Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em
Giản Tang Du, m...
Thanh Phong Mạc Vãn
2024-09-09 09:47:58
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tang Du, Giả Nguyệt không có gì cả. Từ nhỏ nó đã ở bên ngoài chịu khổ, trải qua quãng thời gian cực khổ không tưởng nổi. Mẹ muốn cho con bé thứ tốt nhất để bù đắp cho nó. Những cổ phần đó vốn không nên là của con.”
Cho dù cô từng nghe qua, đã bị tổn thương một lần rồi. Giản Tang Du vốn cho rằng cô có thể vượt qua mọi thứ, bền lòng vững dạ, nhưng từng câu từng chữ của mẹ vẫn như một con dao xoáy sâu vào ngực cô.
Bà ta nói những thứ đó vốn không nên là của cô.
Bà ta nói Giản Nguyệt không có gì cả.
Ngực cô đau nhói, nhẹ nhàng quay mặt lại. Tất cả những cảm xúc kia cô đều đã thu vào đáy mắt.
Cô chầm chậm mở miệng, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Con ký.”
Giản Tang Du cầm bút lên, ghi tên cô vào hợp đồng. Đây là món quà sinh nhật mẹ Giản tặng cô năm mười bốn tuổi.
Hồi đó, mẹ Giản nói: “Mẹ mong con luôn là một cô gái giàu có, sau này sống cuộc đời hạnh phúc. Con là con gái bảo bối của mẹ.”
Mà bây giờ, người mẹ chúc mừng cô rốt cuộc muốn lấy lại những thứ đã cho cô, hết sạch không còn gì.
Vốn cũng không phải của cô, vậy cô không trả lại được không?
“Mẹ, còn có phần ba cho chị, ông bà cho chị nữa.” Giản Gia Nguyệt ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc.
Giản Tang Du buông cây bút trong tay xuống bàn, lãnh đạm nhìn lên Giản Gia Nguyệt, cất giọng lạnh lùng: “Giản Gia Nguyệt, em ít đọc sách chị không trách em, nhưng em hẳn là biết câu một vừa hai phải.”
Một câu ít đọc sách như thể bàn tay tát vào mặt Giản Gia Nguyệt bôm bốp. Cô ta không tài nào nghe nổi những lời mỉa mai mình: “Giản Tang Du, tôi có nói sai sao? Mọi thứ của chị bây giờ vốn phải là của tôi! Tôi mới là con gái nhà họ Giản! Nếu không phải do chị thì người ở bên cạnh ba mẹ từ nhỏ phải là tôi, người ông bà thương cũng là tôi. Người ba với ông bà cho cổ phần cũng là tôi! Tôi còn muốn tặng chị hai chữ thoả mãn! Lúc lấy chồng ông bà đã cho chị nhiều của hồi môn như thế chị phải biết thỏa mãn. Cho chị thì chị còn phải trả lại đấy!”
Giản Gia Nguyệt dường như là gào thét đáp lại, trong mắt ngập tràn căm hận.
Giản Tang Du càng vinh quang thì cô ta càng đau khổ, ghen tị.
Ai cũng so sánh cô ta và Giản Tang Du, so sánh xong thì ai cũng dành cho Giản Tang Du vô số những lời khen ngợi đến tận trời. Còn cô ta thì sao? Nhiều nhất chỉ nhận được câu tiếc thay.
Tiếc rằng từ nhỏ cô không lớn lên ở nhà họ Giản, bỏ lỡ cơ hội giáo dục tốt nên trường thành thành một con vịt xấu xí ai cũng chướng mắt! Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếp đập cửa khiến cho ba người trong phòng giật mình.
“Ai đó?” Giản Gia Nguyệt cuống quýt hỏi. Cô ta sợ là ba Giản, càng sợ ông bà ở ngoại ô bất chợt đến.
“Cố Trầm.” Người ngoài cửa trả lời.
Giản Gia Nguyệt và mẹ Giản thật sự giật thót, không ngờ rằng người tới càng làm bọn họ e dè hơn cả ba Giản và ông bà.
“Mở cửa.” Cố Trầm không kiên nhẫn thúc giục: “Giản Tang Du, mở cửa ra.”
Giản Tang Du bị gọi tên lúc này mới đứng dậy ra mở cửa: “Có chuyện tìm em sao?”
Cố Trầm đứng ngoài cửa lia mắt đánh giá cô sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay đang giữ tay nắm cửa của cô: “Ra ngoài ăn gì đi. Tối mà không ăn gì em sẽ bị đau dạ dày.”
“A?” Ánh mắt đờ đẫn của cô dán vào bàn tay bị anh nắm. Anh lên đây để gọi cô xuống dưới ăn sao?
Từ bao giờ mà thủ trưởng Cố trở thành người chu đáo, biết quan tâm người khác thế này?
“Tang Du, Giả Nguyệt không có gì cả. Từ nhỏ nó đã ở bên ngoài chịu khổ, trải qua quãng thời gian cực khổ không tưởng nổi. Mẹ muốn cho con bé thứ tốt nhất để bù đắp cho nó. Những cổ phần đó vốn không nên là của con.”
Cho dù cô từng nghe qua, đã bị tổn thương một lần rồi. Giản Tang Du vốn cho rằng cô có thể vượt qua mọi thứ, bền lòng vững dạ, nhưng từng câu từng chữ của mẹ vẫn như một con dao xoáy sâu vào ngực cô.
Bà ta nói những thứ đó vốn không nên là của cô.
Bà ta nói Giản Nguyệt không có gì cả.
Ngực cô đau nhói, nhẹ nhàng quay mặt lại. Tất cả những cảm xúc kia cô đều đã thu vào đáy mắt.
Cô chầm chậm mở miệng, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Con ký.”
Giản Tang Du cầm bút lên, ghi tên cô vào hợp đồng. Đây là món quà sinh nhật mẹ Giản tặng cô năm mười bốn tuổi.
Hồi đó, mẹ Giản nói: “Mẹ mong con luôn là một cô gái giàu có, sau này sống cuộc đời hạnh phúc. Con là con gái bảo bối của mẹ.”
Mà bây giờ, người mẹ chúc mừng cô rốt cuộc muốn lấy lại những thứ đã cho cô, hết sạch không còn gì.
Vốn cũng không phải của cô, vậy cô không trả lại được không?
“Mẹ, còn có phần ba cho chị, ông bà cho chị nữa.” Giản Gia Nguyệt ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc.
Giản Tang Du buông cây bút trong tay xuống bàn, lãnh đạm nhìn lên Giản Gia Nguyệt, cất giọng lạnh lùng: “Giản Gia Nguyệt, em ít đọc sách chị không trách em, nhưng em hẳn là biết câu một vừa hai phải.”
Một câu ít đọc sách như thể bàn tay tát vào mặt Giản Gia Nguyệt bôm bốp. Cô ta không tài nào nghe nổi những lời mỉa mai mình: “Giản Tang Du, tôi có nói sai sao? Mọi thứ của chị bây giờ vốn phải là của tôi! Tôi mới là con gái nhà họ Giản! Nếu không phải do chị thì người ở bên cạnh ba mẹ từ nhỏ phải là tôi, người ông bà thương cũng là tôi. Người ba với ông bà cho cổ phần cũng là tôi! Tôi còn muốn tặng chị hai chữ thoả mãn! Lúc lấy chồng ông bà đã cho chị nhiều của hồi môn như thế chị phải biết thỏa mãn. Cho chị thì chị còn phải trả lại đấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Gia Nguyệt dường như là gào thét đáp lại, trong mắt ngập tràn căm hận.
Giản Tang Du càng vinh quang thì cô ta càng đau khổ, ghen tị.
Ai cũng so sánh cô ta và Giản Tang Du, so sánh xong thì ai cũng dành cho Giản Tang Du vô số những lời khen ngợi đến tận trời. Còn cô ta thì sao? Nhiều nhất chỉ nhận được câu tiếc thay.
Tiếc rằng từ nhỏ cô không lớn lên ở nhà họ Giản, bỏ lỡ cơ hội giáo dục tốt nên trường thành thành một con vịt xấu xí ai cũng chướng mắt! Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếp đập cửa khiến cho ba người trong phòng giật mình.
“Ai đó?” Giản Gia Nguyệt cuống quýt hỏi. Cô ta sợ là ba Giản, càng sợ ông bà ở ngoại ô bất chợt đến.
“Cố Trầm.” Người ngoài cửa trả lời.
Giản Gia Nguyệt và mẹ Giản thật sự giật thót, không ngờ rằng người tới càng làm bọn họ e dè hơn cả ba Giản và ông bà.
“Mở cửa.” Cố Trầm không kiên nhẫn thúc giục: “Giản Tang Du, mở cửa ra.”
Giản Tang Du bị gọi tên lúc này mới đứng dậy ra mở cửa: “Có chuyện tìm em sao?”
Cố Trầm đứng ngoài cửa lia mắt đánh giá cô sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay đang giữ tay nắm cửa của cô: “Ra ngoài ăn gì đi. Tối mà không ăn gì em sẽ bị đau dạ dày.”
“A?” Ánh mắt đờ đẫn của cô dán vào bàn tay bị anh nắm. Anh lên đây để gọi cô xuống dưới ăn sao?
Từ bao giờ mà thủ trưởng Cố trở thành người chu đáo, biết quan tâm người khác thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro