Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Xuyên Qua Dị Th...

Dạ Chi Đồng

2024-10-05 17:28:10

Trong đầu hiện lên từng hình ảnh ở quá khứ, giống như ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời nhớ về hồi ức hai mươi chín năm qua vậy.

Nhưng ngay lúc này trong đầu nàng hiện lên câu nói sư phụ đã dặn khi còn bé: "Tại thời khắc cận kề cái chết, nhớ kỹ phải niệm tâm pháp bản môn một lần trong lòng, sau đó vận hành một vòng trong đan điền."

Tâm pháp bản môn!

"Thiên địa định vị, sơn trạch thông khí, lôi phong, tương bạc, thủy hỏa bất tương xạ (1)... Bát quái tương thác, số vãng giả thuận, tri lai giả nghịch, thị cố dịch nghịch số dã (2)!"

[Đoạn trên nằm trong chương III: Tiên Thiên Bát Quái của Dịch Kinh Đại Toàn, chương này gồm 2 tiết:

(1) Tiết 1:

Đất Trời ấm chốn, êm nơi,

Khí đầm, khí núi đôi nơi giao hòa.

Đôi bên sấm, gió giao thoa,

Đôi bên nước, lửa chẳng là kình nhau.

Cho nên, tám quẻ tương cầu,

Khi trên khi dưới, trước sau thành toàn.

Nghĩa là: Tuy ở vào vị trí đối đỉnh nhau, nhưng thực ra không có kình chống nhau, mà ngược lại, lại hỗ trợ lẫn nhau.

Trời trên, đất dưới định tôn ti. Núi đầm thông khí. Nước trên núi tuôn xuống đầm hồ. Nước đầm hồ bốc lên núi thành mây, thành mưa. Gió, Sấm tăng cường hỗ trợ lẫn nhau. Nước, Lửa không chống đối nhau. Thế cho nên, tám quẻ giao thoa, tác dụng lẫn với nhau, mà sinh ra mọi hiện tượng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


(2) Tiết 2:

Tìm ra quá vãng là thường,

Tương lai tiên đoán rõ ràng, mới cao.

Dịch kinh có số ngược chiều,

Ngược chiều thời thế, khinh phiêu về nguồn.

Tiết 2 của chương này đại khái nói rằng: Biết dĩ vãng là thuận, biết tương lai là nghịch.

Trong dĩ vãng, con người đã đi chiều thuận, trong tương lai sẽ đi chiều nghịch. Biết đi ngược dòng đời để trở về với Thái Cực, tức là đi trên con đường của Thần Thánh xưa nay vậy.

Nguồn: nhantu.net]

Thời điểm ý thức dần trở nên mơ hồ, Phong Hề dùng hết sức vận hành đan điền không ngừng xoay tròn, mỗi một lần vận hành là một lần khiến nàng cảm thấy cực kỳ đau đớn.

Thân thể đã sớm chết lặng, tứ chi đã sớm không còn cảm giác.

Nhưng trong vô thức vẫn không ngừng vận hành...

Cũng không biết qua bao lâu, ý thức Phong Hề dần dần chìm vào trong bóng tối, điều duy nhất Phong Hề làm chính là cắn chặt lấy môi, đến lúc mất ý thức cũng không để bản thân phát ra một tiếng...

***

"Tỷ, phế vật này đã hôn mê hơn một tháng, chúng ta còn đến làm gì? Đúng là xúi quẩy chết đi được." Một giọng nói ghét bỏ của thiếu niên vang lên.

"Đệ thì biết cái gì chứ, đệ không nghe thấy phụ thân nói hôm nay lúc đến kiểm tra phát hiện ma thú cấp cao tứ giai Kim Hổ trong rừng đột nhiên biến mất à."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đệ có nghe rồi, nhưng thế thì liên quan gì đến phế vật này chứ? Tỷ, không phải tỷ cho rằng phế vật này khế ước với nó đấy chứ? Tuyệt đối không có khả năng, nàng ta là một phế vật, chín năm qua mỗi lần khảo thí đều ra kết quả không có sức mạnh chi phối nguyên tố, sao có thể khế ước với ma thú được? Huống chi tỷ cũng không phải không biết ma thú tứ giai Kim Hổ kia ngay cả phụ thân cũng không đủ năng lực để khế ước, nói gì đến phế vật này? Hừ, lần này nàng ta may mắn được Tử hộ vệ cứu trong khu rừng đó cứu, mạng nàng ta cũng lớn lắm."

"Mặc dù như vậy nhưng ta vẫn không yên tâm, đệ đừng quên mẫu thân nàng ta!" Giọng nói Phong Khuynh Tâm âm trầm.

Nghe vậy Phong Vũ nhíu mày: "Ý tỷ là gì? Bây giờ muốn động thủ giết nàng sao?"

"Đúng, vĩnh viễn diệt trừ hậu họa!" Đôi mắt Phong Khuynh Tâm hiện lên sát ý.

"Tỷ, đệ thấy hay là thôi đi, dù sao Tam hoàng tử cũng đã chú ý đến tỷ, chỉ cần tỷ có thể chiến thắng ở bảo tháp trong khảo nghiệm tháng sau thì Tam hoàng tử sẽ xin hoàng thượng cưới tỷ, chúng ta cần gì phải để ý đến phế vật này chứ."

"Đệ sợ?"

"Đệ, đệ mới không có, đệ chỉ lo gia chủ sẽ tra ra là chúng ta làm, dù sao nàng ta cũng là ngoại tôn nữ duy nhất của gia chủ."

"Nhìn đệ sợ thành cái dạng gì rồi kìa, trước khi đến đây ta đã tìm hiểu trước rồi, Tử hộ vệ đã bị gia chủ gọi đi, tối nay sẽ không quay lại, hơn nữa sau này tra ra thì sao chứ? Ta không tin gia tộc sẽ vì một phế vật mà làm khó chúng ta!"

Phong Vũ nhíu chặt mày, hắn quay đầu nhìn tỷ tỷ của mình, trong lòng có chút kinh sợ, nhưng lại không muốn bản thân bị coi thường.

Hắn tiến lên phía trước một bước, xoay tay một cái, điều động nguyên tố hỏa trong cơ thể, một ngọn lửa liền xuất hiện trong lòng bàn tay, định đánh về phía thân thể nhỏ bé đang nằm trên giường kia.

Đột nhiên hắn phát hiện người nằm trên giường không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, lúc này đang lạnh lùng nhìn hắn không chớp mắt.

Ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn dừng bước, trong lòng không hiểu sao run lên, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ vì lý do gì.

"Ngươi... Tỷ, nàng, nàng tỉnh, làm sao bây giờ?"

Đôi mắt Phong Vũ hiện lên sự kinh sợ, thấp thỏm quay đầu nhìn Phong Khuynh Tâm đang đứng phía sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Số ký tự: 0