Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Tạm Biệt Nhị Ca
Đường Tào Lão Sư
2024-09-07 01:32:00
Hắn lắc lắc đầu, chắc là ảo giác thôi. Đại tỷ là Chân Linh màu Đỏ, không có tư chất tu luyện.
"Đại tỷ đúng là càng ngày càng trẻ đẹp. Gần đây tiểu đệ bắt đầu luyện võ, ăn tương đối nhiều cho nên mới lớn nhanh như vậy!"
Bạch Nguyên Trinh che miệng cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt tiểu đệ:
"Tiểu quỷ, tuổi còn nhỏ thế mà đã học được thói miệng lưỡi trơn tru!"
Bạch Đông Lâm bị nhéo đến mức xấu hổ. Năm trước hắn đã mười hai tuổi, chiều cao cũng kha khá mà sao mọi người ai cũng coi hắn là trẻ con vậy trời?
Không phải đại tỷ đang học theo nương nàng ta đấy chứ! Nhưng đúng là từ nhỏ quan hệ giữa bọn họ đã rất tốt nên không tiện nói gì.
Hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm, tán gẫu huyên thuyên một lúc. Thỉnh thoảng Bạch Đông Lâm lại nói vài câu nói đùa ở kiếp trước, chọc cho đại tỷ vui vẻ không thôi.
Sau lần này, không biết có còn được gặp lại hay cả đời cũng không có ngày gặp lại, cho nên có thể nói thêm được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu đi, Bạch Đông Lâm thầm nghĩ như vậy.
Con đường tầm Đạo quá xa xôi, quá gian nan, chỉ có thể nhanh chóng lên đường.
Mãi cho đến tận chạng vạng tối màn luận võ mới kết thúc
Mọi người cùng nhau đến đại sảnh dự tiệc. Bên trong đã bày hơn trăm bàn tiệc đầy món ngon vật lạ.
Đủ để thấy Bạch gia phồn thịnh đến mức nào.
Cả nhà Bạch Đông Lâm ngồi một chung một bàn, so với năm trước thì có thêm một người là Liễu Nhất Nhất.
Trước khi khai tiệc, Bạch Lệ tổng kết năm cũ, sau đó lại cổ vũ hậu bối tiếp tục cố gắng… nói một hồi làm Bạch Đông Lâm có cảm giác như đang tham gia cuộc họp thường niên của công ty.
Trong những lời vui tiếng cười, ăn uống linh đình Bạch Đông Lâm cảm thấy tinh thần của mình có chút hoảng hốt.
Đây là năm mới đầu tiên mà hắn đón ở thế giới này.
Không có điện thoại, không có máy tính, không có chương trình cuối năm. Trên Lam Tinh hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, thế giới này lại có huynh đệ tỷ muội người nhà, hẳn không nên hoài niệm về những cực khổ và cô đơn kiếp trước mới đúng, nhưng bây giờ lại thấy sống mũi có hơi cay cay.
Một thân một mình nơi đất khách quê người, cứ lễ lộc là lại nhớ người thân.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là một kẻ từ nơi khác xuyên đến mà thôi.
"Bùm bùm bùm!"
Lúc này, bầu trời đêm Bạch Thành nở rộ những chùm pháo hoa rực rỡ đủ sắc màu, khiến cho mùi vị ngày tết càng thêm nồng đậm.
Bạch Đông Lâm ngẩng đầu nhìn lên không trung rực rỡ, đôi mắt mơ màng.
“Lam Tinh, ta sẽ mãi mãi nhớ đến ngươi!”
Ba ngày sau.
Náo nhiệt qua đi, chung quy mọi việc sau khi kết thúc sẽ càng quạnh quẽ hơn. Thế giới của người trưởng thành không phải chia ly thì là tái hợp
Hôm qua Bạch Đông Lâm tiễn biệt đại tỷ, hôm nay lại tiễn nhị ca rời đi.
Hai huynh đệ sánh bước bên nhau, để lại một chuỗi dấu chân trên nền tuyết. Liễu Nhất Nhất đi lùi lại phía sau, không quấy rầy hai huynh đệ nói chuyện.
“Tiểu đệ, tiên phàm khác biệt. Một ngày nào đó phụ mẫu và đại tỷ sẽ già đi nhưng chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phải đi tiếp.”
“Trước giờ con đường cầu đạo đều rất cô độc”.
Bạch Kiếm Ca dừng bước nhìn thẳng vào mắt Bạch Đông Lâm, nói:
“Hi vọng đệ có thể thành công. Lần sau gặp mặt, chúng ta không chỉ là huynh đệ mà còn là đạo hữu!”
Bạch Đông Lâm kiên định gật đầu, không lên tiếng, cả quá trình đều im lặng.
Liễu Nhất Nhất theo sau, nàng ta thản nhiên cười với Bạch Đông Lâm:
“Bạch đệ đệ, cảm tạ sự tiếp đãi nồng hậu mấy ngày này, chúng ta có duyên gặp lại!”
“Tạm biệt!”
“Bảo trọng!”
Mãi cho đến khi hai luồng kiếm quang biến mất cuối chân trời, Bạch Đông Lâm mới quay về, bước chân trên tuyết càng kiên định hơn.
Vừa mới về đến Bạch phủ đã có hạ nhân đến thông báo là phụ thân muốn gặp hắn.
Theo Bạch Đông Lâm đoán thì có lẽ là liên quan đến việc đi vào Võ Các. Tuy trong đó chỉ có một số võ công phàm tục nhưng đi xem thử cũng tốt, ít nhất thì cũng tốt hơn mấy chiêu võ mèo cào của hắn lúc này.
Không thể luyện công pháp Khí Tu, bên Thể Tu lại không có nên hắn chỉ đành luyện chút võ học của phàm nhân, miễn cưỡng duy trì nhịp điệu sinh hoạt này.
Bạch Đông lâm đi tới bên ngoài thư phòng của phụ thân thì ngừng lại, đưa tay gõ cửa rồi cung kính nói:
“Phụ thân, Đông Lâm cầu kiến.”
Vừa dứt lời thì giọng nói hùng hậu của Bạch Lệ đã từ trong thư phòng truyền ra:
“Tiểu Thập Tam, vào đi.”
Bạch Đông Lâm đẩy cửa bước vào thì thấy Bạch Lệ đang viết thư pháp nên đành đứng ở bên cạnh, đợi hắn viết xong.
Đúng là Bạch Đông Lâm không có nhiều tình cảm với vị phụ thân từ trên trời rơi xuống này. Một năm hai người chẳng gặp nhau được mấy lần, nói chuyện cũng không quá năm câu.
Bây giờ Bạch Đông Lâm đã thức tỉnh ký ức kiếp trước nên lại càng cảm nhận được sự xa cách giữa hai người, hoàn toàn khác với cảm giác mà đại nương mang đến cho hắn.
"Đại tỷ đúng là càng ngày càng trẻ đẹp. Gần đây tiểu đệ bắt đầu luyện võ, ăn tương đối nhiều cho nên mới lớn nhanh như vậy!"
Bạch Nguyên Trinh che miệng cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt tiểu đệ:
"Tiểu quỷ, tuổi còn nhỏ thế mà đã học được thói miệng lưỡi trơn tru!"
Bạch Đông Lâm bị nhéo đến mức xấu hổ. Năm trước hắn đã mười hai tuổi, chiều cao cũng kha khá mà sao mọi người ai cũng coi hắn là trẻ con vậy trời?
Không phải đại tỷ đang học theo nương nàng ta đấy chứ! Nhưng đúng là từ nhỏ quan hệ giữa bọn họ đã rất tốt nên không tiện nói gì.
Hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm, tán gẫu huyên thuyên một lúc. Thỉnh thoảng Bạch Đông Lâm lại nói vài câu nói đùa ở kiếp trước, chọc cho đại tỷ vui vẻ không thôi.
Sau lần này, không biết có còn được gặp lại hay cả đời cũng không có ngày gặp lại, cho nên có thể nói thêm được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu đi, Bạch Đông Lâm thầm nghĩ như vậy.
Con đường tầm Đạo quá xa xôi, quá gian nan, chỉ có thể nhanh chóng lên đường.
Mãi cho đến tận chạng vạng tối màn luận võ mới kết thúc
Mọi người cùng nhau đến đại sảnh dự tiệc. Bên trong đã bày hơn trăm bàn tiệc đầy món ngon vật lạ.
Đủ để thấy Bạch gia phồn thịnh đến mức nào.
Cả nhà Bạch Đông Lâm ngồi một chung một bàn, so với năm trước thì có thêm một người là Liễu Nhất Nhất.
Trước khi khai tiệc, Bạch Lệ tổng kết năm cũ, sau đó lại cổ vũ hậu bối tiếp tục cố gắng… nói một hồi làm Bạch Đông Lâm có cảm giác như đang tham gia cuộc họp thường niên của công ty.
Trong những lời vui tiếng cười, ăn uống linh đình Bạch Đông Lâm cảm thấy tinh thần của mình có chút hoảng hốt.
Đây là năm mới đầu tiên mà hắn đón ở thế giới này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có điện thoại, không có máy tính, không có chương trình cuối năm. Trên Lam Tinh hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, thế giới này lại có huynh đệ tỷ muội người nhà, hẳn không nên hoài niệm về những cực khổ và cô đơn kiếp trước mới đúng, nhưng bây giờ lại thấy sống mũi có hơi cay cay.
Một thân một mình nơi đất khách quê người, cứ lễ lộc là lại nhớ người thân.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là một kẻ từ nơi khác xuyên đến mà thôi.
"Bùm bùm bùm!"
Lúc này, bầu trời đêm Bạch Thành nở rộ những chùm pháo hoa rực rỡ đủ sắc màu, khiến cho mùi vị ngày tết càng thêm nồng đậm.
Bạch Đông Lâm ngẩng đầu nhìn lên không trung rực rỡ, đôi mắt mơ màng.
“Lam Tinh, ta sẽ mãi mãi nhớ đến ngươi!”
Ba ngày sau.
Náo nhiệt qua đi, chung quy mọi việc sau khi kết thúc sẽ càng quạnh quẽ hơn. Thế giới của người trưởng thành không phải chia ly thì là tái hợp
Hôm qua Bạch Đông Lâm tiễn biệt đại tỷ, hôm nay lại tiễn nhị ca rời đi.
Hai huynh đệ sánh bước bên nhau, để lại một chuỗi dấu chân trên nền tuyết. Liễu Nhất Nhất đi lùi lại phía sau, không quấy rầy hai huynh đệ nói chuyện.
“Tiểu đệ, tiên phàm khác biệt. Một ngày nào đó phụ mẫu và đại tỷ sẽ già đi nhưng chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phải đi tiếp.”
“Trước giờ con đường cầu đạo đều rất cô độc”.
Bạch Kiếm Ca dừng bước nhìn thẳng vào mắt Bạch Đông Lâm, nói:
“Hi vọng đệ có thể thành công. Lần sau gặp mặt, chúng ta không chỉ là huynh đệ mà còn là đạo hữu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Đông Lâm kiên định gật đầu, không lên tiếng, cả quá trình đều im lặng.
Liễu Nhất Nhất theo sau, nàng ta thản nhiên cười với Bạch Đông Lâm:
“Bạch đệ đệ, cảm tạ sự tiếp đãi nồng hậu mấy ngày này, chúng ta có duyên gặp lại!”
“Tạm biệt!”
“Bảo trọng!”
Mãi cho đến khi hai luồng kiếm quang biến mất cuối chân trời, Bạch Đông Lâm mới quay về, bước chân trên tuyết càng kiên định hơn.
Vừa mới về đến Bạch phủ đã có hạ nhân đến thông báo là phụ thân muốn gặp hắn.
Theo Bạch Đông Lâm đoán thì có lẽ là liên quan đến việc đi vào Võ Các. Tuy trong đó chỉ có một số võ công phàm tục nhưng đi xem thử cũng tốt, ít nhất thì cũng tốt hơn mấy chiêu võ mèo cào của hắn lúc này.
Không thể luyện công pháp Khí Tu, bên Thể Tu lại không có nên hắn chỉ đành luyện chút võ học của phàm nhân, miễn cưỡng duy trì nhịp điệu sinh hoạt này.
Bạch Đông lâm đi tới bên ngoài thư phòng của phụ thân thì ngừng lại, đưa tay gõ cửa rồi cung kính nói:
“Phụ thân, Đông Lâm cầu kiến.”
Vừa dứt lời thì giọng nói hùng hậu của Bạch Lệ đã từ trong thư phòng truyền ra:
“Tiểu Thập Tam, vào đi.”
Bạch Đông Lâm đẩy cửa bước vào thì thấy Bạch Lệ đang viết thư pháp nên đành đứng ở bên cạnh, đợi hắn viết xong.
Đúng là Bạch Đông Lâm không có nhiều tình cảm với vị phụ thân từ trên trời rơi xuống này. Một năm hai người chẳng gặp nhau được mấy lần, nói chuyện cũng không quá năm câu.
Bây giờ Bạch Đông Lâm đã thức tỉnh ký ức kiếp trước nên lại càng cảm nhận được sự xa cách giữa hai người, hoàn toàn khác với cảm giác mà đại nương mang đến cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro