Báu Vật

Chương 7

Meii Hoàng

2024-07-03 14:03:24

Sau khi cả bốn đến quán lẩu liền theo sự chỉ dẫn của nhân viên mà đi vào bàn ăn đã đặt sẵn. Vừa ngồi vào bàn Lưu Tuệ Lâm đã không biết lôi từ đâu ra hai vị đàn anh nữa ra ngồi cùng. Một người trong số đó là Âu Nhật Kỷ, người còn lại là bạn thân của anh tên Lý Trường Hoàn (A).

"Đàn anh, bên này." Lưu Tuệ Lâm hí hửng vẫy tay gọi hai người đàn anh đang đứng cách đó không xa tìm bọn họ. Hôm nay cả bốn đều ăn mặc rất cách biệt, hoàn toàn khác với lúc trên trường nên nếu để hai người kia tìm ra họ có lẽ sẽ mất không ít thời gian a.

Tìm được người cần tìm Lý Trường Hoàn mau chóng lôi người chạy đến, vừa đến nơi liền toe toét chào hỏi sau lại nhanh chóng dán chặt mông vào chỗ trống bên cạnh Nguyễn Triết Giang "Bạn sinh viên khó tính, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Đối diện với cái gương mặt tươi cười sáng chói loá hệt như cái bóng đèn này Nguyễn Triết Giang thật sự rất rất là muốn một phát đá đối phương bay xa ra 5 mét "Aa.. Tên biến thái, mau xê ra kia." Một tay y gạt mặt Lý Trường Hoàn ra, tay còn lại khống chế đôi tay hư hỏng đang đặt không đúng chỗ kia. Miệng thì không ngừng chửi bới lung tung.

Chẳng là mới mấy hôm trước Nguyễn Triết Giang và Lý Trường Hoàn đã có cuộc gặp mặt đầu tiên không mấy tốt đẹp lắm. Lần đó y đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan với nhóm bạn chỉ có thể đứng im tại chỗ chịu trận. Sau đấy khi cơ hội đến liền không chần chừ mà bộc lộ bản tính nóng nảy mạnh bạo của mình, kết quả là đang xử lý công chuyện liền gặp Lý Trường Hoàn luôn. Kể từ đấy anh chàng cứ luôn miệng leo lẻo cái câu "bạn sinh viên khó tính."

Nhìn thấy bạn mình người thì bận ân ái, người thì bận giải quyết "rắc rối" Hạ Tinh Lam chỉ có thể thở dài. Nhưng hình như vẫn còn có gì đó không đúng thì phải, vị đàn anh này vẫn chưa có chỗ ngồi a "Aa.. mời anh ngồi ạ." Cậu mau chóng nhích mông vào bên trong để chỗ cho đối phương ngồi vào.

"Cảm ơn." Âu Nhật Kỷ theo lẽ mà buông lời cảm ơn, anh ngồi vào ghế đồng thời nhẹ giọng nhắc nhở hành động của bạn mình "Lý Trường Hoàn, ý tứ."

Bị bạn thân nhắc bằng giọng lạnh băng như vậy Lý Trường Hoàn nghe xong liền biết sợ mà ngoan ngoãn ngồi im "Ahahah, vậy hôm nay để anh mời các em nha, dù sao cũng là bữa ăn đầu tiên của chúng ta mà." để tránh bị bạn mình càm ràm nữa anh chàng liền chuyển chủ đề nói chuyện. Khi thấy cả bốn người họ đều muốn lên tiếng liền không nhanh không chậm mà chặn họng cả bốn người bằng khả năng văn ngôn phong phú của mình. Kết quả cuối cùng Lý Trường Hoàn đã giành được quyền trả tiền a "Heheh, mấy năm học luật quả không uổng mà."

"Học trường Âu, rất vui được gặp anh, em là Lưu Tuệ Lâm chuyên ngành kinh tế ạ." Nhận thấy mọi người đều im lặng, Lưu Tuệ Lâm liền lên tiếng chào hỏi trước, tiếp đó lần lượt từng người đều giới thiệu về tên và chuyên ngành mình đang theo học.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Em là Hàn Ân, chuyên ngành lịch sử ạ."

"Chào học trưởng Âu, em là Nguyễn Triết Giang chuyên ngành tâm lý học."

"... Em là Hạ Tinh Lam ạ... chuyên ngành mĩ thuật ạ." Đến lượt mình giới thiệu Hạ Tinh Lam có chút lo lắng tim đập rất nhanh, đúng hơn là thấy hồi hộp. Vừa mấy ngày trước lúc mới bắt đầu học cậu cũng đã không ít lần đứng trước đám đông giới thiệu về bản thân nhưng những lần đấy đều không thấy hồi hộp như này, có lẽ là do đối mặt với nam nhân tài giỏi này nên cậu mới bị vậy.

Âu Nhật Kỷ gật nhẹ đầu sau khi thấy mọi người giới thiệu bản thân với mình, sau đấy anh cũng cất giọng trầm thấp của mình lên giới thiệu bản thân.

Ngồi nói chuyện phiến thêm tầm 5 phút nữa bọn họ mới bắt đầu động đũa, Lưu Tuệ Lâm, Lý Trường Hoàn và cả Âu Nhật Kỷ đều rất ga lăng mà thể hiện bản chất đàn ông của mình phục vụ đồ ăn cho mọi người. Nguyễn Triết Giang mặc dù cũng muốn giúp lắm nhưng cứ toàn bị cái tên phiền toái này ngăn cản nhiều nên đâm ra y liền nản chí luôn, đành ngồi ngoan thưởng thức chờ cho người hầu tận miệng.

Hạ Tinh Lam được vị học trường Âu lấy đồ ăn cho thì không khỏi ngại ngùng, cậu chỉ có thể ậm ự cản ơn, sau vùi mặt vào ăn chứ không dám nhìn mặt đối phương.

Mấy vị khách hay nhân viên đi ngang qua bàn ăn của bọn họ ai nấy đều hướng ánh mắt lại nhìn, có lẽ một phần là do nhan sắc của họ, phần còn lại là do sự ga lăng của Âu Nhật Kỷ, Lý Trường Hoàn và cả Lưu Tuệ Lâm a.

Bữa ăn lẩu ngày hôm nay đối với Hạ Tinh Lam mà nói nó chính là bữa lẩu sau hơn 2 năm mới được ăn lại đấy. Kiếp trước từ khi biết bản thân bị bệnh cậu liền không có cơ hội ăn lẩu cay nữa. Giờ xuyên đến đây thì cũng là thời điểm tài chính kinh tế khá hạn hẹp nên việc ăn lẩu lại phải gác sang một bên. "Sụt.. ngon quá." Cứ ăn được một miếng đồ thả lẩu, tôm hay những miếng khác Hạ Tinh Lam đều sẽ không ngừng cảm thán độ ngon của chúng đến mức còn biểu lộ cả ra mặt kia kìa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Báu Vật

Số ký tự: 0