Bắt Lấy Nam Chính Quỷ Vương Của Tôi
Nam chính xác n...
Thirty Tyrants
2024-09-10 10:40:26
Tân Hổ Lỗi không chống lại việc nắm chặt tay áo của Diêu Thẩm mà để yên cho cậu dẫn mình đến căn phòng vắng vẻ.
Diêu Thẩm đóng cánh cửa sau lưng họ lại, nhưng không thể nhìn thẳng vào mắt Tân Hổ Lỗi. Cậu nhìn chằm chằm vào chân mình trong phiền muộn.
Cậu không biết làm thế nào để phá vỡ chủ đề. Đặc biệt là bởi khuôn mặt của Tân Hổ Lỗi không lộ ra điều gì, vẫn như thường lệ.
Anh ta bằng lòng nhìn Diêu Thẩm trong im lặng, đôi mắt tối tăm khó đoán.
“Chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?” Diêu Thẩm cuối cùng cũng hỏi, nuốt xuống nỗi nhục nhã đang nghẹn trong cổ họng.
“Cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra?” Tân Hổ Lỗi hỏi.
Diêu Thẩm nâng cằm lên trừng mắt nhìn anh. “Tại sao anh trả lời của hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác?”
“Tại sao cậu?” Tân Hổ Lỗi đáp lại, tựa vai vào bức tường phía sau với tư thế uể oải lười biếng. (Đọan này là ổng trêu Diêu Thẩm bằng cách lặp lại câu hỏi của anh bé á)
Hít một hơi đều đặn, Diêu Thẩm tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Cậu không muốn chủ đề bàn tán trên weibo chuyển từ hôn bạn diễn của mình sang giết chết anh ấy.
Mặc dù trông có vẻ lạnh lùng nhưng cậu đoán chắc chắn Tân Hổ Lỗi biết mình đang làm gì và cố tình làm điều đó để chọc tức cậu.
Diêu Thẩm sẽ không cho anh ta đặc quyền đó đâu.
“Anh biết chính xác những gì tôi muốn nói,“ cậu nói.
Tân Hổ Lỗi nhún vai. “Tôi không.”
Tên khốn này...”Vậy tại sao tôi lại khỏa thân trong phòng khách sạn mà không nhớ mình đã đến đó bằng cách nào?” Diêu Thẩm giận dữ lên giọng hỏi.
Không có gì ngoài sự im lặng trong giây lát, Diêu Thẩm nghĩ rằng cậu nghe thấy Tân Hổ Lỗi hít sâu một tiếng trong giây lát, nhưng vẻ mặt thờ ơ của anh ta vẫn không thay đổi.
“Ồ là chuyện đó,“ anh nói, lông mi cụp xuống tỏ vẻ thờ ơ. “Tôi nghĩ điều đó khá rõ ràng.”
Không nói kĩ càng, anh ta quay gót và bỏ lại Diêu Thẩm trong buồng chứa.
'Rõ ràng'...điều đó có nghĩa là họ thực sự...?
Diêu Thẩm giấu mặt vào lòng bàn tay với một tiếng rên rỉ. Niềm hy vọng cuối cùng của cậu rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm to tan tành.
Bình thường anh ta thậm chí còn không uống rượu, tại sao lúc nào anh ta cũng phóng túng khi có sự hiện diện của Diêu Thẩm?
Có lẽ là để khiến bản thân anh ta cảm thấy thoải mái hơn.
Điều đó thật quá hiệu quả rồi đó.
Hình ảnh cậu bám lấy cổ Tân Hổ Lỗi như một kẻ tình nhân khêu gợi sẽ in sâu vào tâm trí cậu mãi mãi.
Cậu thật sự muốn uống rượu để quên chuyện đó - nhưng rõ ràng là không thể! Ai biết được liệu cậu lại vô tình rơi vào giường của Tân Hổ Lỗi một lần nữa.
- --
Cảnh tiếp theo họ quay cùng nhau diễn ra ngay sau cảnh Diêu Thẩm vừa quay với giáo chủ của Băng Phong.
Tạ Huân tình cờ nghe được giáo chủ trách mắng Yến Thư Nghị vì đã không nghiêm khắc trong việc kỷ luật đệ tử của mình sau một sự cố khác mà Tạ Huân lại gây ra khiến phá hủy những hiện vật vô giá.
Yến Thư Nghị đã đứng ra bảo vệ Tạ Huân, chỉ ra rằng Tạ Huân đã bị các đệ tử khác khiêu khích và chỉ hành động để bảo vệ sư đệ của mình là Dung Tử, người đang bị bọn họ bắt nạt.
Ở phần đầu của bộ phim, ấn tượng của Tạ Huân về Yến Thư Nghị vẫn chỉ là một tu sĩ bất tử ngạo mạn, người mà sẽ không bao giờ đồng cảm với hắn. Cho nên khi nghe Yến Thư Nghị bênh vực hắn có chút kinh ngạc.
Mặc dù vậy, lý do duy nhất để tiếp cận hắn ta là để kiểm tra giới hạn lòng nhân từ của hắn.
Đội trang điểm dặm lại lớp nền cho Diêu Thẩm và cậu nhân cơ hội này để trút bỏ tâm trí và đắm mình vào trạng thái tinh thần của Yến Thư Nghị.
Hắn khó chịu trước sự ngoan cố của giáo chủ, nhưng hắn sẽ không trút nỗi thất vọng của mình lên Tạ Huân – bất kể cho hắn bị châm chọc đến mức nào.
Đó là điều Diêu Thẩm tự nhắc nhở mình trong đầu. Cậu có thể cảm nhận được sự thôi thúc muốn đánh Tân Hổ Lỗi nổi lên dưới da mình, nhưng cậu cần phải tách biệt mọi thứ.
Tạ Huân hoàn toàn là một loại khốn nạn khác.
Cậu cố làm cho bản thân thấy dễ chịu hơn một chút bằng cách tự nhủ rằng Yến Thư Nghị, bậc thầy trứ danh, không chỉ ngủ với quỷ vương bản địa Tạ Huân mà còn phát triển một mối quan hệ thực sự với hắn ta.
Nếu so sánh thì Diêu Thẩm chỉ mới một nửa là thằng ngốc.
Đạo diễn kêu diễn và mọi người trở nên im lặng khi máy quay bắt đầu quay.
Yến Thư Nghị quay lưng về phía cửa, không nghe thấy, hoặc giả vờ như không nghe thấy Tạ Huân tới gần.
“Sư tôn không cần phải bảo vệ người đệ tử này, ta có thể tự mình đáp trả,“ Tạ Huân nói, dựa vào cột và khoanh tay trước ngực. Tư thế kiêu ngạo của hắn ta trái ngược hoàn toàn với sự thờ ơ gần như lười biếng của Tân Hổ Lỗi.
Yến Thư Nghị chậm rãi quay lại đối mặt với Tạ Huân, ánh mắt cụp xuống. Diêu Thẩm luôn ám ảnh với ống kính máy quay, và việc cậu phải trông quyến rũ như thế nào trước nó, cách nó di chuyển từ dưới lên trên và cận cảnh khuôn mặt cậu, nụ cười nơi khóe môi cậu.
“Người nên để sư tôn bảo vệ tiểu đệ tử dễ thương của mình,“ Yến Thư Nghị nói, lướt qua Tạ Huân với một nụ cười. Cố tình trêu chọc hắn.
Nó có tác dụng, bởi vì lông mày của Tạ Huân nhíu xuống khó chịu. “Ai dễ thương chứ?” Hắn hỏi, chế giễu.
Yến Thư Nghị cười và đưa tay nhéo má Tạ Huân. “Đệ tử của ta lúc tức giận quả nhiên là đáng yêu nhất.”
Tạ Huân trừng mắt nhìn hắn và nắm lấy cổ tay gầy gò của Yến Thư Nghị trong lòng bàn tay lớn. Hắn không thể chịu được việc bị lật ngược tình thế như thế này. Lẽ ra hắn phải đến và trêu chọc Yến Thư Nghị chứ không phải ngược lại.
Được cưng chiều, được gọi là dễ thương - tất cả đều là những điều xa lạ đối với Tạ Huân, người chỉ biết đến sự khắc nghiệt khi phải cố gắng sống sót trong vùng đất nhỏ bé nơi quỷ giới mà người dân của hắn vẫn còn để lại.
Diêu Thẩm đang cố gắng tập trung vào những chi tiết này, cố đặt câu chuyện quá khứ của cả hai nhân vật lên đầu trong tâm trí cậu - và thất bại thảm hại.
Điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là cảm giác từ những ngón tay của Tân Hổ Lỗi quấn quanh cổ tay cậu.
Không kiềm chế được, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu cậu, 'Tân Hổ Lỗi đã đè mình xuống như thế này, tay anh ta đã nắm lấy cổ tay mình à?'
Cậu quá rối bời và xấu hổ vì suy nghĩ đó đến nỗi quên mất lời thoại của mình.
Đạo diễn hô cắt và bảo họ hãy quay từ đầu.
“Tôi xin lỗi, tôi cần nghỉ một chút,“ Diêu Thẩm nói, hướng về phía ghế đạo diễn và lao ra khỏi tòa tháp để có thể ra ngoài một lát tận hưởng không khí không trong lành và tỉnh táo lại đầu óc.
Tân Hổ Lỗi nhìn cậu đi trong im lặng.
Tàng hình trong mắt mọi người xung quanh đều, một con sâu bướm mập mạp màu vàng bò lên từ cổ áo choàng của Tân Hổ Lỗi và đậu trên vai anh ta.
“Tại sao ngài lại lừa tiểu ca ca?” con sâu bướm hỏi, những chiếc gai vàng rực trên cơ thể nó lấp lánh dưới ánh đèn.
Khóe môi Tân Hổ Lỗi giật giật, sau đó nở một nụ cười nhếch mép để lộ đầu răng nanh sắc nhọn, lấp lánh như lưỡi dao dưới ánh đèn nhân tạo của phim trường.
“Bởi vì cậu ấy làm tôi thích thú.”
Diêu Thẩm đóng cánh cửa sau lưng họ lại, nhưng không thể nhìn thẳng vào mắt Tân Hổ Lỗi. Cậu nhìn chằm chằm vào chân mình trong phiền muộn.
Cậu không biết làm thế nào để phá vỡ chủ đề. Đặc biệt là bởi khuôn mặt của Tân Hổ Lỗi không lộ ra điều gì, vẫn như thường lệ.
Anh ta bằng lòng nhìn Diêu Thẩm trong im lặng, đôi mắt tối tăm khó đoán.
“Chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?” Diêu Thẩm cuối cùng cũng hỏi, nuốt xuống nỗi nhục nhã đang nghẹn trong cổ họng.
“Cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra?” Tân Hổ Lỗi hỏi.
Diêu Thẩm nâng cằm lên trừng mắt nhìn anh. “Tại sao anh trả lời của hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác?”
“Tại sao cậu?” Tân Hổ Lỗi đáp lại, tựa vai vào bức tường phía sau với tư thế uể oải lười biếng. (Đọan này là ổng trêu Diêu Thẩm bằng cách lặp lại câu hỏi của anh bé á)
Hít một hơi đều đặn, Diêu Thẩm tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Cậu không muốn chủ đề bàn tán trên weibo chuyển từ hôn bạn diễn của mình sang giết chết anh ấy.
Mặc dù trông có vẻ lạnh lùng nhưng cậu đoán chắc chắn Tân Hổ Lỗi biết mình đang làm gì và cố tình làm điều đó để chọc tức cậu.
Diêu Thẩm sẽ không cho anh ta đặc quyền đó đâu.
“Anh biết chính xác những gì tôi muốn nói,“ cậu nói.
Tân Hổ Lỗi nhún vai. “Tôi không.”
Tên khốn này...”Vậy tại sao tôi lại khỏa thân trong phòng khách sạn mà không nhớ mình đã đến đó bằng cách nào?” Diêu Thẩm giận dữ lên giọng hỏi.
Không có gì ngoài sự im lặng trong giây lát, Diêu Thẩm nghĩ rằng cậu nghe thấy Tân Hổ Lỗi hít sâu một tiếng trong giây lát, nhưng vẻ mặt thờ ơ của anh ta vẫn không thay đổi.
“Ồ là chuyện đó,“ anh nói, lông mi cụp xuống tỏ vẻ thờ ơ. “Tôi nghĩ điều đó khá rõ ràng.”
Không nói kĩ càng, anh ta quay gót và bỏ lại Diêu Thẩm trong buồng chứa.
'Rõ ràng'...điều đó có nghĩa là họ thực sự...?
Diêu Thẩm giấu mặt vào lòng bàn tay với một tiếng rên rỉ. Niềm hy vọng cuối cùng của cậu rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm to tan tành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình thường anh ta thậm chí còn không uống rượu, tại sao lúc nào anh ta cũng phóng túng khi có sự hiện diện của Diêu Thẩm?
Có lẽ là để khiến bản thân anh ta cảm thấy thoải mái hơn.
Điều đó thật quá hiệu quả rồi đó.
Hình ảnh cậu bám lấy cổ Tân Hổ Lỗi như một kẻ tình nhân khêu gợi sẽ in sâu vào tâm trí cậu mãi mãi.
Cậu thật sự muốn uống rượu để quên chuyện đó - nhưng rõ ràng là không thể! Ai biết được liệu cậu lại vô tình rơi vào giường của Tân Hổ Lỗi một lần nữa.
- --
Cảnh tiếp theo họ quay cùng nhau diễn ra ngay sau cảnh Diêu Thẩm vừa quay với giáo chủ của Băng Phong.
Tạ Huân tình cờ nghe được giáo chủ trách mắng Yến Thư Nghị vì đã không nghiêm khắc trong việc kỷ luật đệ tử của mình sau một sự cố khác mà Tạ Huân lại gây ra khiến phá hủy những hiện vật vô giá.
Yến Thư Nghị đã đứng ra bảo vệ Tạ Huân, chỉ ra rằng Tạ Huân đã bị các đệ tử khác khiêu khích và chỉ hành động để bảo vệ sư đệ của mình là Dung Tử, người đang bị bọn họ bắt nạt.
Ở phần đầu của bộ phim, ấn tượng của Tạ Huân về Yến Thư Nghị vẫn chỉ là một tu sĩ bất tử ngạo mạn, người mà sẽ không bao giờ đồng cảm với hắn. Cho nên khi nghe Yến Thư Nghị bênh vực hắn có chút kinh ngạc.
Mặc dù vậy, lý do duy nhất để tiếp cận hắn ta là để kiểm tra giới hạn lòng nhân từ của hắn.
Đội trang điểm dặm lại lớp nền cho Diêu Thẩm và cậu nhân cơ hội này để trút bỏ tâm trí và đắm mình vào trạng thái tinh thần của Yến Thư Nghị.
Hắn khó chịu trước sự ngoan cố của giáo chủ, nhưng hắn sẽ không trút nỗi thất vọng của mình lên Tạ Huân – bất kể cho hắn bị châm chọc đến mức nào.
Đó là điều Diêu Thẩm tự nhắc nhở mình trong đầu. Cậu có thể cảm nhận được sự thôi thúc muốn đánh Tân Hổ Lỗi nổi lên dưới da mình, nhưng cậu cần phải tách biệt mọi thứ.
Tạ Huân hoàn toàn là một loại khốn nạn khác.
Cậu cố làm cho bản thân thấy dễ chịu hơn một chút bằng cách tự nhủ rằng Yến Thư Nghị, bậc thầy trứ danh, không chỉ ngủ với quỷ vương bản địa Tạ Huân mà còn phát triển một mối quan hệ thực sự với hắn ta.
Nếu so sánh thì Diêu Thẩm chỉ mới một nửa là thằng ngốc.
Đạo diễn kêu diễn và mọi người trở nên im lặng khi máy quay bắt đầu quay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Thư Nghị quay lưng về phía cửa, không nghe thấy, hoặc giả vờ như không nghe thấy Tạ Huân tới gần.
“Sư tôn không cần phải bảo vệ người đệ tử này, ta có thể tự mình đáp trả,“ Tạ Huân nói, dựa vào cột và khoanh tay trước ngực. Tư thế kiêu ngạo của hắn ta trái ngược hoàn toàn với sự thờ ơ gần như lười biếng của Tân Hổ Lỗi.
Yến Thư Nghị chậm rãi quay lại đối mặt với Tạ Huân, ánh mắt cụp xuống. Diêu Thẩm luôn ám ảnh với ống kính máy quay, và việc cậu phải trông quyến rũ như thế nào trước nó, cách nó di chuyển từ dưới lên trên và cận cảnh khuôn mặt cậu, nụ cười nơi khóe môi cậu.
“Người nên để sư tôn bảo vệ tiểu đệ tử dễ thương của mình,“ Yến Thư Nghị nói, lướt qua Tạ Huân với một nụ cười. Cố tình trêu chọc hắn.
Nó có tác dụng, bởi vì lông mày của Tạ Huân nhíu xuống khó chịu. “Ai dễ thương chứ?” Hắn hỏi, chế giễu.
Yến Thư Nghị cười và đưa tay nhéo má Tạ Huân. “Đệ tử của ta lúc tức giận quả nhiên là đáng yêu nhất.”
Tạ Huân trừng mắt nhìn hắn và nắm lấy cổ tay gầy gò của Yến Thư Nghị trong lòng bàn tay lớn. Hắn không thể chịu được việc bị lật ngược tình thế như thế này. Lẽ ra hắn phải đến và trêu chọc Yến Thư Nghị chứ không phải ngược lại.
Được cưng chiều, được gọi là dễ thương - tất cả đều là những điều xa lạ đối với Tạ Huân, người chỉ biết đến sự khắc nghiệt khi phải cố gắng sống sót trong vùng đất nhỏ bé nơi quỷ giới mà người dân của hắn vẫn còn để lại.
Diêu Thẩm đang cố gắng tập trung vào những chi tiết này, cố đặt câu chuyện quá khứ của cả hai nhân vật lên đầu trong tâm trí cậu - và thất bại thảm hại.
Điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là cảm giác từ những ngón tay của Tân Hổ Lỗi quấn quanh cổ tay cậu.
Không kiềm chế được, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu cậu, 'Tân Hổ Lỗi đã đè mình xuống như thế này, tay anh ta đã nắm lấy cổ tay mình à?'
Cậu quá rối bời và xấu hổ vì suy nghĩ đó đến nỗi quên mất lời thoại của mình.
Đạo diễn hô cắt và bảo họ hãy quay từ đầu.
“Tôi xin lỗi, tôi cần nghỉ một chút,“ Diêu Thẩm nói, hướng về phía ghế đạo diễn và lao ra khỏi tòa tháp để có thể ra ngoài một lát tận hưởng không khí không trong lành và tỉnh táo lại đầu óc.
Tân Hổ Lỗi nhìn cậu đi trong im lặng.
Tàng hình trong mắt mọi người xung quanh đều, một con sâu bướm mập mạp màu vàng bò lên từ cổ áo choàng của Tân Hổ Lỗi và đậu trên vai anh ta.
“Tại sao ngài lại lừa tiểu ca ca?” con sâu bướm hỏi, những chiếc gai vàng rực trên cơ thể nó lấp lánh dưới ánh đèn.
Khóe môi Tân Hổ Lỗi giật giật, sau đó nở một nụ cười nhếch mép để lộ đầu răng nanh sắc nhọn, lấp lánh như lưỡi dao dưới ánh đèn nhân tạo của phim trường.
“Bởi vì cậu ấy làm tôi thích thú.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro