Thu hồi những l...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch lần này đi rất lâu, ước chừng tới buổi tối ngày hôm sau mới trở về.
Lục Ly có thể thông qua Hồn trùng cảm ứng được Vũ Hóa Thần, cũng biết hắn không sao, nếu hắn không sao thì Tiểu Bạch khẳng định cũng sẽ không sao, cho nên hắn rất yên tâm.
Sau khi Vũ Hóa Thần trở về, mặt mày hồng hào, hiển nhiên thu hoạch phong phú. Lục Ly và Minh Vũ nhìn hắn, hắn cười khà khà nói:
- Bên ngoài quỷ động phun trào càng lúc càng lợi hại, khắp nơi đều là Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, Thiên Quỷ Thử cũng càng lúc càng nhiều. Có điều Tiểu Bạch quá lợi hại, có nó bên cạnh căn bản không có Thiên Quỷ Thử dám tới gần, khà khà.
Lục Ly vẻ mặt phấn chấn, luôn miệng hỏi:
- Kiếm được bao nhiêu?
Hắn đã dùng hết hơn nửa Hồn Tinh, vừa hay Vũ Hóa Thần đã trở lại, hắn có thể tiếp tục tu luyện rồi. Vũ Hóa Thần vươn hai ngón tay ra, nói:
- Gần hai ngàn viên Hồn Tinh, Tử Huyền Tinh thì hơn chín vạn.
- Không tồi!
Lục Ly giơ ngón cái lên, hai ngàn viên Hồn Tinh, đây là hơn hai mươi ức huyền tinh, hơn chín vạn Tử Huyền Tinh chính là hơn chín ức huyền tinh, đấy là mới ra ngoài có một ngày một đêm, thu hoạch đã lớn như vậy rồi.
Mỗi lần quỷ động phun trào, tuy đều sẽ có đại lượng Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh phun ra, nhưng có đại bộ phận đều sẽ bị quỷ động hút lại, Vũ Hóa Thần có thể có chiến quả như này là tốt lắm rồi.
Đương nhiên, trong đây còn có công lao của Tiểu Bạch, cùng với Thiên Quỷ Thử quỷ động phun ra càng lúc càng nhiều, nếu không có Tiểu Bạch chấn nhiếp, Vũ Hóa Thần e là sẽ thường xuyên bị Thiên Quỷ Thử công kích, căn bản không có thời gian để thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh.
Giới chỉ của Vũ Hóa Thần sáng lên, phóng ra gần hai ngàn viên Hồn Tinh. Lục Ly không khách khí cầm lấy toàn bộ, Vũ Hóa Thần cũng đưa cả Tử Huyền Tinh cho Lục Ly, dù sao ai cầm thì cũng vậy.
- Thiếu chủ!
Vũ Hóa Thần không lập tức ra ngoài, ngược lại nhíu mày hỏi:
- Tiếp theo chắc sẽ có Thiên Quỷ Thử công kích không ngừng. Hay là để ta một mình ra ngoài, để Tiểu Bạch lại, như vậy ngươi sẽ an toàn hơn một chút.
Thiên Quỷ Thử rất khủng bố, một khi Lục Ly bị cắn trúng một cái cũng sẽ lập tức trúng độc, cuối cùng biến thành thử nhân (người chuột), thần tiên cũng không cứu được hắn.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi cự tuyệt, Vũ Hóa Thần không mang Tiểu Bạch theo, sẽ không thu thập được quá nhiều Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh. Sự an toàn của hắn thì không thành vấn đề, có Minh Vũ bên cạnh, gặp phải nguy hiểm thì tùy thời có thể thoát đi, hơn nữa có huyết mạch thần kỹ của Khương Khởi Linh, đối phó Thiên Quỷ Thử cũng rất nhẹ nhàng. Cho dù có hơn trăm con Thiên Quỷ Thử tấn công, có Khương Hạo và Khương Khởi Linh thì cũng không có vấn đề gì.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi đưa cho Vũ Hóa Thần một khối ngọc phù cảnh báo, nói:
- Ngươi cầm ngọc phù này, nếu bên ta xuất hiện tình huống nguy cấp sẽ bóp nát ngọc phù, ngươi lập tức dẫn theo Tiểu Bạch trở về là được, nếu chúng ta đào tẩu sẽ lưu lại dấu hiệu.
- Vâng.
Có Tiểu Bạch thì hắn có thể không đếm xỉa tới Thiên Quỷ Thử, cho dù xảy ra chuyện cũng có thể lập tức trở về. Vũ Hóa Thần cũng không nghỉ ngơi, lập tức lại ra ngoài.
Hắn muốn tận hết khả năng thu thập thật nhiều Hồn Tinh và Tử Huyền Tinh, như vậy có thể mau chóng đến Thần Khải Vực. Đến lúc đó nói không chừng tâm tình của Lục Ly tốt, sẽ trả lại tự do cho hắn, dù sao Lục gia cũng không thiếu cường giả.
Người của Linh Lung Các thấy Vũ Hóa Thần cứ ra ra vào vào, trong mắt đều hiện lên một tia hâm mộ và ghen tị. Bình thường Thiên Quỷ Sơn này người bình thường không thể vào, khi bạo động thì võ giả bình thường cũng không dám tiến vào.
Sau bạo động Linh Lung Các và các thế lực phụ cận sẽ lập tức tổ chức người tiến vào thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, hiện tại lại tiện nghi cho Vũ Hóa Thần.
Lục Ly mặc kệ Vũ Hóa Thần, tiếp tục luyện hóa Hồn Tinh. Tu luyện đến lúc này, hắn rõ ràng đã cảm thấy hiệu quả dần dần kém đi, tinh khí màu trắng sinh ra sau mỗi lần luyện hóa bắt đầu giảm bớt, chắc là Hồn Tinh đã có chút tính kháng cự với thân thể của mình.
Lục Ly không dừng lại, Ngân Long Ấn Ký vẫn đang hấp thu tinh khí màu trắng, Lục Ly muốn xem sau khi Ngân Long Ấn Ký hấp thu đủ tinh khí màu trắng thì có dị biến gì hay không?
Cho nên tuy hiện tại luyện hóa Hồn Tinh là tiêu xài lãng phí, Lục Ly vẫn không dừng lại, tiếp tục luyện hóa.
Lú Nửa đêm, đám người Khương Hạo lại xuất chiến, bên ngoài có mấy chục con Thiên Quỷ Thử tới. Khương Hạo còn phái người thông tri bảo mọi người cẩn thận, khiến Lục Ly bất đắc dĩ chỉ có thể dừng tu luyện.
May mà lần này Thiên Quỷ Thử chỉ có một đám, Khương Hạo dẫn người thành công thành công. Sau khi xác định đã an toàn Lục Ly lại bắt đầu tu luyện, tới nửa đêm thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Vừa hừng đông, lại có Thiên Quỷ Thử tấn công, hơn nữa lần này số lượng rất nhiều, đạt tới hơn trăm con.
Khương Hạo vốn định để Khương Khởi Linh xuất thủ, người sau lại căn bản không để ý tới hắn. Rơi vào đường cùng, Khương Hạo chỉ có thể dẫn người tiếp tục ra ngoài, lại nhờ Lục Ly và Khương Hoằng để ý Khương Khởi Linh.
Hơn trăm con Thiên Quỷ Thử, không thể cản được toàn bộ, ngoài sơn cốc rất nhanh liền truyền đến tiếng chiến đấu. Lục Ly nhìn thấy Khương Khởi Linh ở trong doanh trướng căn bản không ra, nhướn mày dẫn theo Minh Vũ đi đến bên đó.
Vén rèm đi vào, Lục Ly thấy Khương Khởi Linh đang im lặng ngồi bên trong, bưng một chén Huyết Tinh Mân Côi chậm rãi mà uống, mắt hắn trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Khương Khởi Linh, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bên ngoài đều là người của Linh Lung Các các ngươi, chẳng lẽ ngươi lại trơ mắt nhìn bọn họ chết à?
Khương Khởi Linh ngửa mặt lên, đôi mắt đã có chút lờ đờ, trên mặt nàng ta lộ ra một nụ cười ngây ngô, nghiêng đầu nói:
- Bọn họ trơ mắt nhìn người yêu của ta chết, vì sao ta không thể nhìn bọn họ chết? Linh Lung Các vốn không có ai tốt cả, chết thì liên quan gì tới ta? Ta cứu bọn họ là tình cảm, không cứu bọn họ là bổn phận. Con người đều ích kỷ, bọn họ đều có thể ích kỷ như vậy, vì sao ta không thể ích kỷ một chút?
Ngụy biện của Khương Khởi Linh khiến Lục Ly nổi trận lôi đình, mắt hắn càng lạnh hơn, quát khẽ:
- Ta đêm qua còn nói với ngoại công ngươi là bản tính của ngươi không xấu, hiện tại ta thu hồi những lời này. Khương Khởi Linh, ngươi đã không muốn thoát ra, vậy ngươi cứ triệt để trầm luân đi, coi như Lục mỗ nhìn lầm ngươi.
Lục Ly nói xong liền xoay người rời đi, Khương Khởi Linh bị Lục Ly quát mấy tiếng, trên mặt theo bản năng lộ ra vẻ tức giận. Sau đó lại có chút kích động, môi nàng ta run run, muốn gọi Lục Ly lại, nhưng cuối cùng lại không nói ra được.
Bùm!
Nàng ta ném chén rượu đi, đứng bật dậy, oán hận nhìn bóng lưng của Lục Ly, giậm chân nói:
- Khương Hoằng lăn ra đây, hộ vệ ta xuất chiến.
Khương Hoằng vội vàng dẫn theo đám người xông tới, Khương Khởi Linh nổi giận đùng đùng phóng ra ngoài, đến ngoài sơn cốc lập tức nổi giận xuất thủ, bắt đầu trấn áp từng con Thiên Quỷ Thử.
Rầm rầm.
Ngay lúc này, mặt đất chính giữa sơn cốc chấn động, vô số người trong sơn cốc lập tức biến sắc, phóng tới các góc.
- Không tốt.
Minh Vũ và Lục Ly nhìn nhau quát khẽ, lần này vận khí rất xấu, sơn cốc phun trào chính là tình huống xấu nhất. Lục Ly nhìn thấy rất nhiều người đều lùi tới các góc sơn cốc, liền gầm lên:
- Toàn bộ rời khỏi sơn cốc, nếu không các ngươi đều phải chết.
Sơn cốc không lớn, vạn nhất phun trào ra một số Thiên Quỷ Thử, người chưa rời khỏi sơn cốc e là sẽ chết hết.
Sau khi Lục Ly gầm lên một tiếng, không để ý tới họ nữa, nói với Minh Vũ:
- Lao ra đi, tới chỗ Khương Khởi Linh.
Khương Hạo từng nói nhờ hắn chiếu cố Khương Khởi Linh, Minh Vũ mang theo thêm một người cũng không thành vấn đề, Lục Ly tất nhiên phải hoàn thành lời hứa.
Trong sơn cốc có một hố trời xuất hiện, một luồng ánh sáng tím tỏa ra, vô số Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh bắn ra. Kèm với Tử Huyền Tinh Hồn Tinh còn có rất nhiều bóng đen, Lục Ly và Minh Vũ nhìn lướt qua, ánh mắt hai người triệt để trở nên ảm đạm, phun ra ít nhất cũng có hơn trăm con Thiên Quỷ Thử, rất nhiều người bên trong sơn cốc e là không sống được rồi.
Lục Ly có thể thông qua Hồn trùng cảm ứng được Vũ Hóa Thần, cũng biết hắn không sao, nếu hắn không sao thì Tiểu Bạch khẳng định cũng sẽ không sao, cho nên hắn rất yên tâm.
Sau khi Vũ Hóa Thần trở về, mặt mày hồng hào, hiển nhiên thu hoạch phong phú. Lục Ly và Minh Vũ nhìn hắn, hắn cười khà khà nói:
- Bên ngoài quỷ động phun trào càng lúc càng lợi hại, khắp nơi đều là Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, Thiên Quỷ Thử cũng càng lúc càng nhiều. Có điều Tiểu Bạch quá lợi hại, có nó bên cạnh căn bản không có Thiên Quỷ Thử dám tới gần, khà khà.
Lục Ly vẻ mặt phấn chấn, luôn miệng hỏi:
- Kiếm được bao nhiêu?
Hắn đã dùng hết hơn nửa Hồn Tinh, vừa hay Vũ Hóa Thần đã trở lại, hắn có thể tiếp tục tu luyện rồi. Vũ Hóa Thần vươn hai ngón tay ra, nói:
- Gần hai ngàn viên Hồn Tinh, Tử Huyền Tinh thì hơn chín vạn.
- Không tồi!
Lục Ly giơ ngón cái lên, hai ngàn viên Hồn Tinh, đây là hơn hai mươi ức huyền tinh, hơn chín vạn Tử Huyền Tinh chính là hơn chín ức huyền tinh, đấy là mới ra ngoài có một ngày một đêm, thu hoạch đã lớn như vậy rồi.
Mỗi lần quỷ động phun trào, tuy đều sẽ có đại lượng Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh phun ra, nhưng có đại bộ phận đều sẽ bị quỷ động hút lại, Vũ Hóa Thần có thể có chiến quả như này là tốt lắm rồi.
Đương nhiên, trong đây còn có công lao của Tiểu Bạch, cùng với Thiên Quỷ Thử quỷ động phun ra càng lúc càng nhiều, nếu không có Tiểu Bạch chấn nhiếp, Vũ Hóa Thần e là sẽ thường xuyên bị Thiên Quỷ Thử công kích, căn bản không có thời gian để thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh.
Giới chỉ của Vũ Hóa Thần sáng lên, phóng ra gần hai ngàn viên Hồn Tinh. Lục Ly không khách khí cầm lấy toàn bộ, Vũ Hóa Thần cũng đưa cả Tử Huyền Tinh cho Lục Ly, dù sao ai cầm thì cũng vậy.
- Thiếu chủ!
Vũ Hóa Thần không lập tức ra ngoài, ngược lại nhíu mày hỏi:
- Tiếp theo chắc sẽ có Thiên Quỷ Thử công kích không ngừng. Hay là để ta một mình ra ngoài, để Tiểu Bạch lại, như vậy ngươi sẽ an toàn hơn một chút.
Thiên Quỷ Thử rất khủng bố, một khi Lục Ly bị cắn trúng một cái cũng sẽ lập tức trúng độc, cuối cùng biến thành thử nhân (người chuột), thần tiên cũng không cứu được hắn.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi cự tuyệt, Vũ Hóa Thần không mang Tiểu Bạch theo, sẽ không thu thập được quá nhiều Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh. Sự an toàn của hắn thì không thành vấn đề, có Minh Vũ bên cạnh, gặp phải nguy hiểm thì tùy thời có thể thoát đi, hơn nữa có huyết mạch thần kỹ của Khương Khởi Linh, đối phó Thiên Quỷ Thử cũng rất nhẹ nhàng. Cho dù có hơn trăm con Thiên Quỷ Thử tấn công, có Khương Hạo và Khương Khởi Linh thì cũng không có vấn đề gì.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi đưa cho Vũ Hóa Thần một khối ngọc phù cảnh báo, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi cầm ngọc phù này, nếu bên ta xuất hiện tình huống nguy cấp sẽ bóp nát ngọc phù, ngươi lập tức dẫn theo Tiểu Bạch trở về là được, nếu chúng ta đào tẩu sẽ lưu lại dấu hiệu.
- Vâng.
Có Tiểu Bạch thì hắn có thể không đếm xỉa tới Thiên Quỷ Thử, cho dù xảy ra chuyện cũng có thể lập tức trở về. Vũ Hóa Thần cũng không nghỉ ngơi, lập tức lại ra ngoài.
Hắn muốn tận hết khả năng thu thập thật nhiều Hồn Tinh và Tử Huyền Tinh, như vậy có thể mau chóng đến Thần Khải Vực. Đến lúc đó nói không chừng tâm tình của Lục Ly tốt, sẽ trả lại tự do cho hắn, dù sao Lục gia cũng không thiếu cường giả.
Người của Linh Lung Các thấy Vũ Hóa Thần cứ ra ra vào vào, trong mắt đều hiện lên một tia hâm mộ và ghen tị. Bình thường Thiên Quỷ Sơn này người bình thường không thể vào, khi bạo động thì võ giả bình thường cũng không dám tiến vào.
Sau bạo động Linh Lung Các và các thế lực phụ cận sẽ lập tức tổ chức người tiến vào thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, hiện tại lại tiện nghi cho Vũ Hóa Thần.
Lục Ly mặc kệ Vũ Hóa Thần, tiếp tục luyện hóa Hồn Tinh. Tu luyện đến lúc này, hắn rõ ràng đã cảm thấy hiệu quả dần dần kém đi, tinh khí màu trắng sinh ra sau mỗi lần luyện hóa bắt đầu giảm bớt, chắc là Hồn Tinh đã có chút tính kháng cự với thân thể của mình.
Lục Ly không dừng lại, Ngân Long Ấn Ký vẫn đang hấp thu tinh khí màu trắng, Lục Ly muốn xem sau khi Ngân Long Ấn Ký hấp thu đủ tinh khí màu trắng thì có dị biến gì hay không?
Cho nên tuy hiện tại luyện hóa Hồn Tinh là tiêu xài lãng phí, Lục Ly vẫn không dừng lại, tiếp tục luyện hóa.
Lú Nửa đêm, đám người Khương Hạo lại xuất chiến, bên ngoài có mấy chục con Thiên Quỷ Thử tới. Khương Hạo còn phái người thông tri bảo mọi người cẩn thận, khiến Lục Ly bất đắc dĩ chỉ có thể dừng tu luyện.
May mà lần này Thiên Quỷ Thử chỉ có một đám, Khương Hạo dẫn người thành công thành công. Sau khi xác định đã an toàn Lục Ly lại bắt đầu tu luyện, tới nửa đêm thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Vừa hừng đông, lại có Thiên Quỷ Thử tấn công, hơn nữa lần này số lượng rất nhiều, đạt tới hơn trăm con.
Khương Hạo vốn định để Khương Khởi Linh xuất thủ, người sau lại căn bản không để ý tới hắn. Rơi vào đường cùng, Khương Hạo chỉ có thể dẫn người tiếp tục ra ngoài, lại nhờ Lục Ly và Khương Hoằng để ý Khương Khởi Linh.
Hơn trăm con Thiên Quỷ Thử, không thể cản được toàn bộ, ngoài sơn cốc rất nhanh liền truyền đến tiếng chiến đấu. Lục Ly nhìn thấy Khương Khởi Linh ở trong doanh trướng căn bản không ra, nhướn mày dẫn theo Minh Vũ đi đến bên đó.
Vén rèm đi vào, Lục Ly thấy Khương Khởi Linh đang im lặng ngồi bên trong, bưng một chén Huyết Tinh Mân Côi chậm rãi mà uống, mắt hắn trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Khương Khởi Linh, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bên ngoài đều là người của Linh Lung Các các ngươi, chẳng lẽ ngươi lại trơ mắt nhìn bọn họ chết à?
Khương Khởi Linh ngửa mặt lên, đôi mắt đã có chút lờ đờ, trên mặt nàng ta lộ ra một nụ cười ngây ngô, nghiêng đầu nói:
- Bọn họ trơ mắt nhìn người yêu của ta chết, vì sao ta không thể nhìn bọn họ chết? Linh Lung Các vốn không có ai tốt cả, chết thì liên quan gì tới ta? Ta cứu bọn họ là tình cảm, không cứu bọn họ là bổn phận. Con người đều ích kỷ, bọn họ đều có thể ích kỷ như vậy, vì sao ta không thể ích kỷ một chút?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy biện của Khương Khởi Linh khiến Lục Ly nổi trận lôi đình, mắt hắn càng lạnh hơn, quát khẽ:
- Ta đêm qua còn nói với ngoại công ngươi là bản tính của ngươi không xấu, hiện tại ta thu hồi những lời này. Khương Khởi Linh, ngươi đã không muốn thoát ra, vậy ngươi cứ triệt để trầm luân đi, coi như Lục mỗ nhìn lầm ngươi.
Lục Ly nói xong liền xoay người rời đi, Khương Khởi Linh bị Lục Ly quát mấy tiếng, trên mặt theo bản năng lộ ra vẻ tức giận. Sau đó lại có chút kích động, môi nàng ta run run, muốn gọi Lục Ly lại, nhưng cuối cùng lại không nói ra được.
Bùm!
Nàng ta ném chén rượu đi, đứng bật dậy, oán hận nhìn bóng lưng của Lục Ly, giậm chân nói:
- Khương Hoằng lăn ra đây, hộ vệ ta xuất chiến.
Khương Hoằng vội vàng dẫn theo đám người xông tới, Khương Khởi Linh nổi giận đùng đùng phóng ra ngoài, đến ngoài sơn cốc lập tức nổi giận xuất thủ, bắt đầu trấn áp từng con Thiên Quỷ Thử.
Rầm rầm.
Ngay lúc này, mặt đất chính giữa sơn cốc chấn động, vô số người trong sơn cốc lập tức biến sắc, phóng tới các góc.
- Không tốt.
Minh Vũ và Lục Ly nhìn nhau quát khẽ, lần này vận khí rất xấu, sơn cốc phun trào chính là tình huống xấu nhất. Lục Ly nhìn thấy rất nhiều người đều lùi tới các góc sơn cốc, liền gầm lên:
- Toàn bộ rời khỏi sơn cốc, nếu không các ngươi đều phải chết.
Sơn cốc không lớn, vạn nhất phun trào ra một số Thiên Quỷ Thử, người chưa rời khỏi sơn cốc e là sẽ chết hết.
Sau khi Lục Ly gầm lên một tiếng, không để ý tới họ nữa, nói với Minh Vũ:
- Lao ra đi, tới chỗ Khương Khởi Linh.
Khương Hạo từng nói nhờ hắn chiếu cố Khương Khởi Linh, Minh Vũ mang theo thêm một người cũng không thành vấn đề, Lục Ly tất nhiên phải hoàn thành lời hứa.
Trong sơn cốc có một hố trời xuất hiện, một luồng ánh sáng tím tỏa ra, vô số Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh bắn ra. Kèm với Tử Huyền Tinh Hồn Tinh còn có rất nhiều bóng đen, Lục Ly và Minh Vũ nhìn lướt qua, ánh mắt hai người triệt để trở nên ảm đạm, phun ra ít nhất cũng có hơn trăm con Thiên Quỷ Thử, rất nhiều người bên trong sơn cốc e là không sống được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro