Tiểu thế giớ...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Hoang giới tương đối lớn, bởi thế số lượng thông đạo xuất hiện thường thường sẽ khá nhiều. Trước kia có ba nơi, một nơi nối liền với Trung Châu đã bị Lục Ly hạ lệnh hủy đi, không ngờ gần đây lại hiện ra một nơi khác nữa.
Nếu là nối liền Trung Châu hoặc các lục địa còn lại, Lục Ly sẽ không quá để ý, cứ sai người hủy đi là được. Nhưng đây lại là nối liền với tiểu thế giới khác, còn là một tiểu thế giới rất lớn, có được rất nhiều quái vật, Lục Ly liền không khỏi hứng thú.
Vì sao?
Bởi vì những tiểu thế giới này thường thường đồng nghĩa với thiên địa linh bảo trân quý. Tài nguyên tu luyện có ai mà không muốn? Chỉ cần có được tài nguyên liền bằng với có thể bồi dưỡng rất nhiều rất nhiều cường giả, có thể phát triển thế lực dưới tay, đồng thời còn có thể đề thăng cảnh giới bản thân.
Lục Nhân Hoàng đi ra, trong thời gian ngắn chắc là sẽ không về lại Bắc Mạc, mẫu thân đã chết, với cảnh giới hiện tại của hai tỷ đệ căn bản không xuống được Hàn Băng Thâm Uyên. Lục Phi Tuyết đều đã gặp, Lục Linh cảm thấy ở lại đây cũng chẳng ích gì, bèn chuẩn bị đi Hoang giới nhìn xem, sau đó về lại Vân Châu.
Vân Châu vừa mới nhất thống, Lục Linh không khả năng vứt bỏ bên kia, thế nên không thể rời đi quá lâu, mà cần ở đó tọa trấn. Hiện tại truyền tống trận cũng đã được dựng lên, Lục Linh muốn tới Bắc Mạc đều rất thuận tiện, cùng lắm chỉ nửa ngày liền có thể tới được, bởi vậy không tồn tại vấn đề ngăn cách giữa Bắc Mạc với Vân Châu.
Hai người được Dạ Tra chỉ đường, trực tiếp bay đến hồ vực ma quỷ. Nơi này nằm ngay trong Thiên Đảo Hồ, lấy tốc độ ba người chỉ chừng nửa ngày liền có thể đuổi tới, không cần phải ngồi truyền tống trận, dù sao tin tức hai người về lại Bắc Mạc cũng đang được bảo mật.
Phi hành nửa ngày, có Dạ Tra đi trước dẫn đường, căn bản sẽ không gặp phải bất kỳ võ giả nào. Hai người cứ thế tiến vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân, sau đó lại tiến vào Hoang giới.
Đến Hoang giới, Lục Ly không dừng lại mà lập tức truyền tống đi Thiên Long Tuyết Sơn, nhìn ngắm Bạch Thu Tuyết một phen, sau đó để Lục Linh dẫn theo bốn tên Nhân Hoàng Khuất Thừa Hồ Lang.
Dạ Tra nói trong tiểu thế giới kia có rất nhiều quái vật cường đại, mang theo bốn tên Nhân Hoàng sẽ an toàn hơn ít nhiều. Vạn nhất trong tiểu thế giới có quái thú khủng bố, có thể để đám người Khuất Thừa ra tay trấn áp.
Ở trong lòng Lục Ly, tiểu thế giới này đã là của hắn, chỉ cần phát hiện ra liền nhất định phải chinh phục, linh tài bên trong tự nhiên đều là vật trong tay. Vạn nhất sau này tiểu thế giới kia xuất hiện một thông đạo nối liền với Trung Châu, sau đó bị các đại gia tộc Trung Châu chiếm giữ mất thì sao?
Lối vào tiểu thế giới nằm ở mạn đông nam, chỗ này không được tu kiến truyền tống trận, chúng nhân cần phải truyền tống tới Thiên Huyễn Thành, tiếp sau còn phải phi hành về hướng nam hai canh giờ mới đến nơi được.
Ông
Chúng nhân ngưng hiện trong truyền tống trận Thiên Huyễn Thành, tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc Kha Lư và Kha Mang vừa mới trở lại trong tộc sớm đã nhận được tin tức, chờ sẵn ở bên ngoài truyền tống trận.
Lục Ly vừa hiện ra, thấy được sắc mặt Kha Lư có chút khó coi, không khỏi ngạc nhiên dò hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta vừa đi vừa nói.
Kha Lư nhìn thấy Lục Ly dẫn theo nhiều Nhân Hoàng như vậy, thần sắc thoáng có chút thư hoãn, dẫn theo đám người Lục Ly bay ra ngoài thành, Kha Mang cũng đi theo. Sau khi bay ra khỏi thành, Kha Lư giải thích nói:
- Mông Thần đại nhân triệu tập toàn bộ trưởng lão Thái Thản Tộc tiến vào bên trong, nhưng chỉ sau nửa ngày liền có tin tức truyền về, nói bọn hắn tổn thất thảm trọng, một tên trưởng lão tử trận, rất nhiều trưởng lão còn lại đều bị thương, quái thú trong tiểu thế giới kia hung tàn dị thường.
- Hả?
Lục Ly và Lục Linh liếc nhau, hai người đều không giấu được vẻ kinh ngạc. Thái Thản Tộc có được năng lực phòng ngự cường đại, trưởng lão đều là Quân Hầu Cảnh, phòng ngự càng là cường đại dị thường, Thú Vương bình thường sợ rằng rất khó thương hại được đến bọn hắn, chẳng lẽ trong tiểu thế giới kia có rất nhiều Thú Hoàng?
Chúng nhân tăng nhanh độ, bay hai canh giờ rốt cục tới được một sơn mạch cực lớn. Phía dưới sơn mạch có Thiên Huyễn Tộc trấn thủ, từ đằng xa liền đã mình hành lễ.
Đám người Lục Ly tiếp tục bay về phía trước, rất nhanh liền tìm đến một ngọn núi lửa ngay chính giữa sơn mạch. Núi lửa này rất lớn, cách mỗi nửa năm sẽ phun trào một lần, bởi thế căn bản chẳng mấy người nghĩ đến đi vào, nếu không phải lần này phun ra một ít quái thú, sợ rằng sẽ chẳng mấy ai để tâm.
Trong sơn mạch bên ngoài núi lửa được khai quật một ít sơn động, đám người Mông Họa chính đang ở bên trong, Mông Họa bị trọng thương, không thể đứng dậy được.
- Mông Thần đâu?
Vừa vào sơn động Lục Ly liền hỏi, hắn quét nhìn phát hiện năm sáu tên trưởng lão ở trong này đều trọng thương, một tên trưởng lão thậm chí còn đứt nguyên cánh tay.
Mông Họa không cách nào đứng dậy, tên trưởng lão ngồi cạnh đó đáp lời:
- Tộc trưởng vẫn còn bên trong, dẫn theo mấy trưởng lão khác ngăn cản quái thú xung kích. Lần này... Chúng ta tiến vào dẫn lên động tĩnh quá lớn, đưa tới rất nhiều quái thú. Tộc trưởng sợ quái thú men theo thông đạo tiến vào Hoang giới, đành phải ở lại liều mình ngăn cản.
- Các ngươi tìm người dẫn đường, chúng ta vào xem sao.
Nghe nói Mông Thần vẫn còn đang bám trụ bên trong, Lục Ly không dám có chút nào chậm trễ, một tên trưởng lão bị thương tương đối nhẹ đứng dậy dẫn đường cho chúng nhân, bay thẳng tiến vào trong miệng núi lửa phía xa xa.
- Đi!
Lục Ly quay sang nhìn Lục Linh một cái, cả đám cứ thế bay theo vào. Núi lửa sớm đã tắt, chỉ là vẫn rất nóng, chúng nhân men theo miệng núi lửa tiến vào đầm nham tương phía dưới.
- Chính là chỗ này!
Trưởng lão Thái Thản Tộc chỉ vào một lỗ đen rất lớn trên vách đầm nham tương, nói:
- Từ nơi này tiến vào liền có thể đến được tiểu thế giới kia.
- Ngươi trở về tiếp tục chữa thương đi, chúng ta vào xem thế nào. Tìm người đào mở núi lửa, dẫn nham tương ra ngoài, để sau này còn thuận tiện ra vào, à quên, phái người tu kiến cả truyền tống trận nữa.
Lục Ly dặn dò một phen, bên kia mấy người Khuất Thừa đã vọt vào, Lục Ly và Lục Linh lập tức cũng theo sát ngay sau, xông vào trong thông đạo.
Một đạo bạch quang lóe lên, chúng nhân tiến vào một vùng không gian kỳ dị. Nơi đây cảm giác cứ như một thế giới lửa, vừa tiến đến liền có một cỗ sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, trước mắt toàn là nham thạch màu nâu đỏ. Nơi xa còn ẩn ẩn thấy được mấy dòng chảy nham tương, chỗ này còn có rất nhiều cây cối, nhưng toàn một màu nâu đỏ, lá cây cũng tương tự.
- Đúng là dòng chảy nham tương.
Thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện không khí phía trên dòng chảy đều bị bẻ cong, có nơi còn có ngọn lửa bốc lên, sắc mặt không khỏi trở nên cổ quái.
Bởi vì...
Phía dưới dòng chảy lại có khí tức sinh mệnh, là từng con cá nhọn màu nâu, cá có thể sống được trong nham tương nhiệt độ cao thế này, đấy còn là cá nữa ư?
Rầm rầm rầm
Rất nhanh Lục Ly liền nghe được tiếng đánh nhau nơi xa vọng lại, hắn giương mắt nhìn, thấy nơi xa là một hẻm núi, tiếng đánh nhau chính là truyền ra từ hẻm núi này.
Hưu
Lục Linh vung tay lên, bốn người Khuất Thừa Hồ Lang bắn tới, Lục Ly và Lục Linh cũng không chút chậm trễ, cấp tốc lao vụt đến.
Hẻm núi cao vót, trụi lủi, một bên hẻm núi có dòng chảy nham thạch, từ dưới đó tán phát lên nhiệt độ cực cao, khiến cả người Lục Ly và Lục Linh đều đổ mồ hôi.
- Mông Thần, các ngươi lập tức lui về!
Thần niệm Lục Ly quét qua bên trong, phát hiện mấy người Mông Thần chính đang bị dồn ép trong hạp cốc, chiến đấu với từng con quái thú hình dạng cổ quái. Hắn thấy được trừ Mông Thần ra, ba tên trưởng lão còn lại đều bị thương, vội vàng lớn tiếng quát.
Lui
Nghe thấy tiếng hét của Lục Ly, Mông Thần như trút được gánh nặng, vội vàng dẫn theo ba tên trưởng lão lui lại, bốn người bọn Khuất Thừa Hồ Lang lao lên thế chỗ.
Lục Ly thấy bụng dưới một tên trưởng lão bị móc xuyên, trên ngực sau lưng khắp nơi toàn là vết thương, bộ dạng thảm không nỡ nhìn. Thần niệm hắn lại quét tới hẻm núi, phát hiện trên mặt đất chất đống vô số thi thể quái thú, vội hỏi:
- Sao tình hình nghiêm trọng thế này? Số lượng quái thú chắc phải đến mấy ngàn?
- Mấy ngàn?
Mông Thần phất tay ra hiệu cho ba tên trưởng lão chữa thương, nhếch miệng nói:
- Chúng ta đã đánh giết hơn một ngàn con, phía hẻm núi chí ít còn có hơn vạn con. Thánh Chủ, các ngươi mà còn không tới, nhiều nhất nửa ngày ta liền không chống nổi, đành phải lui ra, hủy đi thông đạo.
Nếu là nối liền Trung Châu hoặc các lục địa còn lại, Lục Ly sẽ không quá để ý, cứ sai người hủy đi là được. Nhưng đây lại là nối liền với tiểu thế giới khác, còn là một tiểu thế giới rất lớn, có được rất nhiều quái vật, Lục Ly liền không khỏi hứng thú.
Vì sao?
Bởi vì những tiểu thế giới này thường thường đồng nghĩa với thiên địa linh bảo trân quý. Tài nguyên tu luyện có ai mà không muốn? Chỉ cần có được tài nguyên liền bằng với có thể bồi dưỡng rất nhiều rất nhiều cường giả, có thể phát triển thế lực dưới tay, đồng thời còn có thể đề thăng cảnh giới bản thân.
Lục Nhân Hoàng đi ra, trong thời gian ngắn chắc là sẽ không về lại Bắc Mạc, mẫu thân đã chết, với cảnh giới hiện tại của hai tỷ đệ căn bản không xuống được Hàn Băng Thâm Uyên. Lục Phi Tuyết đều đã gặp, Lục Linh cảm thấy ở lại đây cũng chẳng ích gì, bèn chuẩn bị đi Hoang giới nhìn xem, sau đó về lại Vân Châu.
Vân Châu vừa mới nhất thống, Lục Linh không khả năng vứt bỏ bên kia, thế nên không thể rời đi quá lâu, mà cần ở đó tọa trấn. Hiện tại truyền tống trận cũng đã được dựng lên, Lục Linh muốn tới Bắc Mạc đều rất thuận tiện, cùng lắm chỉ nửa ngày liền có thể tới được, bởi vậy không tồn tại vấn đề ngăn cách giữa Bắc Mạc với Vân Châu.
Hai người được Dạ Tra chỉ đường, trực tiếp bay đến hồ vực ma quỷ. Nơi này nằm ngay trong Thiên Đảo Hồ, lấy tốc độ ba người chỉ chừng nửa ngày liền có thể đuổi tới, không cần phải ngồi truyền tống trận, dù sao tin tức hai người về lại Bắc Mạc cũng đang được bảo mật.
Phi hành nửa ngày, có Dạ Tra đi trước dẫn đường, căn bản sẽ không gặp phải bất kỳ võ giả nào. Hai người cứ thế tiến vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân, sau đó lại tiến vào Hoang giới.
Đến Hoang giới, Lục Ly không dừng lại mà lập tức truyền tống đi Thiên Long Tuyết Sơn, nhìn ngắm Bạch Thu Tuyết một phen, sau đó để Lục Linh dẫn theo bốn tên Nhân Hoàng Khuất Thừa Hồ Lang.
Dạ Tra nói trong tiểu thế giới kia có rất nhiều quái vật cường đại, mang theo bốn tên Nhân Hoàng sẽ an toàn hơn ít nhiều. Vạn nhất trong tiểu thế giới có quái thú khủng bố, có thể để đám người Khuất Thừa ra tay trấn áp.
Ở trong lòng Lục Ly, tiểu thế giới này đã là của hắn, chỉ cần phát hiện ra liền nhất định phải chinh phục, linh tài bên trong tự nhiên đều là vật trong tay. Vạn nhất sau này tiểu thế giới kia xuất hiện một thông đạo nối liền với Trung Châu, sau đó bị các đại gia tộc Trung Châu chiếm giữ mất thì sao?
Lối vào tiểu thế giới nằm ở mạn đông nam, chỗ này không được tu kiến truyền tống trận, chúng nhân cần phải truyền tống tới Thiên Huyễn Thành, tiếp sau còn phải phi hành về hướng nam hai canh giờ mới đến nơi được.
Ông
Chúng nhân ngưng hiện trong truyền tống trận Thiên Huyễn Thành, tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc Kha Lư và Kha Mang vừa mới trở lại trong tộc sớm đã nhận được tin tức, chờ sẵn ở bên ngoài truyền tống trận.
Lục Ly vừa hiện ra, thấy được sắc mặt Kha Lư có chút khó coi, không khỏi ngạc nhiên dò hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta vừa đi vừa nói.
Kha Lư nhìn thấy Lục Ly dẫn theo nhiều Nhân Hoàng như vậy, thần sắc thoáng có chút thư hoãn, dẫn theo đám người Lục Ly bay ra ngoài thành, Kha Mang cũng đi theo. Sau khi bay ra khỏi thành, Kha Lư giải thích nói:
- Mông Thần đại nhân triệu tập toàn bộ trưởng lão Thái Thản Tộc tiến vào bên trong, nhưng chỉ sau nửa ngày liền có tin tức truyền về, nói bọn hắn tổn thất thảm trọng, một tên trưởng lão tử trận, rất nhiều trưởng lão còn lại đều bị thương, quái thú trong tiểu thế giới kia hung tàn dị thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hả?
Lục Ly và Lục Linh liếc nhau, hai người đều không giấu được vẻ kinh ngạc. Thái Thản Tộc có được năng lực phòng ngự cường đại, trưởng lão đều là Quân Hầu Cảnh, phòng ngự càng là cường đại dị thường, Thú Vương bình thường sợ rằng rất khó thương hại được đến bọn hắn, chẳng lẽ trong tiểu thế giới kia có rất nhiều Thú Hoàng?
Chúng nhân tăng nhanh độ, bay hai canh giờ rốt cục tới được một sơn mạch cực lớn. Phía dưới sơn mạch có Thiên Huyễn Tộc trấn thủ, từ đằng xa liền đã mình hành lễ.
Đám người Lục Ly tiếp tục bay về phía trước, rất nhanh liền tìm đến một ngọn núi lửa ngay chính giữa sơn mạch. Núi lửa này rất lớn, cách mỗi nửa năm sẽ phun trào một lần, bởi thế căn bản chẳng mấy người nghĩ đến đi vào, nếu không phải lần này phun ra một ít quái thú, sợ rằng sẽ chẳng mấy ai để tâm.
Trong sơn mạch bên ngoài núi lửa được khai quật một ít sơn động, đám người Mông Họa chính đang ở bên trong, Mông Họa bị trọng thương, không thể đứng dậy được.
- Mông Thần đâu?
Vừa vào sơn động Lục Ly liền hỏi, hắn quét nhìn phát hiện năm sáu tên trưởng lão ở trong này đều trọng thương, một tên trưởng lão thậm chí còn đứt nguyên cánh tay.
Mông Họa không cách nào đứng dậy, tên trưởng lão ngồi cạnh đó đáp lời:
- Tộc trưởng vẫn còn bên trong, dẫn theo mấy trưởng lão khác ngăn cản quái thú xung kích. Lần này... Chúng ta tiến vào dẫn lên động tĩnh quá lớn, đưa tới rất nhiều quái thú. Tộc trưởng sợ quái thú men theo thông đạo tiến vào Hoang giới, đành phải ở lại liều mình ngăn cản.
- Các ngươi tìm người dẫn đường, chúng ta vào xem sao.
Nghe nói Mông Thần vẫn còn đang bám trụ bên trong, Lục Ly không dám có chút nào chậm trễ, một tên trưởng lão bị thương tương đối nhẹ đứng dậy dẫn đường cho chúng nhân, bay thẳng tiến vào trong miệng núi lửa phía xa xa.
- Đi!
Lục Ly quay sang nhìn Lục Linh một cái, cả đám cứ thế bay theo vào. Núi lửa sớm đã tắt, chỉ là vẫn rất nóng, chúng nhân men theo miệng núi lửa tiến vào đầm nham tương phía dưới.
- Chính là chỗ này!
Trưởng lão Thái Thản Tộc chỉ vào một lỗ đen rất lớn trên vách đầm nham tương, nói:
- Từ nơi này tiến vào liền có thể đến được tiểu thế giới kia.
- Ngươi trở về tiếp tục chữa thương đi, chúng ta vào xem thế nào. Tìm người đào mở núi lửa, dẫn nham tương ra ngoài, để sau này còn thuận tiện ra vào, à quên, phái người tu kiến cả truyền tống trận nữa.
Lục Ly dặn dò một phen, bên kia mấy người Khuất Thừa đã vọt vào, Lục Ly và Lục Linh lập tức cũng theo sát ngay sau, xông vào trong thông đạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một đạo bạch quang lóe lên, chúng nhân tiến vào một vùng không gian kỳ dị. Nơi đây cảm giác cứ như một thế giới lửa, vừa tiến đến liền có một cỗ sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, trước mắt toàn là nham thạch màu nâu đỏ. Nơi xa còn ẩn ẩn thấy được mấy dòng chảy nham tương, chỗ này còn có rất nhiều cây cối, nhưng toàn một màu nâu đỏ, lá cây cũng tương tự.
- Đúng là dòng chảy nham tương.
Thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện không khí phía trên dòng chảy đều bị bẻ cong, có nơi còn có ngọn lửa bốc lên, sắc mặt không khỏi trở nên cổ quái.
Bởi vì...
Phía dưới dòng chảy lại có khí tức sinh mệnh, là từng con cá nhọn màu nâu, cá có thể sống được trong nham tương nhiệt độ cao thế này, đấy còn là cá nữa ư?
Rầm rầm rầm
Rất nhanh Lục Ly liền nghe được tiếng đánh nhau nơi xa vọng lại, hắn giương mắt nhìn, thấy nơi xa là một hẻm núi, tiếng đánh nhau chính là truyền ra từ hẻm núi này.
Hưu
Lục Linh vung tay lên, bốn người Khuất Thừa Hồ Lang bắn tới, Lục Ly và Lục Linh cũng không chút chậm trễ, cấp tốc lao vụt đến.
Hẻm núi cao vót, trụi lủi, một bên hẻm núi có dòng chảy nham thạch, từ dưới đó tán phát lên nhiệt độ cực cao, khiến cả người Lục Ly và Lục Linh đều đổ mồ hôi.
- Mông Thần, các ngươi lập tức lui về!
Thần niệm Lục Ly quét qua bên trong, phát hiện mấy người Mông Thần chính đang bị dồn ép trong hạp cốc, chiến đấu với từng con quái thú hình dạng cổ quái. Hắn thấy được trừ Mông Thần ra, ba tên trưởng lão còn lại đều bị thương, vội vàng lớn tiếng quát.
Lui
Nghe thấy tiếng hét của Lục Ly, Mông Thần như trút được gánh nặng, vội vàng dẫn theo ba tên trưởng lão lui lại, bốn người bọn Khuất Thừa Hồ Lang lao lên thế chỗ.
Lục Ly thấy bụng dưới một tên trưởng lão bị móc xuyên, trên ngực sau lưng khắp nơi toàn là vết thương, bộ dạng thảm không nỡ nhìn. Thần niệm hắn lại quét tới hẻm núi, phát hiện trên mặt đất chất đống vô số thi thể quái thú, vội hỏi:
- Sao tình hình nghiêm trọng thế này? Số lượng quái thú chắc phải đến mấy ngàn?
- Mấy ngàn?
Mông Thần phất tay ra hiệu cho ba tên trưởng lão chữa thương, nhếch miệng nói:
- Chúng ta đã đánh giết hơn một ngàn con, phía hẻm núi chí ít còn có hơn vạn con. Thánh Chủ, các ngươi mà còn không tới, nhiều nhất nửa ngày ta liền không chống nổi, đành phải lui ra, hủy đi thông đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro