của Lục Nhân Hoàng, Lục Ly không chuẩn bị nói nhiều, bởi vì Lục Nhân Hoàng từng khai chiến với Nhân Hoàng khác ở Bắc Mạc.
Còn có một điểm mấu chốt là, Lục Nhân Hoàng là thiếu tộc trưởng của Lục gia, thiên tài biến thái nhất của Trung Châu mười vạn năm qua. Nhân vật như vậy các gia tộc đều coi là bảo bối, Lục Nhân Hoàng mất tích hai mươi năm, Lục gia không ngờ không tới Bắc Mạc tìm kiếm!
Nếu Lục gia phái người tới Bắc Mạc, tùy tiện điều tra một phen là có thể tìm được hành tung của Lục Nhân Hoàng, tiếp theo tìm được tỷ đệ bọn họ. Lục Nhân Hoàng từng vì Minh Vũ mà thiếu chút nữa đập chết Thiên Ngục Lão Nhân, việc này ở trong các đại gia tộc của Bắc Mạc không phải là bí mật gì.
Trong đầu Lục Ly còn có rất nhiều nghi hoặc, những nghi hoặc này khiến hắn không thể không cẩn thận một chút. Chưa trở về đến Lục gia, chưa gặp được người thân nhất của hắn, hắn sẽ không nói ra bất kỳ chuyệngì của Lục Nhân Hoàng.
Mạc Diệp thấy Lục Ly không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, dù sao đưa Lục Ly tới Lục gia, người của Lục gia tất nhiên sẽ hỏi, hắn cũng coi như là lập được một công lớn.
Hắn gật đầu nói:
- Được, tiểu thiếu gia trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã, chờ hai thủ hạ của ngươi đỡ rồi, ta sẽ tự mình hộ tống ngươi tới Thần Khải Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro