Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Tên Nhóc Thối T...

Dạ Chi Đồng

2024-10-05 17:28:10

Nhưng đúng lúc này, giọng thiếu niên lại vang lên trong đầu: "Nếu đứa nhỏ đã thích đi theo ngươi thì ngươi để nó đi cùng đi, có lẽ sau này lúc ngươi gặp chuyện nó sẽ giúp được gì đó."

Phong Hề nhíu mày: "Đứa nhỏ cấp hai sơ kỳ này?"

Không phải nàng muốn nghi ngờ, nhưng đứa nhóc cứ đụng tí lại khóc nhè rồi bày ra dáng vẻ vô lại này, nếu cho hắn đi theo không mang rắc rối đến cho nàng đã là tốt rồi.

Thiếu niên dường như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng: "Tiểu nha đầu, nếu muốn sống sót ở thế giới này thì đừng tùy tiện xem thường bất kỳ ai, phụ thân của tiểu tử này cũng không phải người thường."

"Sư phụ biết phụ thân đứa nhỏ này sao?"

Thiếu niên cười một tiếng bất đắc dĩ, trong giọng nói có chứa nuối tiếc về sự thăng trầm của cuộc đời: "Tu vi của ta lúc đó căn bản chưa đủ tư cách để biết phụ thân của đứa nhỏ này, chỉ được nghe thấy, cũng có duyên gặp qua dạ tinh bào này một lần mà thôi."

Không đủ tư cách? Ngay cả sư phụ cũng nói không đủ tư cách, vậy phụ thân của đứa nhỏ này mạnh đến cỡ nào?

Phong Hề hơi giật mình.

Đối với chuyện áo choàng mà đứa nhỏ kể cũng không có chút nghi ngờ, sư phụ cũng xác nhận, vậy nhất định chuyện này là sự thật.

Nhưng mang đứa nhỏ này theo thì về Phong gia kiểu gì?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong trí nhớ của nàng, những người cùng thế hệ với nàng ở Phong gia "chiếu cố" nàng không ít.

Xem ra đây là lúc nàng nâng cao năng lực của mình lên, sau đó trở về phải trả "ân tình" cho người ta thật tốt mới được.

Đưa mắt nhìn tiểu chính thái đang bám trên người mình, Phong Hề tức giận nói: "Buông tay, nếu không buông thì sau này đừng đi theo ta nữa."

Lúc này bên trong đôi mắt đáng yêu ngập nước màu lam kia lặng lẽ hiện lên ánh sáng kỳ lạ, lóe lên rồi lại biến mất, nhưng khóe miệng lại hơi nâng lên, đương nhiên ở góc độ của Phong Hề sẽ không nhìn thấy.

"Vậy tỷ tỷ nhớ nuôi ta, không được vứt bỏ ta, cũng không được khi dễ ta?" Thanh âm đáng yêu ngọt ngào vang lên.

Nghe giọng nói kia, Phong Hề không hiểu vì sao toàn thân lại nổi hết da gà.

Chẳng lẽ trẻ con nói chuyện đều như vậy sao?

Mặc dù thân thể hiện tại của nàng mới có chín tuổi nhưng linh hồn nàng đã hai mươi chín tuổi rồi, thực sự cảm thấy có chút không chịu nổi loại ngọt đến phát ngấy này.

"Còn không chịu buông ta ra?"

"Ở trong ngực tỷ tỷ rất thoải mái, không muốn buông." Hắn còn rất hưởng thụ nhắm hai mắt lại sau đó cọ cọ lên ngực Phong Hề mấy cái nữa.

Cái con sói nhỏ chết tiệt này!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phong Hề lúc này cảm thấy không thể nhịn nổi nữa rồi, nàng nâng tay lên, trực tiếp hướng đến cái đầu trong ngực mình đập xuống.

Nhưng một giây sau một lực đạo không nhẹ đập xuống chính bộ ngực của mình khiến nàng vừa bực mình vừa đau nhức.

Mà tiểu chính thái đang treo trên người nàng kia lúc này đã vững vàng ngồi trên lưng con thằn lằn to lớn kia.

Cặp mắt to màu xanh nhìn nàng chằm chằm như lên án: "Tỷ tỷ lại khi dễ ta, cẩn thận có một ngày răng của ngươi sẽ rơi hết."

Vẻ mặt đáng yêu nói, nhưng lời nói ra lại làm người khác tức chết.

"Ngươi..." Nhìn tiểu chính thái không biết chạy lên lưng con thằn lằn kia từ lúc nào, Phong Hề tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Thằng nhóc chết tiệt, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ chỉnh chết hắn!

Đưa mắt nhìn con thằn lằn xấu xí, Phong Hề xoay người đi tìm một cái cây, trực tiếp đem dạ tinh bào tiểu tử thối kia mới đưa cho nàng kia để xuống mặt đất, sau đó ngồi lên.

Nhưng nàng vừa ngồi xuống thì giọng nói đáng yêu kèm theo kháng nghị truyền đến.

"A... Tỷ tỷ, đó là vật đính ước ta đưa cho ngươi, sao ngươi có thể coi là đệm mà ngồi xuống được chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Số ký tự: 0