Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Xuyên Qua Dị Th...
Dạ Chi Đồng
2024-10-05 17:28:10
(*) cỏ đen
Nàng chậm rãi đi về phía trước thêm mười phút thì mùi hôi thối kia càng nồng nặc, nhưng Phong Hề cũng phát hiện ra màu sắc bùn đất dưới chân thay đổi.
Càng đi về phía trước màu bùn càng vàng hơn!
Đến đây Phong Hề đại khái đoán được đó là cái gì nhưng rất nhanh nàng đã được xác nhận tận mắt.
Bước chân Phong hề dừng lại, nhìn về vách núi màu vàng không một ngọn cỏ, bên trên tràn ngập thi thể ma thú.
Lông mày nàng nhíu chặt lại.
Vậy mà lại thực sự là lưu huỳnh!
Khó trách quanh đây không có ma thú.
Nhưng khu vực này là nơi có đất lưu huỳnh, tại sao cây cối xung quanh lại tươi tốt như vậy?
Phong Hề nghĩ mãi không rõ, nhưng đúng lúc này giọng nói trong đầu lại vang lên.
"Nha đầu, bên cạnh vách núi trong bụi cỏ có một sơn động, vào bên trong đi."
"Đi vào?" Phong Hề khẽ giật mình, mặc dù độc tính của lưu huỳnh bị oxi hóa không tính là rất mạnh nhưng vẫn gây nên thương tổn đối với cơ thể con người.
Mà nhìn thi thể ma thú khắp nơi như này thì có thể thấy rõ điều đó, lưu huỳnh này khẳng định đã bị oxi hóa ở nhiệt độ cao nên mới có độc tố mạnh như vậy, những ma thú kia chết do độc của lưu huỳnh.
"Yên tâm, loại đất vàng độc này này không khiến cơ thể ngươi bị tổn thương đâu." Dường như biết Phong Hề đang lo lắng chuyện gì, giọng nói trong đầu lại vang lên.
Nghe vậy, Phong Hề không chút do dự đi vào!
Nếu như độc lưu huỳnh này có thể hạ gục nàng thì nàng cũng không cần lăn lộn ở dị thế này nữa.
Lối vào sơn động rất nhỏ, nếu như không phải nàng đang trong thân thể nhỏ gầy của một bé gái sáu bảy tuổi thì chỉ sợ chen vào cũng không được.
Vừa tiến vào sơn động, mùi lưu huynh nồng đậm liền bị ngăn lại bên ngoài, không khí bên trong sơn động ngược lại lại có một hương hoa nhàn nhạt.
Sơn động cũng không sâu lắm, xuyên qua lối vào nhỏ hẹp kia là một không gian nhỏ khoảng mười mét vuông.
Nhưng kỳ quái ở chỗ trong sơn động lưu huỳnh này lại có những cây cỏ đen hình cây lúa, mà hương thơm nhàn nhạt kia tỏa ra từ những cây cỏ nhỏ này.
"Tiểu nha đầu, cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng đụng đến những hắc thảo hút máu mọc trên vách núi, loại cỏ này chuyên môn tỏa ra một mùi hương, dù là người hay ma thú chỉ cần ngửi mùi hương này sẽ bị dụ lại gần sau đó bị hút khô máu, thể chất ngươi tương đối đặc thù, sẽ không bị mê hoặc, nhưng nếu đụng vào vẫn sẽ bị hút cạn máu."
Bị hút khô?
Phong Hề nghe vậy thì đôi mắt lạnh lùng hiện lên sự xấu hổ,
Vậy hắn nói nàng vào đây để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để nói cho nàng biết kiến thức về loại cỏ gọi là hắc thảo hút máu này thôi sao?
Nhưng đúng lúc này, một mùi hôi thối đột nhiên xuất hiện trong không khí, sau đó âm thanh "tê tê" khiến người khác run rẩy truyền tới từ sau lưng nàng.
Cái này...
Phong Hề quay đầu xem xét, một sát thủ được tôi luyện hai mươi chín năm ở kiếp trước như nàng thiếu chút nữa cũng bị dọa đến nhũn cả chân.
Một con rắn to lớn cao gần bằng nàng chậm rãi bò vào từ phía cửa sơn động nàng vừa đi.
Chiếc lưỡi dài ba tấc (1) đang rít lên tạo thành âm thanh tê tê, hai răng nanh bén nhọn lộ ra ngoài, cặp mắt xanh như đèn lồng đầy u ám.
(1) 1 tấc = 10cm
Con vật này vừa nhìn đã khiến người khác nổi da gà, mặc dù nàng là sát thủ, định lực tốt hơn so với người khác nhưng nàng nhìn con rắn ở trước mặt này vẫn có chút không chịu nổi.
Cho nên nàng không nhịn được mà lùi về sau mấy bước.
Nhưng lúc này Phong Hề lại thấy được một hình ảnh quỷ dị cực kỳ dọa người khiến sắc mặt nàng trắng bệch, trái tim nhỏ đập điên cuồng trong lồng ngực, nàng thiếu chút nữa cũng đã hét lên...
Nàng chậm rãi đi về phía trước thêm mười phút thì mùi hôi thối kia càng nồng nặc, nhưng Phong Hề cũng phát hiện ra màu sắc bùn đất dưới chân thay đổi.
Càng đi về phía trước màu bùn càng vàng hơn!
Đến đây Phong Hề đại khái đoán được đó là cái gì nhưng rất nhanh nàng đã được xác nhận tận mắt.
Bước chân Phong hề dừng lại, nhìn về vách núi màu vàng không một ngọn cỏ, bên trên tràn ngập thi thể ma thú.
Lông mày nàng nhíu chặt lại.
Vậy mà lại thực sự là lưu huỳnh!
Khó trách quanh đây không có ma thú.
Nhưng khu vực này là nơi có đất lưu huỳnh, tại sao cây cối xung quanh lại tươi tốt như vậy?
Phong Hề nghĩ mãi không rõ, nhưng đúng lúc này giọng nói trong đầu lại vang lên.
"Nha đầu, bên cạnh vách núi trong bụi cỏ có một sơn động, vào bên trong đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi vào?" Phong Hề khẽ giật mình, mặc dù độc tính của lưu huỳnh bị oxi hóa không tính là rất mạnh nhưng vẫn gây nên thương tổn đối với cơ thể con người.
Mà nhìn thi thể ma thú khắp nơi như này thì có thể thấy rõ điều đó, lưu huỳnh này khẳng định đã bị oxi hóa ở nhiệt độ cao nên mới có độc tố mạnh như vậy, những ma thú kia chết do độc của lưu huỳnh.
"Yên tâm, loại đất vàng độc này này không khiến cơ thể ngươi bị tổn thương đâu." Dường như biết Phong Hề đang lo lắng chuyện gì, giọng nói trong đầu lại vang lên.
Nghe vậy, Phong Hề không chút do dự đi vào!
Nếu như độc lưu huỳnh này có thể hạ gục nàng thì nàng cũng không cần lăn lộn ở dị thế này nữa.
Lối vào sơn động rất nhỏ, nếu như không phải nàng đang trong thân thể nhỏ gầy của một bé gái sáu bảy tuổi thì chỉ sợ chen vào cũng không được.
Vừa tiến vào sơn động, mùi lưu huynh nồng đậm liền bị ngăn lại bên ngoài, không khí bên trong sơn động ngược lại lại có một hương hoa nhàn nhạt.
Sơn động cũng không sâu lắm, xuyên qua lối vào nhỏ hẹp kia là một không gian nhỏ khoảng mười mét vuông.
Nhưng kỳ quái ở chỗ trong sơn động lưu huỳnh này lại có những cây cỏ đen hình cây lúa, mà hương thơm nhàn nhạt kia tỏa ra từ những cây cỏ nhỏ này.
"Tiểu nha đầu, cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng đụng đến những hắc thảo hút máu mọc trên vách núi, loại cỏ này chuyên môn tỏa ra một mùi hương, dù là người hay ma thú chỉ cần ngửi mùi hương này sẽ bị dụ lại gần sau đó bị hút khô máu, thể chất ngươi tương đối đặc thù, sẽ không bị mê hoặc, nhưng nếu đụng vào vẫn sẽ bị hút cạn máu."
Bị hút khô?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Hề nghe vậy thì đôi mắt lạnh lùng hiện lên sự xấu hổ,
Vậy hắn nói nàng vào đây để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để nói cho nàng biết kiến thức về loại cỏ gọi là hắc thảo hút máu này thôi sao?
Nhưng đúng lúc này, một mùi hôi thối đột nhiên xuất hiện trong không khí, sau đó âm thanh "tê tê" khiến người khác run rẩy truyền tới từ sau lưng nàng.
Cái này...
Phong Hề quay đầu xem xét, một sát thủ được tôi luyện hai mươi chín năm ở kiếp trước như nàng thiếu chút nữa cũng bị dọa đến nhũn cả chân.
Một con rắn to lớn cao gần bằng nàng chậm rãi bò vào từ phía cửa sơn động nàng vừa đi.
Chiếc lưỡi dài ba tấc (1) đang rít lên tạo thành âm thanh tê tê, hai răng nanh bén nhọn lộ ra ngoài, cặp mắt xanh như đèn lồng đầy u ám.
(1) 1 tấc = 10cm
Con vật này vừa nhìn đã khiến người khác nổi da gà, mặc dù nàng là sát thủ, định lực tốt hơn so với người khác nhưng nàng nhìn con rắn ở trước mặt này vẫn có chút không chịu nổi.
Cho nên nàng không nhịn được mà lùi về sau mấy bước.
Nhưng lúc này Phong Hề lại thấy được một hình ảnh quỷ dị cực kỳ dọa người khiến sắc mặt nàng trắng bệch, trái tim nhỏ đập điên cuồng trong lồng ngực, nàng thiếu chút nữa cũng đã hét lên...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro