Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Thu Nạp Kiến Th...
Đường Tào Lão Sư
2024-09-07 01:32:00
Có điều đây chỉ là thế giới phàm tục, thế giới tu sĩ như thế nào thì phải chờ sau này hắn tự tìm tòi mới biết được.
Đám lão đầu của viện dưỡng lão Võ các vẫn như cũ, Bạch Đông Lâm chào hỏi rồi tự đi thẳng tới tầng thứ nhất.
Tùy tiện cầm một quyển sách lên bắt đầu đọc, không quan trọng là loại hình gì, là kiến thức gì. Trong mắt Bạch Đông Lâm thì đây cũng là một dạng đầu tư.
Loại đầu tư này đối với con đường tu hành sau này có lợi ích rất lớn!
Cây Đại Đạo muốn trưởng thành cũng cần chất dinh dưỡng, tri thức chính là chất dinh dưỡng tuyệt với nhất.
Sở dĩ Bạch Đông Lâm làm ra quyết định này cũng là do thân thể của chính hắn. Nếu như đổi thành kiếp trước, cho dù có chí khí này thì cũng có thể nhớ kĩ bao nhiêu kiến thức? Có thể xem được bao nhiêu cuốn sách? Lại cần phải tốn bao nhiêu thời gian?
Còn chưa bắt đầu thì đã cầm chắc thất bại vì kiếp trước não của hắn không đủ điều kiện!
Nhưng là bây giờ thì khác rồi. Linh hồn, tố chất thân thể, đầu óc, trí nhớ, sức quan sát, năng lực phân tích, năng lực tư duy logic vân vân và mây mây của hắn đã mạnh hơn kiếp trước không biết bao nhiêu lần!
Không dám nói tới mức đã gặp qua thì không quên được nhưng nhìn hai ba lần là có thể nhớ kỹ. Nếu như không phải kiến thức phức tạp cao thâm thì có thể vừa ghi nhớ vừa hiểu được luôn!
Cho dù nhất thời không hiểu được cũng có thể nhớ kỹ trước, để sau này có lúc cần hoặc là muốn tìm hiểu thì có thể lập tức bật lên trong đầu.
Cơ thể con người là thứ vô cùng thần bí huyền ảo, đại não càng là thứ quan trọng nhất!
Ở kiếp trước đại não được gọi là vùng cấm của Thượng Đế đấy!
Ở kiếp này đại não lại là linh đài của linh hồn, linh đài là ngọn nguồn của tất cả tuệ quang trong bản ngã sinh mệnh!
Tiềm lực của đại não có thể nói là vô cùng vô tận. Cho nên đại não từng được Bạch Đông Lâm cường hóa nên mới có năng lực học tập ưu tú như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Khai phá đại não yếu ớt vô cùng nguy hiểm, Bạch Đông Lâm cũng là mưu lợi mà thôi. Hoàn toàn dựa vào năng lượng cường hóa toàn năng mà đối xử tuỳ tiện với đại não, nói cường hóa là cường hóa, dễ như trở bàn tay.
Bạch Đông Lâm lật xem hết quyển này đến quyển khác. Trong không gian yên ắng chỉ nghe thấy tiếng lật sách loạt xoạt.
Sách trên bàn đá trước người càng ngày càng cao, cho đến lúc bầu trời tối đen thì hắn mới duỗi lưng một cái rồi đứng lên.
Bạch Đông Lâm đến cả bữa trưa cũng không ăn, đọc nguyên cả ngày hết một trăm quyển sách! Hơn nữa đều nhớ kỹ trong đầu, mãi mãi cũng không thể quên được.
Còn đáng tin hơn cả ổ cứng máy tính!
Đọc hết tất cả thư tịch ở đây chắc cũng chỉ mất tầm trăm ngày mà thôi.
Hơn nữa, cùng với việc tiếp tục biến cường, sau này tốc độ đọc sách sẽ còn tăng nhanh hơn nữa.
Bạch Đông Lâm thản nhiên đi ra Võ các, ăn cơm tối rồi trở về Thanh U Tiểu Trúc ngủ.
Vừa làm vừa chơi trước giờ vẫn luôn là cách sống mà Bạch Đông Lâm hướng theo. Trong mắt hắn ngủ là một sự hưởng thụ, kiếp trước làm việc như trâu còn không được ngủ một giấc ngon lành nên kiếp này sẽ không để bản thân phải chịu uất ức nữa!
Bạch Đông Lâm lại khôi phục những ngày tháng vừa yên tĩnh vừa có quy luật.
Buổi sáng rời giường tu luyện “Thất Thương quyền” và “Kinh Hồng Lược Ảnh”, ăn cơm trưa xong là đến Võ các đọc sách, thấy màn đêm buông xuống thì mò sang chỗ Đại nương ăn tối rồi tiện tay cho chim ăn luôn.
Cơm nước xong thì về Thanh U Tiểu Trúc đánh một giấc.
Trước khi ngủ nhất định phải uống một cốc sữa bò ấm sau đó thả lỏng người khoảng một chung trà, lên giường là lập tức ngủ say thẳng đến hừng đông, quyết không để lại mệt nhọc và áp lực cho ngày hôm sau.
Sinh hoạt trôi qua trong bình tĩnh mà phong phú.
Xuân đi thu tới.
Lại đến mùa thu một năm nữa.
Bạch Đông Lâm đến thế giới này cũng được 13 năm rồi, thức tỉnh ký ức cũng đã hơn 1 năm.
Sáng sớm, Thanh U Tiểu Trúc.
Giống như ngày xưa, Bạch Đông Lâm sớm rời giường, đứng trong sân.
Mới 9 tháng ngắn ngủi mà chiều cao của hắn đã lên đến 1m85, vóc người cao ráo, thoạt nhìn bên ngoài không mập không ốm, bên trong lại toàn là cơ bắp được tinh luyện rắn chắc.
Khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười như có như không, ánh mắt thâm thúy. Bởi vì hấp thu một lượng lớn tri thức rồi còn học tập cầm kỳ thư họa chuyên sâu nên toàn thân hắn còn tỏa ra khí chất rất chi là nho nhã!
Thân thể bùng nổ sức mạnh tinh luyện nhưng khí chất lại cực hiền hoà nho nhã.
Nếu bây giờ hắn đứng chung một chỗ với Bạch Kiếm Ca thì hai người có thể nói là cân sức ngang tài, không phân cao thấp!
Bạch Đông Lâm bắt đầu luyện công như thường ngày, khí huyết trong cơ thể dũng mãnh tràn vào bảy đại khiếu huyệt, chấn động với các tần suất khác nhau rồi thi triển ra theo Thất Thương quyền.
Đám lão đầu của viện dưỡng lão Võ các vẫn như cũ, Bạch Đông Lâm chào hỏi rồi tự đi thẳng tới tầng thứ nhất.
Tùy tiện cầm một quyển sách lên bắt đầu đọc, không quan trọng là loại hình gì, là kiến thức gì. Trong mắt Bạch Đông Lâm thì đây cũng là một dạng đầu tư.
Loại đầu tư này đối với con đường tu hành sau này có lợi ích rất lớn!
Cây Đại Đạo muốn trưởng thành cũng cần chất dinh dưỡng, tri thức chính là chất dinh dưỡng tuyệt với nhất.
Sở dĩ Bạch Đông Lâm làm ra quyết định này cũng là do thân thể của chính hắn. Nếu như đổi thành kiếp trước, cho dù có chí khí này thì cũng có thể nhớ kĩ bao nhiêu kiến thức? Có thể xem được bao nhiêu cuốn sách? Lại cần phải tốn bao nhiêu thời gian?
Còn chưa bắt đầu thì đã cầm chắc thất bại vì kiếp trước não của hắn không đủ điều kiện!
Nhưng là bây giờ thì khác rồi. Linh hồn, tố chất thân thể, đầu óc, trí nhớ, sức quan sát, năng lực phân tích, năng lực tư duy logic vân vân và mây mây của hắn đã mạnh hơn kiếp trước không biết bao nhiêu lần!
Không dám nói tới mức đã gặp qua thì không quên được nhưng nhìn hai ba lần là có thể nhớ kỹ. Nếu như không phải kiến thức phức tạp cao thâm thì có thể vừa ghi nhớ vừa hiểu được luôn!
Cho dù nhất thời không hiểu được cũng có thể nhớ kỹ trước, để sau này có lúc cần hoặc là muốn tìm hiểu thì có thể lập tức bật lên trong đầu.
Cơ thể con người là thứ vô cùng thần bí huyền ảo, đại não càng là thứ quan trọng nhất!
Ở kiếp trước đại não được gọi là vùng cấm của Thượng Đế đấy!
Ở kiếp này đại não lại là linh đài của linh hồn, linh đài là ngọn nguồn của tất cả tuệ quang trong bản ngã sinh mệnh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiềm lực của đại não có thể nói là vô cùng vô tận. Cho nên đại não từng được Bạch Đông Lâm cường hóa nên mới có năng lực học tập ưu tú như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Khai phá đại não yếu ớt vô cùng nguy hiểm, Bạch Đông Lâm cũng là mưu lợi mà thôi. Hoàn toàn dựa vào năng lượng cường hóa toàn năng mà đối xử tuỳ tiện với đại não, nói cường hóa là cường hóa, dễ như trở bàn tay.
Bạch Đông Lâm lật xem hết quyển này đến quyển khác. Trong không gian yên ắng chỉ nghe thấy tiếng lật sách loạt xoạt.
Sách trên bàn đá trước người càng ngày càng cao, cho đến lúc bầu trời tối đen thì hắn mới duỗi lưng một cái rồi đứng lên.
Bạch Đông Lâm đến cả bữa trưa cũng không ăn, đọc nguyên cả ngày hết một trăm quyển sách! Hơn nữa đều nhớ kỹ trong đầu, mãi mãi cũng không thể quên được.
Còn đáng tin hơn cả ổ cứng máy tính!
Đọc hết tất cả thư tịch ở đây chắc cũng chỉ mất tầm trăm ngày mà thôi.
Hơn nữa, cùng với việc tiếp tục biến cường, sau này tốc độ đọc sách sẽ còn tăng nhanh hơn nữa.
Bạch Đông Lâm thản nhiên đi ra Võ các, ăn cơm tối rồi trở về Thanh U Tiểu Trúc ngủ.
Vừa làm vừa chơi trước giờ vẫn luôn là cách sống mà Bạch Đông Lâm hướng theo. Trong mắt hắn ngủ là một sự hưởng thụ, kiếp trước làm việc như trâu còn không được ngủ một giấc ngon lành nên kiếp này sẽ không để bản thân phải chịu uất ức nữa!
Bạch Đông Lâm lại khôi phục những ngày tháng vừa yên tĩnh vừa có quy luật.
Buổi sáng rời giường tu luyện “Thất Thương quyền” và “Kinh Hồng Lược Ảnh”, ăn cơm trưa xong là đến Võ các đọc sách, thấy màn đêm buông xuống thì mò sang chỗ Đại nương ăn tối rồi tiện tay cho chim ăn luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơm nước xong thì về Thanh U Tiểu Trúc đánh một giấc.
Trước khi ngủ nhất định phải uống một cốc sữa bò ấm sau đó thả lỏng người khoảng một chung trà, lên giường là lập tức ngủ say thẳng đến hừng đông, quyết không để lại mệt nhọc và áp lực cho ngày hôm sau.
Sinh hoạt trôi qua trong bình tĩnh mà phong phú.
Xuân đi thu tới.
Lại đến mùa thu một năm nữa.
Bạch Đông Lâm đến thế giới này cũng được 13 năm rồi, thức tỉnh ký ức cũng đã hơn 1 năm.
Sáng sớm, Thanh U Tiểu Trúc.
Giống như ngày xưa, Bạch Đông Lâm sớm rời giường, đứng trong sân.
Mới 9 tháng ngắn ngủi mà chiều cao của hắn đã lên đến 1m85, vóc người cao ráo, thoạt nhìn bên ngoài không mập không ốm, bên trong lại toàn là cơ bắp được tinh luyện rắn chắc.
Khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười như có như không, ánh mắt thâm thúy. Bởi vì hấp thu một lượng lớn tri thức rồi còn học tập cầm kỳ thư họa chuyên sâu nên toàn thân hắn còn tỏa ra khí chất rất chi là nho nhã!
Thân thể bùng nổ sức mạnh tinh luyện nhưng khí chất lại cực hiền hoà nho nhã.
Nếu bây giờ hắn đứng chung một chỗ với Bạch Kiếm Ca thì hai người có thể nói là cân sức ngang tài, không phân cao thấp!
Bạch Đông Lâm bắt đầu luyện công như thường ngày, khí huyết trong cơ thể dũng mãnh tràn vào bảy đại khiếu huyệt, chấn động với các tần suất khác nhau rồi thi triển ra theo Thất Thương quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro