Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Xuyên Qua Dị Th...
Dạ Chi Đồng
2024-10-05 17:28:10
Đứa nhỏ vừa dứt lời, con thằn lằn buồn nôn vẫn luôn di chuyển rất chậm kia lập tức bị kích thích, đầu lưỡi to khỏe đánh về phía Phong Hề.
Phong Hề nhíu mày, nhanh chóng lưu loát nhảy lên né tấn công của nó!
Nhưng cái lưỡi đen thô kia lại không bỏ qua cho nàng, hơn nữa còn phản ứng cực nhanh, nhanh như gió quét đến nơi nàng tránh né.
Lúc này trong không khí không hiểu sao lại xuất hiện một mùi tanh hôi nồng nặc khiến người khác buồn nôn, rõ ràng nó phát ra từ lưỡi của con thằn lằn kia.
"Thối chết, thối chết mất, tên nào ở đâu mà thối quá vậy, luân gia bị thối chết rồi, chủ nhân, nhanh, giết nó, giết nó, thối chết mất, người ta bị thối chết mất..."
Trong lúc Phong Hề đang tốn công sức tránh né công kích của cái lưỡi kia thì giọng trẻ nhỏ đầy ghét bỏ và bất mãn vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Phong Hề cũng cảm thấy không thể chịu được mùi buồn nôn trong không khí kia, nhưng gia hỏa này không giúp đỡ thì thôi đi, còn ở đó mà la hét nữa, đúng là muốn ăn đòn mà!
Đúng lúc này tiểu chính thái lên tiếng: "Tiểu Kỳ Kỳ, chờ một chút!"
Đầu lưỡi sắc bén đang hướng về phía Phong Hề tấn công nghe vậy liền nhanh chóng rút vào trong miệng thằn lằn, thế nhưng mùi thối kia vẫn còn trong không khí.
Lông mày Phong Hề nhíu chặt lại, nhịn không được mà che mũi, nàng thực sự không thể chịu được cái mùi đó.
Nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn tiểu chính thái đang đi về phía mình.
Tiểu chính thái siêu manh đi đến trước mặt Phong Hề, đôi mắt to ngập nước kia nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.
Một lúc sau trên gương mặt phấn nộn đáng yêu kia nở một nụ cười thật to, bàn tay nhỏ mềm mại thận trọng túm lấy vạt áo Phong Hề.
"Tỷ tỷ, ta sai rồi, tỷ đừng tức giận có được không? Diệp Tử bị lạc đường, không tìm được đường về nhà mới phải lén trốn trên cây, Diệp Tử trốn trên cây một thời gian dài thật dài, tỷ tỷ vẫn ngồi ở dưới như vậy nên Diệp Tử không dám quấy nhiễu, vẫn luôn không dám lên tiếng, thế nhưng ta đói, đồ ăn trong nhẫn không gian đều đã ăn hết rồi."
Nói xong tiểu chính thái vội vàng vươn tay chỉ chỉ vào nhẫn không gian màu đen trong tay, miệng nhỏ hơi vểnh ra nhìn nàng.
Ánh mắt nhìn nàng tuyệt đối là loại ánh mắt lên án.
Ý tứ rất rõ ràng, là hắn đến chỗ này trước, nàng tới sau, sau đó hắn rất quan tâm không có đi quấy rầy nàng, vẫn luôn trốn trên cây, hơn nữa vì không muốn làm phiền nàng mà đã ăn hết đồ ăn dự trữ.
Ngược lại còn bị nàng đá một cước, vừa đau vừa buồn.
Tình huống này là thế nào?
Phong Hề hất cái tay đang túm lấy vạt áo mình ra, lùi về sau một bước, lông mày nhíu lại, trong đầu lại gọi: "Sư phụ! Thằng nhóc này cấp bậc thế nào?"
"Cấp hai sơ kỳ!" Giọng nói trong đầu có chút trầm tư.
Cấp hai sơ kỳ? Chỉ cao hơn một cấp, thực lực như vậy sao có thể tránh được thăm dò của sư phụ được, tuyệt đối không có khả năng!
Nhìn tiểu chính thái đang dùng đôi mắt to rưng rưng nhìn nàng, ánh mắt Phong Hề xẹt qua sự lạnh nhạt, vừa định tiến lên thử hắn một chút.
Giọng nói thiếu niên hơi kích động vang lên: "Chờ một chút, là dạ tinh bào, là dạ tinh bào trên người đứa nhỏ, tiểu nha đầu, ngươi mau hỏi hắn áo choàng kia ở đâu ra đi."
Nghe được âm thanh kích động trong đầu, Phong Hề có chút không hiểu.
Nhưng lúc nhìn về phía tiểu chính thái trước mặt thì ánh mắt lại rơi vào áo choàng đen mà hắn vừa lôi vừa kéo trên mặt đất.
Phong Hề nhíu mày, nhanh chóng lưu loát nhảy lên né tấn công của nó!
Nhưng cái lưỡi đen thô kia lại không bỏ qua cho nàng, hơn nữa còn phản ứng cực nhanh, nhanh như gió quét đến nơi nàng tránh né.
Lúc này trong không khí không hiểu sao lại xuất hiện một mùi tanh hôi nồng nặc khiến người khác buồn nôn, rõ ràng nó phát ra từ lưỡi của con thằn lằn kia.
"Thối chết, thối chết mất, tên nào ở đâu mà thối quá vậy, luân gia bị thối chết rồi, chủ nhân, nhanh, giết nó, giết nó, thối chết mất, người ta bị thối chết mất..."
Trong lúc Phong Hề đang tốn công sức tránh né công kích của cái lưỡi kia thì giọng trẻ nhỏ đầy ghét bỏ và bất mãn vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Phong Hề cũng cảm thấy không thể chịu được mùi buồn nôn trong không khí kia, nhưng gia hỏa này không giúp đỡ thì thôi đi, còn ở đó mà la hét nữa, đúng là muốn ăn đòn mà!
Đúng lúc này tiểu chính thái lên tiếng: "Tiểu Kỳ Kỳ, chờ một chút!"
Đầu lưỡi sắc bén đang hướng về phía Phong Hề tấn công nghe vậy liền nhanh chóng rút vào trong miệng thằn lằn, thế nhưng mùi thối kia vẫn còn trong không khí.
Lông mày Phong Hề nhíu chặt lại, nhịn không được mà che mũi, nàng thực sự không thể chịu được cái mùi đó.
Nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn tiểu chính thái đang đi về phía mình.
Tiểu chính thái siêu manh đi đến trước mặt Phong Hề, đôi mắt to ngập nước kia nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.
Một lúc sau trên gương mặt phấn nộn đáng yêu kia nở một nụ cười thật to, bàn tay nhỏ mềm mại thận trọng túm lấy vạt áo Phong Hề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tỷ tỷ, ta sai rồi, tỷ đừng tức giận có được không? Diệp Tử bị lạc đường, không tìm được đường về nhà mới phải lén trốn trên cây, Diệp Tử trốn trên cây một thời gian dài thật dài, tỷ tỷ vẫn ngồi ở dưới như vậy nên Diệp Tử không dám quấy nhiễu, vẫn luôn không dám lên tiếng, thế nhưng ta đói, đồ ăn trong nhẫn không gian đều đã ăn hết rồi."
Nói xong tiểu chính thái vội vàng vươn tay chỉ chỉ vào nhẫn không gian màu đen trong tay, miệng nhỏ hơi vểnh ra nhìn nàng.
Ánh mắt nhìn nàng tuyệt đối là loại ánh mắt lên án.
Ý tứ rất rõ ràng, là hắn đến chỗ này trước, nàng tới sau, sau đó hắn rất quan tâm không có đi quấy rầy nàng, vẫn luôn trốn trên cây, hơn nữa vì không muốn làm phiền nàng mà đã ăn hết đồ ăn dự trữ.
Ngược lại còn bị nàng đá một cước, vừa đau vừa buồn.
Tình huống này là thế nào?
Phong Hề hất cái tay đang túm lấy vạt áo mình ra, lùi về sau một bước, lông mày nhíu lại, trong đầu lại gọi: "Sư phụ! Thằng nhóc này cấp bậc thế nào?"
"Cấp hai sơ kỳ!" Giọng nói trong đầu có chút trầm tư.
Cấp hai sơ kỳ? Chỉ cao hơn một cấp, thực lực như vậy sao có thể tránh được thăm dò của sư phụ được, tuyệt đối không có khả năng!
Nhìn tiểu chính thái đang dùng đôi mắt to rưng rưng nhìn nàng, ánh mắt Phong Hề xẹt qua sự lạnh nhạt, vừa định tiến lên thử hắn một chút.
Giọng nói thiếu niên hơi kích động vang lên: "Chờ một chút, là dạ tinh bào, là dạ tinh bào trên người đứa nhỏ, tiểu nha đầu, ngươi mau hỏi hắn áo choàng kia ở đâu ra đi."
Nghe được âm thanh kích động trong đầu, Phong Hề có chút không hiểu.
Nhưng lúc nhìn về phía tiểu chính thái trước mặt thì ánh mắt lại rơi vào áo choàng đen mà hắn vừa lôi vừa kéo trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro