Tuyệt địa cô la...
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Lục Ly mặc kệ Hồ Lang và Vệ Nguyên thấy thú trảo này như thế nào, thậm chí kể cả ba tên Nhân Hoàng bên ngoài xông tới, hắn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong mắt của hắn chỉ có thú trảo màu hoàng kim!
Con ngươi hắn ngân quang chớp loé, huyết dịch toàn thân sôi trào, hình vẽ hai con rồng bên trong Hồn Đàm và Mệnh Luân đều phát ra ánh sáng vạn trượng, cuồng bạo bay lượn. Huyết mạch bạo động, khiến mỗi một tấc thịt và linh hồn trên người hắn đều đang rung động.
Trước kia hắn cũng đã gặp phải tình huống như thế, hơn nữa còn gặp phải hai lần.
Một lần là do thấy một giọt bổn nguyên tinh huyết ở bên trong Thiên Phạt đấu giá hội Thiên Ngục thành, một lần là ở đông bắc Trung Châu thấy một cái thú trảo màu hoàng kim.
Cái thú trảo kia và cái này nhìn cũng không khác biệt lắm, thế nhưng Lục Ly có thể rõ ràng cảm ứng được... cái thú trảo này mạnh hơn nhiều, ít nhất mạnh hơn cái thú trảo kia gấp trăm lần trở lên.
Bên trong cái thú trảo kia có ba giọt bổn nguyên tinh huyết, cái này chỉ có một giọt. Nhưng một giọt bổn nguyên tinh huyết này, lại khiến Lục Ly cảm giác mạnh hơn gấp trăm lần so với ba giọt kia!
Lần đầu Lục Ly luyện hóa bổn nguyên tinh huyết, nhận được một cái thần kỹ huyết mạch long ngâm. Lần thứ hai luyện hóa cái thú trảo kia, nhận được một cái thần kỹ huyết mạch khác, gọi là huyết trảo!
Về sau hắn vẫn luôn đi tìm kiếm loại bổn nguyên tinh huyết này, hắn đã tìm qua trong quốc khố Vân Vũ đế quốc, cũng bí mật hỏi thăm qua ở Trung Châu, nhưng không có tìm được.
Rốt cục hôm nay hắn cũng gặp được bổn nguyên tinh huyết có thể làm cho huyết mạch hắn sôi trào lần nữa, nội tâm của hắn vô cùng kích động, giọt bổn nguyên tinh huyết hàm chứa năng lượng khủng bố này, sẽ cho hắn cái thần kỹ huyết mạch gì đây?
Hắn rất muốn biết.
Cho nên hắn hít sâu một hơi, con ngươi tản ra ánh sáng của dã thú nhìn Hồ Lang nói:
- Hồ Lang, lát nữa ta luyện hóa cái thú trảo này, ngươi ngàn vạn lần không được đụng đến ta. Nếu như ta thống khổ quay cuồng lên, ngươi lập tức dùng vực trường trấn áp ta, đừng để ta lộn xộn là được. Tóm lại... trên người ta phát sinh bất kỳ tình huống gì, ngươi cũng không cần quản ta, ta không có việc gì.
- Luyện hóa?
Hồ Lang và Vệ Nguyên không hiểu ý tứ Lục Ly, loại thú trảo cường đại như thế có thể luyện hóa sao? Sợ là Hồ Lang cầm binh khí Thánh giai toàn lực bổ một cái cũng không hủy được ấy chứ?
Thế nhưng Lục Ly trịnh trọng lạ thường như thế, Hồ Lang chỉ có thể gật đầu. Lục Ly không quan tâm hai người nữa, ánh mắt quăng về phía thú trảo, lấy ra một con dao găm, cắt vào lòng bàn tay, rất nhanh lòng bàn tay tràn ra máu tươi, theo ngón tay rơi xuống, nhỏ lên phía trên thú trảo to lớn.
- Xì xì...!
Không nằm ngoài dự liệu của Lục Ly, rất nhanh thú trảo đã bốc lên khói trắng, từng đạo năng lượng màu hoàng kim theo ngón tay Lục Ly nhanh chóng tràn vào trong tay của hắn. Tiếp theo mãnh liệt tràn vào toàn thân hắn như nước sông, thẩm thấu đến mỗi một bắp thịt cốt nhục.
- Hưu...
Giọt bổn nguyên tinh huyết giấu ở bên trong thú trảo xông vào lòng bàn tay Lục Ly tựa như tia chớp, một loại cảm giác nóng rực như bị lửa đốt, nhất thời tản ra khắp người Lục Ly và linh hồn.
- A...
Lục Ly phát ra một tiếng kêu tê tâm phế liệt, nhưng tay hắn lại gắt gao nắm chặt thú trảo không buông, thân thể quay cuồng trên mặt đất, nét mặt dữ tợn như bị lệ quỷ quấn thân.
- Ly thiếu!
- Lục công tử!
Hồ Lang và Vệ Nguyên cực kỳ hoảng sợ, Hồ Lang vốn muốn xông qua, nhưng nghĩ đến lời nói của Lục Ly, thì lại hắn lập tức mở ra vực trường. Trung tâm cung điện có một khối cổ quan, cái cổ quan kia không đụng chạm được, nếu như Lục Ly đụng vào cổ quan, hắn sẽ biến thành một bộ hài cốt.
Vực trường mở ra, không gian bị đóng băng, Lục Ly động cũng không động được, chỉ có thể không ngừng phát ra từng tiếng gào thét nặng nề, bộ dạng thống khổ kia khiến Hồ Lang nhìn thấy cũng nhíu mắt.
Thú trảo to lớn nhanh chóng tan rã, từ từ biến thành năng lượng màu vàng kim tràn vào bên trong thân thể Lục Ly. Một cái thú trảo so với người còn muốn lớn hơn, một cái thú trảo kinh khủng như thế, lại bị Lục Ly dễ dàng luyện hóa, chuyện này khiến Hồ Lang âm thầm líu lưỡi.
Thời gian từ từ trôi qua, nhưng sự đau khổ của Lục Ly lại không giảm bớt chút nào, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Lục Ly cảm giác mỗi một khối thịt, đốt xương trên người, bao gồm cả linh hồn đều đang bị thiêu đốt, cái loại cảm giác sống không bằng chết này, không thua gì ba ngày ba đêm ở Tà Vu Sơn.
May mà ba ngày ba đêm ở Tà Vu Sơn, khiến năng lực chịu đựng đau khổ của hắn tăng mạnh. Lục Ly cố gắng không hôn mê, hắn biết chỉ có tỉnh táo mới có thể nắm cục diện trong tay, biết rõ toàn bộ sự tình phát sinh bên trong thân thể.
Thú trảo biến thành năng lượng màu hoàng kim nhanh chóng cải tạo nhục thể của hắn, tăng cường thân thể, hắn có thể cảm ứng rõ ràng điểm này. Lần trước cái tiểu thú trảo kia chỉ tăng phúc thân xác của hắn, so sánh với lần này như là gặp sư phụ, nếu như tiếp tục tăng phúc theo cái cường độ này, Lục Ly cũng không biết cuối cùng nhục thân hắn mạnh bao nhiêu nữa.
Nguồn gốc sự thống khổ bên trong thân thể, thật ra là giọt bổn nguyên tinh huyết kia. Tinh huyết tản ra, tràn vào toàn thân, bao gồm cả bên trong linh hồn, cho nên toàn thân và linh hồn mới có cảm giác bị thiêu đốt.
Ba nén hương, nửa canh giờ...
Toàn bộ thú trảo tan rã, biến thành năng lượng tiến vào bên trong thân thể Lục Ly. Hồ Lang vẫn đang mở ra vực trường, trấn áp Lục Ly. Bởi vì lúc này sự đau khổ của Lục Ly còn chưa có biến mất, chỉ không tiếp tục gia tăng cường độ mà thôi, nếu không hắn đã sớm chết ngất rồi.
Thấy toàn thân Lục Ly đều ướt đẫm, vẻ mặt dữ tợn, bắp thịt trên người đều đang rung động, nhưng lại cắn răng chống đỡ chết cũng không có ngất đi. Hồ Lang và Vệ Nguyên âm thầm sợ hãi than, đặc biệt là Hồ Lang, mặc dù hắn biết Lục Ly rất biến thái, nhưng không nghĩ rằng Lục Ly có được ý chí mạnh mẽ như vậy.
- Người phi thường làm chuyện phi thường, không có phẩm chất trân quý như thế, Ly thiếu cũng không đi tới ngày hôm nay.
Hồ Lang cảm khái một tiếng, nếu như một người không có phẩm chất tốt, không có năng lực xuất chúng, hắn dựa vào cái gì bộc lộ tài năng? Dựa vào cái gì được điện chủ Thí Ma Điện vừa ý? Dựa vào cái gì bay thẳng tới mây xanh, danh chấn Thần Châu đại địa?
Muốn nổi bật hơn người, muốn đứng ngạo nghễ trên đỉnh, nhất định phải chịu đựng sự đau khổ và cô độc mà thường nhân không thể chịu, nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, ngươi và người bình thường có cái gì khác biệt chứ?
Hồ Lang đã sớm hiểu rõ điểm này, hắn có thể thành tựu Nhân Hoàng, trở thành bá chủ Thiên Lang Sơn, tự nhiên không phải dựa vào vận khí.
Cái thế giới này rất hiện thực, muốn có được càng nhiều, ngươi càng phải trả giá nhiều. Có lẽ ngươi bỏ ra chưa chắc đã đạt được, nhưng không trả giá mà nói... Ngươi cái gì cũng không chiếm được...
- Ầm ầm ầm...
Đang trầm tư, tiếng nổ nặng nề bên ngoài thức tỉnh Hồ Lang. Đồ án Cửu Cung Bát Quái Trận trên cánh cửa nhanh chóng ảm đạm xuống, rất rõ ràng, cấm chế tren cửa đã sắp bị phá mở, phong trận cổ thuật hắn bố trí mất đi hiệu lực rồi.
Vệ Nguyên giật mình tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, lại nhìn Lục Ly vẫn đang đau khổ không gì sánh được, hắn hơi luống cuống, nới với Hồ Lang:
- Hồ đại nhân, Lục công tử như vậy, căn bản không cách nào thoát đi. Cánh cửa sẽ lập tức bị phá vỡ, bây giờ nên làm cái gì?
Hồ Lang nhức đầu rồi, ánh mắt quét nhìn Lục Ly mấy lần, chần chờ mười mấy giây, cắn răng nói:
- Nếu như lát nữa cánh cửa bị phá vỡ, mà Ly thiếu vẫn chưa khôi phục, thì ngươi mang theo hắn tìm cơ hội xông ra ngoài, sự tình còn lại giao cho ta.
- Chuyện này...
Vệ Nguyên có một ít chần chờ, vừa rồi hắn đã quyết định liều chết sáng tạo cơ hội cho Lục Ly chạy trốn. Nhưng lúc này Lục Ly như vậy có thể đi một mình sao? Hắn suy nghĩ một chút bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nếu như chạy không thoát, ta sẽ hết sức ném Lục công tử vào trong thông đạo!
Hồ Lang không nói gì thêm, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, chiến phủ và chiến giáp hiện lên trong tay, sát khí trên người như cầu vồng, con ngươi băng lãnh giống như là một con cô lang lâm vào tuyệt địa.
Trong mắt của hắn chỉ có thú trảo màu hoàng kim!
Con ngươi hắn ngân quang chớp loé, huyết dịch toàn thân sôi trào, hình vẽ hai con rồng bên trong Hồn Đàm và Mệnh Luân đều phát ra ánh sáng vạn trượng, cuồng bạo bay lượn. Huyết mạch bạo động, khiến mỗi một tấc thịt và linh hồn trên người hắn đều đang rung động.
Trước kia hắn cũng đã gặp phải tình huống như thế, hơn nữa còn gặp phải hai lần.
Một lần là do thấy một giọt bổn nguyên tinh huyết ở bên trong Thiên Phạt đấu giá hội Thiên Ngục thành, một lần là ở đông bắc Trung Châu thấy một cái thú trảo màu hoàng kim.
Cái thú trảo kia và cái này nhìn cũng không khác biệt lắm, thế nhưng Lục Ly có thể rõ ràng cảm ứng được... cái thú trảo này mạnh hơn nhiều, ít nhất mạnh hơn cái thú trảo kia gấp trăm lần trở lên.
Bên trong cái thú trảo kia có ba giọt bổn nguyên tinh huyết, cái này chỉ có một giọt. Nhưng một giọt bổn nguyên tinh huyết này, lại khiến Lục Ly cảm giác mạnh hơn gấp trăm lần so với ba giọt kia!
Lần đầu Lục Ly luyện hóa bổn nguyên tinh huyết, nhận được một cái thần kỹ huyết mạch long ngâm. Lần thứ hai luyện hóa cái thú trảo kia, nhận được một cái thần kỹ huyết mạch khác, gọi là huyết trảo!
Về sau hắn vẫn luôn đi tìm kiếm loại bổn nguyên tinh huyết này, hắn đã tìm qua trong quốc khố Vân Vũ đế quốc, cũng bí mật hỏi thăm qua ở Trung Châu, nhưng không có tìm được.
Rốt cục hôm nay hắn cũng gặp được bổn nguyên tinh huyết có thể làm cho huyết mạch hắn sôi trào lần nữa, nội tâm của hắn vô cùng kích động, giọt bổn nguyên tinh huyết hàm chứa năng lượng khủng bố này, sẽ cho hắn cái thần kỹ huyết mạch gì đây?
Hắn rất muốn biết.
Cho nên hắn hít sâu một hơi, con ngươi tản ra ánh sáng của dã thú nhìn Hồ Lang nói:
- Hồ Lang, lát nữa ta luyện hóa cái thú trảo này, ngươi ngàn vạn lần không được đụng đến ta. Nếu như ta thống khổ quay cuồng lên, ngươi lập tức dùng vực trường trấn áp ta, đừng để ta lộn xộn là được. Tóm lại... trên người ta phát sinh bất kỳ tình huống gì, ngươi cũng không cần quản ta, ta không có việc gì.
- Luyện hóa?
Hồ Lang và Vệ Nguyên không hiểu ý tứ Lục Ly, loại thú trảo cường đại như thế có thể luyện hóa sao? Sợ là Hồ Lang cầm binh khí Thánh giai toàn lực bổ một cái cũng không hủy được ấy chứ?
Thế nhưng Lục Ly trịnh trọng lạ thường như thế, Hồ Lang chỉ có thể gật đầu. Lục Ly không quan tâm hai người nữa, ánh mắt quăng về phía thú trảo, lấy ra một con dao găm, cắt vào lòng bàn tay, rất nhanh lòng bàn tay tràn ra máu tươi, theo ngón tay rơi xuống, nhỏ lên phía trên thú trảo to lớn.
- Xì xì...!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nằm ngoài dự liệu của Lục Ly, rất nhanh thú trảo đã bốc lên khói trắng, từng đạo năng lượng màu hoàng kim theo ngón tay Lục Ly nhanh chóng tràn vào trong tay của hắn. Tiếp theo mãnh liệt tràn vào toàn thân hắn như nước sông, thẩm thấu đến mỗi một bắp thịt cốt nhục.
- Hưu...
Giọt bổn nguyên tinh huyết giấu ở bên trong thú trảo xông vào lòng bàn tay Lục Ly tựa như tia chớp, một loại cảm giác nóng rực như bị lửa đốt, nhất thời tản ra khắp người Lục Ly và linh hồn.
- A...
Lục Ly phát ra một tiếng kêu tê tâm phế liệt, nhưng tay hắn lại gắt gao nắm chặt thú trảo không buông, thân thể quay cuồng trên mặt đất, nét mặt dữ tợn như bị lệ quỷ quấn thân.
- Ly thiếu!
- Lục công tử!
Hồ Lang và Vệ Nguyên cực kỳ hoảng sợ, Hồ Lang vốn muốn xông qua, nhưng nghĩ đến lời nói của Lục Ly, thì lại hắn lập tức mở ra vực trường. Trung tâm cung điện có một khối cổ quan, cái cổ quan kia không đụng chạm được, nếu như Lục Ly đụng vào cổ quan, hắn sẽ biến thành một bộ hài cốt.
Vực trường mở ra, không gian bị đóng băng, Lục Ly động cũng không động được, chỉ có thể không ngừng phát ra từng tiếng gào thét nặng nề, bộ dạng thống khổ kia khiến Hồ Lang nhìn thấy cũng nhíu mắt.
Thú trảo to lớn nhanh chóng tan rã, từ từ biến thành năng lượng màu vàng kim tràn vào bên trong thân thể Lục Ly. Một cái thú trảo so với người còn muốn lớn hơn, một cái thú trảo kinh khủng như thế, lại bị Lục Ly dễ dàng luyện hóa, chuyện này khiến Hồ Lang âm thầm líu lưỡi.
Thời gian từ từ trôi qua, nhưng sự đau khổ của Lục Ly lại không giảm bớt chút nào, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Lục Ly cảm giác mỗi một khối thịt, đốt xương trên người, bao gồm cả linh hồn đều đang bị thiêu đốt, cái loại cảm giác sống không bằng chết này, không thua gì ba ngày ba đêm ở Tà Vu Sơn.
May mà ba ngày ba đêm ở Tà Vu Sơn, khiến năng lực chịu đựng đau khổ của hắn tăng mạnh. Lục Ly cố gắng không hôn mê, hắn biết chỉ có tỉnh táo mới có thể nắm cục diện trong tay, biết rõ toàn bộ sự tình phát sinh bên trong thân thể.
Thú trảo biến thành năng lượng màu hoàng kim nhanh chóng cải tạo nhục thể của hắn, tăng cường thân thể, hắn có thể cảm ứng rõ ràng điểm này. Lần trước cái tiểu thú trảo kia chỉ tăng phúc thân xác của hắn, so sánh với lần này như là gặp sư phụ, nếu như tiếp tục tăng phúc theo cái cường độ này, Lục Ly cũng không biết cuối cùng nhục thân hắn mạnh bao nhiêu nữa.
Nguồn gốc sự thống khổ bên trong thân thể, thật ra là giọt bổn nguyên tinh huyết kia. Tinh huyết tản ra, tràn vào toàn thân, bao gồm cả bên trong linh hồn, cho nên toàn thân và linh hồn mới có cảm giác bị thiêu đốt.
Ba nén hương, nửa canh giờ...
Toàn bộ thú trảo tan rã, biến thành năng lượng tiến vào bên trong thân thể Lục Ly. Hồ Lang vẫn đang mở ra vực trường, trấn áp Lục Ly. Bởi vì lúc này sự đau khổ của Lục Ly còn chưa có biến mất, chỉ không tiếp tục gia tăng cường độ mà thôi, nếu không hắn đã sớm chết ngất rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy toàn thân Lục Ly đều ướt đẫm, vẻ mặt dữ tợn, bắp thịt trên người đều đang rung động, nhưng lại cắn răng chống đỡ chết cũng không có ngất đi. Hồ Lang và Vệ Nguyên âm thầm sợ hãi than, đặc biệt là Hồ Lang, mặc dù hắn biết Lục Ly rất biến thái, nhưng không nghĩ rằng Lục Ly có được ý chí mạnh mẽ như vậy.
- Người phi thường làm chuyện phi thường, không có phẩm chất trân quý như thế, Ly thiếu cũng không đi tới ngày hôm nay.
Hồ Lang cảm khái một tiếng, nếu như một người không có phẩm chất tốt, không có năng lực xuất chúng, hắn dựa vào cái gì bộc lộ tài năng? Dựa vào cái gì được điện chủ Thí Ma Điện vừa ý? Dựa vào cái gì bay thẳng tới mây xanh, danh chấn Thần Châu đại địa?
Muốn nổi bật hơn người, muốn đứng ngạo nghễ trên đỉnh, nhất định phải chịu đựng sự đau khổ và cô độc mà thường nhân không thể chịu, nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, ngươi và người bình thường có cái gì khác biệt chứ?
Hồ Lang đã sớm hiểu rõ điểm này, hắn có thể thành tựu Nhân Hoàng, trở thành bá chủ Thiên Lang Sơn, tự nhiên không phải dựa vào vận khí.
Cái thế giới này rất hiện thực, muốn có được càng nhiều, ngươi càng phải trả giá nhiều. Có lẽ ngươi bỏ ra chưa chắc đã đạt được, nhưng không trả giá mà nói... Ngươi cái gì cũng không chiếm được...
- Ầm ầm ầm...
Đang trầm tư, tiếng nổ nặng nề bên ngoài thức tỉnh Hồ Lang. Đồ án Cửu Cung Bát Quái Trận trên cánh cửa nhanh chóng ảm đạm xuống, rất rõ ràng, cấm chế tren cửa đã sắp bị phá mở, phong trận cổ thuật hắn bố trí mất đi hiệu lực rồi.
Vệ Nguyên giật mình tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, lại nhìn Lục Ly vẫn đang đau khổ không gì sánh được, hắn hơi luống cuống, nới với Hồ Lang:
- Hồ đại nhân, Lục công tử như vậy, căn bản không cách nào thoát đi. Cánh cửa sẽ lập tức bị phá vỡ, bây giờ nên làm cái gì?
Hồ Lang nhức đầu rồi, ánh mắt quét nhìn Lục Ly mấy lần, chần chờ mười mấy giây, cắn răng nói:
- Nếu như lát nữa cánh cửa bị phá vỡ, mà Ly thiếu vẫn chưa khôi phục, thì ngươi mang theo hắn tìm cơ hội xông ra ngoài, sự tình còn lại giao cho ta.
- Chuyện này...
Vệ Nguyên có một ít chần chờ, vừa rồi hắn đã quyết định liều chết sáng tạo cơ hội cho Lục Ly chạy trốn. Nhưng lúc này Lục Ly như vậy có thể đi một mình sao? Hắn suy nghĩ một chút bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nếu như chạy không thoát, ta sẽ hết sức ném Lục công tử vào trong thông đạo!
Hồ Lang không nói gì thêm, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, chiến phủ và chiến giáp hiện lên trong tay, sát khí trên người như cầu vồng, con ngươi băng lãnh giống như là một con cô lang lâm vào tuyệt địa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro