Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em
Cay mắt
Thanh Phong Mạc Vãn
2024-09-09 09:47:58
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Trầm nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ như thế của Giản Tang Du thì anh luôn mơ hồ cảm thấy dường như anh đã làm sai chuyện gì vậy.
Nhưng mà suy nghĩ một chút thì Cố Trầm không đưa ra yêu cầu gì đó khắt khe giáo điều với vợ của mình thế nên vợ của anh không cần phải làm bà chủ trong gia đình gì cả. Thậm chí Cố Trầm càng hy vọng rằng Giản Tang Du có được một công việc riêng của mình, có chuyện mà cô muốn làm. Như thế thì những lúc anh ở trong quân ngũ cô cũng không cảm thấy quá nhàm chán.
Cơm nước xong xuôi hai người rời khỏi nhà hàng. Vẫn là Cố Trầm lái xe, Giản Tang Du ngồi ở vị trí phó lái, lúc về cô cảm thấy thoải mái hơn lúc đi rất nhiều.
Tuy vẫn không đến mức vênh váo đắc ý, hớn hở đến mức nhảy múa cất cao tiếng hát nhưng tâm trạng của Giản Tang Du hiện giờ đúng là như thế đó.
Trên đường kẹt xe gần một tiếng đồng hồ. Đợi đến khi hai người về tới nhà thì cũng đã chín giờ mất rồi. Chuyện đầu tiên Giản Tang Du làm ngay sau khi về đến nhà chính là cởi áo khoác ngoài cho Cố Trầm, rồi sau đó cô để áo trước điều hòa thổi gió mát.
Sau khi Cố Trầm đỗ xong xe đi vào nhà thì nhìn thấy dáng vẻ “công dung ngôn hạnh” của Giản Tang Du, hai tay chống nạnh, cô vén làn váy dài len cầm ở trong tay để lộ ra đôi chân đáng đứng hình chữ bát vẫn còn đang run run rẩy rẩy. Hiển nhiên cô không chú ý đến việc Cố Trầm đã đỗ xong xe rồi vào trong nhà rồi.
Cho dù là kiểu người cổ lỗ sĩ không mấy khi lên mạng như Cố Trầm thì anh vẫn có thể tìm ra được từ ngữ để hình dung Giản Tang Du của hiện tại, thật đúng là quá cay mắt.
“Em đi tắm trước đi.” Cố Trầm vỗ vỗ vào cánh tay đang nắm chặt lấy gấu váy của Giản Tang Du.
Không thể không thừa nhận rằng Giản Tang Du có tư chất được bộc lộ, làn da trắng trẻo, đôi chân thon dài, mặc một chiếc máy màu đỏ trông càng tôn dáng hơn, trông cũng rất quyến rũ, ánh mắt nhìn cô của Cố Trầm hơi trùng xuống.
“Đợi lát nữa, em nóng chết mất thôi, để em quạt mát một tí đã.” Giản Tang Du đứng ở chỗ đó không nỡ buông tay nhưng Cố Trầm cũng đã mở lời như thế rồi, cuối cùng cô không bỏ gấu váy xuống mà vén nó lên một chút cho mát cái chân.
Sau khi Giản Tang Du nói xong thì len lén quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Cố Trầm đang đứng ở phía sau. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh thì lúc này cô mới bĩu môi ồ một tiếng rồi quay về phòng ngủ của mình.
Đừng thấy ngoài mặt cô đồng ý, thật ra trong lòng cô đang tức giận đến sôi máu.
Trước lúc ăn cơm Cố Trầm đã đưa áo khoác cho cô mặc rồi, hôm nay trời nắng nóng, anh lại mát mẻ, cô sắp bị nóng đến phát điên rồi đây này. Về đến nhà rồi mà anh vẫn còn lắm chuyện không cho cô ngồi điều hòa thêm một lúc.
Trên đường về phòng ngủ Giản Tang Du lẩm bà lẩm bẩm, cô cầm lấy quần áo ngủ và khăn tắm rồi vào phòng tắm.
Còn Cố Trầm thì ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách mở ti vi lên xem. Anh cúi người mở ngăn kéo ở bàn trà ra định lấy trà ra pha, thế nhưng kết quả thứ anh nhìn thấy không phải là bộ ấm chén mà là một đống đồ ăn vặt, nào là bánh quy, khoai tây chiên thậm chí còn có cả que cay nữa.
Cố Trầm hít một hơi thật sâu, anh đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, sau đó anh im lặng lôi hết đống đồ ăn vặt trong ngắn kéo ra. Lúc này anh mới nhìn thấy bộ ấm chén nằm ở tít trong góc. Bộ ấm chén bị đống đồ ăn kia dồn ép đến mức ngã trái ngã phải, lăn long lóc ở trong góc.
Cố Trầm nhìn bộ ấm chén của anh rồi lại nhìn một đống đồ ăn vặt như một đống rác trong mắt anh nằm ở trên bàn. Anh nhíu chặt mày lại, anh không dám chắc chắc những thứ này có phải là của Giản Tang Du hay không?
Giản Tang Du trong ấn tượng của Cố Trầm chính là cô không hề thích ăn những thứ đồ này. Lúc trước khi anh về nhà anh cũng chưa từng nhìn thấy những thứ này ở nhà cả.
Cố Trầm đi vào trong phòng bếp lấy gói trà từ trong tủ lạnh ả rồi tiện thể ném hết đống đồ ăn vặt kia vào trong thùng rác. Đợi đến khi anh đi từ phòng bếp ra thì những thứ anh chưa dám chắc chắn lại biến thành chắc chắn hết luôn rồi.
Cố Trầm nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ như thế của Giản Tang Du thì anh luôn mơ hồ cảm thấy dường như anh đã làm sai chuyện gì vậy.
Nhưng mà suy nghĩ một chút thì Cố Trầm không đưa ra yêu cầu gì đó khắt khe giáo điều với vợ của mình thế nên vợ của anh không cần phải làm bà chủ trong gia đình gì cả. Thậm chí Cố Trầm càng hy vọng rằng Giản Tang Du có được một công việc riêng của mình, có chuyện mà cô muốn làm. Như thế thì những lúc anh ở trong quân ngũ cô cũng không cảm thấy quá nhàm chán.
Cơm nước xong xuôi hai người rời khỏi nhà hàng. Vẫn là Cố Trầm lái xe, Giản Tang Du ngồi ở vị trí phó lái, lúc về cô cảm thấy thoải mái hơn lúc đi rất nhiều.
Tuy vẫn không đến mức vênh váo đắc ý, hớn hở đến mức nhảy múa cất cao tiếng hát nhưng tâm trạng của Giản Tang Du hiện giờ đúng là như thế đó.
Trên đường kẹt xe gần một tiếng đồng hồ. Đợi đến khi hai người về tới nhà thì cũng đã chín giờ mất rồi. Chuyện đầu tiên Giản Tang Du làm ngay sau khi về đến nhà chính là cởi áo khoác ngoài cho Cố Trầm, rồi sau đó cô để áo trước điều hòa thổi gió mát.
Sau khi Cố Trầm đỗ xong xe đi vào nhà thì nhìn thấy dáng vẻ “công dung ngôn hạnh” của Giản Tang Du, hai tay chống nạnh, cô vén làn váy dài len cầm ở trong tay để lộ ra đôi chân đáng đứng hình chữ bát vẫn còn đang run run rẩy rẩy. Hiển nhiên cô không chú ý đến việc Cố Trầm đã đỗ xong xe rồi vào trong nhà rồi.
Cho dù là kiểu người cổ lỗ sĩ không mấy khi lên mạng như Cố Trầm thì anh vẫn có thể tìm ra được từ ngữ để hình dung Giản Tang Du của hiện tại, thật đúng là quá cay mắt.
“Em đi tắm trước đi.” Cố Trầm vỗ vỗ vào cánh tay đang nắm chặt lấy gấu váy của Giản Tang Du.
Không thể không thừa nhận rằng Giản Tang Du có tư chất được bộc lộ, làn da trắng trẻo, đôi chân thon dài, mặc một chiếc máy màu đỏ trông càng tôn dáng hơn, trông cũng rất quyến rũ, ánh mắt nhìn cô của Cố Trầm hơi trùng xuống.
“Đợi lát nữa, em nóng chết mất thôi, để em quạt mát một tí đã.” Giản Tang Du đứng ở chỗ đó không nỡ buông tay nhưng Cố Trầm cũng đã mở lời như thế rồi, cuối cùng cô không bỏ gấu váy xuống mà vén nó lên một chút cho mát cái chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Giản Tang Du nói xong thì len lén quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Cố Trầm đang đứng ở phía sau. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của anh thì lúc này cô mới bĩu môi ồ một tiếng rồi quay về phòng ngủ của mình.
Đừng thấy ngoài mặt cô đồng ý, thật ra trong lòng cô đang tức giận đến sôi máu.
Trước lúc ăn cơm Cố Trầm đã đưa áo khoác cho cô mặc rồi, hôm nay trời nắng nóng, anh lại mát mẻ, cô sắp bị nóng đến phát điên rồi đây này. Về đến nhà rồi mà anh vẫn còn lắm chuyện không cho cô ngồi điều hòa thêm một lúc.
Trên đường về phòng ngủ Giản Tang Du lẩm bà lẩm bẩm, cô cầm lấy quần áo ngủ và khăn tắm rồi vào phòng tắm.
Còn Cố Trầm thì ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách mở ti vi lên xem. Anh cúi người mở ngăn kéo ở bàn trà ra định lấy trà ra pha, thế nhưng kết quả thứ anh nhìn thấy không phải là bộ ấm chén mà là một đống đồ ăn vặt, nào là bánh quy, khoai tây chiên thậm chí còn có cả que cay nữa.
Cố Trầm hít một hơi thật sâu, anh đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, sau đó anh im lặng lôi hết đống đồ ăn vặt trong ngắn kéo ra. Lúc này anh mới nhìn thấy bộ ấm chén nằm ở tít trong góc. Bộ ấm chén bị đống đồ ăn kia dồn ép đến mức ngã trái ngã phải, lăn long lóc ở trong góc.
Cố Trầm nhìn bộ ấm chén của anh rồi lại nhìn một đống đồ ăn vặt như một đống rác trong mắt anh nằm ở trên bàn. Anh nhíu chặt mày lại, anh không dám chắc chắc những thứ này có phải là của Giản Tang Du hay không?
Giản Tang Du trong ấn tượng của Cố Trầm chính là cô không hề thích ăn những thứ đồ này. Lúc trước khi anh về nhà anh cũng chưa từng nhìn thấy những thứ này ở nhà cả.
Cố Trầm đi vào trong phòng bếp lấy gói trà từ trong tủ lạnh ả rồi tiện thể ném hết đống đồ ăn vặt kia vào trong thùng rác. Đợi đến khi anh đi từ phòng bếp ra thì những thứ anh chưa dám chắc chắn lại biến thành chắc chắn hết luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro