Trọng bảo
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Không Gian Giới Chỉ này rất lớn, so với chiếc Không Gian Giới Chỉ ban đầu của Lục Ly thì còn lớn hơn gấp mười, không gian bên trong lớn đến đủ để chất vừa một tòa thành bảo.
Đồ vật bên trong không nhiều, chỉ có mấy chục loại linh tài, nhưng ở trong đó Lục Ly nhìn thấy được ba trái rất quen thuộc.
Thiên Xà Quả!
Ba trái Thiên Xà Quả, giá trị phải hơn một ức Huyền Tinh, hơn nữa ba trái Thiên Xà Quả này còn nằm chung lẫn lộn với số linh tài còn lại, thậm chí không được chứa trong hộp ngọc.
Điều này đồng nghĩa với cái gì?
Đồng nghĩa với số linh tài còn lại kia đều ở cùng một cấp bậc với Thiên Xà Quả, quan trọng nhất là bên trong còn có sáu chiếc hộp ngọc. Thứ chứa trong hộp ngọc nhất định phải có giá trị vượt trên Thiên Xà Quả.
- Ba mươi bốn, ba mươi lăm, ba mươi sáu!
Lục Ly lẩm nhẩm đếm, tổng cộng ba mươi sáu gốc linh tài. Trừ Thiên Xà Quả ra, số linh tài còn lại hắn đều không biết tên, nếu mỗi linh tài đều có giá trị tương đương Thiên Xà Quả, như vậy quả thực không biết chừng này sẽ đáng giá bao nhiêu Huyền Tinh.
Ông!
Lục Ly cầm giới chỉ lên, rót Huyền lực vào, sáu chiếc hộp ngọc xuất hiện trong tay. Hắn run run tay mở ra, phát hiện trong hộp ngọc thứ nhất là một gốc linh thảo, hình dạng rất diễm lệ, tựa như một con rồng bỏ túi, toàn thân một màu vàng óng.
Vừa mở ra hộp ngọc, một cỗ mùi thơm nồng đậm truyền ra, khiến cho từ đầu đến chân Lục Ly đều cảm thấy thoải mái. Đây tuyệt đối là linh tài cực phẩm, Lục Ly nhìn thoáng qua một cái liền lập tức đóng lên, sợ dược lực tản mất.
- A, cả sáu hộp ngọc đều thế này?
Lục Ly lần lượt mở ra, phát hiện trong hộp ngọc toàn là thứ này, cùng là linh thảo hình rồng toàn thân vàng óng, hắn nghi hoặc thì thào:
- Đây là vật gì?
Đối với linh tài linh dược hắn không hiểu nhiều, đành phải thu lại hộp ngọc vào trong Không Gian Giới Chỉ, sau đó lại cất Không Gian Giới Chỉ này vào Không Gian Giới Chỉ của mình.
- Phát tài!
Cả khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, nắm tay siết chặt, kích động đến khó mà tự kiềm chế. Khoan nói số linh tài còn lại, chỉ riêng ba trái Thiên Xà Quả kia thôi cũng đã giá trị hơn một ức Huyền Tinh, giá trị linh tài trong Không Gian Giới Chỉ này quả thực không cách nào đong đếm hết được.
- Không Gian Giới Chỉ trên thần binh Long Đế quả nhiên là trọng bảo!
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới một vấn đề, chiếc Không Gian Giới Chỉ này được treo trên chuôi thần binh, vậy liệu đây có phải là yêu ma cố ý làm ra? Mục đích nhằm dụ người đi rút ra thần binh?
- Bảo tàng Long Đế đều nằm trong quan tài, ở trong đó không biết còn có bao nhiêu trọng bảo?
Điều này căn bản không cách nào tưởng tượng, Lục Ly khẽ thở dài đáng tiếc. Nếu không phải bởi yêu ma kia, phỏng chừng những trọng bảo này đều là của bọn hắn.
Chẳng qua …
Đám người Bạch Thu Tuyết Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi đi lên đỉnh núi trước một bước, nếu không có yêu ma kia, không chừng tất cả bảo vật đều đã bị mấy người Đỗ Tử Lăng đoạt đi, cũng chẳng liên quan gì tới hắn nữa cả.
- Không sai, không sai.
Lục Ly cảm thấy chuyến đi mộ Long Đế lần này rất không sai, dù đắc tội Vũ gia cũng không sao. Vũ gia chắc không khả năng phái thích khách tiến vào Thiên Đảo Hồ? Làm vậy sẽ chỉ triệt để chọc giận Thiên Ngục lão nhân, nói không chừng sẽ khiến toàn bộ Vũ gia hóa thành tro bụi.
- Đúng rồi
Lục Ly lại nghĩ tới cường cả thần bí ở Luyện Ngục Nhai, trong đầu không khỏi hiện lên rất nhiều nghi hoặc. Bạch quản sự có kể lại sự tình sau đó cho hắn biết, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy không thích hợp.
Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như dưới đáy hồ Luyện Ngục Nhai có một lão quái đang bế quan. Sau đó đám Bạch Lãnh đại chiến, kinh động đến lão quái này. Đúng khoảnh khắc hắn sắp bị giết thì lão quái bực mình ra tay, tùy ý chém giết Vũ Phi Giáp, chấn nhiếp quần hùng.
Lúc lão quái cất tiếng thì Lục Ly đã hôn mê nên không nghe thấy, chỉ được Bạch quản sự kể lại.
Lục Ly một mực cảm thấy có gì đó không đúng, vận khí hắn thật nghịch thiên vậy ư? Vừa khéo có một lão quái tiềm tu dưới đáy hồ, hơn nữa lão quái kia còn là Quân Hầu Cảnh, tính cách ghét ác như cừu, không vừa mắt với cảnh người ngoài bắt nạt người Thiên Đảo Hồ?
Nếu lão quái này thật ghét ác như cừu, như vậy không khả năng nhiều năm thế rồi mà người ngoài đều không biết. Căn cứ lời kể của Bạch quản sự thì thấy, có vẻ như Bạch gia cũng không thăm dò ra được bất kỳ tư liệu nào về lão quái kia.
Cường giả Quân Hầu Cảnh, còn là cường giả đã cảm ngộ được “Thế”, người như vậy há có thể là hạng bừa bãi vô danh? Làm sao có thể đê điều đến mức đó? Điều này quá không hợp lý.
Nếu không phải trùng hợp …
Vậy chẳng lẽ là cố ý?
Người này cố ý cứu mình? Nếu suy đoán như vậy, nghi điểm liền càng nhiều. Hắn căn bản không biết võ giả Quân Hầu Cảnh nào, dù có là cường giả mạnh nhất của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc thì cũng mới chỉ là Bất Diệt cảnh đỉnh phong.
Vậy chỉ còn lại một khả năng, người này được phụ thân hắn Lục Nhân Hoàng lưu lại bảo hộ hắn?
Nhưng điểm này cũng giải thích không thông, bởi vì trước đó hắn nhiều lần gặp nạn, Lục Linh càng là chết qua một lần. Nếu Lục Nhân Hoàng lưu lại người bảo hộ các nàng, vì sao trước kia không quản chị em hắn? Vì sao lúc Lục Linh bị thiêu chết trong đêm ở Vũ Lăng Thành lại không xuất hiện.
Không nghĩ thông!
Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy sương mù trùng trùng, dường như trong này đang ẩn giấu bí mật động trời nào đó. Nhưng hiện tại thực lực hắn quá thấp, không cách nào chọc phá tầng giấy dán cửa sổ kia. Hắn bất giác có dự cảm, chờ thực lực bản thân cường đại đến mức độ nhất định, có lẽ những bí mật này đều sẽ tìm được câu trả lời.
Đã vậy, tạm thời đừng nghĩ đến chúng làm gì.
Lục Ly vứt đống chuyện lung tung bát nháo này sang một bên, bắt đầu an tâm chữa thương. Sự tình đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, còn về tiếp sau sẽ xảy ra chuyện gì, binh đến tướng ngăn, nước đến tường che. Ít nhất hiện tại hắn có đường lui, có thể tiến vào tiểu thế giới Thanh Loan Tộc.
Tu luyện chữa thương nửa ngày, đến tối thị nữ đưa tới đồ ăn ngon miệng, Bạch quản sự lại sang thăm hắn, thái độ rất nhiệt tình.
Đánh chén no say, Lục Ly miễn cưỡng đứng dậy, được thị nữ dìu đi tắm rửa một phen. Thị nữ này còn muốn tự tay tắm cho hắn nhưng bị hắn cự tuyệt.
Tắm xong, thần thanh khí sảng, qua mấy ngày khôi phục, thương thế Lục Ly đã đỡ hơn một chút, hắn dự đoán qua ba năm ngày nữa hẳn là có thể trở về Huyết Sát Đảo.
Bởi vì chưa từng nghĩ tới gia nhập Bạch gia, thế nên Lục Ly ở lại đây luôn cảm thấy có chút lúng túng khó chịu. Chỉ muốn sớm ngày trở lại Huyết Sát Đảo, để Thiên Đà Tử giám định quyển da cừu và sổ tay, còn có bí mật tìm tư liệu để nhận biết những linh tài và linh thảo hình rồng vàng óng được cất trong Không Gian Giới Chỉ.
Dạo qua một vòng thành bảo, sau đó Lục Ly trở về phòng, Tiểu Bạch đã tỉnh lại, Lục Ly đưa cho nó một ít Hỏa Ngọc Thạch, Tiểu Bạch vui sướng gặm lấy.
- Lục đại nhân!
Thị nữ đột nhiên tiến vào bẩm báo nói:
- Thu Tuyết tiểu thư tới gặp, ngươi muốn tiếp trong phòng hay tiếp ở bên ngoài?
- Ra bên ngoài đi.
Lục Ly đã miễn cưỡng có thể đi đường, tự nhiên không muốn gặp khách trong phòng riêng, thế là hắn chậm rãi đi ra, được thị nữ dẫn xuống đại sảnh.
Bạch Thu Tuyết đã ngồi sẵn trong sảnh, hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, vành tai treo hai viên hạt châu nhỏ màu đỏ, trên cổ còn đeo một chuỗi đá quý màu tím, Lục Ly tiến vào ngắm một cái, ánh mắt không khỏi sáng rực.
Bạch Thu Tuyết phát hiện Lục Ly đi đến, thấy Lục Ly đứng ở cửa bất động, mở to mắt nhìn mình chằm chằm, trên nét mặt xinh đẹp của nàng bất giác hiện lên ý cười.
Thị nữ không dám nhắc nhở Lục Ly, hai giây sau, ánh mắt Lục Ly mới khôi phục trấn tĩnh, hắn có chút lúng túng nhẹ giọng đằng hắng một tiếng, nói:
- Xin lỗi, Thu Tuyết tiểu thư, tối nay ngươi quá đẹp, Lục mỗ thất lễ.
Lời khen như thế, Bạch Thu Tuyết thường xuyên nghe được, nhưng lần này tâm tư nàng lại có chút dị dạng. Bình thường nàng ứng đối với loại trường diện này rất là tự nhiên, giờ đây lại cảm thấy có chút không biết nói gì, chỉ biết đỏ mặt khẽ gật đầu.
Lục Ly được thị nữ dìu đến ngồi xuống ghế bên cạnh Bạch Thu Tuyết, rót nước trà cho hai người, sau đó mới lui xuống.
Lục Ly chẳng hề có vẻ gì là dè dặt, thản nhiên uống một ngụm trà nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, hôm nay ngươi thật sự rất xinh đẹp, lời này của ta là phát ra từ tận đáy lòng. Đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Thấy Lục Ly cười nói tự nhiên, ánh mắt trong veo như nước, không có nửa điểm không tự tại hay câu nệ gì, Bạch Thu Tuyết không khỏi có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ Lục Ly không có nửa điểm ý nghĩ gì đối với mình? Chỉ là đơn thuần tán thưởng? Bằng không sao hắn không như các công tử khác? Phải biết trước kia không ít công tử ngồi cạnh nàng cả người đều căng cứng, không dám hít thở sâu, sợ sẽ nói sai lời gì.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Thu Tuyết hơi có chút thất lạc, lần đầu tiên sản sinh hoài nghi đối với mị lực của bản thân.
Đồ vật bên trong không nhiều, chỉ có mấy chục loại linh tài, nhưng ở trong đó Lục Ly nhìn thấy được ba trái rất quen thuộc.
Thiên Xà Quả!
Ba trái Thiên Xà Quả, giá trị phải hơn một ức Huyền Tinh, hơn nữa ba trái Thiên Xà Quả này còn nằm chung lẫn lộn với số linh tài còn lại, thậm chí không được chứa trong hộp ngọc.
Điều này đồng nghĩa với cái gì?
Đồng nghĩa với số linh tài còn lại kia đều ở cùng một cấp bậc với Thiên Xà Quả, quan trọng nhất là bên trong còn có sáu chiếc hộp ngọc. Thứ chứa trong hộp ngọc nhất định phải có giá trị vượt trên Thiên Xà Quả.
- Ba mươi bốn, ba mươi lăm, ba mươi sáu!
Lục Ly lẩm nhẩm đếm, tổng cộng ba mươi sáu gốc linh tài. Trừ Thiên Xà Quả ra, số linh tài còn lại hắn đều không biết tên, nếu mỗi linh tài đều có giá trị tương đương Thiên Xà Quả, như vậy quả thực không biết chừng này sẽ đáng giá bao nhiêu Huyền Tinh.
Ông!
Lục Ly cầm giới chỉ lên, rót Huyền lực vào, sáu chiếc hộp ngọc xuất hiện trong tay. Hắn run run tay mở ra, phát hiện trong hộp ngọc thứ nhất là một gốc linh thảo, hình dạng rất diễm lệ, tựa như một con rồng bỏ túi, toàn thân một màu vàng óng.
Vừa mở ra hộp ngọc, một cỗ mùi thơm nồng đậm truyền ra, khiến cho từ đầu đến chân Lục Ly đều cảm thấy thoải mái. Đây tuyệt đối là linh tài cực phẩm, Lục Ly nhìn thoáng qua một cái liền lập tức đóng lên, sợ dược lực tản mất.
- A, cả sáu hộp ngọc đều thế này?
Lục Ly lần lượt mở ra, phát hiện trong hộp ngọc toàn là thứ này, cùng là linh thảo hình rồng toàn thân vàng óng, hắn nghi hoặc thì thào:
- Đây là vật gì?
Đối với linh tài linh dược hắn không hiểu nhiều, đành phải thu lại hộp ngọc vào trong Không Gian Giới Chỉ, sau đó lại cất Không Gian Giới Chỉ này vào Không Gian Giới Chỉ của mình.
- Phát tài!
Cả khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, nắm tay siết chặt, kích động đến khó mà tự kiềm chế. Khoan nói số linh tài còn lại, chỉ riêng ba trái Thiên Xà Quả kia thôi cũng đã giá trị hơn một ức Huyền Tinh, giá trị linh tài trong Không Gian Giới Chỉ này quả thực không cách nào đong đếm hết được.
- Không Gian Giới Chỉ trên thần binh Long Đế quả nhiên là trọng bảo!
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới một vấn đề, chiếc Không Gian Giới Chỉ này được treo trên chuôi thần binh, vậy liệu đây có phải là yêu ma cố ý làm ra? Mục đích nhằm dụ người đi rút ra thần binh?
- Bảo tàng Long Đế đều nằm trong quan tài, ở trong đó không biết còn có bao nhiêu trọng bảo?
Điều này căn bản không cách nào tưởng tượng, Lục Ly khẽ thở dài đáng tiếc. Nếu không phải bởi yêu ma kia, phỏng chừng những trọng bảo này đều là của bọn hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua …
Đám người Bạch Thu Tuyết Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi đi lên đỉnh núi trước một bước, nếu không có yêu ma kia, không chừng tất cả bảo vật đều đã bị mấy người Đỗ Tử Lăng đoạt đi, cũng chẳng liên quan gì tới hắn nữa cả.
- Không sai, không sai.
Lục Ly cảm thấy chuyến đi mộ Long Đế lần này rất không sai, dù đắc tội Vũ gia cũng không sao. Vũ gia chắc không khả năng phái thích khách tiến vào Thiên Đảo Hồ? Làm vậy sẽ chỉ triệt để chọc giận Thiên Ngục lão nhân, nói không chừng sẽ khiến toàn bộ Vũ gia hóa thành tro bụi.
- Đúng rồi
Lục Ly lại nghĩ tới cường cả thần bí ở Luyện Ngục Nhai, trong đầu không khỏi hiện lên rất nhiều nghi hoặc. Bạch quản sự có kể lại sự tình sau đó cho hắn biết, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy không thích hợp.
Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như dưới đáy hồ Luyện Ngục Nhai có một lão quái đang bế quan. Sau đó đám Bạch Lãnh đại chiến, kinh động đến lão quái này. Đúng khoảnh khắc hắn sắp bị giết thì lão quái bực mình ra tay, tùy ý chém giết Vũ Phi Giáp, chấn nhiếp quần hùng.
Lúc lão quái cất tiếng thì Lục Ly đã hôn mê nên không nghe thấy, chỉ được Bạch quản sự kể lại.
Lục Ly một mực cảm thấy có gì đó không đúng, vận khí hắn thật nghịch thiên vậy ư? Vừa khéo có một lão quái tiềm tu dưới đáy hồ, hơn nữa lão quái kia còn là Quân Hầu Cảnh, tính cách ghét ác như cừu, không vừa mắt với cảnh người ngoài bắt nạt người Thiên Đảo Hồ?
Nếu lão quái này thật ghét ác như cừu, như vậy không khả năng nhiều năm thế rồi mà người ngoài đều không biết. Căn cứ lời kể của Bạch quản sự thì thấy, có vẻ như Bạch gia cũng không thăm dò ra được bất kỳ tư liệu nào về lão quái kia.
Cường giả Quân Hầu Cảnh, còn là cường giả đã cảm ngộ được “Thế”, người như vậy há có thể là hạng bừa bãi vô danh? Làm sao có thể đê điều đến mức đó? Điều này quá không hợp lý.
Nếu không phải trùng hợp …
Vậy chẳng lẽ là cố ý?
Người này cố ý cứu mình? Nếu suy đoán như vậy, nghi điểm liền càng nhiều. Hắn căn bản không biết võ giả Quân Hầu Cảnh nào, dù có là cường giả mạnh nhất của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc thì cũng mới chỉ là Bất Diệt cảnh đỉnh phong.
Vậy chỉ còn lại một khả năng, người này được phụ thân hắn Lục Nhân Hoàng lưu lại bảo hộ hắn?
Nhưng điểm này cũng giải thích không thông, bởi vì trước đó hắn nhiều lần gặp nạn, Lục Linh càng là chết qua một lần. Nếu Lục Nhân Hoàng lưu lại người bảo hộ các nàng, vì sao trước kia không quản chị em hắn? Vì sao lúc Lục Linh bị thiêu chết trong đêm ở Vũ Lăng Thành lại không xuất hiện.
Không nghĩ thông!
Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy sương mù trùng trùng, dường như trong này đang ẩn giấu bí mật động trời nào đó. Nhưng hiện tại thực lực hắn quá thấp, không cách nào chọc phá tầng giấy dán cửa sổ kia. Hắn bất giác có dự cảm, chờ thực lực bản thân cường đại đến mức độ nhất định, có lẽ những bí mật này đều sẽ tìm được câu trả lời.
Đã vậy, tạm thời đừng nghĩ đến chúng làm gì.
Lục Ly vứt đống chuyện lung tung bát nháo này sang một bên, bắt đầu an tâm chữa thương. Sự tình đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, còn về tiếp sau sẽ xảy ra chuyện gì, binh đến tướng ngăn, nước đến tường che. Ít nhất hiện tại hắn có đường lui, có thể tiến vào tiểu thế giới Thanh Loan Tộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tu luyện chữa thương nửa ngày, đến tối thị nữ đưa tới đồ ăn ngon miệng, Bạch quản sự lại sang thăm hắn, thái độ rất nhiệt tình.
Đánh chén no say, Lục Ly miễn cưỡng đứng dậy, được thị nữ dìu đi tắm rửa một phen. Thị nữ này còn muốn tự tay tắm cho hắn nhưng bị hắn cự tuyệt.
Tắm xong, thần thanh khí sảng, qua mấy ngày khôi phục, thương thế Lục Ly đã đỡ hơn một chút, hắn dự đoán qua ba năm ngày nữa hẳn là có thể trở về Huyết Sát Đảo.
Bởi vì chưa từng nghĩ tới gia nhập Bạch gia, thế nên Lục Ly ở lại đây luôn cảm thấy có chút lúng túng khó chịu. Chỉ muốn sớm ngày trở lại Huyết Sát Đảo, để Thiên Đà Tử giám định quyển da cừu và sổ tay, còn có bí mật tìm tư liệu để nhận biết những linh tài và linh thảo hình rồng vàng óng được cất trong Không Gian Giới Chỉ.
Dạo qua một vòng thành bảo, sau đó Lục Ly trở về phòng, Tiểu Bạch đã tỉnh lại, Lục Ly đưa cho nó một ít Hỏa Ngọc Thạch, Tiểu Bạch vui sướng gặm lấy.
- Lục đại nhân!
Thị nữ đột nhiên tiến vào bẩm báo nói:
- Thu Tuyết tiểu thư tới gặp, ngươi muốn tiếp trong phòng hay tiếp ở bên ngoài?
- Ra bên ngoài đi.
Lục Ly đã miễn cưỡng có thể đi đường, tự nhiên không muốn gặp khách trong phòng riêng, thế là hắn chậm rãi đi ra, được thị nữ dẫn xuống đại sảnh.
Bạch Thu Tuyết đã ngồi sẵn trong sảnh, hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, vành tai treo hai viên hạt châu nhỏ màu đỏ, trên cổ còn đeo một chuỗi đá quý màu tím, Lục Ly tiến vào ngắm một cái, ánh mắt không khỏi sáng rực.
Bạch Thu Tuyết phát hiện Lục Ly đi đến, thấy Lục Ly đứng ở cửa bất động, mở to mắt nhìn mình chằm chằm, trên nét mặt xinh đẹp của nàng bất giác hiện lên ý cười.
Thị nữ không dám nhắc nhở Lục Ly, hai giây sau, ánh mắt Lục Ly mới khôi phục trấn tĩnh, hắn có chút lúng túng nhẹ giọng đằng hắng một tiếng, nói:
- Xin lỗi, Thu Tuyết tiểu thư, tối nay ngươi quá đẹp, Lục mỗ thất lễ.
Lời khen như thế, Bạch Thu Tuyết thường xuyên nghe được, nhưng lần này tâm tư nàng lại có chút dị dạng. Bình thường nàng ứng đối với loại trường diện này rất là tự nhiên, giờ đây lại cảm thấy có chút không biết nói gì, chỉ biết đỏ mặt khẽ gật đầu.
Lục Ly được thị nữ dìu đến ngồi xuống ghế bên cạnh Bạch Thu Tuyết, rót nước trà cho hai người, sau đó mới lui xuống.
Lục Ly chẳng hề có vẻ gì là dè dặt, thản nhiên uống một ngụm trà nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, hôm nay ngươi thật sự rất xinh đẹp, lời này của ta là phát ra từ tận đáy lòng. Đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Thấy Lục Ly cười nói tự nhiên, ánh mắt trong veo như nước, không có nửa điểm không tự tại hay câu nệ gì, Bạch Thu Tuyết không khỏi có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ Lục Ly không có nửa điểm ý nghĩ gì đối với mình? Chỉ là đơn thuần tán thưởng? Bằng không sao hắn không như các công tử khác? Phải biết trước kia không ít công tử ngồi cạnh nàng cả người đều căng cứng, không dám hít thở sâu, sợ sẽ nói sai lời gì.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Thu Tuyết hơi có chút thất lạc, lần đầu tiên sản sinh hoài nghi đối với mị lực của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro