Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em
Đi về trước
Thanh Phong Mạc Vãn
2024-09-09 09:47:58
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Là như vậy sao? Chắc do mẹ nhớ nhầm.” Giọng nói của mẹ Giản không giấu được vẻ thất vọng.
Giản Gia Lãng liếc nhìn Giản Tang Du. Mặc dù biết cô ấy không nói sự thật nhưng Giản Gia Lãng cũng không vạch trần, cậu ấy nghĩ rằng nếu chị đã nói như vậy thì cũng có lý riêng của mình, đứa em trai này cũng không cần lắm miệng.
“Nhưng sao em lại nghe người trong giới nói quan hệ của chị và cô ấy không tồi? Hàng năm nếu không thể dự sinh nhật trực tiếp thì nhất định chị sẽ gọi điện thoại nhờ người tặng quà cho cô ấy?” Giản Gia Nguyệt bỗng nhiên mở miệng trực tiếp nghi vấn hỏi Giản Tang Du: “Chẳng lẽ người trong giới lại đồn thổi sai rồi sao?”
“Năm đó đúng là như thế, nhưng mà em cũng nói là năm đó mà, bao lâu nay chị không lên sân khấu rồi? Đã sớm phai nhạt quan hệ với mấy người trong giới rồi.” Kỹ năng diễn xuất của Giản Tang Du thực sự rất tốt, đến nỗi cô còn cảm thấy phải tin tưởng chính mình, huống chi Giản Gia Nguyệt chẳng biết gì cả.
Giản Tang Du trông có vẻ bối rối và bất lực khi nói: “Mẹ cũng biết rằng sau khi kết hôn, con gần như cắt đứt mọi giao tiếp xã hội. Hiện tại con chẳng còn mấy người bạn, chỉ thi thoảng tâm sự trò chuyện với mấy người cùng nhau lớn lên trong đại viện, nhưng một năm cũng chỉ gặp mặt một lần.”
“Cũng đúng, Cố gia nhiều quy củ, khẳng định không thích mấy người đồng lứa cả ngày chạy loạn ở ngoài.” Mẹ Giản cảm thấy những gì Giản Tang Du nói là hợp lý. Trước khi Giản Tang Du kết hôn trước Mẹ Giản và ba Giản đã nói với Giản Tang Du rằng trước và sau khi kết hôn không giống nhau, họ nói rằng những gì cô đã làm trước khi kết hôn có thể không thể thực hiện được sau khi kết hôn nữa.
Sau khi Giản Tang Du kết hôn cô đã chấm dứt một số quan hệ giao tiếp xã hội trước hôn nhân, về mặt này ba Giản và mẹ Giản rất vừa lòng, cảm thấy Giản Tang Du rất biết nghe lời.
“Mẹ ~” Giản Gia Nguyệt lôi kéo ống tay áo của mẹ Giản, giọng mũi có chút không vui.
Hai mẹ con họ rất ăn ý, căn bản không cần Giản Gia Nguyệt nói thêm cái gì mẹ Giản liền lập tức giả vờ đau lòng, quay đầu nói với Giản Tang Du: “Tang Du, chuyên mục gần đây của Gia Nguyệt có một kế hoạch, muốn mời bậc thầy dương cầm Tiểu Liễu tham gia, muốn thừa dịp Tiểu Liễu lão sư vừa đạt được giải thưởng quốc tế làm một cuộc phỏng vấn, con xem có thể giúp Gia Nguyệt nói với Tiểu Liễu lão sư một tiếng được không, để Tiểu Liễu lão sư dành chút thời gian tham gia chuyên mục của Gia Nguyệt?”
“Mẹ, con xin lỗi, con không có cách nào giúp em ấy mời được Tiểu Liễu lão sư, trên đời này có không biết bao nhiêu người muốn phỏng vấn cô ấy, nhưng mà cô ấy rất kín tiếng, chưa bao giờ tham gia tiết mục gì, cho nên, con không có mặt mũi nào đi cầu xin cô ấy.” Giản Tang Du cự tuyệt rất lưu loát, sau đó đứng lên.
Cô ăn không vô bữa cơm này nữa.
“Còn nữa, mẹ, con sẽ nhờ Mễ Na giúp con xử lí lại hợp đồng chính thức với số cổ phần, mẹ nói rất đúng, vốn dĩ đây chính là đồ của mẹ, mẹ muốn lấy lại con cũng không còn lời nào để nói.” Giản Tang Du nhấc chiếc túi trên ghế sô pha trong phòng khách lên và nói: “Con không có cảm giác thèm ăn, con về nhà trước.”
Sự không hài lòng của Giản Tang Du biểu đạt rất rõ ràng, mẹ Giản đã giật mình trước cảm xúc đột ngột của Giản Tang Du.
Trước đây Giản Tang Du vẫn luôn là một người an tĩnh ngoan ngoãn, ăn nói nhẹ nhàng và nhẹ nhàng, hiếm khi nói với ai bằng giọng điệu nặng nề như vậy.
Phản ứng đầu tiên của mẹ Giản chính là Giản Tang Du không vui, đứng lên muốn ngăn Giản Tang Du ra về.
Nhưng bà ấy mới vừa đứng lên thì cánh tay đã bị Giản Gia Nguyệt giữ chặt, mẹ Giản cúi đầu nhìn Giản Gia Nguyệt, những lời đó tức khắc nói không nên lời.
“Là như vậy sao? Chắc do mẹ nhớ nhầm.” Giọng nói của mẹ Giản không giấu được vẻ thất vọng.
Giản Gia Lãng liếc nhìn Giản Tang Du. Mặc dù biết cô ấy không nói sự thật nhưng Giản Gia Lãng cũng không vạch trần, cậu ấy nghĩ rằng nếu chị đã nói như vậy thì cũng có lý riêng của mình, đứa em trai này cũng không cần lắm miệng.
“Nhưng sao em lại nghe người trong giới nói quan hệ của chị và cô ấy không tồi? Hàng năm nếu không thể dự sinh nhật trực tiếp thì nhất định chị sẽ gọi điện thoại nhờ người tặng quà cho cô ấy?” Giản Gia Nguyệt bỗng nhiên mở miệng trực tiếp nghi vấn hỏi Giản Tang Du: “Chẳng lẽ người trong giới lại đồn thổi sai rồi sao?”
“Năm đó đúng là như thế, nhưng mà em cũng nói là năm đó mà, bao lâu nay chị không lên sân khấu rồi? Đã sớm phai nhạt quan hệ với mấy người trong giới rồi.” Kỹ năng diễn xuất của Giản Tang Du thực sự rất tốt, đến nỗi cô còn cảm thấy phải tin tưởng chính mình, huống chi Giản Gia Nguyệt chẳng biết gì cả.
Giản Tang Du trông có vẻ bối rối và bất lực khi nói: “Mẹ cũng biết rằng sau khi kết hôn, con gần như cắt đứt mọi giao tiếp xã hội. Hiện tại con chẳng còn mấy người bạn, chỉ thi thoảng tâm sự trò chuyện với mấy người cùng nhau lớn lên trong đại viện, nhưng một năm cũng chỉ gặp mặt một lần.”
“Cũng đúng, Cố gia nhiều quy củ, khẳng định không thích mấy người đồng lứa cả ngày chạy loạn ở ngoài.” Mẹ Giản cảm thấy những gì Giản Tang Du nói là hợp lý. Trước khi Giản Tang Du kết hôn trước Mẹ Giản và ba Giản đã nói với Giản Tang Du rằng trước và sau khi kết hôn không giống nhau, họ nói rằng những gì cô đã làm trước khi kết hôn có thể không thể thực hiện được sau khi kết hôn nữa.
Sau khi Giản Tang Du kết hôn cô đã chấm dứt một số quan hệ giao tiếp xã hội trước hôn nhân, về mặt này ba Giản và mẹ Giản rất vừa lòng, cảm thấy Giản Tang Du rất biết nghe lời.
“Mẹ ~” Giản Gia Nguyệt lôi kéo ống tay áo của mẹ Giản, giọng mũi có chút không vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mẹ con họ rất ăn ý, căn bản không cần Giản Gia Nguyệt nói thêm cái gì mẹ Giản liền lập tức giả vờ đau lòng, quay đầu nói với Giản Tang Du: “Tang Du, chuyên mục gần đây của Gia Nguyệt có một kế hoạch, muốn mời bậc thầy dương cầm Tiểu Liễu tham gia, muốn thừa dịp Tiểu Liễu lão sư vừa đạt được giải thưởng quốc tế làm một cuộc phỏng vấn, con xem có thể giúp Gia Nguyệt nói với Tiểu Liễu lão sư một tiếng được không, để Tiểu Liễu lão sư dành chút thời gian tham gia chuyên mục của Gia Nguyệt?”
“Mẹ, con xin lỗi, con không có cách nào giúp em ấy mời được Tiểu Liễu lão sư, trên đời này có không biết bao nhiêu người muốn phỏng vấn cô ấy, nhưng mà cô ấy rất kín tiếng, chưa bao giờ tham gia tiết mục gì, cho nên, con không có mặt mũi nào đi cầu xin cô ấy.” Giản Tang Du cự tuyệt rất lưu loát, sau đó đứng lên.
Cô ăn không vô bữa cơm này nữa.
“Còn nữa, mẹ, con sẽ nhờ Mễ Na giúp con xử lí lại hợp đồng chính thức với số cổ phần, mẹ nói rất đúng, vốn dĩ đây chính là đồ của mẹ, mẹ muốn lấy lại con cũng không còn lời nào để nói.” Giản Tang Du nhấc chiếc túi trên ghế sô pha trong phòng khách lên và nói: “Con không có cảm giác thèm ăn, con về nhà trước.”
Sự không hài lòng của Giản Tang Du biểu đạt rất rõ ràng, mẹ Giản đã giật mình trước cảm xúc đột ngột của Giản Tang Du.
Trước đây Giản Tang Du vẫn luôn là một người an tĩnh ngoan ngoãn, ăn nói nhẹ nhàng và nhẹ nhàng, hiếm khi nói với ai bằng giọng điệu nặng nề như vậy.
Phản ứng đầu tiên của mẹ Giản chính là Giản Tang Du không vui, đứng lên muốn ngăn Giản Tang Du ra về.
Nhưng bà ấy mới vừa đứng lên thì cánh tay đã bị Giản Gia Nguyệt giữ chặt, mẹ Giản cúi đầu nhìn Giản Gia Nguyệt, những lời đó tức khắc nói không nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro