Vân Thủy Điện
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
- Vân Châu, Vân Thủy Điện?
Thân hình Lục Ly khẽ run lên, trong lòng kích động thiếu chút rơi nước mắt, đã lâu vậy rồi rốt cục cũng nghe được một tin tức tốt.
Hắn trầm giọng hỏi:
- Tình huống cụ thể là thế nào, ngươi nói tỉ mỉ lại tin tức ta nghe, không được sót một chữ nào.
Tam trưởng lão không dám úp mở, nói rõ chi tiết một lần tình huống mà chính mình nghe được.
Sau khi men theo thông đạo tiến vào U Châu, Tam trưởng lão cải trang xâm nhập vào trong một tòa thành lớn, sau đó thu mua rất nhiều người giúp hắn tìm hiểu tin tức.
Qua đó hắn nắm giữ được gần như tất cả tư liệu về cường giả U Châu, trọn cả U Châu chỉ có bốn vị cường giả cảm ngộ áo nghĩa lục phẩm trở lên, áo nghĩa thất phẩm thì chỉ có một người, là áo nghĩa hệ Thổ. Điểm này Tam trưởng lão thông qua mấy người lấy được tin tức hoàn toàn chính xác, U Châu quả thực không có cường giả cảm ngộ Thánh Quang áo nghĩa.
Ngay lúc Tam trưởng lão chuẩn bị đi về, trên đường về hắn lại gặp một thương đội tới từ Vân Châu, ngoài ý được đến một tin tức khác.
Ở Vân Châu hiện đang đại chiến khói lửa ngập trời. Ba thế lực xếp hạng thứ ba, thứ tư và thứ năm chính đang tấn công Vân Thủy Điện, thế lực lớn xếp hạng thứ hai.
Bởi vì thế lực lớn nhất là Thái Dương Cung bỏ mặc không quản, lúc này cục diện Vân Thủy Đang khá là gian nan, tất cả cường giả đều dốc hết toàn lực chống đỡ. Trong đó có một vị Thái Thượng trưởng lão ẩn thế hơn một trăm năm, nghe nói chỉ bằng một chiêu liền đánh thương nặng một tên Nhân Hoàng quân địch, người này hình như sử dụng Thánh Quang áo nghĩa...
Bởi vì Vân Châu đang đại chiến, thương đội này không dám dừng lại mà lập tức trở về U Châu, tin tức biết được cũng không nhiều. Lúc này Tam trưởng lão đã cách thông đạo không xa, bởi thế hắn không mạo muội tới Vân Châu, mà quay về bẩm báo tình hình.
- Vân Châu?!
Lục Ly lấy ra địa đồ xem xét một lượt, phát hiện Vân Châu nằm ở mặt tây Trung Châu, giáp với U Châu, ở giữa cách một nội hải nhỏ. Vân Châu và U Châu không khác nhau là bao, hai châu hẳn đều có vài vị Nhân Hoàng.
Minh Vũ phái người đi Vân Châu, chẳng qua đến giờ vẫn chưa thấy trở về. Hơn nữa người Minh Vũ phái đi chỉ là thủ hạ bình thường, rất nhiều chuyện phỏng chừng sẽ không quá tận tâm tận lực.
Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:
- Tam trưởng lão, làm phiền ngươi lại đi U Châu một chuyến, sau đó chuyển tới Vân Châu, không tiếc bất cứ giá nào dò xét rõ ràng cho ta. Nếu có thể được, ngươi bắt lại một tên võ giả Vân Thủy Điện, tra khảo xem tỷ tỷ của ta phải chăng đang ở Vân Thủy Điện? Riêng vấn đề Huyền Tinh ngươi cứ tới chỗ Yên phu nhân cầm trước một ngàn ức, tiêu xài thế nào ta không quản, ta chỉ cần kết quả. Nếu thăm dò được rõ ràng, nhưng thế cục bất minh thì tốt nhất đừng khinh cử vọng động, lập tức trở về bẩm báo, đồng thời thăm dò rõ ràng luôn tình hình ở Vân Châu.
- Yên tâm đi, Thánh Chủ, lần này ta nhất định dò xét rõ ràng.
Tam trưởng lão biết tầm quan trọng của Lục Linh đối với Lục Ly, không ngừng gật đầu sau đó cấp tốc lui xuống. Mông Thần vốn tới xin chỉ thị xem có cần hủy đi thông đạo nối liền U Châu không, giờ cũng đã không cần phải hỏi nữa. Hắn biết hiện tại Lục Ly hận không thể tu luyện quên ăn quên ngủ, bèn không tiếp tục quấy rầy mà cũng rời đi theo.
- Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải ở Vân Thủy Điện a.
Lục Ly âm thầm cầu nguyện, nếu xác định được Lục Linh ở Vân Thủy Điện, hắn lập tức sẽ dẫn theo cường giả Bắc Mạc qua đó cướp người, dù cho Vân Thủy Điện có Nhân Hoàng, hắn cũng sẽ không tiếc giá nào cứu ra Lục Linh cho bằng được.
- Nghỉ ngơi một lát cái đã!
Nghe được tin tức về Lục Linh khiến trong lòng hắn không cách nào bình tĩnh, lại đã liên tục tu luyện hơn hai tháng, gần như không ngủ được giấc nào an lành, Lục Ly không khỏi có chút mỏi mệt. Tới trong hồ nhỏ tắm rửa một phen, lấy ra dao cạo chỉnh lý râu ria đầu tóc, đổi một bộ áo bào sạch sẽ, sau đó hắn chạy thẳng tới Thiên Long Tuyết Sơn.
Bạch Hạ Sương đang xung kích Bất Diệt Cảnh, Man Thần Đỉnh thì vẫn đặt ở bên ngoài thành bảo, Tiểu Bạch vẫn đang phóng thích lôi điện rèn luyện thân thể. Lục Ly quan sát Tiểu Bạch một phen, thấy mọi thứ bình thường liền không quản nó nữa mà tiến vào trong phòng chứa băng trò chuyện suốt một canh giờ với Bạch Thu Tuyết.
Tiếp sau, hắn ra ngoài, một đường truyền tống về Bắc Mạc, hắn đã biết được tin Lục Phi Tuyết xuất quan, bởi thế quyết định đi về nghỉ ngơi mấy ngày, bồi cùng Lục Phi Tuyết.
Trở lại Linh Đế Thành, Lục Ly vừa xuất hiện trong Truyền Tống Trận, bất giác liền khiến rất nhiều binh sĩ và con dân an tâm phần nào. Tựa hồ chỉ cần có vị Đại Đế Bắc Mạc tuổi trẻ này ở đây, Bắc Mạc liền sẽ vĩnh viễn không phạm phải sai lầm.
Hưng bách tính khổ, vong bách tính khổ.
Bắc Mạc nhất thống, các nơi đều không còn phân tranh, hai năm qua con dân Bắc Mạc con sống rất thoải mái, đã dần quen với cuộc sống an bình, ai nấy đều chán ghét phân tranh và chiến đấu vô cùng tận, không biết lúc nào mới ngưng nghỉ trước đây.
Lục Ly tới gặp Lục Phi Tuyết một chuyến, bồi tiếp nàng ngồi suốt buổi chiều, tùy tiện kể lại sơ qua chuyện trong tiểu chiến trường, chỉ là hắn toàn nhặt chuyện tốt để kể. Riêng chuyện với đám người Cơ Mộng Điềm thì không nhắc đến nửa lời, Lục Phi Tuyết sắp lập tức xung kích Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, Lục Ly không muốn để nàng lo lắng.
Lục Ly còn kể về manh mối phát hiện ở Vân Châu cho Lục Phi Tuyết nghe, Lục Phi Tuyết rất là cao hứng, dặn dò nếu thực sự xác định, nhất định phải báo cho nàng.
Ban đêm bồi Lục Phi Tuyết cơm nước xong xuôi, Lục Ly tìm đến Yên phu nhân, nghe ngóng tình hình gần đây. Sau khi biết được đã mua về không ít linh tài, hắn không khỏi yên tâm phần nào.
Nếu có thể xài đi hết thảy Huyền Tinh trong tay, lượng linh tài mua về cộng với Bắc Mạc tự mình sản xuất được chí ít sẽ có thể chống đỡ chừng bốn, năm năm. Còn chuyện của bốn, năm năm sau, đợi sau này lại hẵng tính.
- Đoạn thời gian này vất vả ngươi, mọi chuyện đều ném hết cho ngươi, khiến ngươi đến cả thời gian tu luyện đều không có.
Thấy Yên phu nhân vẫn giậm chân ở Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, Lục Ly có chút áy náy nói.
- Có thể nghe được câu này từ công tử, thiếp thân mệt chết đều cam tâm tình nguyện.
Ánh mắt chọc người của Yên phu nhân quét qua, tựa như giận lại tựa như xấu hổ, đẹp đến nao lòng.
Đã qua đi hơn hai năm, vẻ ngoài của Yên phu nhân so với lúc đầu tiên hắn gặp nàng vẫn chẳng có thay đổi nào đáng kể, vóc dáng yểu điệu giấu mình trong chiếc váy lụa đen càng tôn lên thân hình rực lửa, tựa như một trái anh đào chín mọng.
- Ha ha.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, ánh mắt dời đi, không dám tiếp tục đối mặt với ánh mắt chọc người của Yên phu nhân. Mặc dù hắn đã từng hoan hảo với hai nữ tử khác nhau, nhưng cả hai lần đều là bị động, thần trí mơ hồ, bởi thế vẫn ngượng ngùng không khác gì đồng nam.
- Ai!
Yên phu nhân u ám thở dài, đi tới vài bước, dừng ở sau ghế Lục Ly đang ngồi, duỗi ra đôi tay ngọc nhẹ nhàng bóp vai cho Lục Ly, miệng nói:
- Chúng ta mệt mỏi chút không tính là gì, công tử mới thật sự mệt mỏi. Chuyện lần này dù ngươi không chịu nói, nhưng ta cũng đoán được ít nhiều, hẳn là rất phiền phức? Công tử một thân một mình gánh chịu áp lực lớn như thế, thật ra còn mệt mỏi hơn xa chúng ta.
Không thể không nói Yên phu nhân là một nữ nhân cực phẩm, rất biết cách lấy lòng nam nhân, biết được nhìn mặt nói chuyện, Lục Ly bị lời này của nàng nói đến trong tâm khảm.
Hắn nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt thoáng giãn ra, hơi dừng một lát mới nói:
- Yên tâm đi, trời không sập xuống được, mà dù có sập, ta cũng sẽ gánh lấy giúp Bạch gia các ngươi.
- Là người Bạch gia không tranh khí.
Yên phu nhân tiếp tục bóp vai cho Lục Ly, miệng ghét sát bên tai Lục Ly thở dài nói khẽ:
- Tử Hoàn Kiều và Vũ Hóa Thần cũng không tranh khí, lãng phí nhiều linh tài như vậy mà vẫn chưa thấy ai đột phá Nhân Hoàng, bằng không đã có thể chia sẻ chút áp lực với công tử. Bạch Yên thiên tư không tốt, không thành được cường giả, đời này chỉ có thể làm nô tỳ, hầu hạ công tử thôi.
Nói đến đây, ngữ khí Yên phu nhân càng thêm phần mềm nhẹ, một tay lặng lẽ vuốt khẽ lên trước ngực Lục Ly, sau đó mở miệng ghé sát bên tai Lục Ly nói nhất câu, cứ thế một đường lướt qua trên gáy Lục Ly, tiếng nói nhu mị tiếp tục vang lên:
- Công tử, tối nay đừng nghĩ quá nhiều, để thiếp thân hầu hạ ngươi.
Cả người Lục Ly hơi khẽ run rẩy, Yên phu nhân quá hiểu điều tình và câu dẫn nam nhân, nhịp thở của hắn thoáng có chút gấp rút. Yên phu nhân nhẹ nhàng xoay người, ngồi lên trên đùi, hai tay ôm lấy cổ hắn, nét mặt dạt dào ý xuân, tựa như một con Hồ Ly Tinh nhiếp đi hồn phách người ta.
Lộc cộc lộc cộc
Yết hầu Lục Ly lăn động, theo bản năng nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, hạ bộ có phản ứng, cả người căng cứng, không dám có chút cử động nhỏ nào.
- Công tử, ngươi không cần làm gì cả, hết thảy cứ giao cho thiếp thân là được, đảm bảo ngươi sung sướng hơn cả làm thần tiên.
Tiếng nói nỉ non của Yên phu nhân khẽ vang bên tai Lục Ly, đôi môi ướt át như mưa tí tách rơi trên cổ hắn, còn chủ động nắm lấy tay Lục Ly đặt lên chỗ đầy đặn nhất của nàng, bộ dạng giống hệt quả phụ đã đói khát nhiều năm.
Thân hình Lục Ly khẽ run lên, trong lòng kích động thiếu chút rơi nước mắt, đã lâu vậy rồi rốt cục cũng nghe được một tin tức tốt.
Hắn trầm giọng hỏi:
- Tình huống cụ thể là thế nào, ngươi nói tỉ mỉ lại tin tức ta nghe, không được sót một chữ nào.
Tam trưởng lão không dám úp mở, nói rõ chi tiết một lần tình huống mà chính mình nghe được.
Sau khi men theo thông đạo tiến vào U Châu, Tam trưởng lão cải trang xâm nhập vào trong một tòa thành lớn, sau đó thu mua rất nhiều người giúp hắn tìm hiểu tin tức.
Qua đó hắn nắm giữ được gần như tất cả tư liệu về cường giả U Châu, trọn cả U Châu chỉ có bốn vị cường giả cảm ngộ áo nghĩa lục phẩm trở lên, áo nghĩa thất phẩm thì chỉ có một người, là áo nghĩa hệ Thổ. Điểm này Tam trưởng lão thông qua mấy người lấy được tin tức hoàn toàn chính xác, U Châu quả thực không có cường giả cảm ngộ Thánh Quang áo nghĩa.
Ngay lúc Tam trưởng lão chuẩn bị đi về, trên đường về hắn lại gặp một thương đội tới từ Vân Châu, ngoài ý được đến một tin tức khác.
Ở Vân Châu hiện đang đại chiến khói lửa ngập trời. Ba thế lực xếp hạng thứ ba, thứ tư và thứ năm chính đang tấn công Vân Thủy Điện, thế lực lớn xếp hạng thứ hai.
Bởi vì thế lực lớn nhất là Thái Dương Cung bỏ mặc không quản, lúc này cục diện Vân Thủy Đang khá là gian nan, tất cả cường giả đều dốc hết toàn lực chống đỡ. Trong đó có một vị Thái Thượng trưởng lão ẩn thế hơn một trăm năm, nghe nói chỉ bằng một chiêu liền đánh thương nặng một tên Nhân Hoàng quân địch, người này hình như sử dụng Thánh Quang áo nghĩa...
Bởi vì Vân Châu đang đại chiến, thương đội này không dám dừng lại mà lập tức trở về U Châu, tin tức biết được cũng không nhiều. Lúc này Tam trưởng lão đã cách thông đạo không xa, bởi thế hắn không mạo muội tới Vân Châu, mà quay về bẩm báo tình hình.
- Vân Châu?!
Lục Ly lấy ra địa đồ xem xét một lượt, phát hiện Vân Châu nằm ở mặt tây Trung Châu, giáp với U Châu, ở giữa cách một nội hải nhỏ. Vân Châu và U Châu không khác nhau là bao, hai châu hẳn đều có vài vị Nhân Hoàng.
Minh Vũ phái người đi Vân Châu, chẳng qua đến giờ vẫn chưa thấy trở về. Hơn nữa người Minh Vũ phái đi chỉ là thủ hạ bình thường, rất nhiều chuyện phỏng chừng sẽ không quá tận tâm tận lực.
Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:
- Tam trưởng lão, làm phiền ngươi lại đi U Châu một chuyến, sau đó chuyển tới Vân Châu, không tiếc bất cứ giá nào dò xét rõ ràng cho ta. Nếu có thể được, ngươi bắt lại một tên võ giả Vân Thủy Điện, tra khảo xem tỷ tỷ của ta phải chăng đang ở Vân Thủy Điện? Riêng vấn đề Huyền Tinh ngươi cứ tới chỗ Yên phu nhân cầm trước một ngàn ức, tiêu xài thế nào ta không quản, ta chỉ cần kết quả. Nếu thăm dò được rõ ràng, nhưng thế cục bất minh thì tốt nhất đừng khinh cử vọng động, lập tức trở về bẩm báo, đồng thời thăm dò rõ ràng luôn tình hình ở Vân Châu.
- Yên tâm đi, Thánh Chủ, lần này ta nhất định dò xét rõ ràng.
Tam trưởng lão biết tầm quan trọng của Lục Linh đối với Lục Ly, không ngừng gật đầu sau đó cấp tốc lui xuống. Mông Thần vốn tới xin chỉ thị xem có cần hủy đi thông đạo nối liền U Châu không, giờ cũng đã không cần phải hỏi nữa. Hắn biết hiện tại Lục Ly hận không thể tu luyện quên ăn quên ngủ, bèn không tiếp tục quấy rầy mà cũng rời đi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải ở Vân Thủy Điện a.
Lục Ly âm thầm cầu nguyện, nếu xác định được Lục Linh ở Vân Thủy Điện, hắn lập tức sẽ dẫn theo cường giả Bắc Mạc qua đó cướp người, dù cho Vân Thủy Điện có Nhân Hoàng, hắn cũng sẽ không tiếc giá nào cứu ra Lục Linh cho bằng được.
- Nghỉ ngơi một lát cái đã!
Nghe được tin tức về Lục Linh khiến trong lòng hắn không cách nào bình tĩnh, lại đã liên tục tu luyện hơn hai tháng, gần như không ngủ được giấc nào an lành, Lục Ly không khỏi có chút mỏi mệt. Tới trong hồ nhỏ tắm rửa một phen, lấy ra dao cạo chỉnh lý râu ria đầu tóc, đổi một bộ áo bào sạch sẽ, sau đó hắn chạy thẳng tới Thiên Long Tuyết Sơn.
Bạch Hạ Sương đang xung kích Bất Diệt Cảnh, Man Thần Đỉnh thì vẫn đặt ở bên ngoài thành bảo, Tiểu Bạch vẫn đang phóng thích lôi điện rèn luyện thân thể. Lục Ly quan sát Tiểu Bạch một phen, thấy mọi thứ bình thường liền không quản nó nữa mà tiến vào trong phòng chứa băng trò chuyện suốt một canh giờ với Bạch Thu Tuyết.
Tiếp sau, hắn ra ngoài, một đường truyền tống về Bắc Mạc, hắn đã biết được tin Lục Phi Tuyết xuất quan, bởi thế quyết định đi về nghỉ ngơi mấy ngày, bồi cùng Lục Phi Tuyết.
Trở lại Linh Đế Thành, Lục Ly vừa xuất hiện trong Truyền Tống Trận, bất giác liền khiến rất nhiều binh sĩ và con dân an tâm phần nào. Tựa hồ chỉ cần có vị Đại Đế Bắc Mạc tuổi trẻ này ở đây, Bắc Mạc liền sẽ vĩnh viễn không phạm phải sai lầm.
Hưng bách tính khổ, vong bách tính khổ.
Bắc Mạc nhất thống, các nơi đều không còn phân tranh, hai năm qua con dân Bắc Mạc con sống rất thoải mái, đã dần quen với cuộc sống an bình, ai nấy đều chán ghét phân tranh và chiến đấu vô cùng tận, không biết lúc nào mới ngưng nghỉ trước đây.
Lục Ly tới gặp Lục Phi Tuyết một chuyến, bồi tiếp nàng ngồi suốt buổi chiều, tùy tiện kể lại sơ qua chuyện trong tiểu chiến trường, chỉ là hắn toàn nhặt chuyện tốt để kể. Riêng chuyện với đám người Cơ Mộng Điềm thì không nhắc đến nửa lời, Lục Phi Tuyết sắp lập tức xung kích Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, Lục Ly không muốn để nàng lo lắng.
Lục Ly còn kể về manh mối phát hiện ở Vân Châu cho Lục Phi Tuyết nghe, Lục Phi Tuyết rất là cao hứng, dặn dò nếu thực sự xác định, nhất định phải báo cho nàng.
Ban đêm bồi Lục Phi Tuyết cơm nước xong xuôi, Lục Ly tìm đến Yên phu nhân, nghe ngóng tình hình gần đây. Sau khi biết được đã mua về không ít linh tài, hắn không khỏi yên tâm phần nào.
Nếu có thể xài đi hết thảy Huyền Tinh trong tay, lượng linh tài mua về cộng với Bắc Mạc tự mình sản xuất được chí ít sẽ có thể chống đỡ chừng bốn, năm năm. Còn chuyện của bốn, năm năm sau, đợi sau này lại hẵng tính.
- Đoạn thời gian này vất vả ngươi, mọi chuyện đều ném hết cho ngươi, khiến ngươi đến cả thời gian tu luyện đều không có.
Thấy Yên phu nhân vẫn giậm chân ở Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, Lục Ly có chút áy náy nói.
- Có thể nghe được câu này từ công tử, thiếp thân mệt chết đều cam tâm tình nguyện.
Ánh mắt chọc người của Yên phu nhân quét qua, tựa như giận lại tựa như xấu hổ, đẹp đến nao lòng.
Đã qua đi hơn hai năm, vẻ ngoài của Yên phu nhân so với lúc đầu tiên hắn gặp nàng vẫn chẳng có thay đổi nào đáng kể, vóc dáng yểu điệu giấu mình trong chiếc váy lụa đen càng tôn lên thân hình rực lửa, tựa như một trái anh đào chín mọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ha ha.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, ánh mắt dời đi, không dám tiếp tục đối mặt với ánh mắt chọc người của Yên phu nhân. Mặc dù hắn đã từng hoan hảo với hai nữ tử khác nhau, nhưng cả hai lần đều là bị động, thần trí mơ hồ, bởi thế vẫn ngượng ngùng không khác gì đồng nam.
- Ai!
Yên phu nhân u ám thở dài, đi tới vài bước, dừng ở sau ghế Lục Ly đang ngồi, duỗi ra đôi tay ngọc nhẹ nhàng bóp vai cho Lục Ly, miệng nói:
- Chúng ta mệt mỏi chút không tính là gì, công tử mới thật sự mệt mỏi. Chuyện lần này dù ngươi không chịu nói, nhưng ta cũng đoán được ít nhiều, hẳn là rất phiền phức? Công tử một thân một mình gánh chịu áp lực lớn như thế, thật ra còn mệt mỏi hơn xa chúng ta.
Không thể không nói Yên phu nhân là một nữ nhân cực phẩm, rất biết cách lấy lòng nam nhân, biết được nhìn mặt nói chuyện, Lục Ly bị lời này của nàng nói đến trong tâm khảm.
Hắn nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt thoáng giãn ra, hơi dừng một lát mới nói:
- Yên tâm đi, trời không sập xuống được, mà dù có sập, ta cũng sẽ gánh lấy giúp Bạch gia các ngươi.
- Là người Bạch gia không tranh khí.
Yên phu nhân tiếp tục bóp vai cho Lục Ly, miệng ghét sát bên tai Lục Ly thở dài nói khẽ:
- Tử Hoàn Kiều và Vũ Hóa Thần cũng không tranh khí, lãng phí nhiều linh tài như vậy mà vẫn chưa thấy ai đột phá Nhân Hoàng, bằng không đã có thể chia sẻ chút áp lực với công tử. Bạch Yên thiên tư không tốt, không thành được cường giả, đời này chỉ có thể làm nô tỳ, hầu hạ công tử thôi.
Nói đến đây, ngữ khí Yên phu nhân càng thêm phần mềm nhẹ, một tay lặng lẽ vuốt khẽ lên trước ngực Lục Ly, sau đó mở miệng ghé sát bên tai Lục Ly nói nhất câu, cứ thế một đường lướt qua trên gáy Lục Ly, tiếng nói nhu mị tiếp tục vang lên:
- Công tử, tối nay đừng nghĩ quá nhiều, để thiếp thân hầu hạ ngươi.
Cả người Lục Ly hơi khẽ run rẩy, Yên phu nhân quá hiểu điều tình và câu dẫn nam nhân, nhịp thở của hắn thoáng có chút gấp rút. Yên phu nhân nhẹ nhàng xoay người, ngồi lên trên đùi, hai tay ôm lấy cổ hắn, nét mặt dạt dào ý xuân, tựa như một con Hồ Ly Tinh nhiếp đi hồn phách người ta.
Lộc cộc lộc cộc
Yết hầu Lục Ly lăn động, theo bản năng nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, hạ bộ có phản ứng, cả người căng cứng, không dám có chút cử động nhỏ nào.
- Công tử, ngươi không cần làm gì cả, hết thảy cứ giao cho thiếp thân là được, đảm bảo ngươi sung sướng hơn cả làm thần tiên.
Tiếng nói nỉ non của Yên phu nhân khẽ vang bên tai Lục Ly, đôi môi ướt át như mưa tí tách rơi trên cổ hắn, còn chủ động nắm lấy tay Lục Ly đặt lên chỗ đầy đặn nhất của nàng, bộ dạng giống hệt quả phụ đã đói khát nhiều năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro