Tiểu chiến tr...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
- Nửa canh giờ?
Trán Lục Ly gồ lên gân xanh, chẳng qua ngẫm lại cũng rất dễ hiểu được. Thí Ma chiến trường không phải chỗ để đùa, mà là nơi cường giả tứ tộc và cường giả Thần Châu đại địa thời thời khắc khắc đều đang đổ máu.
Người Thần Châu đại địa có thể đi vào Thí Ma Điện về cơ bản đều là Địa Tiên, cường giả tứ tộc khẳng định cũng phải tương đương, với chút chiến lực hiện tại của hắn, đừng nói Địa Tiên, dù là Nhân Hoàng đều có thể nhẹ nhàng miểu sát.
Nghĩ tới đây, hắn lại cúi đầu ủ rũ, Khương Khinh Linh chỉ rõ con đường, hắn tưởng rằng đã thấy được ánh sáng, không ngờ lại vẫn là tử lộ.
- Địa Tiên?
Trong vòng trăm năm hắn có thể tu luyện tới Địa Tiên ư? Quân Hầu Cảnh đã rất khó đột phá, càng đừng nói tới Nhân Hoàng Địa Tiên. Nhất là Nhân Hoàng và Địa Tiên, đó là cảnh giới không phải cứ dùng linh tài liền có thể tích tụ ra được, bằng không các gia tộc sớm đã Địa Tiên chạy đầy đất.
Lục Ly cảm thấy trước mặt là một vùng tăm tối, tìm không thấy phương hướng hay đường ra. Chuyện trên thế gian sợ nhất là như thế này, Lục Ly không sợ chịu khổ, không sợ chịu tội, hắn chỉ sợ không biết hướng đi, không tìm thấy đường ra.
Khương Khinh Linh nhìn bộ dạng đó của Lục Ly, trong mắt có chút quấn quít, nàng dừng một lát rồi hỏi:
- Bằng hữu kia quan trọng với ngươi vậy ư? Là nam hay nữ?
- Đương nhiên quan trọng!
Ánh mắt Lục Ly lộ ra một tia thâm tình và hoài niệm, kiên định dị thường nói:
- Nàng còn quan trọng hơn cả tính mệnh chính bản thân ta, nàng là nữ tử ta yêu nhất, nàng trúng độc cũng là vì cứu ta. Nếu không phải nàng, lúc này ngươi đã không gặp được ta.
- Hả?
Sắc mặt Khương Khinh Linh đột ngột chuyển lạnh, sau đó lại có chút bối rối nói:
- Lục Ly, ngươi? Sao ngươi lại có người yêu, sao ngươi lại có người yêu rồi?
Lục Ly khẽ lườm Khương Khinh Linh một cái, hỏi ngược lại:
- Vì sao ta không thể có người yêu? Ta có người yêu chẳng phải rất bình thường ư?
Khương Khinh Linh nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào, ánh mắt nàng có chút lẩn tránh, lát sau mới cắn răng nói:
- Ta cho là ngươi nhỏ như vậy, còn chưa tới tuổi lấy vợ sinh con. Ngươi tuổi trẻ tài cao, hẳn nên chuyên tâm vào tu luyện, chứ không phải trầm mê nữ sắc.
Nói đến đây chính bản thân Khương Khinh Linh đều biên không nổi nữa, Lục Ly nghe được cũng rất là khó chịu, bĩu môi nói:
- Ngươi lớn hơn ta không được mấy tuổi, mấy năm trước ngươi chắc đã bắt đầu yêu đương? Còn có mặt mũi nói ta?
Khương Khinh Linh hết cách phản bác, Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Trừ Thí Ma Điện thì còn có cách nào khác không? Đại trụ trì Đại Phật Tự thật sự mời không được?
Nói đến ba chữ Đại Phật Tự, chính bản thân Lục Ly đều không mấy tự tin. Đó chính là một trong mười hai đại thế lực Trung Châu, thân phận đại trụ trì kia phỏng chừng tương đương với Thái Thượng trưởng lão Lục gia, thử hỏi người bình thường làm sao mời được Thái Thượng trưởng lão Lục gia?
Hơn nữa Đại Phật Tự còn là một trong những thủ phạm năm đó tham gia tiêu diệt Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, dù mời tới được, Lục Ly lại dám để hắn tiến vào Hoang giới?
Khương Khinh Linh lắc đầu nói:
- Tạm thời không có, dù sao đó cũng là vu độc, trừ người Thí Ma Điện, về cơ bản rất khó giải được.
- Ai!
Nét mặt Lục Ly bỗng chốc âm trầm, sau đó hai tay giơ lên ôm đầu, ngón tay chống lên trán, cúi mặt, tựa hồ không muốn để cho Khương Khinh Linh thấy được vẻ mặt thống khổ của hắn.
Chứng kiến cảnh đó, thần sắc Khương Khinh Linh càng đau lòng hơn cả hắn. Trong lòng nàng Lục Ly là một nam tử nội tâm kiên cường, dù khổ dù mệt đến mấy cũng sẽ không biểu hiện ra, lúc này lại có bộ dạng như thế, chứng tỏ trong lòng hắn phải thống khổ và bất lực đến cỡ nào?
Tròng mắt Khương Khinh Linh thoáng lấp lánh, trong lòng quấn quít không thôi, lát sau mới u ám thở dài nói:
- Lục Ly, thật ra vừa rồi ta có chỗ giấu diếm ngươi. Ta thật tâm không hy vọng ngươi tiến vào Thí Ma chiến trường, bởi vì ngươi rất có thể sẽ chết ở trong đó. Chẳng qua, nếu đã là bằng hữu, tự nhiên phải nên thành tâm đối đãi với nhau, ta không muốn trong lòng ngươi có khúc mắc.
Lục Ly đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khương Khinh Linh, kẻ sau mấp máy môi giải thích nói:
- Thí Ma chiến trường còn có một tiểu chiến trường. Đó là nơi mười vạn năm trước một vị điện chủ Thí Ma Điện vì bồi dưỡng cường giả hậu bối mà sử dụng thần thuật kinh thiên luyện chế ra, tiểu chiến trường chỉ võ giả ba mươi tuổi trở xuống mới có thể tiến vào. Mà trong mười mấy vạn năm qua, các đại tộc quần đều chưa từng xuất hiện người nào trước ba mươi tuổi liền đột phá Địa Tiên, Nhân Hoàng cũng vô cùng hiếm thấy.
Tròng mắt Lục Ly sáng rực lên, đứng bật dậy hỏi:
- Ý ngươi là, ta có thể tiến vào tiểu chiến trường, đánh giết võ giả thiếu niên thiên tài của tứ tộc, được đến điểm tích lũy.
- Ừ!
Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Thật ra các đại gia tộc Thần Châu đại địa đều sẽ gửi con em thiên tài vào trong tiểu chiến trường, không chỉ Nhân tộc chúng ta, bốn khối đại địa còn lại cũng tương tự. Chỉ thiên tài sống sót được ở Thí Ma chiến trường mới có thể trở thành cường giả, chiến đấu sinh tử vĩnh viễn là đường tắt duy nhất để càng thêm lớn mạnh. Dù tốc độ tu luyện của ngươi nhanh cỡ nào, cảnh giới cao bao nhiêu, không trải qua chiến đấu sinh tử thì vẫn chỉ là một tên phế vật.
- Khương Vô Ngã, thậm chí cả phụ thân ngươi Lục Nhân Hoàng, gia gia ngươi Lục Chính Dương, hay là Khương Dực ở ngoài kia … vân vân.
Khương Khinh Linh tiếp tục nói:
- Lúc còn trẻ, tất cả bọn hắn đều từng tiến vào Thí Ma chiến trường, ta không tiến vào qua, bởi vì Khương Vô Ngã chỉ có độc nhất mình ta, hắn sợ ta chết ở bên trong. Đoạn thời gian trước, Lục Toan Lục Nghê công tử của Lục gia các ngươi cũng từng đi qua Thí Ma chiến trường, hơn nữa ở trong đó còn giết địch vô số, nếu không có gì ngoài ý, sau này một trong bọn hắn sẽ là người nối nghiệp Lục gia các ngươi.
Lục Ly không khỏi động tâm, không chỉ là vì giải độc cho Bạch Thu Tuyết, mà còn là khát vọng bản năng của võ giả đối với chiến trường như thế.
Huyết chiến trong Thí Ma tiểu chiến trường cùng thiên kiêu tứ tộc, chỉ cần có thể sống sót, liền có thể được đến vô số điểm tích lũy, có thể đổi lấy vô số linh tài bảo dược thần dược.
Hơn nữa đối tượng chém giết ở trong đó chính là dị tộc thời thời khắc khắc muốn giết vào Thần Châu đại địa, là vì Nhân tộc mà chiến, chiến đấu như thế chỉ nghĩ đến thôi đều khiến người nhiệt huyết sôi trào.
Võ giả, trời sinh liền có được khát vọng đối với chiến đấu có!
Con đường võ đạo là con đường nghịch thiên cải mệnh.
Muốn nghịch thiên, liền phải giẫm lên vô số thi thể từng bước đi tới. Người người đều muốn nghịch thiên, người người đều muốn đăng đỉnh, nhưng đứng trên đỉnh phong lại được mấy người?
Đó là đỉnh của Kim Tự Tháp, không chứa được quá nhiều người, bởi thế muốn nghịch thiên, muốn bước lên đỉnh phong, chỉ có không ngừng huyết chiến, đạp trên vô số thi cốt thượng vị.
Ba mươi tuổi trở xuống, không có Địa Tiên, Nhân Hoàng khẳng định cũng là phượng mao lân giác!
Chỉ cần không gặp phải Nhân Hoàng, Lục Ly tự vấn dù không địch lại cũng có thể giữ mạng, như vậy tiến vào Thí Ma tiểu chiến trường chẳng phải là đi nhặt điểm tích lũy ư?
Chỉ cần có điểm tích lũy, Bạch Thu Tuyết liền được cứu, thậm chí hắn có thể để người Thí Ma Điện hỗ trợ tìm tới Lục Linh, cứu ra Lục Nhân Hoàng!
- Được!
Lục Ly càng nghĩ càng kích động, ánh mắt khóa chặt Khương Khinh Linh nói:
- Thí Ma chiến trường ở đâu? Ta phải làm sao mới có thể tiến vào?
- Gấp cái gì
- Khương Khinh Linh trừng mắt nói:
- Ngươi tưởng nơi đó tùy thời đều có thể mở ra? Thí Ma tiểu chiến trường ba năm mới mở ra một lần, lần mở ra gần nhất đã qua một năm rưỡi, lại đợi thêm một năm rưỡi đi.
- Lục Ly a!
Khương Khinh Linh thấy tròng mắt Lục Ly sáng rực, bộ dạng hưng phấn vô cùng, nhịn không được đả kích hắn nói:
- Ngươi đừng tưởng bản thân có chút chiến lực liền có thể quét ngang Thí Ma tiểu chiến trường. Có thể tiến vào bên trong đều là thiên kiêu tức tộc, Nhân Hoàng không phải số ít, các tộc lại đều có thiên phú thần thông, tương tự như huyết mạch thần kỹ của chúng ta. Hơn một năm nay ngươi nên cố gắng đề thăng cảnh giới đi, ít nhất phải tu luyện tới Bất Diệt Cảnh, bằng không đi vào chắc chắn sẽ chết ở bên trong.
- Một năm rưỡi?
Lục Ly gật đầu nói:
- Được, vậy lại đợi một năm rưỡi hẵng tiến vào. Nếu thuận lợi, đến lúc đó ta hẳn cũng đạt tới Bất Diệt Cảnh. Ngươi yên tâm, chờ ta đạt tới Bất Diệt Cảnh, dù là Nhân Hoàng đều rất khó giết chết ta.
Trán Lục Ly gồ lên gân xanh, chẳng qua ngẫm lại cũng rất dễ hiểu được. Thí Ma chiến trường không phải chỗ để đùa, mà là nơi cường giả tứ tộc và cường giả Thần Châu đại địa thời thời khắc khắc đều đang đổ máu.
Người Thần Châu đại địa có thể đi vào Thí Ma Điện về cơ bản đều là Địa Tiên, cường giả tứ tộc khẳng định cũng phải tương đương, với chút chiến lực hiện tại của hắn, đừng nói Địa Tiên, dù là Nhân Hoàng đều có thể nhẹ nhàng miểu sát.
Nghĩ tới đây, hắn lại cúi đầu ủ rũ, Khương Khinh Linh chỉ rõ con đường, hắn tưởng rằng đã thấy được ánh sáng, không ngờ lại vẫn là tử lộ.
- Địa Tiên?
Trong vòng trăm năm hắn có thể tu luyện tới Địa Tiên ư? Quân Hầu Cảnh đã rất khó đột phá, càng đừng nói tới Nhân Hoàng Địa Tiên. Nhất là Nhân Hoàng và Địa Tiên, đó là cảnh giới không phải cứ dùng linh tài liền có thể tích tụ ra được, bằng không các gia tộc sớm đã Địa Tiên chạy đầy đất.
Lục Ly cảm thấy trước mặt là một vùng tăm tối, tìm không thấy phương hướng hay đường ra. Chuyện trên thế gian sợ nhất là như thế này, Lục Ly không sợ chịu khổ, không sợ chịu tội, hắn chỉ sợ không biết hướng đi, không tìm thấy đường ra.
Khương Khinh Linh nhìn bộ dạng đó của Lục Ly, trong mắt có chút quấn quít, nàng dừng một lát rồi hỏi:
- Bằng hữu kia quan trọng với ngươi vậy ư? Là nam hay nữ?
- Đương nhiên quan trọng!
Ánh mắt Lục Ly lộ ra một tia thâm tình và hoài niệm, kiên định dị thường nói:
- Nàng còn quan trọng hơn cả tính mệnh chính bản thân ta, nàng là nữ tử ta yêu nhất, nàng trúng độc cũng là vì cứu ta. Nếu không phải nàng, lúc này ngươi đã không gặp được ta.
- Hả?
Sắc mặt Khương Khinh Linh đột ngột chuyển lạnh, sau đó lại có chút bối rối nói:
- Lục Ly, ngươi? Sao ngươi lại có người yêu, sao ngươi lại có người yêu rồi?
Lục Ly khẽ lườm Khương Khinh Linh một cái, hỏi ngược lại:
- Vì sao ta không thể có người yêu? Ta có người yêu chẳng phải rất bình thường ư?
Khương Khinh Linh nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào, ánh mắt nàng có chút lẩn tránh, lát sau mới cắn răng nói:
- Ta cho là ngươi nhỏ như vậy, còn chưa tới tuổi lấy vợ sinh con. Ngươi tuổi trẻ tài cao, hẳn nên chuyên tâm vào tu luyện, chứ không phải trầm mê nữ sắc.
Nói đến đây chính bản thân Khương Khinh Linh đều biên không nổi nữa, Lục Ly nghe được cũng rất là khó chịu, bĩu môi nói:
- Ngươi lớn hơn ta không được mấy tuổi, mấy năm trước ngươi chắc đã bắt đầu yêu đương? Còn có mặt mũi nói ta?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Khinh Linh hết cách phản bác, Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Trừ Thí Ma Điện thì còn có cách nào khác không? Đại trụ trì Đại Phật Tự thật sự mời không được?
Nói đến ba chữ Đại Phật Tự, chính bản thân Lục Ly đều không mấy tự tin. Đó chính là một trong mười hai đại thế lực Trung Châu, thân phận đại trụ trì kia phỏng chừng tương đương với Thái Thượng trưởng lão Lục gia, thử hỏi người bình thường làm sao mời được Thái Thượng trưởng lão Lục gia?
Hơn nữa Đại Phật Tự còn là một trong những thủ phạm năm đó tham gia tiêu diệt Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, dù mời tới được, Lục Ly lại dám để hắn tiến vào Hoang giới?
Khương Khinh Linh lắc đầu nói:
- Tạm thời không có, dù sao đó cũng là vu độc, trừ người Thí Ma Điện, về cơ bản rất khó giải được.
- Ai!
Nét mặt Lục Ly bỗng chốc âm trầm, sau đó hai tay giơ lên ôm đầu, ngón tay chống lên trán, cúi mặt, tựa hồ không muốn để cho Khương Khinh Linh thấy được vẻ mặt thống khổ của hắn.
Chứng kiến cảnh đó, thần sắc Khương Khinh Linh càng đau lòng hơn cả hắn. Trong lòng nàng Lục Ly là một nam tử nội tâm kiên cường, dù khổ dù mệt đến mấy cũng sẽ không biểu hiện ra, lúc này lại có bộ dạng như thế, chứng tỏ trong lòng hắn phải thống khổ và bất lực đến cỡ nào?
Tròng mắt Khương Khinh Linh thoáng lấp lánh, trong lòng quấn quít không thôi, lát sau mới u ám thở dài nói:
- Lục Ly, thật ra vừa rồi ta có chỗ giấu diếm ngươi. Ta thật tâm không hy vọng ngươi tiến vào Thí Ma chiến trường, bởi vì ngươi rất có thể sẽ chết ở trong đó. Chẳng qua, nếu đã là bằng hữu, tự nhiên phải nên thành tâm đối đãi với nhau, ta không muốn trong lòng ngươi có khúc mắc.
Lục Ly đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khương Khinh Linh, kẻ sau mấp máy môi giải thích nói:
- Thí Ma chiến trường còn có một tiểu chiến trường. Đó là nơi mười vạn năm trước một vị điện chủ Thí Ma Điện vì bồi dưỡng cường giả hậu bối mà sử dụng thần thuật kinh thiên luyện chế ra, tiểu chiến trường chỉ võ giả ba mươi tuổi trở xuống mới có thể tiến vào. Mà trong mười mấy vạn năm qua, các đại tộc quần đều chưa từng xuất hiện người nào trước ba mươi tuổi liền đột phá Địa Tiên, Nhân Hoàng cũng vô cùng hiếm thấy.
Tròng mắt Lục Ly sáng rực lên, đứng bật dậy hỏi:
- Ý ngươi là, ta có thể tiến vào tiểu chiến trường, đánh giết võ giả thiếu niên thiên tài của tứ tộc, được đến điểm tích lũy.
- Ừ!
Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Thật ra các đại gia tộc Thần Châu đại địa đều sẽ gửi con em thiên tài vào trong tiểu chiến trường, không chỉ Nhân tộc chúng ta, bốn khối đại địa còn lại cũng tương tự. Chỉ thiên tài sống sót được ở Thí Ma chiến trường mới có thể trở thành cường giả, chiến đấu sinh tử vĩnh viễn là đường tắt duy nhất để càng thêm lớn mạnh. Dù tốc độ tu luyện của ngươi nhanh cỡ nào, cảnh giới cao bao nhiêu, không trải qua chiến đấu sinh tử thì vẫn chỉ là một tên phế vật.
- Khương Vô Ngã, thậm chí cả phụ thân ngươi Lục Nhân Hoàng, gia gia ngươi Lục Chính Dương, hay là Khương Dực ở ngoài kia … vân vân.
Khương Khinh Linh tiếp tục nói:
- Lúc còn trẻ, tất cả bọn hắn đều từng tiến vào Thí Ma chiến trường, ta không tiến vào qua, bởi vì Khương Vô Ngã chỉ có độc nhất mình ta, hắn sợ ta chết ở bên trong. Đoạn thời gian trước, Lục Toan Lục Nghê công tử của Lục gia các ngươi cũng từng đi qua Thí Ma chiến trường, hơn nữa ở trong đó còn giết địch vô số, nếu không có gì ngoài ý, sau này một trong bọn hắn sẽ là người nối nghiệp Lục gia các ngươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ly không khỏi động tâm, không chỉ là vì giải độc cho Bạch Thu Tuyết, mà còn là khát vọng bản năng của võ giả đối với chiến trường như thế.
Huyết chiến trong Thí Ma tiểu chiến trường cùng thiên kiêu tứ tộc, chỉ cần có thể sống sót, liền có thể được đến vô số điểm tích lũy, có thể đổi lấy vô số linh tài bảo dược thần dược.
Hơn nữa đối tượng chém giết ở trong đó chính là dị tộc thời thời khắc khắc muốn giết vào Thần Châu đại địa, là vì Nhân tộc mà chiến, chiến đấu như thế chỉ nghĩ đến thôi đều khiến người nhiệt huyết sôi trào.
Võ giả, trời sinh liền có được khát vọng đối với chiến đấu có!
Con đường võ đạo là con đường nghịch thiên cải mệnh.
Muốn nghịch thiên, liền phải giẫm lên vô số thi thể từng bước đi tới. Người người đều muốn nghịch thiên, người người đều muốn đăng đỉnh, nhưng đứng trên đỉnh phong lại được mấy người?
Đó là đỉnh của Kim Tự Tháp, không chứa được quá nhiều người, bởi thế muốn nghịch thiên, muốn bước lên đỉnh phong, chỉ có không ngừng huyết chiến, đạp trên vô số thi cốt thượng vị.
Ba mươi tuổi trở xuống, không có Địa Tiên, Nhân Hoàng khẳng định cũng là phượng mao lân giác!
Chỉ cần không gặp phải Nhân Hoàng, Lục Ly tự vấn dù không địch lại cũng có thể giữ mạng, như vậy tiến vào Thí Ma tiểu chiến trường chẳng phải là đi nhặt điểm tích lũy ư?
Chỉ cần có điểm tích lũy, Bạch Thu Tuyết liền được cứu, thậm chí hắn có thể để người Thí Ma Điện hỗ trợ tìm tới Lục Linh, cứu ra Lục Nhân Hoàng!
- Được!
Lục Ly càng nghĩ càng kích động, ánh mắt khóa chặt Khương Khinh Linh nói:
- Thí Ma chiến trường ở đâu? Ta phải làm sao mới có thể tiến vào?
- Gấp cái gì
- Khương Khinh Linh trừng mắt nói:
- Ngươi tưởng nơi đó tùy thời đều có thể mở ra? Thí Ma tiểu chiến trường ba năm mới mở ra một lần, lần mở ra gần nhất đã qua một năm rưỡi, lại đợi thêm một năm rưỡi đi.
- Lục Ly a!
Khương Khinh Linh thấy tròng mắt Lục Ly sáng rực, bộ dạng hưng phấn vô cùng, nhịn không được đả kích hắn nói:
- Ngươi đừng tưởng bản thân có chút chiến lực liền có thể quét ngang Thí Ma tiểu chiến trường. Có thể tiến vào bên trong đều là thiên kiêu tức tộc, Nhân Hoàng không phải số ít, các tộc lại đều có thiên phú thần thông, tương tự như huyết mạch thần kỹ của chúng ta. Hơn một năm nay ngươi nên cố gắng đề thăng cảnh giới đi, ít nhất phải tu luyện tới Bất Diệt Cảnh, bằng không đi vào chắc chắn sẽ chết ở bên trong.
- Một năm rưỡi?
Lục Ly gật đầu nói:
- Được, vậy lại đợi một năm rưỡi hẵng tiến vào. Nếu thuận lợi, đến lúc đó ta hẳn cũng đạt tới Bất Diệt Cảnh. Ngươi yên tâm, chờ ta đạt tới Bất Diệt Cảnh, dù là Nhân Hoàng đều rất khó giết chết ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro