Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Đau Đớn Làm Tăn...
Đường Tào Lão Sư
2024-09-07 01:32:00
Hắn cáo biệt Nguyên Đào, trước khi đi Nguyên Đào còn đưa một quyển sách giới thiệu thường thức võ học cho hắn, bảo hắn tối về có thể lật xem một, hai.
Bạch Đông Lâm ra khỏi võ quán, vừa liếc mắt quả nhiên đã thấy có chiếc xe ngựa dừng ở cách đó không xa.
"Thập tam gia, đại phu nhân bảo tiểu nhân tới đón ngài đến Tử Vân Các dùng bữa tối."
Đón Bạch Đông Lâm lên xe ngựa xong, phu xe ngựa nhỏ giọng nói.
"Biết rồi, đi thôi!"
Tất cả những chuyện này đều ở trong dự liệu của hắn. Đừng thấy ngày thường đại phu nhân luôn ở trong Tử Vân Các mà lầm, trên toàn cả Bạch gia, hay là khắp Bạch Thành, có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng không thể gạt được nàng.
Trong tình huống đại tướng quân Bạch Lệ đang trấn thủ quân doanh phía Nam, đại phu nhân chính là trời của Bạch Thành!
Lại nói, dự tính ban đầu của Bạch gia cũng chỉ vì muốn tốt cho con cháu của mình mà thôi, không mong người trẻ tuổi vì chuyện trước mắt mà luyện võ hủy hoại thân thể.
Bạch Đông Lâm cũng không muốn nghe theo đại nương hắn, hắn là thân thể đặc biệt, là người có khả năng bất tử, tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng. Chỉ cần hắn luyện võ mà không làm tổn thương đến thân thể mình thì không sao.
Chỉ cần có thể trở nên cường đại hơn thì không ai có thể ngăn cản hắn, đây chính là niềm tin mà Bạch Đông Lâm hắn kiên định nhất!
Xe ngựa chạy cực nhanh, một lát sau đã đến Tử Vân Các.
Hắn đi thẳng vào, đại phu nhân Lý Dịch Thu đã ngồi trước bàn cơm rồi. Trên bàn cơm bày đầy thức ăn, đều là món hắn thích, một bàn đồ ăn trị giá trăm lượng bạc trắng.
"Hài nhi xin thỉnh an nương!”
"Lại đây ngồi đi, vi nương đã bảo nhà bếp làm cho con mấy món con thích ăn, coi như là chúc mừng con thông hiểu hết Thần văn."
Lý Dịch Thu kéo hắn đến ngồi bên cạnh, nở nụ cười rồi lại nói: "Nương thật sự không biết võ công có cái gì hay mà luyện, khiến nam nhi Bạch gia các người đều si mê như vậy!"
"Nương, luyện võ làm cho thân thể mạnh mẽ, tự mình cường đại rồi mới có thể làm chủ vận mệnh của mình!"
Lý Dịch Thu im lặng một lát, đôi mắt phức tạp.
"Tên tiểu tử thối nhà con, không ngờ lời con nói càng ngày càng giống nhị ca con rồi!"
"Mau ăn đi, thức ăn lạnh hết rồi kìa!”
Lý Dịch Thu gắp đầy một bát thức ăn cho hắn, thở dài thườn thượt:
"Phàm tục võ học luyện thể rồi lại luyện khí, trước khi được mười sáu tuổi thành niên thì xương cốt, gân mạch vẫn chưa phát triển hoàn toàn, không được luyện thể, hậu quả sẽ rất khủng khiếp.”
"Đây là tộc quy Bạch gia, nương cũng không thể vi phạm, Võ các Bạch gia cũng là do tộc lão giữ…"
Nói đến đây, Lý Dịch Thu ngừng lại. Nàng biết mình chỉ là không muốn Bạch Đông Lâm cũng giống như lão nhị vậy, bỏ mình mà đi. Mặc dù nàng có tư tâm, nhưng chung quy lại phàm tục võ học cũng không thể bỏ được một chữ ‘phàm’!
Dù có luyện được đến cảnh giới cao nhất thì đã làm sao? Cuối cùng cũng không ra gì!
Không phải tất cả mọi người đều giống như lão nhị của nàng, đều có thiên phú dị bẩm, cuối cùng thì phàm nhân cũng không thể với tới thế giới đó.
Ánh mắt Lý Dịch Thu nhìn vào hư không, hệt như thấy lại được sự bướng bỉnh của bản thân mình lúc được tiếp cận với thế giới kia hồi trẻ vậy.
Bạch Đông Lâm không hề chú ý tới biểu cảm của nàng, ăn vài miếng hết sạch thức ăn bên trong bát, nói với ánh mắt kiên định:
“Nương, yên tâm đi, trước khi nhị ca trở về ta cũng sẽ không làm bậy. Ta biết mình đang làm gì, người không cần phải khuyên ta nữa."
Lý Dịch Thu im lặng, có lẽ đây chính là nam nhân đấy! Kiêu ngạo, lại tự tin.
Cuối cùng cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, chỉ khi nào phá vỡ tường Nam, hắn mới hiểu được rằng, không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể phá bỏ sự khác biệt giữa tiên - phàm.
Họ vừa ăn vừa nói chuyện, mãi đến khi ăn xong bữa cơm này Bạch Đông Lâm mới thuyết phục được đại nương, để nàng chịu từ bỏ, đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện của hắn. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không được làm tổn thương tới thân thể chính mình. Tất nhiên là Bạch Đông Lâm đồng ý. Hắn bất tử bất diệt, đương nhiên không sợ luyện thể để lại nguy hiểm tiềm tàng.
Trở lại Thanh U Tiểu Trúc, hắn tới thư phòng châm ngọn đèn lên.
Tay phải Bạch Đông Lâm cầm ‘Võ Học Thường Thức’, tay trái cầm chủy thủ, vừa đọc sách vừa đâm vào bắp đùi của mình.
Hắn đâm hơn trăm lần mới ngừng lại, để sách xuống, nhảy lên một cái, dời bàn học một cái.
"Quả là như vậy, hành vi tự làm tổn thương của mình sẽ không phát động đặc tính kia."
Chẳng lẽ nó vẫn hoạt động theo định luật bảo toàn năng lượng à?
Chuyện này cũng nằm trong dự tính của hắn, nó cũng giống như một người nắm lấy tóc của mình thì không thể nhấc bản thân lên vậy.
"Tuy là cơ thể không hề mạnh lên, nhưng nó lại làm tăng khả năng chịu đau! Đây là lực ý chí mạnh lên à?"
Đau đớn có thể làm tăng lực ý chí, phát hiện này khiến hắn cực kỳ hưng phấn. Tất nhiên là thứ như lực ý chí là càng mạnh càng tốt!
Bạch Đông Lâm ra khỏi võ quán, vừa liếc mắt quả nhiên đã thấy có chiếc xe ngựa dừng ở cách đó không xa.
"Thập tam gia, đại phu nhân bảo tiểu nhân tới đón ngài đến Tử Vân Các dùng bữa tối."
Đón Bạch Đông Lâm lên xe ngựa xong, phu xe ngựa nhỏ giọng nói.
"Biết rồi, đi thôi!"
Tất cả những chuyện này đều ở trong dự liệu của hắn. Đừng thấy ngày thường đại phu nhân luôn ở trong Tử Vân Các mà lầm, trên toàn cả Bạch gia, hay là khắp Bạch Thành, có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng không thể gạt được nàng.
Trong tình huống đại tướng quân Bạch Lệ đang trấn thủ quân doanh phía Nam, đại phu nhân chính là trời của Bạch Thành!
Lại nói, dự tính ban đầu của Bạch gia cũng chỉ vì muốn tốt cho con cháu của mình mà thôi, không mong người trẻ tuổi vì chuyện trước mắt mà luyện võ hủy hoại thân thể.
Bạch Đông Lâm cũng không muốn nghe theo đại nương hắn, hắn là thân thể đặc biệt, là người có khả năng bất tử, tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng. Chỉ cần hắn luyện võ mà không làm tổn thương đến thân thể mình thì không sao.
Chỉ cần có thể trở nên cường đại hơn thì không ai có thể ngăn cản hắn, đây chính là niềm tin mà Bạch Đông Lâm hắn kiên định nhất!
Xe ngựa chạy cực nhanh, một lát sau đã đến Tử Vân Các.
Hắn đi thẳng vào, đại phu nhân Lý Dịch Thu đã ngồi trước bàn cơm rồi. Trên bàn cơm bày đầy thức ăn, đều là món hắn thích, một bàn đồ ăn trị giá trăm lượng bạc trắng.
"Hài nhi xin thỉnh an nương!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lại đây ngồi đi, vi nương đã bảo nhà bếp làm cho con mấy món con thích ăn, coi như là chúc mừng con thông hiểu hết Thần văn."
Lý Dịch Thu kéo hắn đến ngồi bên cạnh, nở nụ cười rồi lại nói: "Nương thật sự không biết võ công có cái gì hay mà luyện, khiến nam nhi Bạch gia các người đều si mê như vậy!"
"Nương, luyện võ làm cho thân thể mạnh mẽ, tự mình cường đại rồi mới có thể làm chủ vận mệnh của mình!"
Lý Dịch Thu im lặng một lát, đôi mắt phức tạp.
"Tên tiểu tử thối nhà con, không ngờ lời con nói càng ngày càng giống nhị ca con rồi!"
"Mau ăn đi, thức ăn lạnh hết rồi kìa!”
Lý Dịch Thu gắp đầy một bát thức ăn cho hắn, thở dài thườn thượt:
"Phàm tục võ học luyện thể rồi lại luyện khí, trước khi được mười sáu tuổi thành niên thì xương cốt, gân mạch vẫn chưa phát triển hoàn toàn, không được luyện thể, hậu quả sẽ rất khủng khiếp.”
"Đây là tộc quy Bạch gia, nương cũng không thể vi phạm, Võ các Bạch gia cũng là do tộc lão giữ…"
Nói đến đây, Lý Dịch Thu ngừng lại. Nàng biết mình chỉ là không muốn Bạch Đông Lâm cũng giống như lão nhị vậy, bỏ mình mà đi. Mặc dù nàng có tư tâm, nhưng chung quy lại phàm tục võ học cũng không thể bỏ được một chữ ‘phàm’!
Dù có luyện được đến cảnh giới cao nhất thì đã làm sao? Cuối cùng cũng không ra gì!
Không phải tất cả mọi người đều giống như lão nhị của nàng, đều có thiên phú dị bẩm, cuối cùng thì phàm nhân cũng không thể với tới thế giới đó.
Ánh mắt Lý Dịch Thu nhìn vào hư không, hệt như thấy lại được sự bướng bỉnh của bản thân mình lúc được tiếp cận với thế giới kia hồi trẻ vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Đông Lâm không hề chú ý tới biểu cảm của nàng, ăn vài miếng hết sạch thức ăn bên trong bát, nói với ánh mắt kiên định:
“Nương, yên tâm đi, trước khi nhị ca trở về ta cũng sẽ không làm bậy. Ta biết mình đang làm gì, người không cần phải khuyên ta nữa."
Lý Dịch Thu im lặng, có lẽ đây chính là nam nhân đấy! Kiêu ngạo, lại tự tin.
Cuối cùng cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, chỉ khi nào phá vỡ tường Nam, hắn mới hiểu được rằng, không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể phá bỏ sự khác biệt giữa tiên - phàm.
Họ vừa ăn vừa nói chuyện, mãi đến khi ăn xong bữa cơm này Bạch Đông Lâm mới thuyết phục được đại nương, để nàng chịu từ bỏ, đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện của hắn. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không được làm tổn thương tới thân thể chính mình. Tất nhiên là Bạch Đông Lâm đồng ý. Hắn bất tử bất diệt, đương nhiên không sợ luyện thể để lại nguy hiểm tiềm tàng.
Trở lại Thanh U Tiểu Trúc, hắn tới thư phòng châm ngọn đèn lên.
Tay phải Bạch Đông Lâm cầm ‘Võ Học Thường Thức’, tay trái cầm chủy thủ, vừa đọc sách vừa đâm vào bắp đùi của mình.
Hắn đâm hơn trăm lần mới ngừng lại, để sách xuống, nhảy lên một cái, dời bàn học một cái.
"Quả là như vậy, hành vi tự làm tổn thương của mình sẽ không phát động đặc tính kia."
Chẳng lẽ nó vẫn hoạt động theo định luật bảo toàn năng lượng à?
Chuyện này cũng nằm trong dự tính của hắn, nó cũng giống như một người nắm lấy tóc của mình thì không thể nhấc bản thân lên vậy.
"Tuy là cơ thể không hề mạnh lên, nhưng nó lại làm tăng khả năng chịu đau! Đây là lực ý chí mạnh lên à?"
Đau đớn có thể làm tăng lực ý chí, phát hiện này khiến hắn cực kỳ hưng phấn. Tất nhiên là thứ như lực ý chí là càng mạnh càng tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro