Bắt Lấy Nam Chính Quỷ Vương Của Tôi
Nam chính đưa t...
Thirty Tyrants
2024-09-10 10:40:26
Ngày quay thứ hai của Diêu Thẩm, 'Sư tôn, đệ tử này buộc phải giết người', trôi qua trong mờ hồ.
Cậu có một số cảnh quay cùng với Tân Hổ Lỗi, nhưng vì những cảnh này đều diễn ra trước đó, khi Tân Hổ Lỗi và Dung Tử lần đầu tiên gia nhập Băng Phong với tư cách là đệ tử, sự tương tác giữa họ rất ít và có một số diễn viên khác cũng có mặt cùng họ để đóng vai đệm.
Điều đó cho phép Diêu Thẩm được thả lỏng và hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn của mình mà không cần bận tâm về những gì Tân Hổ Lỗi đang làm và diễn xuất của anh ta đạt chuẩn đến mức nào.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, các đạo diễn đều hài lòng nhưng các dây thần kinh của Diêu Thẩm vẫn mệt rã rời.
Cậu vẫn tưởng tượng tấm thảm này sẽ bị tuột khỏi chân mình bất cứ lúc nào.
Cậu cũng bận tâm quá mức đến ánh mắt luôn dán chặt của Tân Hổ Lỗi, theo dõi từng chuyển động khi cậu đi lại quanh trường quay, khi cậu dừng lại, khi đoàn phim điều chỉnh ánh sáng, khi nhóm trang điểm dặm thêm phấn cho cậu.
Thật đáng sợ.
Cao Ngô cố gắng tiếp cận cậu đôi lần để hỏi xem cậu giải quyết phản ứng dữ dội từ video bị rò rỉ như thế nào, nhưng Tân Hổ Lỗi luôn tìm cách xen vào giữa họ.
Họ đang cùng nhau quay cảnh cuối cùng trước bữa trưa thì cuối cùng Diêu Thẩm cũng phải chộp lấy.
Cậu túm lấy cổ áo choàng đỏ của Tân Hổ Lỗi và kéo anh ta ra một góc vắng vẻ của phim trường. “Anh muốn cái quái gì vậy?” Cậu rít lên, cố giữ giọng thấp.
Tân Hổ Lỗi nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt khó hiểu chỉ khiến cậu càng sôi máu lên. “Chưa đầy 24 giờ sau cuộc gặp sáng nay của chúng ta mà cậu đã muốn gây sự rồi à?”
Giọng điệu của anh không hề khiển trách hay mỉa mai, mà chỉ đơn giản là tò mò, như thể anh ta không thể hoàn toàn hiểu được hành vi của Diêu Thẩm.
Nó khiến Diêu Thẩm vội buông áo choàng ra như bị bỏng. Cậu cũng không hiểu mình đang bị cái gì nữa. Điều gì ở Tân Hổ Lỗi khiến cậu hoàn toàn mất bình tĩnh?
“Không ai quay phim chúng ta cả,“ cậu nói với vẻ phòng thủ. Mặc dù vậy nhưng cậu cũng đã không nghĩ tới việc có ai quay lén họ trong lúc họp bàn đọc kịch bản.
Cậu đổi chủ đề. “Đừng theo dõi tôi nữa, tôi đã có bóng rồi.” (bóng ở đây là hình với bóng á)
Tân Hổ Lỗi nhướng một bên mày. “Chúng ta lẽ ra phải trở nên thân thiết hơn.”
Diêu Thẩm trợn mắt. “Điều đó không có nghĩa là anh cần phải choàng lên vai tôi như một gã bạn trai ghen tuông.” Cậu nheo mắt nhìn khuôn mặt bóng láng của Tân Hổ Lỗi. “ Để yên cho tôi nói chuyện với bất cứ ai tôi muốn.”
“Tôi đâu có cản cậu?” Tân Hổ Lỗi hỏi, tỏ vẻ có chút hoài nghi trong lời nói.
“Anh--” Diêu Thẩm định nói nhưng lại cắt ngang khi cậu chợt nhận ra một điều đáng ngạc nhiên.
Tân Hổ Lỗi thực sự không làm gì cả, anh ta chỉ xuất hiện và đứng đó mỗi khi Diêu Thẩm và Cao Ngô ở cùng nhau.
Chính sự phòng bị quá mức của Diêu Thẩm về sự hiện diện của anh ta đã khiến cậu căng thẳng và cảm thấy như thể anh ta đang xâm phạm.
Cậu thực sự không thể đổ lỗi cho anh ta chỉ vì đã tiếp cận đồng nghiệp của mình trong giờ nghỉ.
Một phần cơn giận đã trút bỏ trong cậu. “Không sao,“ cậu thở dài, bước ra khỏi Tân Hổ Lỗi. “Cứ phớt lờ mọi điều tôi vừa nói đi.”
Tân Hổ Lỗi nắm lấy cổ tay cậu lại, ngón tay mát lạnh quấn quanh xương tay mảnh khảnh của cậu. “Bất kể sự thù địch nào của cậu đối với tôi, cậu cần phải bỏ nó đi.”
Diêu Thẩm hung hăng giật tay ra, tâm tình lập tức trở nên khó chịu.
Tân Hổ Lỗi nói thì dễ rồi, anh ta cũng không phải là người bị hủy hoại sự nghiệp vì cậu.
Cậu cúi đầu và đi về phía trường quay, tập trung vào việc vượt qua thời gian còn lại trong ngày mà không để cơn nóng nảy ảnh hưởng đến mình.
- --
Cậu ăn trưa một mình trong xe bảo mẫu, cảm thấy nhẹ nhõm khi được ở một mình.
Nhưng hệ thống cực kỳ khó chịu lại có ý kiến khác.
[Chủ nhân nên cân nhắc việc tận dụng cơ hội mà mình đã được ban tặng và cố gắng tiến gần hơn đến Quỷ vương.]
Có vẻ như đó là một yêu cầu phổ biến gần đây.
Vũ trụ dường như đang âm mưu ném cậu vào con đường của Tân Hổ Lỗi, trong khi tất cả những gì Diêu Thẩm có thể làm là đá chân và la hét vô ích trong khi bị kéo mắt cá chân về phía anh ta.
Cuộc sống luôn có cách đá thẳng vào răng bạn theo những cách mà bạn ít ngờ tới nhất.
Ai có thể ngờ rằng khi còn là cậu bé, Diêu Thẩm đã chứng kiến diễn xuất của Tân Hổ Lỗi trên một chiếc máy tính xách tay tồi tàn, và màn trình diễn nhân đạo của anh ta đã truyền cảm hứng cho cậu theo đuổi ước mơ trở thành diễn viên của chính mình – chỉ để cuối cùng lại ghét mọi mặt của người đàn ông này nhiều năm sau?
Buổi chiều trôi qua trong chớp mắt. Có vẻ như cậu càng lo sợ về bữa tối sắp tới với Tân Hổ Lỗi thì cậu càng lướt qua các cảnh quay của mình nhanh hơn.
Mưa cuối cùng cũng đã tạnh, mặt trời chiếu sáng suốt cả ngày cho đến khi chìm xuống đường chân trời trong sự bùng nổ của sắc hồng và tím. Nhiệt độ vẫn mát mẻ một cách tuyệt vời.
Diêu Thẩm biết điều đó sẽ không kéo dài khi mùa xuân chuyển sang mùa hè.
Cậu đã nghe đủ những câu chuyện kinh dị về mùa hè ở Hoành Điếm từ các diễn viên khác để biết cậu đang trải qua khoảng thời gian tồi tệ. Đặc biệt là khi nói đến trang phục Yến Thư Nghị nhiều lớp của anh ấy.
Trong phòng trang điểm, một trong những nhà tạo mẫu tóc tháo bộ tóc giả của cậu ra, việc này thỉnh thoảng sẽ được thực hiện để bộ tóc giả có thể được làm sạch và tạo kiểu lại và Diêu Thẩm có thể gội đầu.
Không còn trọng lượng đè thêm nữa, đầu cậu nhẹ đến mức Diêu Thẩm như thể thấy nó sẽ trôi đi.
Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương trang điểm và gần như không nhận ra chính mình.
Chỉ trong hai ngày, cậu đã quen với việc nhìn thấy khuôn mặt của Yến Thư Nghị đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu lắc lắc đầu để xóa bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Việc nhập vai quá mức trong hai ngày quay phim thật là nực cười.
Cậu vẫn ngồi yên tại chỗ, nghịch nghịch chiếc điện thoại của mình cho đến khi các nhà tạo mẫu tóc cảm thấy mất kiên nhẫn với sự hiện diện của cậu.
Cuối cùng, anh ta không thể trì hoãn thêm được nữa và đành ra khỏi xe kéo.
Tân Hổ Lỗi đã đợi cậu ở bên ngoài, thản nhiên dựa vào thành xe kéo, điếu thuốc đang cháy lủng lẳng trên môi.
Diêu Thẩm cau mày tiến lại gần anh. “Tôi không biết là anh hút thuốc.”
Tân Hổ Lỗi ậm ừ, rít một hơi, khiến đầu điếu thuốc lóe lên màu cam sáng. “Đó là một thói quen xấu, tôi đã cố gắng bỏ nhưng nó không bao giờ khắc phục được“.
Đó...có lẽ là thông tin cá nhân thành thật đầu tiên mà Tân Hổ Lỗi chia sẻ với cậu.
Cậu nửa mong đợi hệ thống nói cho cậu biết rằng tỷ lệ thân thiết của họ đã tăng lên, nhưng giọng nói kỳ lạ trong tâm trí anh vẫn im lặng.
Tân Hổ Lỗi giữ điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, mắt nhìn chằm chằm vào Diêu Thẩm khi anh ta rít một hơi dài cuối cùng, rồi ném điếu thuốc xuống đất, nghiền nát nó dưới chân.
Diêu Thẩm cau mày. “Đừng xả rác,“ cậu nói, nhưng khi nhìn xuống tàn thuốc thì chẳng thấy đâu cả.
Phải rồi, Quỷ Vương. Diêu Thẩm ngậm miệng, cắn vào bên trong má. Tự hỏi tại sao Tân Hổ Lỗi lại để cậu nhìn thấy một chuyện tầm thường như vậy.
Anh ta cho rằng Diêu Thẩm sẽ không phát hiện ra sao? Cậu sẽ nghĩ mình đã nhìn nhầm ư?
Tân Hổ Lỗi mặc giản dị với chiếc quần chạy bộ bó sát và áo hoodie màu đỏ khoác bên ngoài chiếc ba lỗ tối màu (tui cũng k thẩm được bộ outfit này...). Bộ tóc giả của anh ta cũng đã được tháo ra và mái tóc đen của anh buông xõa tùy ý trên khuôn mắt, như thể anh ta dùng tay vuốt tóc và cứ để nó như vậy.
Đơn giản lạnh nhạt, giống như mọi thứ khác về anh ấy.
Diêu Thẩm thì trẻ trung và cao ráo trong chiếc áo len oversized và quần jean.
“Đi thôi,“ anh nói, bước ra khỏi xe kéo và hướng tới khu vực đỗ xe gần đó.
Diêu Thẩm không thể không cảm nhận mùi bạc hà trong hơi thở của anh ta, sự tươi mát lấn át mùi thuốc lá.
Cậu đi theo sau, nghĩ là được dẫn tới xe riêng của Tân Hổ Lỗi, hoặc có lẽ là xe thuê.
Thay vào đó, Tân Hổ Lỗi lại dừng lại trước một chiếc mô tô màu bạc bóng loáng.
Có hai chiếc mũ bảo hiểm lủng lẳng trên tay lái, anh chọn một chiếc đưa cho Diêu Thẩm.
“Đội nó vào,“ anh nói, đội chiếc còn lại qua đầu mình. “Và ôm chặt lấy tôi.”
________
Aaaaaaaaa dân tổ phóng đổ tim em.
Cậu có một số cảnh quay cùng với Tân Hổ Lỗi, nhưng vì những cảnh này đều diễn ra trước đó, khi Tân Hổ Lỗi và Dung Tử lần đầu tiên gia nhập Băng Phong với tư cách là đệ tử, sự tương tác giữa họ rất ít và có một số diễn viên khác cũng có mặt cùng họ để đóng vai đệm.
Điều đó cho phép Diêu Thẩm được thả lỏng và hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn của mình mà không cần bận tâm về những gì Tân Hổ Lỗi đang làm và diễn xuất của anh ta đạt chuẩn đến mức nào.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, các đạo diễn đều hài lòng nhưng các dây thần kinh của Diêu Thẩm vẫn mệt rã rời.
Cậu vẫn tưởng tượng tấm thảm này sẽ bị tuột khỏi chân mình bất cứ lúc nào.
Cậu cũng bận tâm quá mức đến ánh mắt luôn dán chặt của Tân Hổ Lỗi, theo dõi từng chuyển động khi cậu đi lại quanh trường quay, khi cậu dừng lại, khi đoàn phim điều chỉnh ánh sáng, khi nhóm trang điểm dặm thêm phấn cho cậu.
Thật đáng sợ.
Cao Ngô cố gắng tiếp cận cậu đôi lần để hỏi xem cậu giải quyết phản ứng dữ dội từ video bị rò rỉ như thế nào, nhưng Tân Hổ Lỗi luôn tìm cách xen vào giữa họ.
Họ đang cùng nhau quay cảnh cuối cùng trước bữa trưa thì cuối cùng Diêu Thẩm cũng phải chộp lấy.
Cậu túm lấy cổ áo choàng đỏ của Tân Hổ Lỗi và kéo anh ta ra một góc vắng vẻ của phim trường. “Anh muốn cái quái gì vậy?” Cậu rít lên, cố giữ giọng thấp.
Tân Hổ Lỗi nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt khó hiểu chỉ khiến cậu càng sôi máu lên. “Chưa đầy 24 giờ sau cuộc gặp sáng nay của chúng ta mà cậu đã muốn gây sự rồi à?”
Giọng điệu của anh không hề khiển trách hay mỉa mai, mà chỉ đơn giản là tò mò, như thể anh ta không thể hoàn toàn hiểu được hành vi của Diêu Thẩm.
Nó khiến Diêu Thẩm vội buông áo choàng ra như bị bỏng. Cậu cũng không hiểu mình đang bị cái gì nữa. Điều gì ở Tân Hổ Lỗi khiến cậu hoàn toàn mất bình tĩnh?
“Không ai quay phim chúng ta cả,“ cậu nói với vẻ phòng thủ. Mặc dù vậy nhưng cậu cũng đã không nghĩ tới việc có ai quay lén họ trong lúc họp bàn đọc kịch bản.
Cậu đổi chủ đề. “Đừng theo dõi tôi nữa, tôi đã có bóng rồi.” (bóng ở đây là hình với bóng á)
Tân Hổ Lỗi nhướng một bên mày. “Chúng ta lẽ ra phải trở nên thân thiết hơn.”
Diêu Thẩm trợn mắt. “Điều đó không có nghĩa là anh cần phải choàng lên vai tôi như một gã bạn trai ghen tuông.” Cậu nheo mắt nhìn khuôn mặt bóng láng của Tân Hổ Lỗi. “ Để yên cho tôi nói chuyện với bất cứ ai tôi muốn.”
“Tôi đâu có cản cậu?” Tân Hổ Lỗi hỏi, tỏ vẻ có chút hoài nghi trong lời nói.
“Anh--” Diêu Thẩm định nói nhưng lại cắt ngang khi cậu chợt nhận ra một điều đáng ngạc nhiên.
Tân Hổ Lỗi thực sự không làm gì cả, anh ta chỉ xuất hiện và đứng đó mỗi khi Diêu Thẩm và Cao Ngô ở cùng nhau.
Chính sự phòng bị quá mức của Diêu Thẩm về sự hiện diện của anh ta đã khiến cậu căng thẳng và cảm thấy như thể anh ta đang xâm phạm.
Cậu thực sự không thể đổ lỗi cho anh ta chỉ vì đã tiếp cận đồng nghiệp của mình trong giờ nghỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một phần cơn giận đã trút bỏ trong cậu. “Không sao,“ cậu thở dài, bước ra khỏi Tân Hổ Lỗi. “Cứ phớt lờ mọi điều tôi vừa nói đi.”
Tân Hổ Lỗi nắm lấy cổ tay cậu lại, ngón tay mát lạnh quấn quanh xương tay mảnh khảnh của cậu. “Bất kể sự thù địch nào của cậu đối với tôi, cậu cần phải bỏ nó đi.”
Diêu Thẩm hung hăng giật tay ra, tâm tình lập tức trở nên khó chịu.
Tân Hổ Lỗi nói thì dễ rồi, anh ta cũng không phải là người bị hủy hoại sự nghiệp vì cậu.
Cậu cúi đầu và đi về phía trường quay, tập trung vào việc vượt qua thời gian còn lại trong ngày mà không để cơn nóng nảy ảnh hưởng đến mình.
- --
Cậu ăn trưa một mình trong xe bảo mẫu, cảm thấy nhẹ nhõm khi được ở một mình.
Nhưng hệ thống cực kỳ khó chịu lại có ý kiến khác.
[Chủ nhân nên cân nhắc việc tận dụng cơ hội mà mình đã được ban tặng và cố gắng tiến gần hơn đến Quỷ vương.]
Có vẻ như đó là một yêu cầu phổ biến gần đây.
Vũ trụ dường như đang âm mưu ném cậu vào con đường của Tân Hổ Lỗi, trong khi tất cả những gì Diêu Thẩm có thể làm là đá chân và la hét vô ích trong khi bị kéo mắt cá chân về phía anh ta.
Cuộc sống luôn có cách đá thẳng vào răng bạn theo những cách mà bạn ít ngờ tới nhất.
Ai có thể ngờ rằng khi còn là cậu bé, Diêu Thẩm đã chứng kiến diễn xuất của Tân Hổ Lỗi trên một chiếc máy tính xách tay tồi tàn, và màn trình diễn nhân đạo của anh ta đã truyền cảm hứng cho cậu theo đuổi ước mơ trở thành diễn viên của chính mình – chỉ để cuối cùng lại ghét mọi mặt của người đàn ông này nhiều năm sau?
Buổi chiều trôi qua trong chớp mắt. Có vẻ như cậu càng lo sợ về bữa tối sắp tới với Tân Hổ Lỗi thì cậu càng lướt qua các cảnh quay của mình nhanh hơn.
Mưa cuối cùng cũng đã tạnh, mặt trời chiếu sáng suốt cả ngày cho đến khi chìm xuống đường chân trời trong sự bùng nổ của sắc hồng và tím. Nhiệt độ vẫn mát mẻ một cách tuyệt vời.
Diêu Thẩm biết điều đó sẽ không kéo dài khi mùa xuân chuyển sang mùa hè.
Cậu đã nghe đủ những câu chuyện kinh dị về mùa hè ở Hoành Điếm từ các diễn viên khác để biết cậu đang trải qua khoảng thời gian tồi tệ. Đặc biệt là khi nói đến trang phục Yến Thư Nghị nhiều lớp của anh ấy.
Trong phòng trang điểm, một trong những nhà tạo mẫu tóc tháo bộ tóc giả của cậu ra, việc này thỉnh thoảng sẽ được thực hiện để bộ tóc giả có thể được làm sạch và tạo kiểu lại và Diêu Thẩm có thể gội đầu.
Không còn trọng lượng đè thêm nữa, đầu cậu nhẹ đến mức Diêu Thẩm như thể thấy nó sẽ trôi đi.
Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương trang điểm và gần như không nhận ra chính mình.
Chỉ trong hai ngày, cậu đã quen với việc nhìn thấy khuôn mặt của Yến Thư Nghị đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu lắc lắc đầu để xóa bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Việc nhập vai quá mức trong hai ngày quay phim thật là nực cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu vẫn ngồi yên tại chỗ, nghịch nghịch chiếc điện thoại của mình cho đến khi các nhà tạo mẫu tóc cảm thấy mất kiên nhẫn với sự hiện diện của cậu.
Cuối cùng, anh ta không thể trì hoãn thêm được nữa và đành ra khỏi xe kéo.
Tân Hổ Lỗi đã đợi cậu ở bên ngoài, thản nhiên dựa vào thành xe kéo, điếu thuốc đang cháy lủng lẳng trên môi.
Diêu Thẩm cau mày tiến lại gần anh. “Tôi không biết là anh hút thuốc.”
Tân Hổ Lỗi ậm ừ, rít một hơi, khiến đầu điếu thuốc lóe lên màu cam sáng. “Đó là một thói quen xấu, tôi đã cố gắng bỏ nhưng nó không bao giờ khắc phục được“.
Đó...có lẽ là thông tin cá nhân thành thật đầu tiên mà Tân Hổ Lỗi chia sẻ với cậu.
Cậu nửa mong đợi hệ thống nói cho cậu biết rằng tỷ lệ thân thiết của họ đã tăng lên, nhưng giọng nói kỳ lạ trong tâm trí anh vẫn im lặng.
Tân Hổ Lỗi giữ điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, mắt nhìn chằm chằm vào Diêu Thẩm khi anh ta rít một hơi dài cuối cùng, rồi ném điếu thuốc xuống đất, nghiền nát nó dưới chân.
Diêu Thẩm cau mày. “Đừng xả rác,“ cậu nói, nhưng khi nhìn xuống tàn thuốc thì chẳng thấy đâu cả.
Phải rồi, Quỷ Vương. Diêu Thẩm ngậm miệng, cắn vào bên trong má. Tự hỏi tại sao Tân Hổ Lỗi lại để cậu nhìn thấy một chuyện tầm thường như vậy.
Anh ta cho rằng Diêu Thẩm sẽ không phát hiện ra sao? Cậu sẽ nghĩ mình đã nhìn nhầm ư?
Tân Hổ Lỗi mặc giản dị với chiếc quần chạy bộ bó sát và áo hoodie màu đỏ khoác bên ngoài chiếc ba lỗ tối màu (tui cũng k thẩm được bộ outfit này...). Bộ tóc giả của anh ta cũng đã được tháo ra và mái tóc đen của anh buông xõa tùy ý trên khuôn mắt, như thể anh ta dùng tay vuốt tóc và cứ để nó như vậy.
Đơn giản lạnh nhạt, giống như mọi thứ khác về anh ấy.
Diêu Thẩm thì trẻ trung và cao ráo trong chiếc áo len oversized và quần jean.
“Đi thôi,“ anh nói, bước ra khỏi xe kéo và hướng tới khu vực đỗ xe gần đó.
Diêu Thẩm không thể không cảm nhận mùi bạc hà trong hơi thở của anh ta, sự tươi mát lấn át mùi thuốc lá.
Cậu đi theo sau, nghĩ là được dẫn tới xe riêng của Tân Hổ Lỗi, hoặc có lẽ là xe thuê.
Thay vào đó, Tân Hổ Lỗi lại dừng lại trước một chiếc mô tô màu bạc bóng loáng.
Có hai chiếc mũ bảo hiểm lủng lẳng trên tay lái, anh chọn một chiếc đưa cho Diêu Thẩm.
“Đội nó vào,“ anh nói, đội chiếc còn lại qua đầu mình. “Và ôm chặt lấy tôi.”
________
Aaaaaaaaa dân tổ phóng đổ tim em.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro