Bắt Lấy Nam Chính Quỷ Vương Của Tôi
Nam chính của t...
Thirty Tyrants
2024-09-10 10:40:26
“Chủ nhân, tiểu ca ca cư xử thật kỳ lạ,“ con sâu bướm vàng trên vai Tân Hổ Lỗi nói.
Từ trên sàn, Diêu Thẩm sửng sốt nhìn Tân Hổ Lỗi đang ừ nhẹ xác nhận lời nói của con sâu bướm.
Vậy, Diêu Thẩm không phải phát điên.
Tất nhiên đó có nghĩa là có một con sâu bướm biết nói trên vai Tân Hổ Lỗi nên cậu không cảm thấy yên tâm chút nào.
Tân Hổ Lỗi đứng dậy và đi vòng quanh bàn để giúp Diêu Thẩm đứng dậy khỏi sàn. “Chuyện gì vậy?”
“Ừm, tôi, tôi bị mất thăng bằng,“ Diêu Thẩm nói, cố tránh khỏi những chiếc gai vàng di chuyển tới lui trên vai Tân Hổ Lỗi và tập trung vào một điểm nào đó ở phía xa.
“Chủ nhân, tôi không nghĩ anh ấy nói thật,“ con sâu bướm nói.
Diêu Thẩm dựng thẳng ghế rồi lại ngồi xuống, vẫn chăm chú tránh nhìn về phía vai phải của Tân Hổ Lỗi.
Đây sẽ là thời điểm tuyệt vời để Hệ thống nói cho cậu biết chuyện quái gì đang xảy ra, nhưng như thường lệ, nó chỉ nói lúc bất tiện nhất hoặc lúc Diêu Thẩm đã tự mình tìm ra mọi thứ.
[Tôi bực đó.]
Bây giờ nó đã nói.
[Nâng cấp Tầm nhìn ban đêm cho phép Chủ nhân nhìn thấy ma, quỷ, quái vật và linh hồn -- những sinh vật ẩn mình trong thế giới con người, do không có hình dạng con người hoặc do thích hình dáng ban đầu của chúng.]
“Cái gì?” Diêu Thẩm nói to, khiến cả những người ngồi ở bàn xung quanh đều sửng sốt.
Tân Hổ Lỗi cho cậu một cái nhìn kỳ lạ tế nhị.
“Uh, sao anh nhìn tôi buồn cười vậy?” Diêu Thẩm hỏi, như thế đó là lý do thực sự ngoài tiếng la cắt ngang đột ngột của cậu.
“Bởi vì cậu đang cư xử buồn cười,“ Tân Hổ Lỗi nói không cảm xúc.
Diêu Thẩm nhìn xuống những chiếc bát và đĩa gần như trống rỗng của mình, ý thức được đôi mắt vô hình của con sâu bướm vàng đang dán chặt vào mình.
Có bao nhiêu ma quỷ mà cậu đã đi ngang qua suốt cuộc đời này mà cậu không nhận ra?
[Một đống.]
Không giúp được gì.
“Ừm, tôi sẽ quay lại xe kéo của mình,“ cậu nói, cầm chiếc khay lên. “Tôi no rồi.”
“Chủ nhân, cậu ấy đang nói dối,“ con sâu bướm nói với giọng chít chít cao vút. “Những ngón tay của cậu ấy đang run rẩy trên khay và nhịp tim của cậu ấy đang tăng nhanh.”
Diêu Thẩm cố gắng hết sức để giả vờ như cậu không nghe thấy gì, đặc biệt là vì cậu khá chắc chắn rằng Tân Hổ Lỗi đang theo dõi sát sao phản ứng của cậu để kiểm tra cậu.
“Gặp lại cậu sau, trên trường quay,“ Tân Hổ Lỗi nói với một cái gật đầu cộc lốc.
Nếu biết Diêu Thẩm có thể nhìn thấy con sâu vàng thì đôi mắt lạnh lùng của anh ta cũng không để lộ ra điều gì.
- --
Diêu Thẩm liên tục ngoái lại nhìn phía sau vai cho tận đến xe kéo của mình, một phần mong đợi ma quỷ sẽ xuất hiện khắp nơi.
“Phần thưởng của ngươi khốn nạn thật đấy, ngươi biết mà phải không,“ Diêu Thẩm nói, đẩy lưng vào cánh cửa đóng kín của toa xe ngay khi bước vào trong. “Ta đã có thể sống cả đời mà không gặp ma hay quỷ.”
[Đã quá muộn cho việc đó rồi...]
Cậu bất ngờ hồi tưởng lại về đứa trẻ trên máy bay. Cậu chắc chắn về những gì mình nhìn thấy, cái miệng đầy răng cưa đó ở mãi trong tâm trí cậu kể từ ngày đó.
Nó chỉ có thể là một con quỷ hoặc ma, nhưng làm sao cậu có thể nhìn thấy nó trước khi được nâng cấp Tầm nhìn ban đêm?
[Tôi không biết Chủ nhân đã nhìn thấy gì lúc đó, nhưng ma, quỷ và linh hồn có thể chọn hiển thị hình dạng ban đầu của mình cho con người, nhưng điều đó thường đi ngược lại lợi ích tốt nhất của họ]
Đứa trẻ đáng sợ đó cố đạt được điều gì lúc ấy chứ? Dọa sợ Diêu Thẩm?
Diêu Thẩm hít một hơi thật sâu và tỉnh táo. Cậu là một diễn viên, cậu biết cách hành xử dưới áp lực mà, cậu khá chắc chắn rằng mình sẽ có thể giữ bình tĩnh vào lần tới cậu nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ.
Gần như.
Cậu chắc chắn rằng cậu sẽ phản ứng tốt hơn lần đầu tiên, ít nhất.
Nhắc mới nhớ, tại sao Tân Hổ Lỗi lại có một con sâu bướm biết nói trên vai?
[Có khả năng là một con quỷ cấp thấp hơn mà hắn hút khí để thúc đẩy quá trình tu ma của chính mình]
Tất cả những gì Diêu Thẩm nhận được từ đó là một con sâu bướm vàng có thể khiến Tân Hổ Lỗi trở nên mạnh mẽ hơn.
[Chủ yếu]
Câu hỏi lớn là: Tân Hổ Lỗi cần sức mạnh đó để làm gì, trên phim trường một bộ phim tình cảm?
- --
Cuối cùng, Diêu Thẩm cũng phải ra khỏi xe bảo mẫu của mình để quay những cảnh còn lại trong ngày.
Cậu sẽ ghé thăm suối nước nóng một lần nữa, nhưng lần này, không chỉ Tạ Huân nhìn trộm mà cả Dung Tử sẽ tham gia cùng Yến Thư Nhị.
May mắn là hôm nay trời ấm áp, vì một lần nữa Diêu Thẩm phải ngồi trong nước lạnh nhiều lần.
Cậu đã thoải mái hơn lúc này, vì cậu đã đi suốt chặng đường từ xe bảo mẫu đến địa điểm quay mà không đụng phải bất kỳ bóng ma hay ma cà rồng nào.
Tân Hổ Lỗi chỉ phải quay một phân đoạn nhỏ khi Tạ Huân quan sát Yến Thư nghị từ sau bụi tre như một kẻ biến thái nhỏ bé, sau đó uống một chút giấm khi Dung Tử hoàn toàn vô tội trượt chân vào suối nước nóng, thấy hắn viện cớ bản thân mình, chỉ để Yến Thư Nghị mời hắn ta tham gia cùng mình.
Cá nhân Diêu Thẩm cho rằng đó là một trò vui đùa thú vị, đặc biệt là bây giờ cậu gần như chắc chắn rằng Tân Hổ Lỗi chính là Tạ Huân.
Cậu quyết tâm làm tốt công việc, và có lẽ còn chú ý hơn đến Dung Tử, chỉ để chọc tức anh ta.
Đạo diễn Trần hô bắt đầu và mọi người vào vị trí của mình.
Yến Thư Nghị một lần nữa tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo đầy đủ, cố gắng tỏ ra trang nghiêm và tao nhã nhưng không có vẻ như đang cố gắng quá mức -- theo chỉ dẫn của Tân Hổ Lỗi--, khi Cao Ngô đi ra khỏi bụi tre rậm rạp bao quanh con đường đá dẫn đến suối nước nóng.
Trong vai Dung Tử, toàn bộ sự thân thiện của Cao Ngô biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và mạnh mẽ.
Đôi mắt hắn mở to kinh ngạc khi nhìn thấy Yến Thư Nghị đã ở trong suối nước nóng, nhưng hắn chỉ mất một giây để biến nét mặt của mình thành một chiếc mặt nạ tôn kính lễ phép.
“Đệ tử xin lỗi vì đã xâm phạm phòng tắm của sư tôn,“ hắn nói, chỉnh lại chiếc khăn và giỏ tre gần như tuột khỏi tay hắn vì bị kinh ngạc. “Đệ tử không biết hồ nước nóng đã được sử dụng.”
Yến Thư Nghị lắc đầu, bác bỏ lời xin lỗi của Dung Tử. “Không cần xin lỗi, làm sao ngươi biết được? Hồ nước nóng đủ lớn cho hai người, sao đệ tử lại không tham gia cùng ta?”
Diêu Thẩm cẩn thận để không làm cho những lời nói đó nghe có vẻ khêu gợi. Đó không phải là ý định của Yến Thư Nghị. Hắn chỉ đơn thuần là một vị lão sư tốt bụng, không nhận thức được sức quyến rũ của bản thân, mà chỉ muốn vun đắp mối quan hệ thân thiết và giản dị với các đệ tử của mình.
Tạ Huân từ nơi ẩn nấp theo dõi, chắc chắn sẽ hiểu lầm họ và nổi cơn ghen tị.
Dung Tử tội nghiệp cố gắng hết sức để thoát khỏi tình huống mà hắn lo sợ sự yêu thích của mình đối với Yến Thư Nghị có thể bị lộ.
“Đệ tử sẽ không xâm phạm nhiều hơn vào sự riêng tư của sư tôn,“ Dung Tử nói, hạ mắt xuống một cách nghiêm túc.
“Không có chuyện đó đâu, điều đó chỉ khiến sư phụ của ngươi hài lòng khi được thư giãn cùng với đệ tử của mình mà thôi,“ Yến Thư Nghị nói, mỉm cười khích lệ với những đệ tử nhút nhát nhất của mình, người luôn làm mọi công việc của mình một cách nghiêm túc nhưng lại giữ mình, như thể cậu sợ hãi sự hiện diện của mình là một sự áp đặt.
Dung Tử chần chừ tại chỗ trước khi bước về phía hồ bơi.
Hắn không bao giờ đi được bước thứ hai vì Tân Hổ Lỗi đã bước ra khỏi bụi tre cùng lúc đạo diễn hô 'Cắt'
“Đó không phải là cảm xúc thích hợp,“ anh nói, đôi mắt lạnh lùng vẫn tối tăm như mọi khi.
Diêu Thẩm mừng khi thấy con sâu bướm vàng không còn xuất hiện nữa, nhưng lại bối rối khi nhận ra Tân Hổ Lỗi đang nhắc tới Cao Ngô chứ không phải cậu.
Từ trên sàn, Diêu Thẩm sửng sốt nhìn Tân Hổ Lỗi đang ừ nhẹ xác nhận lời nói của con sâu bướm.
Vậy, Diêu Thẩm không phải phát điên.
Tất nhiên đó có nghĩa là có một con sâu bướm biết nói trên vai Tân Hổ Lỗi nên cậu không cảm thấy yên tâm chút nào.
Tân Hổ Lỗi đứng dậy và đi vòng quanh bàn để giúp Diêu Thẩm đứng dậy khỏi sàn. “Chuyện gì vậy?”
“Ừm, tôi, tôi bị mất thăng bằng,“ Diêu Thẩm nói, cố tránh khỏi những chiếc gai vàng di chuyển tới lui trên vai Tân Hổ Lỗi và tập trung vào một điểm nào đó ở phía xa.
“Chủ nhân, tôi không nghĩ anh ấy nói thật,“ con sâu bướm nói.
Diêu Thẩm dựng thẳng ghế rồi lại ngồi xuống, vẫn chăm chú tránh nhìn về phía vai phải của Tân Hổ Lỗi.
Đây sẽ là thời điểm tuyệt vời để Hệ thống nói cho cậu biết chuyện quái gì đang xảy ra, nhưng như thường lệ, nó chỉ nói lúc bất tiện nhất hoặc lúc Diêu Thẩm đã tự mình tìm ra mọi thứ.
[Tôi bực đó.]
Bây giờ nó đã nói.
[Nâng cấp Tầm nhìn ban đêm cho phép Chủ nhân nhìn thấy ma, quỷ, quái vật và linh hồn -- những sinh vật ẩn mình trong thế giới con người, do không có hình dạng con người hoặc do thích hình dáng ban đầu của chúng.]
“Cái gì?” Diêu Thẩm nói to, khiến cả những người ngồi ở bàn xung quanh đều sửng sốt.
Tân Hổ Lỗi cho cậu một cái nhìn kỳ lạ tế nhị.
“Uh, sao anh nhìn tôi buồn cười vậy?” Diêu Thẩm hỏi, như thế đó là lý do thực sự ngoài tiếng la cắt ngang đột ngột của cậu.
“Bởi vì cậu đang cư xử buồn cười,“ Tân Hổ Lỗi nói không cảm xúc.
Diêu Thẩm nhìn xuống những chiếc bát và đĩa gần như trống rỗng của mình, ý thức được đôi mắt vô hình của con sâu bướm vàng đang dán chặt vào mình.
Có bao nhiêu ma quỷ mà cậu đã đi ngang qua suốt cuộc đời này mà cậu không nhận ra?
[Một đống.]
Không giúp được gì.
“Ừm, tôi sẽ quay lại xe kéo của mình,“ cậu nói, cầm chiếc khay lên. “Tôi no rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chủ nhân, cậu ấy đang nói dối,“ con sâu bướm nói với giọng chít chít cao vút. “Những ngón tay của cậu ấy đang run rẩy trên khay và nhịp tim của cậu ấy đang tăng nhanh.”
Diêu Thẩm cố gắng hết sức để giả vờ như cậu không nghe thấy gì, đặc biệt là vì cậu khá chắc chắn rằng Tân Hổ Lỗi đang theo dõi sát sao phản ứng của cậu để kiểm tra cậu.
“Gặp lại cậu sau, trên trường quay,“ Tân Hổ Lỗi nói với một cái gật đầu cộc lốc.
Nếu biết Diêu Thẩm có thể nhìn thấy con sâu vàng thì đôi mắt lạnh lùng của anh ta cũng không để lộ ra điều gì.
- --
Diêu Thẩm liên tục ngoái lại nhìn phía sau vai cho tận đến xe kéo của mình, một phần mong đợi ma quỷ sẽ xuất hiện khắp nơi.
“Phần thưởng của ngươi khốn nạn thật đấy, ngươi biết mà phải không,“ Diêu Thẩm nói, đẩy lưng vào cánh cửa đóng kín của toa xe ngay khi bước vào trong. “Ta đã có thể sống cả đời mà không gặp ma hay quỷ.”
[Đã quá muộn cho việc đó rồi...]
Cậu bất ngờ hồi tưởng lại về đứa trẻ trên máy bay. Cậu chắc chắn về những gì mình nhìn thấy, cái miệng đầy răng cưa đó ở mãi trong tâm trí cậu kể từ ngày đó.
Nó chỉ có thể là một con quỷ hoặc ma, nhưng làm sao cậu có thể nhìn thấy nó trước khi được nâng cấp Tầm nhìn ban đêm?
[Tôi không biết Chủ nhân đã nhìn thấy gì lúc đó, nhưng ma, quỷ và linh hồn có thể chọn hiển thị hình dạng ban đầu của mình cho con người, nhưng điều đó thường đi ngược lại lợi ích tốt nhất của họ]
Đứa trẻ đáng sợ đó cố đạt được điều gì lúc ấy chứ? Dọa sợ Diêu Thẩm?
Diêu Thẩm hít một hơi thật sâu và tỉnh táo. Cậu là một diễn viên, cậu biết cách hành xử dưới áp lực mà, cậu khá chắc chắn rằng mình sẽ có thể giữ bình tĩnh vào lần tới cậu nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ.
Gần như.
Cậu chắc chắn rằng cậu sẽ phản ứng tốt hơn lần đầu tiên, ít nhất.
Nhắc mới nhớ, tại sao Tân Hổ Lỗi lại có một con sâu bướm biết nói trên vai?
[Có khả năng là một con quỷ cấp thấp hơn mà hắn hút khí để thúc đẩy quá trình tu ma của chính mình]
Tất cả những gì Diêu Thẩm nhận được từ đó là một con sâu bướm vàng có thể khiến Tân Hổ Lỗi trở nên mạnh mẽ hơn.
[Chủ yếu]
Câu hỏi lớn là: Tân Hổ Lỗi cần sức mạnh đó để làm gì, trên phim trường một bộ phim tình cảm?
- --
Cuối cùng, Diêu Thẩm cũng phải ra khỏi xe bảo mẫu của mình để quay những cảnh còn lại trong ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu sẽ ghé thăm suối nước nóng một lần nữa, nhưng lần này, không chỉ Tạ Huân nhìn trộm mà cả Dung Tử sẽ tham gia cùng Yến Thư Nhị.
May mắn là hôm nay trời ấm áp, vì một lần nữa Diêu Thẩm phải ngồi trong nước lạnh nhiều lần.
Cậu đã thoải mái hơn lúc này, vì cậu đã đi suốt chặng đường từ xe bảo mẫu đến địa điểm quay mà không đụng phải bất kỳ bóng ma hay ma cà rồng nào.
Tân Hổ Lỗi chỉ phải quay một phân đoạn nhỏ khi Tạ Huân quan sát Yến Thư nghị từ sau bụi tre như một kẻ biến thái nhỏ bé, sau đó uống một chút giấm khi Dung Tử hoàn toàn vô tội trượt chân vào suối nước nóng, thấy hắn viện cớ bản thân mình, chỉ để Yến Thư Nghị mời hắn ta tham gia cùng mình.
Cá nhân Diêu Thẩm cho rằng đó là một trò vui đùa thú vị, đặc biệt là bây giờ cậu gần như chắc chắn rằng Tân Hổ Lỗi chính là Tạ Huân.
Cậu quyết tâm làm tốt công việc, và có lẽ còn chú ý hơn đến Dung Tử, chỉ để chọc tức anh ta.
Đạo diễn Trần hô bắt đầu và mọi người vào vị trí của mình.
Yến Thư Nghị một lần nữa tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo đầy đủ, cố gắng tỏ ra trang nghiêm và tao nhã nhưng không có vẻ như đang cố gắng quá mức -- theo chỉ dẫn của Tân Hổ Lỗi--, khi Cao Ngô đi ra khỏi bụi tre rậm rạp bao quanh con đường đá dẫn đến suối nước nóng.
Trong vai Dung Tử, toàn bộ sự thân thiện của Cao Ngô biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và mạnh mẽ.
Đôi mắt hắn mở to kinh ngạc khi nhìn thấy Yến Thư Nghị đã ở trong suối nước nóng, nhưng hắn chỉ mất một giây để biến nét mặt của mình thành một chiếc mặt nạ tôn kính lễ phép.
“Đệ tử xin lỗi vì đã xâm phạm phòng tắm của sư tôn,“ hắn nói, chỉnh lại chiếc khăn và giỏ tre gần như tuột khỏi tay hắn vì bị kinh ngạc. “Đệ tử không biết hồ nước nóng đã được sử dụng.”
Yến Thư Nghị lắc đầu, bác bỏ lời xin lỗi của Dung Tử. “Không cần xin lỗi, làm sao ngươi biết được? Hồ nước nóng đủ lớn cho hai người, sao đệ tử lại không tham gia cùng ta?”
Diêu Thẩm cẩn thận để không làm cho những lời nói đó nghe có vẻ khêu gợi. Đó không phải là ý định của Yến Thư Nghị. Hắn chỉ đơn thuần là một vị lão sư tốt bụng, không nhận thức được sức quyến rũ của bản thân, mà chỉ muốn vun đắp mối quan hệ thân thiết và giản dị với các đệ tử của mình.
Tạ Huân từ nơi ẩn nấp theo dõi, chắc chắn sẽ hiểu lầm họ và nổi cơn ghen tị.
Dung Tử tội nghiệp cố gắng hết sức để thoát khỏi tình huống mà hắn lo sợ sự yêu thích của mình đối với Yến Thư Nghị có thể bị lộ.
“Đệ tử sẽ không xâm phạm nhiều hơn vào sự riêng tư của sư tôn,“ Dung Tử nói, hạ mắt xuống một cách nghiêm túc.
“Không có chuyện đó đâu, điều đó chỉ khiến sư phụ của ngươi hài lòng khi được thư giãn cùng với đệ tử của mình mà thôi,“ Yến Thư Nghị nói, mỉm cười khích lệ với những đệ tử nhút nhát nhất của mình, người luôn làm mọi công việc của mình một cách nghiêm túc nhưng lại giữ mình, như thể cậu sợ hãi sự hiện diện của mình là một sự áp đặt.
Dung Tử chần chừ tại chỗ trước khi bước về phía hồ bơi.
Hắn không bao giờ đi được bước thứ hai vì Tân Hổ Lỗi đã bước ra khỏi bụi tre cùng lúc đạo diễn hô 'Cắt'
“Đó không phải là cảm xúc thích hợp,“ anh nói, đôi mắt lạnh lùng vẫn tối tăm như mọi khi.
Diêu Thẩm mừng khi thấy con sâu bướm vàng không còn xuất hiện nữa, nhưng lại bối rối khi nhận ra Tân Hổ Lỗi đang nhắc tới Cao Ngô chứ không phải cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro