Trong lòng có...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Sáng sớm mùa thu, không khí se lạnh, tất nhiên đối với võ giả mà nói, dù là trời mưa tuyết mịt mù cũng sẽ không cảm thấy rét lạnh.
Trời vừa sáng, Vạn Phật Thành đã bắt đầu náo nhiệt. Hôm nay là ngày hội đấu giá được cử hành ở Phật sơn, vừa mới có thông báo, bởi vì lần này nhân số đông đúc … cho nên Đại Phật Tự quyết định công khai đấu giá ở quảng trường lộ thiên tại Phật sơn. Chỉ cần là võ giả đạt được Bất Diệt Cảnh, thân phận không thành vấn đề liền có thể tới đó tự do cạnh tranh và quan sát đấu giá.
Không chút nghi ngờ, tin tức này đã châm đốt trọn cả Vạn Phật Thành, lần này vốn có rất nhiều người không tính toán đi cạnh tranh, cũng không tư cách đi cạnh tranh, nhưng giờ có thể miễn phí quan sát, toàn thành tự nhiên sôi trào.
Lập tức vô số người tìm đến Khổng gia, người phát ngôn của Đại Phật Tự để xin được lên Phật sơn, chỉ cần thân phận không vấn đề, thực lực đạt đến Bất Diệt Cảnh, Khổng gia đều bố trí người đưa lên Phật sơn.
Mặt trời lên cao, ánh nắng mùa thu rải xuống ấm áp, hôm nay gió không lớn, chính là khí trời vô cùng tốt để tổ chức sự kiện như thế này.
Mấy người Lục Ly lại không vội, bởi vì tham dự cạnh tranh cần phải giao tiền đặt cọc, tiền đặt cọc giao càng nhiều, vị trí được an bài sẽ càng tốt. Lục Ly không thiếu Huyền Tinh, muốn có được vị trí tốt là điều tương đối đơn giản.
Phái một vị trưởng lão đi giao tiếp với người Khổng gia, trước thời điểm hội đấu giá cử hành nửa giờ, vị trưởng lão kia quay về, dặn dò nói:
- Xong rồi, lấy được một gian nhã các, bên trong có thể ngồi ba người.
- Đi thôi!
Còn nửa canh giờ, vừa khéo đủ để lên Phật sơn. Lục Ly quay đầu nhìn Cổ Mẫn và vị trưởng lão Cổ gia kia một cái, ba người rảo bước đi nhanh ra ngoài.
Tìm đến người Khổng gia, sau đó được người dẫn lên Phật sơn. Với thân phận Lục Ly hiện tại thì còn chưa đủ tư cách trực tiếp bay lên Phật sơn, nếu làm loạn, phỏng chừng người còn đang giữa không trung thì đã bị kích sát.
Phía dưới Phật sơn có một bậc thang đá nối thẳng lên cao, tương tự như đường vòng lên núi ở mộ Long Đế, thang đá uốn quanh, một đường quấn vòng lên tận chân trời.
Lối vào thang đá có hai cái tăng nhân trông giữ, hai người này khoác tăng bào màu nâu, thần sắc nghiêm túc, thực lực đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có thể thấy Đại Phật Tự coi trọng lần đấu giá này như thế nào.
Một tên quản sự Khổng gia dẫn theo ba người Lục Ly Cổ Mẫn đi lên bậc thềm. Mặc dù thềm đá rất nhiều, song thực lực đám người Lục Ly đều không sai, chỉ sau chừng một nén hương liền đã lên đỉnh núi.
Đỉnh núi rất rộng thoáng, hiện ra trước mắt là một tòa Phật tự chín tầng nguy nga. Tòa chùa miếu này nằm ở phía bắc Phật sơn, phương viên chí ít phải rộng đến ngàn trượng, là chùa miếu lớn nhất mà Lục Ly từng gặp.
Trừ mặt bắc ra, những nơi còn lại đều toàn là bảo tháp chùa chiền, nơi đây trừ miếu thờ ra thì không còn kiến trúc nào khác.
- Nhiều người quá!
Lục Ly đảo mắt nhìn quanh một lượt, phát hiện trên quảng trường khổng lồ trước mặt có chí ít gần vạn người đang ngồi, tiếng trò chuyện rì rầm như là họp chợ.
Ánh mắt Lục Ly hướng đến nhã các phía trước mặt, nói là nhã các, thật ra chỉ là một ít nhà gỗ nhỏ được tùy ý dựng lên, mặt trước ngăn cách bằng lụa mỏng, thần niệm tùy tiện đảo qua liền có thể dò xét được người ở bên trong.
Đương nhiên...
Có thể đi vào nhã các đều là người có thân phận tôn quý, phỏng chừng trong một ít nhã các còn có Nhân Hoàng đang ngồi, ai dám dùng thần niệm dò xét lung tung?
Hai bên quảng trường đứng từng dãy tăng nhân áo bào xám, tay cầm côn gỗ màu đen, làn da ai nấy thuần một màu đồng cổ, nét mặt lạnh lùng. Không cần nói cũng biết là La Hán của Đại Phật Tự, những người đều là vũ tăng, nhiệm vụ chính là duy trì trật tự hội đấu giá.
- Đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong!
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, lúc này vũ tăng ở ngoài kia ít nhất phải có mấy trăm người, toàn bộ đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có thể thấy để uẩn Đại Phật Tự cường hoành cỡ nào, quả xứng với danh tiếng một trong mười hai Vương tộc.
- Vương tộc?
Lục Ly đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, không khỏi nghi hoặc thì thào hỏi dò Cổ Mẫn:
- Hòa thượng không có hậu đại, cũng không có gia tộc? Thế Vương tộc Đại phật tự là ai?
- Chính là Khổng gia!
Cổ Mẫn quét nhìn chung quanh một cái, áp thấp giọng nói:
- Hòa thượng Đại Phật Tự có thể tùy ý hoàn tục, xuất thế nhập thế đều không chịu quản thúc. Mười đời phương trượng gần đây đều là người Khổng gia, cho nên Vương tộc Đại Phật Tự tự nhiên cũng là Khổng gia.
- Thì ra là vậy!
Lục Ly đã hiểu, xuất thế nhập thế đều tùy ý, thế thì xuất gia hay không xuất gia đâu có gì khác biệt. Muốn kết hôn sinh con cứ hoàn tục là xong, đợi trai gái đủ cả lại xuất gia tiếp tục làm hòa thượng...
Lục Ly quét nhìn mấy lần, phát hiện thấy còn có không ít ni cô đi lại liền đánh mắt tỏ ý dò hỏi, Cổ Mẫn thấp giọng giải thích nói:
- Kỳ thực Đại Phật Tự là do mười mấy gia tộc tổ thành, những con em trẻ tuổi của các gia tộc kia cũng sẽ gia nhập Đại Phật Tự. Nam nữ đều có thể xuất gia, chờ đến độ tuổi kết hôn lại hoàn tục cưới gả. Đương nhiên cũng có võ giả bên ngoài xuất gia, Đại Phật Tự không hạn chế quan hệ nam nữ, chỉ cần trong lòng có Phật, thậm chí không kiêng rượu thịt...
- À à.
Trong lòng Lục Ly dần hiểu ra phần nào, chỉ là trong lòng lại càng khó mà đồng tình với Đại Phật Tự cho nổi. Nếu đúng là một lòng hướng phật, vậy thì đừng có lưu luyến trần thế, càng đừng nên đi ra tranh bá, thành là một trong mười hai thế lực đỉnh cấp trên Thần Châu đại địa.
Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc từng bị sáu đại thế lực vây giết, trong đó có Đại Phật Tự. Đủ thấy đám tăng nhân ni cô này không khác gì các đại thế lực đại gia tộc bình thường cả, chẳng qua là choàng lên một tầng áo da Phật tử mà thôi.
Bởi vì đấu giá trường hôm nay quá nhiều người, thế nên được bố trí khá là đơn giản, mặt chính nam đặt hơn một vạn bồ đoàn, ngồi xếp bằng trên đó đều là võ giả phổ thông, lúc này đã có quá nửa vị trí kín chỗ.
Ba hướng còn lại đều là một loạt nhà gỗ nhã các, lớn nhỏ tổng cộng chừng năm sáu trăm, cũng không biết có đủ chia nhau không? Rốt cuộc lần này tới không ít đại gia tộc.
Lục Ly được người Khổng gia dẫn vào một tiểu nhã các nằm ở trong góc, lấy thân phận địa vị Cổ gia, có thể được đến nhã các toàn là nhờ trưởng lão Cổ gia nộp lên cho Khổng gia cả trăm ức Huyền Tinh tiền ký quỹ, bằng không ba người Lục Ly đành phải ngồi trên bồ đoàn như đám người ngoài kia.
Nhã các rất nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc bàn, ba băng ghế, trên bàn bày biện một bình trà và chút ít linh quả, đến cả thị nữ châm trà đều không có.
Thời gian từ từ trôi qua, lát sau một tên tăng nhân áo bào trắng đi tới, giới chỉ trong tay người đó không ngừng sáng lên, tiếp theo từng đám hoa sen trắng bay lên giữa trời, trôi lơ lửng trên nhã các.
- Đây là cái gì?
Lục Ly chưa từng thấy qua thứ này, không biết lấy ra làm gì. Cổ Mẫn thấp giọng giải thích:
- Đó là Liên Hoa Đài, một loại bảo vật phi hành, có thể mở ra cấm chế, chắc là cho khách nhân tôn quý ngồi.
- Khó trách!
Lục Ly hoảng nhiên đại ngộ, vừa nãy hắn còn đang hoài nghi nhiều công tử tiểu thư như vậy, chừng này nhã các làm sao đủ? Giờ thấy được mấy trăm Liên Hoa Đài trôi nổi giữa trời mới ngộ ra.
Hưu hưu hưu
Từ trong các miếu thờ ở hai mặt đông tây, từng đạo bóng người bay vút lên không, sau đó hóa thành từng đạo lưu quang tiến lại chỗ Liên Hoa Đài. Liên Hoa Đài chớp lóe quang mang, một vòng hộ tráo màu trắng hiện ra, bao phủ xung quanh người vừa tới.
Lục Ly dùng thần niệm đảo qua, phát hiện thần niệm không cách nào tiến vào dò xét. Hắn quệt môi, nhủ thầm đám công tử tiểu thư quyền quý này đúng là cao ngạo …
- Cơ Mộng Điềm, Dương Hiên, Lục Toan, Lục Nghê, Điệp Phi Vũ, Dạ Lạc...
Từ mặt tây bay vụt lên một đám công tử tiểu thư, tròng mắt Lục Ly bất thần co rụt lại, hắn thấy được rất nhiều người quen, cũng thấy rất nhiều người xa lạ. Ở trong nhóm người này hắn bắt gặp mấy tên công tử rất là anh tuấn, khí độ bất phàm, còn nhìn thấy bảy tám vị tiểu thư đẹp như thiên tiên.
- Công tử tiểu thư đỉnh cấp của mười hai Vương tộc đều tới cả.
Lục Ly nhấp hé miệng, trong đầu bất giác hiện lên hình bóng một dung nhan tuyệt mỹ, mặc váy đỏ, mắt hồ ly nheo lại, nghiêng đầu nhìn mình.
Khương gia cũng là một trong mười hai Vương tộc, nhưng Khương Khinh Linh lại không thấy xuất hiện, xem ra nàng vẫn đang bị giữ lại tiềm tu trong Thí Ma Điện.
- Khinh Linh, ngươi vẫn khỏe chứ?
Lục Ly khẽ thở dài, trên mặt chớp qua một tia hiu quạnh và nhớ nhung, hệt như gió mùa thu ở nơi này, dù là dưới ánh mặt trời ấm áp vẫn mang theo hàn ý nhàn nhạt, làm thế nào cũng không xua đi được...
Trời vừa sáng, Vạn Phật Thành đã bắt đầu náo nhiệt. Hôm nay là ngày hội đấu giá được cử hành ở Phật sơn, vừa mới có thông báo, bởi vì lần này nhân số đông đúc … cho nên Đại Phật Tự quyết định công khai đấu giá ở quảng trường lộ thiên tại Phật sơn. Chỉ cần là võ giả đạt được Bất Diệt Cảnh, thân phận không thành vấn đề liền có thể tới đó tự do cạnh tranh và quan sát đấu giá.
Không chút nghi ngờ, tin tức này đã châm đốt trọn cả Vạn Phật Thành, lần này vốn có rất nhiều người không tính toán đi cạnh tranh, cũng không tư cách đi cạnh tranh, nhưng giờ có thể miễn phí quan sát, toàn thành tự nhiên sôi trào.
Lập tức vô số người tìm đến Khổng gia, người phát ngôn của Đại Phật Tự để xin được lên Phật sơn, chỉ cần thân phận không vấn đề, thực lực đạt đến Bất Diệt Cảnh, Khổng gia đều bố trí người đưa lên Phật sơn.
Mặt trời lên cao, ánh nắng mùa thu rải xuống ấm áp, hôm nay gió không lớn, chính là khí trời vô cùng tốt để tổ chức sự kiện như thế này.
Mấy người Lục Ly lại không vội, bởi vì tham dự cạnh tranh cần phải giao tiền đặt cọc, tiền đặt cọc giao càng nhiều, vị trí được an bài sẽ càng tốt. Lục Ly không thiếu Huyền Tinh, muốn có được vị trí tốt là điều tương đối đơn giản.
Phái một vị trưởng lão đi giao tiếp với người Khổng gia, trước thời điểm hội đấu giá cử hành nửa giờ, vị trưởng lão kia quay về, dặn dò nói:
- Xong rồi, lấy được một gian nhã các, bên trong có thể ngồi ba người.
- Đi thôi!
Còn nửa canh giờ, vừa khéo đủ để lên Phật sơn. Lục Ly quay đầu nhìn Cổ Mẫn và vị trưởng lão Cổ gia kia một cái, ba người rảo bước đi nhanh ra ngoài.
Tìm đến người Khổng gia, sau đó được người dẫn lên Phật sơn. Với thân phận Lục Ly hiện tại thì còn chưa đủ tư cách trực tiếp bay lên Phật sơn, nếu làm loạn, phỏng chừng người còn đang giữa không trung thì đã bị kích sát.
Phía dưới Phật sơn có một bậc thang đá nối thẳng lên cao, tương tự như đường vòng lên núi ở mộ Long Đế, thang đá uốn quanh, một đường quấn vòng lên tận chân trời.
Lối vào thang đá có hai cái tăng nhân trông giữ, hai người này khoác tăng bào màu nâu, thần sắc nghiêm túc, thực lực đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có thể thấy Đại Phật Tự coi trọng lần đấu giá này như thế nào.
Một tên quản sự Khổng gia dẫn theo ba người Lục Ly Cổ Mẫn đi lên bậc thềm. Mặc dù thềm đá rất nhiều, song thực lực đám người Lục Ly đều không sai, chỉ sau chừng một nén hương liền đã lên đỉnh núi.
Đỉnh núi rất rộng thoáng, hiện ra trước mắt là một tòa Phật tự chín tầng nguy nga. Tòa chùa miếu này nằm ở phía bắc Phật sơn, phương viên chí ít phải rộng đến ngàn trượng, là chùa miếu lớn nhất mà Lục Ly từng gặp.
Trừ mặt bắc ra, những nơi còn lại đều toàn là bảo tháp chùa chiền, nơi đây trừ miếu thờ ra thì không còn kiến trúc nào khác.
- Nhiều người quá!
Lục Ly đảo mắt nhìn quanh một lượt, phát hiện trên quảng trường khổng lồ trước mặt có chí ít gần vạn người đang ngồi, tiếng trò chuyện rì rầm như là họp chợ.
Ánh mắt Lục Ly hướng đến nhã các phía trước mặt, nói là nhã các, thật ra chỉ là một ít nhà gỗ nhỏ được tùy ý dựng lên, mặt trước ngăn cách bằng lụa mỏng, thần niệm tùy tiện đảo qua liền có thể dò xét được người ở bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên...
Có thể đi vào nhã các đều là người có thân phận tôn quý, phỏng chừng trong một ít nhã các còn có Nhân Hoàng đang ngồi, ai dám dùng thần niệm dò xét lung tung?
Hai bên quảng trường đứng từng dãy tăng nhân áo bào xám, tay cầm côn gỗ màu đen, làn da ai nấy thuần một màu đồng cổ, nét mặt lạnh lùng. Không cần nói cũng biết là La Hán của Đại Phật Tự, những người đều là vũ tăng, nhiệm vụ chính là duy trì trật tự hội đấu giá.
- Đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong!
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, lúc này vũ tăng ở ngoài kia ít nhất phải có mấy trăm người, toàn bộ đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có thể thấy để uẩn Đại Phật Tự cường hoành cỡ nào, quả xứng với danh tiếng một trong mười hai Vương tộc.
- Vương tộc?
Lục Ly đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, không khỏi nghi hoặc thì thào hỏi dò Cổ Mẫn:
- Hòa thượng không có hậu đại, cũng không có gia tộc? Thế Vương tộc Đại phật tự là ai?
- Chính là Khổng gia!
Cổ Mẫn quét nhìn chung quanh một cái, áp thấp giọng nói:
- Hòa thượng Đại Phật Tự có thể tùy ý hoàn tục, xuất thế nhập thế đều không chịu quản thúc. Mười đời phương trượng gần đây đều là người Khổng gia, cho nên Vương tộc Đại Phật Tự tự nhiên cũng là Khổng gia.
- Thì ra là vậy!
Lục Ly đã hiểu, xuất thế nhập thế đều tùy ý, thế thì xuất gia hay không xuất gia đâu có gì khác biệt. Muốn kết hôn sinh con cứ hoàn tục là xong, đợi trai gái đủ cả lại xuất gia tiếp tục làm hòa thượng...
Lục Ly quét nhìn mấy lần, phát hiện thấy còn có không ít ni cô đi lại liền đánh mắt tỏ ý dò hỏi, Cổ Mẫn thấp giọng giải thích nói:
- Kỳ thực Đại Phật Tự là do mười mấy gia tộc tổ thành, những con em trẻ tuổi của các gia tộc kia cũng sẽ gia nhập Đại Phật Tự. Nam nữ đều có thể xuất gia, chờ đến độ tuổi kết hôn lại hoàn tục cưới gả. Đương nhiên cũng có võ giả bên ngoài xuất gia, Đại Phật Tự không hạn chế quan hệ nam nữ, chỉ cần trong lòng có Phật, thậm chí không kiêng rượu thịt...
- À à.
Trong lòng Lục Ly dần hiểu ra phần nào, chỉ là trong lòng lại càng khó mà đồng tình với Đại Phật Tự cho nổi. Nếu đúng là một lòng hướng phật, vậy thì đừng có lưu luyến trần thế, càng đừng nên đi ra tranh bá, thành là một trong mười hai thế lực đỉnh cấp trên Thần Châu đại địa.
Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc từng bị sáu đại thế lực vây giết, trong đó có Đại Phật Tự. Đủ thấy đám tăng nhân ni cô này không khác gì các đại thế lực đại gia tộc bình thường cả, chẳng qua là choàng lên một tầng áo da Phật tử mà thôi.
Bởi vì đấu giá trường hôm nay quá nhiều người, thế nên được bố trí khá là đơn giản, mặt chính nam đặt hơn một vạn bồ đoàn, ngồi xếp bằng trên đó đều là võ giả phổ thông, lúc này đã có quá nửa vị trí kín chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba hướng còn lại đều là một loạt nhà gỗ nhã các, lớn nhỏ tổng cộng chừng năm sáu trăm, cũng không biết có đủ chia nhau không? Rốt cuộc lần này tới không ít đại gia tộc.
Lục Ly được người Khổng gia dẫn vào một tiểu nhã các nằm ở trong góc, lấy thân phận địa vị Cổ gia, có thể được đến nhã các toàn là nhờ trưởng lão Cổ gia nộp lên cho Khổng gia cả trăm ức Huyền Tinh tiền ký quỹ, bằng không ba người Lục Ly đành phải ngồi trên bồ đoàn như đám người ngoài kia.
Nhã các rất nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc bàn, ba băng ghế, trên bàn bày biện một bình trà và chút ít linh quả, đến cả thị nữ châm trà đều không có.
Thời gian từ từ trôi qua, lát sau một tên tăng nhân áo bào trắng đi tới, giới chỉ trong tay người đó không ngừng sáng lên, tiếp theo từng đám hoa sen trắng bay lên giữa trời, trôi lơ lửng trên nhã các.
- Đây là cái gì?
Lục Ly chưa từng thấy qua thứ này, không biết lấy ra làm gì. Cổ Mẫn thấp giọng giải thích:
- Đó là Liên Hoa Đài, một loại bảo vật phi hành, có thể mở ra cấm chế, chắc là cho khách nhân tôn quý ngồi.
- Khó trách!
Lục Ly hoảng nhiên đại ngộ, vừa nãy hắn còn đang hoài nghi nhiều công tử tiểu thư như vậy, chừng này nhã các làm sao đủ? Giờ thấy được mấy trăm Liên Hoa Đài trôi nổi giữa trời mới ngộ ra.
Hưu hưu hưu
Từ trong các miếu thờ ở hai mặt đông tây, từng đạo bóng người bay vút lên không, sau đó hóa thành từng đạo lưu quang tiến lại chỗ Liên Hoa Đài. Liên Hoa Đài chớp lóe quang mang, một vòng hộ tráo màu trắng hiện ra, bao phủ xung quanh người vừa tới.
Lục Ly dùng thần niệm đảo qua, phát hiện thần niệm không cách nào tiến vào dò xét. Hắn quệt môi, nhủ thầm đám công tử tiểu thư quyền quý này đúng là cao ngạo …
- Cơ Mộng Điềm, Dương Hiên, Lục Toan, Lục Nghê, Điệp Phi Vũ, Dạ Lạc...
Từ mặt tây bay vụt lên một đám công tử tiểu thư, tròng mắt Lục Ly bất thần co rụt lại, hắn thấy được rất nhiều người quen, cũng thấy rất nhiều người xa lạ. Ở trong nhóm người này hắn bắt gặp mấy tên công tử rất là anh tuấn, khí độ bất phàm, còn nhìn thấy bảy tám vị tiểu thư đẹp như thiên tiên.
- Công tử tiểu thư đỉnh cấp của mười hai Vương tộc đều tới cả.
Lục Ly nhấp hé miệng, trong đầu bất giác hiện lên hình bóng một dung nhan tuyệt mỹ, mặc váy đỏ, mắt hồ ly nheo lại, nghiêng đầu nhìn mình.
Khương gia cũng là một trong mười hai Vương tộc, nhưng Khương Khinh Linh lại không thấy xuất hiện, xem ra nàng vẫn đang bị giữ lại tiềm tu trong Thí Ma Điện.
- Khinh Linh, ngươi vẫn khỏe chứ?
Lục Ly khẽ thở dài, trên mặt chớp qua một tia hiu quạnh và nhớ nhung, hệt như gió mùa thu ở nơi này, dù là dưới ánh mặt trời ấm áp vẫn mang theo hàn ý nhàn nhạt, làm thế nào cũng không xua đi được...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro