Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Ta Nhất Định Sẽ...

Dạ Chi Đồng

2024-10-05 17:28:10

Phong Hề trợn tròn mắt, còn chưa rõ đây là tình huống gì.

Tiểu chính thái nhào lên người nàng xong hai tay hai chân quấn chặt lấy nàng, cả người bám lên người nàng, giống như học cách của Tiểu Hắc Thảo ban nãy vậy.

Khuôn mặt trẻ con mập mạp đáng yêu giống như mèo con cọ cọ vào ngực Phong Hề.

"Tỷ tỷ, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."

Cái gì?

Chăm sóc nàng thật tốt?

Phong Hề chỉ cảm thấy khóe miệng của bản thân không nhịn được mà căng ra.

Rõ ràng là giọng nói đáng yêu thẹn thùng, nhưng vào trong tai Phong Hề lại khiến nàng cảm thấy toàn thân nổi hết da gà, một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu lao thẳng xuống lòng bàn chân.

Theo bản năng đưa tay ra muốn kéo tiểu chính thái đang bám trên người nàng xuống.

Thế nhưng tiểu hài tử thối kia lại giống như bạch tuộc vậy, mặc cho nàng làm thế nào cũng không thể kéo xuống.

Không thể chịu đựng được nữa, bàn tay đập một phát vào cái đầu đang cọ vào ngực nàng: "Buông ta ra!"

"A..." Một tiếng rên rỉ vang lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khuôn mặt phấn nộn đáng yêu ngẩng lên, lông mày nhỏ nhíu lại, đôi mắt xanh ngập nước nhìn nàng như lên án: "Đau quá! Tỷ tỷ lại khi dễ ta, ta muốn để Tiểu Kỳ Kỳ cắn ngươi."

Tiểu Kỳ Kỳ?

Phong Hề muốn cho hắn thêm một tát nữa nhưng ánh mắt không tự chủ được mà rơi vào con thằn lằn xấu xí cách đó mười bước.

Cái này mà "tiểu" sao? Rơi mồ hôi...

Nhưng chưa nói đến chuyện tấn công, chỉ riêng mùi hôi thối kia thôi cũng khiến nàng toát mồ hôi rồi.

Đáng chết, rốt cuộc đứa nhỏ này là con nhà ai?

Phong Hề cúi mắt nhìn tiểu chính thái đang gắt gao treo trên người mình, sắc mặt trầm xuống, một lần nữa đưa tay kéo tiểu nam hài ra khỏi người mình.

Đứa nhỏ này nhỏ như vậy nhưng sức thì lại rất lớn, nàng dùng sức thế nào cũng không thể kéo hắn ra.

Không khỏi tức giận, tay lại đánh vào đầu hắn một cái nữa: "Ngươi, thả ta ra có nghe không hả!"

"Ô... Lại đánh ta..." Tiểu chính thái bị ăn đau kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn Phong Hề chỉ có thể dùng mấy chữ "vui buồn lẫn lộn" để hình dùng.

Ánh mắt Phong Hề sắc bén, khí thế mạnh mẽ đánh thêm cái nữa, thế nào đi chăng nữa nàng cũng không tin mình không trị được thằng nhóc đáng ghét này.

Nhưng một giây sau, một giọng nói lớn vang lên: "Tiểu Kỳ Kỳ..."

Đầu lưỡi tanh hôi nhanh chóng đánh tới, lực đạo kia đúng là không chút lưu tình nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phong Hề biến sắc, căn bản không có thời gian để nói thêm gì, trên người vẫn còn tiểu chính thái đang bám lên kia, vội vàng tránh đi.

"Oành!"

Lực đạo mạnh mẽ nện xuống khiến mặt đất hơi lõm vào, bụi đất bay tứ tung.

Nhìn động tác của ma thú, sắc mặt Phong Hề không tốt chút nào, tiểu tử này, vậy mà lại làm thật.

Một đòn không đánh trúng, cái lưỡi khổng lồ lại một lần nữa quét đến, mặc dù động tác không nhanh, nhưng đối với người còn đang mang theo một đứa bé như Phong Hề mà nói thì mới càng thêm tốn sức.

"Tiểu tử chết tiệt, buông ta ra ngay!" Một lần lại một lần né đòn tấn công của cái lưỡi to đó, sắc mặt Phong Hề cực kỳ khó coi.

"Không muốn, nếu như tỷ tỷ đồng ý không khi dễ ta nữa thì ta sẽ nói Tiểu Kỳ Kỳ dừng lại, còn không thì khỏi bàn." Rõ ràng là giọng nói rất đáng yêu nhưng lời nói ra lại con mẹ nó không đáng yêu một chút nào.

Đây là đứa nhỏ chết tiệt nhà ai vậy?

Lửa giận trong lòng Phong Hề đạt đến đỉnh điểm, có suy nghĩ muốn đưa tay ra bóp chết đứa nhỏ này.

Nhưng dưới tình huống này nàng căn bản không làm gì được hắn.

Lại một đòn công kích nữa đánh tới, nàng không thể không sử dụng khinh công để tránh đi.

Nhưng đáng hận ở chỗ, nàng nhanh thì cái lưỡi khổng lồ kia cũng tăng tốc, hơn nữa càng lúc càng nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Số ký tự: 0