Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em

Có tính giác ng...

Thanh Phong Mạc Vãn

2024-09-09 09:47:58

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Em muốn ra ngoài à?” Cố Trầm dã để ý tới Giản Tang Du đã thay quần áo và trang điểm nhẹ từ lâu rồi, anh nói: “Em định đi đâu đấy?”

“Em đi tìm việc.” Giản Tang Du cố gắng hết sức để giọng điệu của mình nghe bình thường nhất có thể, sau đó cô cầm bộ bát đũa ngồi đối diện Cố Trầm.

“Rất có tính giác ngộ.” Cố Trầm khen Giản Tang Du một câu, sau đó anh cúi đầu xuống nhìn thời gian trên đồng hồ rồi anh đứng dậy nói: “Tôi về quân đội đây, có gì em cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Cố Trầm không hỏi Giản Tang Du định tìm việc gì, theo như suy nghĩ của anh thì Giản Tang Du tốt nghiệp chuyên ngành âm nhạc, chắc công việc mà cô muốn tìm sẽ có liên quan đến đàn piano nhỉ.

Giản Tang Du vừa nghe thấy Cố Trầm phải đi, cô vội vội vàng vang buông đôi đũa trong tay mình xuống, dường như vô thức giống với trước khi trùng sinh. Lf một cô vợ nhỏ đứng bên cạnh Cố Trầm chuẩn bị đồ đưa cho anh rồi tiễn anh ra khỏi nhà.

Thế nhưng sau khi Giản Tang Du đứng dậy thì cô lại nhìn thấy Cố Trầm cầm hết đồ đạc đang đi về phía cửa, lúc này cô mới nhận ra hành động này của cô đúng là ngốc nghếch. Cô nhìn về phía cửa thì thấy Cố Trầm đang cúi người xỏ giày, còn cô thì đang do dự mình có nên tới đó tiễn anh hay không? Đến khi Cố Trầm đi xong giày đứng thẳng dậy nhìn cô một cái, anh không nói gì mà đóng cửa đi luôn. Giản Tang Du một mình đứng cười hì hì, thật ra không tiễn anh cũng không sao cả, không phải sao, anh lại chẳng nói cô câu gì cả?

Cuộc thăm dò buổi sáng khiến cho Giản Tang Du quyết định sau này Cố Trầm ra ngoài thì cô nên làm gì và tiếp tục làm gì.

Giản Tang Du vỗ vỗ đầu của mình, cô là người muốn ly hôn với Cố Trầm cơ mà, sao cô phải tỏ ra thùy mị nết na trước mặt anh chứ? Nếu như anh không chịu nổi nữa thì có thể nhắc đến chuyện ly hôn mà.

Dù sao thì Cố Trầm không chịu được con người thật của Giản Tang Du cũng là chuyện sớm muộn thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi ăn cơm thu dọn bát đũa xong Giản Tang Du vui vẻ ra khỏi nhà, cô lái xe đến thẳng công ty của bạn tốt Mễ Na.

Mễ Na cũng được coi là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Giản Tang Du. Hồi cấp hai hai người bắt đầu ngồi chung bàn, mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp ba Mễ na ra nước ngoài học luật còn cô thì học âm nhạc thế nên hai người mới tách nhau ra mấy năm. Sau khi tốt nghiệp hai người đều về nước. Mễ Na trở thành luật sư thực tập trong công ty của mẹ cô ấy, còn Giản Tang Du thì lấy Cố Trầm.

Bởi vì hồi tiểu học Giản Tang Du học nhảy lớp thế nên cô tốt nghiệp đại học sớm chứ thật ra tuổi thật của cô còn nhỏ hơn Mễ Na gần hai tuổi lận cơ. Những một chút tuổi tác đó cũng không ảnh hưởng đến việc hai người trở thành bạn tốt nhiều năm của nhau.

Lúc Giản Tang Du đến công ty luật thì Mễ Na vừa mới họp xong, lúc cô ấy ra khỏi phòng họp thì nhìn thấy Giản Tang Du đang đứng ngoài cửa chờ mình. Cô ấy đi giày cao gót đi nhanh như một cơn gió bổ nhào về phía Giản Tang Du.

“Cơn gió nào đã đưa bà Cố đến trước mặt của mình vậy, sáng sớm lúc nhận được tin nhắn cậu sắp đến đây làm mình sợ hết hồn luôn ấy.” Mễ Na coi Giản Tang Du như cái gối ôm, cô ấy nói: “Cảm giác như lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau vậy, rõ ràng là chúng ta sống cùng một thành phố nhưng dường như thành phố này lại ngăn cách chúng ta ở hai nơi.”

“Cậu bận rộn như thế gặp được cậu chắc chỉ có ma thôi.” Giản Tang Du nhìn Mễ Na bằng ánh mắt khinh bỉ sau đó cô đẩy cô ấy ra rồi nói: “Cậu đừng ôm mình nữa, nóng chết đi được ấy, mình tìm cậu có chút việc.”

“Đi thôi, tới phòng làm việc của mình rồi nói.” Gấu ôm buông Giản Tang Du ra đổi thành vừa kéo tay Giản Tang Du vừa cười nhạo: “Mình nghe Khương Hưng nói hôm qua anh Cố Trầm về nhà hả? Có phải là cậu được anh Cố Trầm ôm đến vui vẻ nên hôm nay cậu mới chê mình ôm có đúng không?”

“Có bản lĩnh thì cậu nói câu này ngay trước mặt Cố Trầm đi, lấy con ma nhát gan là mình ra làm trò thì có bản lĩnh gì đâu.” Giản Tang Du giơ tay len vò vò mái tóc ngắn của Mễ Na: “Phải rồi, mình nhớ là cậu có một người chị gái đang là quản lý đúng không? Cậu có thể giới thiệu cho mình làm quen với chị ấy được không?”

“Mình sợ lắm, lá gan của mình còn nhỏ hơn cậu nữa đấy.” Đứng trước mặt Cố Trầm một người tính tình thẳng thắn như Mễ Na cũng không dám nói nhiều lời mà giống như đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng khi cô ấy nghe thấy Giản Tang Du muốn làm quen với chị họ mình thì ồ lên một tiếng: “Cậu muốn làm quen chị ấy làm gì? Cậu muốn debut làm nghệ sĩ đấy à?”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em

Số ký tự: 0