Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Khảo Hạch Trước...
Đường Tào Lão Sư
2024-09-07 01:32:00
Kiếp trước hắn chỉ là một kẻ làm công tầm thường, cầm số lương ít ỏi, bán sống bán chết, bị cuộc sống hành hạ đến chết đi sống lại, đến cả tranh luận với cấp trên cũng không dám!
Dựa vào đâu mà sau khi xuyên qua thì chắc chắn hắn sẽ công thành danh toại?
Những dị giới này động tí thôi đã lớn hơn Lam Tinh gấp trăm, nghìn lần, thời gian phát triển văn minh dài tới mấy triệu, mấy chục triệu năm!
Không có bàn tay vàng, chỉ bằng một tên người Lam Tinh bình thường mà muốn giẫm thế giới này dưới lòng bàn chân?
Nó có hợp logic sao?
Bạch Đông Lâm không có bao nhiêu ưu điểm, nhưng tự mình hiểu mình vẫn phải có.
Trước khi năng lực thức tỉnh, hắn chẳng có bao nhiêu kỳ vọng về tương lai, dù là được sự giúp đỡ của nhị ca. Hắn dùng câu cửa miệng là 'phàm nhân chuyển thế cục' cùng lắm cũng là tự giễu mà thôi.
Nhưng hiện tại đã không còn như vậy nữa!
Không chỉ riêng thế giới này.
Việc trải qua Không Gian Tăm Tối đã khiến cho hắn biết, rằng thế giới này cũng không phải là duy nhất.
Bạch Đông Lâm về lại phòng, dọn dẹp sạch sẽ vết máu, mở cửa sổ ra khiến mùi máu tanh bay đi.
Hắn nằm lên trên giường, xoay đầu ngủ.
Ngày hôm sau, trời vừa mới tinh mơ, tại Thanh U Tiểu Trúc, Bạch Đông Lâm đã dậy từ rất sớm rồi!
Hắn sửa soạn chỉnh tề, dùng cành liễu trét cao Phục Linh thêm muối thô tạo thành kem đánh răng, rửa mặt đơn giản một chút.
Hắn mang số ngân phiếu mình đã tích lũy mấy năm nay ra, một xấp thật dày, phải chừng mấy nghìn lượng!
Đây đều là tiền mừng tuổi hằng năm, tiền tiêu vặt mỗi tháng, còn cả tiền các trưởng bổi thưởng cho. Tuổi hắn còn nhỏ, hắn vẫn chưa bắt đầu ăn chơi đàng điếm, ngày nào cũng ‘làm tổ’ tại Bạch gia, vậy là số bạc nãy cũng được giữ lại.
Đây là tất cả gia sản của hắn!
Nhưng miễn là hôm nay hắn có thể làm được chuyện mình muốn, thì muốn dùng số tiền này cứ dùng. Hắn chẳng có hứng thú gì với mấy thứ vàng bạc này, chẳng qua nó là công cụ rất tiện dụng mà thôi.
Con em phú gia thì tùy hứng vậy đấy!
Hắn đóng cửa viện, cũng không làm ký hiệu nữa. Bây giờ không có gì ở thế giới phàm tục này uy hiếp được hắn nữa, chút tự tin vậy vẫn phải có.
Hắn đi ăn sáng trước. Trước đây đều là nha hoàn đưa tới Thanh U Tiểu Trúc, bây giờ hắn đuổi người đi rồi cũng chỉ có thể đích thân qua ăn.
Con cháu Bạch gia rất nhiều, cũng đều là người tập võ, lượng cơm ăn lớn. Vậy nên từ sáng sớm đến tối mịt nơi dùng bữa này cung cấp số lượng không hạn định, lúc nào đến cũng có thể ăn thức ăn nóng hổi.
May mà gia tài Bạch gia hùng hậu, một nửa Vân Châu đều họ Bạch, chút chi tiêu đó cũng chẳng thấm vào đâu.
Ăn xong, hắn tìm một chiếc xe ngựa ở cửa, đi thẳng tới trường tư thục.
Hắn đã quyết định sẽ bắt đầu tập võ, tất nhiên không thể tốn thời gian vào việc tập viết.
Văn tự ở thế giới này cũng là dạng phương khối tự giống như kiếp trước, rõ ràng cũng là văn tự tượng hình biến đổi mà thành.
Chưa kể nó còn giống kiểu chữ Tiểu Triện ở kiếp trước đến bảy, tám phần!
Hắn cũng không cảm thấy chuyện nào kỳ quái, dù sao văn tự tượng hình cũng là ký hiệu trừu tượng của thiên nhiên vạn vật.
Các địa phương khác của hai thế giới có thể khác biệt khổng lồ, nhưng mấy thứ vạn vật tự nhiên như thiên, địa, nhật, nguyệt, tinh thần, hay phong, thủy, hỏa, lôi, vũ, điện, thì vẫn giống nhau.
Vậy nên văn tự của hai thế giới này giống nhau đến mấy phần cũng là hợp tình hợp lý.
Chuyên ngành kiếp trước hắn học là môn Khảo cổ ít người học, có nghiên cứu rất sâu về chữ Tiểu Triện.
Chưa kể kiếp này hắn đã học tại trường tư thục bốn, năm năm rồi, sau khi đối chiếu hai bên thì hắn đã hoàn toàn nắm vững văn tự của thế giới này.
Đến trường tư thục rồi, Bạch Đông Lâm đi thẳng đến tiểu viện của tiên sinh dạy học, lúc này tiên sinh đã đang luyện tập thư pháp rồi.
"Tiên sinh, học trò Đông Lâm có việc cầu kiến!"
Bạch Đông Lâm gõ cửa, cung kính đứng trước cửa.
Có người nói vị tiên sinh này cũng là hàn môn quý tử, đậu Tiến sĩ, còn làm quan mấy năm.
Tiếc thay người này có khuyết điểm hám tiền, nhận hối lộ, bị bãi chức quan.
Nhưng nhờ có quan hệ với lão sư Lễ bộ Thượng thư, hắn ta mới được vào Bạch gia này, làm một cái chức dạy học nhàn tản.
Mặc dù Bạch Đông Lâm không ưa hắn ta, nhưng thế giới này cũng chú trọng tôn sư trọng đạo, ngoài mặt vẫn phải làm một bộ dạng kính cẩn.
"Thập tam thiếu gia đến tìm lão phu sớm thế này là vì chuyện gì?"
Ngô Thanh Liên đón Bạch Đông Lâm vào cực kỳ khách sáo. Dù là có quan hệ thầy trò, nhưng hắn ta cũng không dám lên mặt.
Người ta là chủ tử Bạch gia, hắn ta cùng lắm cũng chỉ là một kẻ làm công.
Hai người ngồi xuống phòng khách, Bạch Đông Lâm đi thẳng vào vấn đề.
"Tiên sinh, học trò đã thuần thục Thần văn, muốn tiến hành khảo hạch tốt nghiệp trước hạn!"
Người của thế giới này gọi chữ viết này là ‘Thần văn’, nghe nói là văn tự do thần tiên trên trời sáng tạo, sau đó truyền thụ cho phàm nhân.
Dựa vào đâu mà sau khi xuyên qua thì chắc chắn hắn sẽ công thành danh toại?
Những dị giới này động tí thôi đã lớn hơn Lam Tinh gấp trăm, nghìn lần, thời gian phát triển văn minh dài tới mấy triệu, mấy chục triệu năm!
Không có bàn tay vàng, chỉ bằng một tên người Lam Tinh bình thường mà muốn giẫm thế giới này dưới lòng bàn chân?
Nó có hợp logic sao?
Bạch Đông Lâm không có bao nhiêu ưu điểm, nhưng tự mình hiểu mình vẫn phải có.
Trước khi năng lực thức tỉnh, hắn chẳng có bao nhiêu kỳ vọng về tương lai, dù là được sự giúp đỡ của nhị ca. Hắn dùng câu cửa miệng là 'phàm nhân chuyển thế cục' cùng lắm cũng là tự giễu mà thôi.
Nhưng hiện tại đã không còn như vậy nữa!
Không chỉ riêng thế giới này.
Việc trải qua Không Gian Tăm Tối đã khiến cho hắn biết, rằng thế giới này cũng không phải là duy nhất.
Bạch Đông Lâm về lại phòng, dọn dẹp sạch sẽ vết máu, mở cửa sổ ra khiến mùi máu tanh bay đi.
Hắn nằm lên trên giường, xoay đầu ngủ.
Ngày hôm sau, trời vừa mới tinh mơ, tại Thanh U Tiểu Trúc, Bạch Đông Lâm đã dậy từ rất sớm rồi!
Hắn sửa soạn chỉnh tề, dùng cành liễu trét cao Phục Linh thêm muối thô tạo thành kem đánh răng, rửa mặt đơn giản một chút.
Hắn mang số ngân phiếu mình đã tích lũy mấy năm nay ra, một xấp thật dày, phải chừng mấy nghìn lượng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây đều là tiền mừng tuổi hằng năm, tiền tiêu vặt mỗi tháng, còn cả tiền các trưởng bổi thưởng cho. Tuổi hắn còn nhỏ, hắn vẫn chưa bắt đầu ăn chơi đàng điếm, ngày nào cũng ‘làm tổ’ tại Bạch gia, vậy là số bạc nãy cũng được giữ lại.
Đây là tất cả gia sản của hắn!
Nhưng miễn là hôm nay hắn có thể làm được chuyện mình muốn, thì muốn dùng số tiền này cứ dùng. Hắn chẳng có hứng thú gì với mấy thứ vàng bạc này, chẳng qua nó là công cụ rất tiện dụng mà thôi.
Con em phú gia thì tùy hứng vậy đấy!
Hắn đóng cửa viện, cũng không làm ký hiệu nữa. Bây giờ không có gì ở thế giới phàm tục này uy hiếp được hắn nữa, chút tự tin vậy vẫn phải có.
Hắn đi ăn sáng trước. Trước đây đều là nha hoàn đưa tới Thanh U Tiểu Trúc, bây giờ hắn đuổi người đi rồi cũng chỉ có thể đích thân qua ăn.
Con cháu Bạch gia rất nhiều, cũng đều là người tập võ, lượng cơm ăn lớn. Vậy nên từ sáng sớm đến tối mịt nơi dùng bữa này cung cấp số lượng không hạn định, lúc nào đến cũng có thể ăn thức ăn nóng hổi.
May mà gia tài Bạch gia hùng hậu, một nửa Vân Châu đều họ Bạch, chút chi tiêu đó cũng chẳng thấm vào đâu.
Ăn xong, hắn tìm một chiếc xe ngựa ở cửa, đi thẳng tới trường tư thục.
Hắn đã quyết định sẽ bắt đầu tập võ, tất nhiên không thể tốn thời gian vào việc tập viết.
Văn tự ở thế giới này cũng là dạng phương khối tự giống như kiếp trước, rõ ràng cũng là văn tự tượng hình biến đổi mà thành.
Chưa kể nó còn giống kiểu chữ Tiểu Triện ở kiếp trước đến bảy, tám phần!
Hắn cũng không cảm thấy chuyện nào kỳ quái, dù sao văn tự tượng hình cũng là ký hiệu trừu tượng của thiên nhiên vạn vật.
Các địa phương khác của hai thế giới có thể khác biệt khổng lồ, nhưng mấy thứ vạn vật tự nhiên như thiên, địa, nhật, nguyệt, tinh thần, hay phong, thủy, hỏa, lôi, vũ, điện, thì vẫn giống nhau.
Vậy nên văn tự của hai thế giới này giống nhau đến mấy phần cũng là hợp tình hợp lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyên ngành kiếp trước hắn học là môn Khảo cổ ít người học, có nghiên cứu rất sâu về chữ Tiểu Triện.
Chưa kể kiếp này hắn đã học tại trường tư thục bốn, năm năm rồi, sau khi đối chiếu hai bên thì hắn đã hoàn toàn nắm vững văn tự của thế giới này.
Đến trường tư thục rồi, Bạch Đông Lâm đi thẳng đến tiểu viện của tiên sinh dạy học, lúc này tiên sinh đã đang luyện tập thư pháp rồi.
"Tiên sinh, học trò Đông Lâm có việc cầu kiến!"
Bạch Đông Lâm gõ cửa, cung kính đứng trước cửa.
Có người nói vị tiên sinh này cũng là hàn môn quý tử, đậu Tiến sĩ, còn làm quan mấy năm.
Tiếc thay người này có khuyết điểm hám tiền, nhận hối lộ, bị bãi chức quan.
Nhưng nhờ có quan hệ với lão sư Lễ bộ Thượng thư, hắn ta mới được vào Bạch gia này, làm một cái chức dạy học nhàn tản.
Mặc dù Bạch Đông Lâm không ưa hắn ta, nhưng thế giới này cũng chú trọng tôn sư trọng đạo, ngoài mặt vẫn phải làm một bộ dạng kính cẩn.
"Thập tam thiếu gia đến tìm lão phu sớm thế này là vì chuyện gì?"
Ngô Thanh Liên đón Bạch Đông Lâm vào cực kỳ khách sáo. Dù là có quan hệ thầy trò, nhưng hắn ta cũng không dám lên mặt.
Người ta là chủ tử Bạch gia, hắn ta cùng lắm cũng chỉ là một kẻ làm công.
Hai người ngồi xuống phòng khách, Bạch Đông Lâm đi thẳng vào vấn đề.
"Tiên sinh, học trò đã thuần thục Thần văn, muốn tiến hành khảo hạch tốt nghiệp trước hạn!"
Người của thế giới này gọi chữ viết này là ‘Thần văn’, nghe nói là văn tự do thần tiên trên trời sáng tạo, sau đó truyền thụ cho phàm nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro