Vân Thủy Vực
Yêu Dạ
2024-11-06 10:53:20
Rời đi U Châu rất thuận lợi, bên này tương đối hẻo lánh, chỉ là địa bàn của một gia tộc ngũ phẩm, võ giả mạnh nhất cũng chỉ là hai tên Quân Hầu Cảnh, làm sao có thể phát hiện ra được đám người Lục Ly.
Vân U Hải không tính quá lớn, chỉ là một nội hải, nơi đây còn có một truyền thuyết, nói rằng U Châu Vân Châu vốn là liền với nhau. đến sau một thiên kiêu và cừu địch phát sinh đại chiến, chỉ với một chiêu liền bổ tách hai châu ra, nơi ở giữa lún xuống, bị nước biển tràn vào lấp đầy, tạo nên Vân U Hải như hiện giờ.
Truyền thuyết này không khỏi có chút cường điệu, Lục Ly nghe xong Tam trưởng lão kể vậy, còn cười cười tỏ vẻ không tin. Dù sao Vân U Hải tuy rất nhỏ, nhưng bọn hắn muốn xoải qua cũng phải tiêu tốn hơn một ngày, mặc dù tốc độ không nhanh, song chí ít cũng tận mấy ngàn vạn dặm.
Một chiêu đánh ra mấy ngàn vạn dặm nội hải
Vậy thì dù có là thần cũng không có được thần thông như thế? Lục Ly tự nhiên không tin.
- Thực ra truyền thuyết này có thể là thật!
Mông Thần lại đột nhiên tiếp lời:
- Những người khác có được năng lực như thế hay không thì ta không biết, nhưng Đấu Thiên Đại Đế rất khả năng có được chiến lực đó!
- Làm sao có thể?!
Lục Ly và Kha Mang đều trợn tròn mắt, không dám tin tưởng, thần thông như thế còn là người nữa sao? Chẳng qua ngẫm lại thì Đấu Thiên Đại Đế cuối cùng hình như đã vũ hóa phi thăng, thật sự tính ra thì đã không phải người, mà là thần tiên, không chừng thật có được năng lực như vậy.
- Ngươi có biết năm đó chiến lực Đấu Thiên Đại Đế đạt tới trình độ nào?
Trên mặt Mông Thần lộ ra một tia cuồng nhiệt nói:
- Lúc ấy vạn tộc trải qua ba lần loạn chiến, nhưng vẫn có không ít cường giả đỉnh cấp sót lại, theo ta được biết khi ấy cường giả Địa Tiên đỉnh phong của vạn tộc chí ít còn hơn nghìn người, thậm chí có chín tên Địa Tiên đỉnh phong mạnh hơn cả Tổ Thần.
- Nhưng mà!
Tròng mắt Mông Thần đột ngột sáng lên, dùng ngữ điệu có chút kích động nói:
- Khi ấy cường giả vạn tộc liên hợp lại đối phó Nhân tộc lúc này đã quật khởi. Lúc tiến công địa bàn Nhân tộc, Đấu Thiên Đại Đế một thân một mình đi ra. Chỉ bằng vẻn vẹn một chiêu liền chém giết hơn nửa ngàn tên cường giả đỉnh cấp kia, chín vị Tổ Thần bị giết mất sáu vị, trận chiến kia triệt để đặt định vị thế thắng trận cho Nhân tộc! Lục Ly, ngươi có thể tưởng tượng chiến lực ra của Đấu Thiên Đại Đế ở thời điểm đó rồi chứ?
- Cái này …
Lục Ly kinh hãi, hơn ngàn tên cường giả đỉnh cấp của vạn tộc, ai nấy đều là Địa Tiên đỉnh phong, đều có được thần thông thủ đoạn của riêng mình, lại bị một chiêu từ Đấu Thiên Đại Đế chém giết hơn phân nửa, thậm chí sáu trong chín vị Tổ Thần đều tử nạn.
Khi ấy Đấu Thiên Đại Đế đã đạt đến cảnh giới gì? Trên Địa Tiên còn có cảnh giới nào khác nữa ư? Lục Ly không biết, cũng nghĩ không thông. Chẳng qua điều đó không ngăn được chấn kinh trong lòng hắn, chiến lực cường giả Nhân Hoàng đã mạnh đến phi thường, tiện tay liền khiến cho trời long đất lở, một chiêu liền có thể san bằng một tòa thành trì, Địa Tiên càng khủng bố hơn, thế mà lúc đó hơn ngàn tên Địa Tiên đỉnh phong, lại bị Đấu Thiên Đại Đế giết hơn phân nửa.
Không chỉ Lục Ly, mấy người Dạ Tra cũng đều cảm khái không thôi, dù đối với bọn hắn mà nói thì Đấu Thiên Đại Đế là kẻ địch, là thủ phạm đặt dấu chấm hết lên giai đoạn huy hoàng của vạn tộc, nhưng cường giả mạnh như thế, mặc kệ là địch hay bạn đều đáng cho bọn hắn khâm phục kính ngưỡng.
Lục Ly thoáng ngừng một lát, sau đó hỏi ra nghi hoặc trong lòng:
- Mông Thần, trên Địa Tiên còn có cảnh giới nào nữa?
- Có!
Mông Thần rất là khẳng định nói:
- Mỗi lần Nhân tộc xuất hiện một tên thiên kiêu, thì đều có thể quét ngang Man tộc Ma tộc Vũ tộc Vu tộc, cảnh giới này rõ ràng xếp trên Địa Tiên. Thái Thản Tộc chúng ta gọi những cường giả ở cấp bậc như thế là Tổ Thần, xưng hô khác biệt, thực lực lại cũng tương đương như nhau.
- Rất rõ ràng, cảnh giới Đấu Thiên Đại Đế còn trên cả những thiên kiêu kia, bởi thế hắn mới vũ hóa phi thăng. Nhiều năm như vậy song không có bất kỳ Nhân tộc hoặc chủng tộc đặc thù nào khác vũ hóa phi thăng, cũng là bởi không ai đạt tới cảnh giới năm đó của Đấu Thiên Đại Đế.
- Ừm, ta hiểu rồi!
Lúc này trong đầu Lục Ly đã dần dần có được một khái niệm mơ hồ, có thể đột phá cảnh giới trên cả Địa Tiên, như là thiên kiêu và Tổ Thần. Thậm chí còn có thể tiếp tục siêu việt, đạt tới cảnh giới năm đó của Đấu Thiên Đại Đế, đồng thời được đến tư cách vũ hóa phi thăng.
Thiên kiêu hay Tổ Thần bình thường có thể bổ ra Vân U Hải hay không, chúng nhân không xác chắc, nhưng Mông Thần lại nói Đấu Thiên Đại Đế tuyệt đối có thực lực như vậy. Xem ra phiến hải dương này rất có thể là do Đấu Thiên Đại Đế bổ ra, bằng không đã không có truyền thuyết như thế.
Trong lúc nói chuyện, Lục Ly ẩn ẩn nhìn thấy trước mặt thấp thoáng bóng dáng lục địa. Mông Thần đột nhiên mở miệng nói:
- Đừng nói nữa, phía trước có thám báo tiềm phục, chúng ta nhanh vòng tránh ra.
Chúng nhân vội vàng đi theo Mông Thần vòng sang một bên, còn tiến xuống dưới nước âm thầm đi tới. Lần này có thể cứu viện Lục Linh thành công hay không, liền phải xem liệu có bị lộ hay không, một khi bị lộ, chuyện cứu người xem như đi đứt.
Lượn vòng gần nửa canh giờ, Mông Thần dẫn chúng nhân lên bờ, Tam trưởng lão chỉ về phía đông bắc nói:
- Đi bên này, Vân Châu tương đối lớn, vẫn còn một đoạn cự ly tương đối dài. Vì đang đại chiến, truyền tống trận trong thành đều phong bế, di chuyển bằng truyền tống trận không phải ý kiến hay, rất dễ dẫn người chú ý.
- Ừm!
Dù sao cũng chỉ là mấy ngày lộ trình, tất cả mọi người đều không mấy để ý, đê điệu hành sự mới càng an toàn. Tam trưởng lão dẫn đường, Dạ Tra tiềm hành đi trước thăm dò. Lục Ly dẫn theo Dạ Tra chính là để làm thám báo, Thanh Loan Tộc là chủng tộc thám báo mạnh nhất trên thế gian, có Dạ Tra đi cùng căn bản không lo lắng sẽ bị người hiện.
Mông Thần thấy có Dạ Tra đi trước dò đường bèn thu lại thần niệm, năng lực Thanh Loan Tộc hoàn toàn đáng để tin tưởng, huống hồ còn là tộc trưởng Thanh Loan Tộc đích thân đi làm.
Trên đường Dạ Tra lưu lại ký hiệu, Tam trưởng lão chỉ việc đi theo, quả nhiên trên đường rất an toàn, đi tới nửa ngày mà vẫn không gặp được bất kỳ một tên võ giả nào.
Đường Dạ Tra chọn đi tương đối vắng vẻ, một mực nằm trogn hoang sơn dã lĩnh, đối với chúng nhân lại không có gì khó khăn, hành tẩu như giẫm trên đất bằng, tùy ý tung mình vọt lên một cái liền nhảy từ ngọn núi này sang ngọn núi kia.
Trên đường Kha Mang rất yên ắng, gần như không nói chuyện, thần thái vô cùng cung kính. Có Mông Thần ở đây, hắn sao dám lơ là? Có thể cùng theo Mông Thần đi ra, đối với hắn mà nói là vinh hạnh cực lớn.
Nhìn hắn có vẻ như chưa từng bao giờ đi ra Hoang giới, đối với thế giới bên ngoài rất hiếu kì, ánh mắt lấp lánh có thần, một mực quét nhìn quanh bốn phía, không thấy vẻ gì là mệt mỏi.
Trầm mặc đi đường, mặc dù trong lòng Lục Ly rất cấp bách và kích động, song lại không muốn nói chuyện nhiều. Chỉ là thoáng chút đề thăng tốc độ, tranh thủ sớm nhanh đi đến Vân Thủy Vực.
Năm ngày sau, Lục Ly phát hiện mang theo Dạ Tra đi ra quả thực là quyết định anh minh. Năm ngày này bọn hắn một mực đi theo ký hiệu Dạ Tra lưu lại, bất ngờ không gặp được một tên võ giả nào, tựa hồ võ giả Vân Châu ít đến thương cảm, bọn hắn đi lâu vậy rồi mà vẫn chẳng thấy ai.
Chúng nhân đã đi không biết bao xa, tốc độ tuy không thăng tới cực hạn, nhưng cũng rất nhanh, ít nhất cũng là tốc độ tương đương Bất Diệt Cảnh. Năm ngày năm đêm đi không ngơi nghỉ, tính ra đã đủ để lượn quanh Bắc Mạc một vòng.
Hưu
Dạ Tra đột nhiên quay trở về, chắp tay nói với Lục Ly:
- Còn một ngày nữa liền sẽ đi đến Vân Thủy Vực, tiếp tục hướng về phía trước chính là chiến trường. Đại quân hai bên tổng cộng lên đến trên ngàn vạn, nhân số thám báo cũng nhiều không kể xiết. Bởi thế đi đường sẽ tương đối khó khăn. Thánh Chủ nên nghỉ ngơi dưỡng sức nửa ngày, sau đó chúng ta một hơi trực tiếp lao thẳng đến Vân Thủy Vực.
- Được!
Mặc dù Lục Ly vẫn chưa cảm thấy mỏi mệt, chẳng qua nghỉ ngơi một chút cũng tốt, để cho thân thể và tinh thần đều đạt tới đỉnh phong, như vậy mới có thể toàn lực ứng đối bất cứ tình huống đột ngột nào.
Chúng nhân tìm tới một sơn cốc, Tam trưởng lão đi xung quanh tuần tra, Dạ Tra quay về nghỉ ngơi, rất nhanh liền ngủ say.
Mông Thần Kha Mang đều nhắm mắt đả tọa, nghỉ ngơi dưỡng sức, Lục Ly lại làm sao cũng không tĩnh tâm được, ánh mắt một mực nhìn về hướng đông bắc, trong mắt lấp lóe quang mang.
Lục Linh đã rời xa hắn quá lâu, hình bóng Lục Linh trong đầu Lục Ly tuy vẫn rõ ràng, lại đã có chút mơ hồ. Giờ ở gần Lục Linh như vậy, tâm tình Lục Ly cứ như nước đun sôi, làm sao đều không lắng lại được.
- Tỷ tỷ, chờ ta, rất nhanh chúng ta liền có thể gặp mặt!
Khóe miệng Lục Ly mấp máy thì thào, cưỡng bách chính mình khoanh chân nhập định nghỉ ngơi.
Vân U Hải không tính quá lớn, chỉ là một nội hải, nơi đây còn có một truyền thuyết, nói rằng U Châu Vân Châu vốn là liền với nhau. đến sau một thiên kiêu và cừu địch phát sinh đại chiến, chỉ với một chiêu liền bổ tách hai châu ra, nơi ở giữa lún xuống, bị nước biển tràn vào lấp đầy, tạo nên Vân U Hải như hiện giờ.
Truyền thuyết này không khỏi có chút cường điệu, Lục Ly nghe xong Tam trưởng lão kể vậy, còn cười cười tỏ vẻ không tin. Dù sao Vân U Hải tuy rất nhỏ, nhưng bọn hắn muốn xoải qua cũng phải tiêu tốn hơn một ngày, mặc dù tốc độ không nhanh, song chí ít cũng tận mấy ngàn vạn dặm.
Một chiêu đánh ra mấy ngàn vạn dặm nội hải
Vậy thì dù có là thần cũng không có được thần thông như thế? Lục Ly tự nhiên không tin.
- Thực ra truyền thuyết này có thể là thật!
Mông Thần lại đột nhiên tiếp lời:
- Những người khác có được năng lực như thế hay không thì ta không biết, nhưng Đấu Thiên Đại Đế rất khả năng có được chiến lực đó!
- Làm sao có thể?!
Lục Ly và Kha Mang đều trợn tròn mắt, không dám tin tưởng, thần thông như thế còn là người nữa sao? Chẳng qua ngẫm lại thì Đấu Thiên Đại Đế cuối cùng hình như đã vũ hóa phi thăng, thật sự tính ra thì đã không phải người, mà là thần tiên, không chừng thật có được năng lực như vậy.
- Ngươi có biết năm đó chiến lực Đấu Thiên Đại Đế đạt tới trình độ nào?
Trên mặt Mông Thần lộ ra một tia cuồng nhiệt nói:
- Lúc ấy vạn tộc trải qua ba lần loạn chiến, nhưng vẫn có không ít cường giả đỉnh cấp sót lại, theo ta được biết khi ấy cường giả Địa Tiên đỉnh phong của vạn tộc chí ít còn hơn nghìn người, thậm chí có chín tên Địa Tiên đỉnh phong mạnh hơn cả Tổ Thần.
- Nhưng mà!
Tròng mắt Mông Thần đột ngột sáng lên, dùng ngữ điệu có chút kích động nói:
- Khi ấy cường giả vạn tộc liên hợp lại đối phó Nhân tộc lúc này đã quật khởi. Lúc tiến công địa bàn Nhân tộc, Đấu Thiên Đại Đế một thân một mình đi ra. Chỉ bằng vẻn vẹn một chiêu liền chém giết hơn nửa ngàn tên cường giả đỉnh cấp kia, chín vị Tổ Thần bị giết mất sáu vị, trận chiến kia triệt để đặt định vị thế thắng trận cho Nhân tộc! Lục Ly, ngươi có thể tưởng tượng chiến lực ra của Đấu Thiên Đại Đế ở thời điểm đó rồi chứ?
- Cái này …
Lục Ly kinh hãi, hơn ngàn tên cường giả đỉnh cấp của vạn tộc, ai nấy đều là Địa Tiên đỉnh phong, đều có được thần thông thủ đoạn của riêng mình, lại bị một chiêu từ Đấu Thiên Đại Đế chém giết hơn phân nửa, thậm chí sáu trong chín vị Tổ Thần đều tử nạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi ấy Đấu Thiên Đại Đế đã đạt đến cảnh giới gì? Trên Địa Tiên còn có cảnh giới nào khác nữa ư? Lục Ly không biết, cũng nghĩ không thông. Chẳng qua điều đó không ngăn được chấn kinh trong lòng hắn, chiến lực cường giả Nhân Hoàng đã mạnh đến phi thường, tiện tay liền khiến cho trời long đất lở, một chiêu liền có thể san bằng một tòa thành trì, Địa Tiên càng khủng bố hơn, thế mà lúc đó hơn ngàn tên Địa Tiên đỉnh phong, lại bị Đấu Thiên Đại Đế giết hơn phân nửa.
Không chỉ Lục Ly, mấy người Dạ Tra cũng đều cảm khái không thôi, dù đối với bọn hắn mà nói thì Đấu Thiên Đại Đế là kẻ địch, là thủ phạm đặt dấu chấm hết lên giai đoạn huy hoàng của vạn tộc, nhưng cường giả mạnh như thế, mặc kệ là địch hay bạn đều đáng cho bọn hắn khâm phục kính ngưỡng.
Lục Ly thoáng ngừng một lát, sau đó hỏi ra nghi hoặc trong lòng:
- Mông Thần, trên Địa Tiên còn có cảnh giới nào nữa?
- Có!
Mông Thần rất là khẳng định nói:
- Mỗi lần Nhân tộc xuất hiện một tên thiên kiêu, thì đều có thể quét ngang Man tộc Ma tộc Vũ tộc Vu tộc, cảnh giới này rõ ràng xếp trên Địa Tiên. Thái Thản Tộc chúng ta gọi những cường giả ở cấp bậc như thế là Tổ Thần, xưng hô khác biệt, thực lực lại cũng tương đương như nhau.
- Rất rõ ràng, cảnh giới Đấu Thiên Đại Đế còn trên cả những thiên kiêu kia, bởi thế hắn mới vũ hóa phi thăng. Nhiều năm như vậy song không có bất kỳ Nhân tộc hoặc chủng tộc đặc thù nào khác vũ hóa phi thăng, cũng là bởi không ai đạt tới cảnh giới năm đó của Đấu Thiên Đại Đế.
- Ừm, ta hiểu rồi!
Lúc này trong đầu Lục Ly đã dần dần có được một khái niệm mơ hồ, có thể đột phá cảnh giới trên cả Địa Tiên, như là thiên kiêu và Tổ Thần. Thậm chí còn có thể tiếp tục siêu việt, đạt tới cảnh giới năm đó của Đấu Thiên Đại Đế, đồng thời được đến tư cách vũ hóa phi thăng.
Thiên kiêu hay Tổ Thần bình thường có thể bổ ra Vân U Hải hay không, chúng nhân không xác chắc, nhưng Mông Thần lại nói Đấu Thiên Đại Đế tuyệt đối có thực lực như vậy. Xem ra phiến hải dương này rất có thể là do Đấu Thiên Đại Đế bổ ra, bằng không đã không có truyền thuyết như thế.
Trong lúc nói chuyện, Lục Ly ẩn ẩn nhìn thấy trước mặt thấp thoáng bóng dáng lục địa. Mông Thần đột nhiên mở miệng nói:
- Đừng nói nữa, phía trước có thám báo tiềm phục, chúng ta nhanh vòng tránh ra.
Chúng nhân vội vàng đi theo Mông Thần vòng sang một bên, còn tiến xuống dưới nước âm thầm đi tới. Lần này có thể cứu viện Lục Linh thành công hay không, liền phải xem liệu có bị lộ hay không, một khi bị lộ, chuyện cứu người xem như đi đứt.
Lượn vòng gần nửa canh giờ, Mông Thần dẫn chúng nhân lên bờ, Tam trưởng lão chỉ về phía đông bắc nói:
- Đi bên này, Vân Châu tương đối lớn, vẫn còn một đoạn cự ly tương đối dài. Vì đang đại chiến, truyền tống trận trong thành đều phong bế, di chuyển bằng truyền tống trận không phải ý kiến hay, rất dễ dẫn người chú ý.
- Ừm!
Dù sao cũng chỉ là mấy ngày lộ trình, tất cả mọi người đều không mấy để ý, đê điệu hành sự mới càng an toàn. Tam trưởng lão dẫn đường, Dạ Tra tiềm hành đi trước thăm dò. Lục Ly dẫn theo Dạ Tra chính là để làm thám báo, Thanh Loan Tộc là chủng tộc thám báo mạnh nhất trên thế gian, có Dạ Tra đi cùng căn bản không lo lắng sẽ bị người hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mông Thần thấy có Dạ Tra đi trước dò đường bèn thu lại thần niệm, năng lực Thanh Loan Tộc hoàn toàn đáng để tin tưởng, huống hồ còn là tộc trưởng Thanh Loan Tộc đích thân đi làm.
Trên đường Dạ Tra lưu lại ký hiệu, Tam trưởng lão chỉ việc đi theo, quả nhiên trên đường rất an toàn, đi tới nửa ngày mà vẫn không gặp được bất kỳ một tên võ giả nào.
Đường Dạ Tra chọn đi tương đối vắng vẻ, một mực nằm trogn hoang sơn dã lĩnh, đối với chúng nhân lại không có gì khó khăn, hành tẩu như giẫm trên đất bằng, tùy ý tung mình vọt lên một cái liền nhảy từ ngọn núi này sang ngọn núi kia.
Trên đường Kha Mang rất yên ắng, gần như không nói chuyện, thần thái vô cùng cung kính. Có Mông Thần ở đây, hắn sao dám lơ là? Có thể cùng theo Mông Thần đi ra, đối với hắn mà nói là vinh hạnh cực lớn.
Nhìn hắn có vẻ như chưa từng bao giờ đi ra Hoang giới, đối với thế giới bên ngoài rất hiếu kì, ánh mắt lấp lánh có thần, một mực quét nhìn quanh bốn phía, không thấy vẻ gì là mệt mỏi.
Trầm mặc đi đường, mặc dù trong lòng Lục Ly rất cấp bách và kích động, song lại không muốn nói chuyện nhiều. Chỉ là thoáng chút đề thăng tốc độ, tranh thủ sớm nhanh đi đến Vân Thủy Vực.
Năm ngày sau, Lục Ly phát hiện mang theo Dạ Tra đi ra quả thực là quyết định anh minh. Năm ngày này bọn hắn một mực đi theo ký hiệu Dạ Tra lưu lại, bất ngờ không gặp được một tên võ giả nào, tựa hồ võ giả Vân Châu ít đến thương cảm, bọn hắn đi lâu vậy rồi mà vẫn chẳng thấy ai.
Chúng nhân đã đi không biết bao xa, tốc độ tuy không thăng tới cực hạn, nhưng cũng rất nhanh, ít nhất cũng là tốc độ tương đương Bất Diệt Cảnh. Năm ngày năm đêm đi không ngơi nghỉ, tính ra đã đủ để lượn quanh Bắc Mạc một vòng.
Hưu
Dạ Tra đột nhiên quay trở về, chắp tay nói với Lục Ly:
- Còn một ngày nữa liền sẽ đi đến Vân Thủy Vực, tiếp tục hướng về phía trước chính là chiến trường. Đại quân hai bên tổng cộng lên đến trên ngàn vạn, nhân số thám báo cũng nhiều không kể xiết. Bởi thế đi đường sẽ tương đối khó khăn. Thánh Chủ nên nghỉ ngơi dưỡng sức nửa ngày, sau đó chúng ta một hơi trực tiếp lao thẳng đến Vân Thủy Vực.
- Được!
Mặc dù Lục Ly vẫn chưa cảm thấy mỏi mệt, chẳng qua nghỉ ngơi một chút cũng tốt, để cho thân thể và tinh thần đều đạt tới đỉnh phong, như vậy mới có thể toàn lực ứng đối bất cứ tình huống đột ngột nào.
Chúng nhân tìm tới một sơn cốc, Tam trưởng lão đi xung quanh tuần tra, Dạ Tra quay về nghỉ ngơi, rất nhanh liền ngủ say.
Mông Thần Kha Mang đều nhắm mắt đả tọa, nghỉ ngơi dưỡng sức, Lục Ly lại làm sao cũng không tĩnh tâm được, ánh mắt một mực nhìn về hướng đông bắc, trong mắt lấp lóe quang mang.
Lục Linh đã rời xa hắn quá lâu, hình bóng Lục Linh trong đầu Lục Ly tuy vẫn rõ ràng, lại đã có chút mơ hồ. Giờ ở gần Lục Linh như vậy, tâm tình Lục Ly cứ như nước đun sôi, làm sao đều không lắng lại được.
- Tỷ tỷ, chờ ta, rất nhanh chúng ta liền có thể gặp mặt!
Khóe miệng Lục Ly mấp máy thì thào, cưỡng bách chính mình khoanh chân nhập định nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro