Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân
Em là Nữ hoàng
Báo Miêu Đại Nhân
2025-03-18 07:15:45
Miền Nam nước Pháp, Côte d'AzurChiếc xe cổ màu đỏ rực lao vun vút dọc theo bờ biển. Tạ Chiêu khoác lên mình chiếc áo thun vải lanh trắng rộng rãi, mái tóc mềm mại bay trong gió dưới vành nón rộng.Cô tháo kính râm xuống, hơi nghiêng đầu nhìn xuống eo biển Địa Trung Hải. Một vùng biển xanh thẳm trải rộng, những con sóng lấp lánh dưới ánh mặt trời như kim cương phản chiếu ánh sáng. Xa hơn một chút, sắc xanh dần nhạt đi, tan thành màu xanh thủy tinh nhạt nhoà—đó chính là bầu trời.Ở ven biển có vô số ngôi nhà nhỏ màu vàng chanh san sát nhau, rực rỡ và sôi động. Máy bay lướt qua, để lại những vệt khói trắng nhạt lơ lửng trên mái ngói đỏ của một nhà thờ trung cổ giữa sườn đồi xanh thẳm.Nhìn xa hơn về phía bờ biển, bãi cát trắng trải dài, những chiếc ô che nắng đủ màu sắc rực rỡ và vô số chú bồ câu bất chợt sải cánh bay lên. Trong không khí thoang thoảng mùi hương thanh mát của những hàng cam.Con đường núi quanh co, uốn lượn giữa những dãy núi xanh ngắt, ánh nắng chói chang dát lên cảnh vật một màu vàng óng ánh. Gió thỉnh thoảng thổi qua, làm lay động những tán ô liu bên đường và cả ống tay áo của cô.Một kỳ nghỉ yên bình. Tạ Chiêu đang trong tâm trạng rất tốt, trong tai nghe của cô vang lên một bản nhạc piano du dương. Đôi tai nghe có dây nối sang điện thoại của Giang Từ.Bàn tay ấm áp của anh vươn đến, nhẹ nhàng vén những lọn tóc bị gió thổi rối ra sau tai cô, rồi nhanh chóng rụt lại.Tạ Chiêu nghiêng đầu, nhìn anh một cái.Giang Từ lười biếng tựa đầu vào mép cửa xe, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật đường nét sắc sảo, đôi mắt trong ánh sáng phản chiếu thành màu xanh lục nhạt. Anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ có chút mệt mỏi.Anh mặc một chiếc sơ mi vải lanh trắng và quần jean, ánh sáng và bóng tối liên tục thay đổi trên trang phục anh. Một cuốn sách mở dở đặt trên đầu gối, gió lật từng trang nhưng anh dường như quá mệt để đọc."Buồn ngủ thì chợp mắt một lát đi, chắc còn khoảng 40 phút nữa mới đến." Tạ Chiêu nói. Cô biết anh mới hoàn thành một vụ án lớn, bận rộn suốt thời gian qua mà chưa có lấy một ngày nghỉ ngơi."Không ngủ." Anh lắc đầu khẽ, ánh mắt dừng trên mặt cô, khóe môi hơi nhếch lên. "Đợi lát nữa đến nơi, anh ngủ trên giường em."Giọng nói chậm rãi đầy ý trêu chọc khiến tai Tạ Chiêu nóng lên.Cô cười, khẽ đá anh một cái. "Không được!"
"Giường của em là của em, không có chỗ cho anh đâu."Giang Từ đã tặng cô một tòa lâu đài ở Pháp. Lần này họ đang lái xe đến đó để nghỉ dưỡng—cũng là lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi ấy."Em thật tàn nhẫn." Giang Từ làm ra vẻ đáng thương, thu mình lại, tựa sát vào cửa xe.Tạ Chiêu cười, không đáp.Chiếc xe lao vào một khu rừng ô liu rậm rạp, những tán lá phản chiếu ánh bạc dưới ánh mặt trời. Âm thanh của côn trùng và chim hót vang vọng, ngoài ra, xung quanh vô cùng yên tĩnh.Cô ngẩng đầu nhìn lên, qua những tán cây ô liu, bầu trời xanh như thủy tinh trong vắt, phía xa thấp thoáng đỉnh núi phủ tuyết trắng.Băng qua khu rừng ô liu là một cánh đồng lúa mì bạt ngàn. Những bông lúa cúi đầu trong gió, như một bức tranh phong cảnh đang chuyển động.Van Gogh từng nói, tương lai của nghệ thuật nằm ở miền Nam nước Pháp. Vẻ đẹp nơi đây, từ những sắc xanh tươi sáng, màu xanh lục bảo, đến sắc vàng rực rỡ của cánh đồng, tất cả đều như một bức tranh sống động.Chiếc xe tiếp tục leo lên con đường nhỏ quanh co dẫn đến tòa lâu đài trên đỉnh núi. Dưới ánh mặt trời chói lọi, mặt biển trong vắt như màu bạc hà. Cảnh sắc nơi này gợi nhớ đến những bức tranh phong cảnh của Renoir.Tạ Chiêu liếc nhìn Giang Từ bên cạnh. Anh nghiêng đầu, hàng mi khẽ rủ xuống, như đang chập chờn giữa thức và ngủ.Cô vươn tay nhẹ nhàng tháo tai nghe của anh ra, lấy một chiếc gối định đặt sau gáy anh. Nhưng Giang Từ đột nhiên giống như một chú mèo lười biếng, khẽ cựa quậy rồi mở mắt."Ngủ đi, không sao đâu, đến nơi em gọi anh." Tạ Chiêu nói."Không ngủ." Anh nhìn cô một cái, ánh mắt lại lướt xuống đôi môi cô, khóe môi nở một nụ cười. "Lát nữa đến nơi, anh muốn ôm em ngủ."Tạ Chiêu giơ tay đánh anh hai cái. "Sao bây giờ anh lại hư hỏng thế này? Đồ mèo xấu xa!""Chắc là do học thói hư từ em." Giang Từ cười, nắm lấy tay cô, kéo đến bên môi hôn nhẹ mấy cái, rồi đan tay vào nhau, không chịu buông ra."Buông ra, đừng lôi kéo như vậy, coi chừng có người nhìn thấy." Cô cố tình cười, muốn rút tay lại. Nhưng anh lại mỉm cười, siết chặt tay, kéo cô vào lòng.Anh vòng tay qua vai cô, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng cọ xát, mái tóc mềm mại cọ vào tai cô, hơi thở ấm áp phả bên tai."Hôn một chút được không? Hôn rồi sẽ hết buồn ngủ." Anh thấp giọng hỏi bên tai cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp.Tai Tạ Chiêu đỏ bừng.Không đợi cô trả lời, cánh tay anh trượt xuống, ôm chặt lấy eo cô."Không muốn hôn." Cô cười, nghiêng đầu né tránh."Nói dối không phải là thói quen tốt, cô Tạ Chiêu." Anh giữ lấy cằm cô, buộc cô ngước lên.Anh cúi xuống hôn sâu. Đầu lưỡi lướt qua môi cô, tinh tế nghiền nát từng chút một, rồi dễ dàng cạy mở môi cô, triền miên cuốn lấy.Cô run rẩy bấu chặt lấy cổ áo anh, từng tiếng thở khe khẽ tràn ra.Những âm thanh đó khiến anh càng hôn mạnh hơn, bàn tay bắt đầu lướt xuống eo cô.Hôm nay cô mặc một chiếc váy rộng rãi, tà váy nhẹ nhàng bay trong gió, rất dễ bị vén lên.Cô ngửa đầu tựa vào vai anh, hơi thở hỗn loạn."Không được, chúng ta đang ở trên xe." Cô nói, nhưng bàn tay lại nhanh hơn, tháo thắt lưng anh ra."Không sao đâu, có vách ngăn cách âm. Tài xế không thấy cũng không nghe thấy chúng ta." Anh lần nữa nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.Anh ôm cô chặt hơn, đặt cô lên đùi, ngửa đầu hôn cô.Cô nằm trong vòng tay nóng rực của anh, hơi cúi đầu, chìm đắm trong những nụ hôn nồng nhiệt, lười biếng vòng tay qua cổ anh.Đôi mắt đang khép hờ thoải mái đột nhiên mở to—một cảm giác sâu sắc hơn truyền đến...Ngón tay thon dài của Giang Từ rất linh hoạt, rất giỏi trong việc học hỏi, bao gồm cả việc học cách nhận biết điểm yếu của rắn.Tạ Chiêu khẽ vặn vẹo như một con rắn, nhưng bị anh giữ chặt trong lòng. Giang Từ nhắm hờ mắt, hôn cô một cách mãnh liệt, mí mắt hơi nâng lên nhìn cô một cái, mang theo nụ cười lười biếng.Con đường trên núi hơi gập ghềnh, Tạ Chiêu thở gấp: "Chậm một chút."
"Gì cơ? Bảo tài xế lái chậm lại sao?" Khóe môi Giang Từ cong lên, nụ cười có chút gian tà."Đừng giả vờ không biết." Tạ Chiêu cũng không chịu thua, Giang Từ nhíu đôi mày đẹp của mình lại.Dây lưng rơi xuống đất. Hơi thở của Giang Từ trở nên nặng nề hơn, nhưng anh vẫn không chịu thua.Chiếc xe rẽ qua một khúc cua trên đường núi.
"Mau lên." Tạ Chiêu cau mày, thở gấp bên tai anh."Một lúc thì bảo nhanh, một lúc lại bảo chậm." Anh siết chặt eo cô, kéo cô sát vào mình hơn, giọng trầm trầm: "Em phải nói rõ ràng." Giang Từ cười khẽ bên tai cô, hôn nhẹ lên vành tai. Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh như từng dòng điện len lỏi vào tai cô."Anh—" Tạ Chiêu quay đầu muốn né tránh, nhưng bàn tay của Giang Từ nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, xoay cô lại, rồi hôn cô mãnh liệt.
Cô muốn mắng anh vài câu, nhưng mỗi khi vừa hé miệng, âm thanh đều bị nụ hôn nóng bỏng của anh nuốt chửng. Giang Từ mở mắt hôn cô, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng của cô.Cảm giác nửa vời là điều giày vò nhất. Tạ Chiêu tựa vào lòng anh, hơi thở hỗn loạn, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho anh, nhưng Giang Từ – cái tên không có chút nhân tính này – lại cố tình giả vờ không hiểu.
Anh còn cố tình ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp: "Gọi một tiếng 'anh', anh sẽ giúp em."
"Anh chán sống à." Tạ Chiêu mở miệng cắn anh một cái, một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn mà cứ thích làm anh trai.Giang Từ cười tít mắt, không giận mà còn cúi đầu hôn cô thêm một cái.Anh đổi tư thế, để cô nằm trong lòng thoải mái hơn, nhẹ nhàng vu.ốt ve tấm lưng cô. Tạ Chiêu trừng mắt nhìn anh, Giang Từ cúi xuống hôn cô hai cái. "Được rồi, không trêu em nữa."Cuối cùng cũng được như mong muốn, Tạ Chiêu th.ở d.ốc, áp sát vào lồng ng.ực anh. Cô nheo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong khi từng đợt sóng vỗ cuộn trào."Haiz, nhà tư bản này chỉ biết bóc lột anh thôi." Giang Từ nắm lấy bàn tay lười biếng của cô, kéo xuống: "Sao anh siêng năng thế này mà em lại lười biếng thế kia?"Cô đáp lại một cách qua loa, Giang Từ thở dài khe khẽ, giọng nói trầm trầm của anh khiến vành tai cô nóng bừng.
Nghĩ đến việc lát nữa hai người sẽ đến tòa lâu đài vô chủ kia, và sẽ ở lại đây nhiều ngày. Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, tim Tạ Chiêu đập thình thịch, không nhịn được liếc nhìn anh một cái, Giang Từ lúc này cũng đang nhìn cô chăm chú, không nói một lời. Gương mặt anh bị ánh sáng che khuất, mí mắt rũ xuống, bên trong ẩn chứa sóng tình cuộn trào.
Tạ Chiêu cảm thấy lòng mình nóng lên, cô chủ động hôn anh, rồi lại là một trận quấn quýt không rời."Lại mấy ngày không gặp rồi, em có nhớ anh không?" Giang Từ tựa trán vào cô, khẽ hỏi."Không thèm nhớ anh, nhớ anh thì có lợi ích gì?" Tạ Chiêu đáp.
"Ồ, không nhớ thì thôi." Giang Từ lập tức rút tay ra.Làn sóng ấy dừng lại, Tạ Chiêu nắm lấy cổ tay anh đặt lại chỗ cũ. "Có nhớ, nhớ một chút, một chút xíu thôi. Tối nay sẽ nhớ." Cô nói, khi cần nhờ vả thì phải biết cúi đầu."Tối nay nhớ anh." Anh cười khẽ, "Sao nghe có vẻ không đứng đắn chút nào vậy?"Cứ như thể những gì anh đang làm bây giờ rất đứng đắn vậy! Nhưng Tạ Chiêu không cãi lại, vì tên gian xảo này có thể sẽ lại rút tay ra. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, hôn anh một cách hờ hững, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ áo và đường nét trên cổ anh."Trong tòa lâu đài của chúng ta có hơn hai mươi phòng ngủ chính." Giang Từ bất ngờ lên tiếng.
"Hửm?" Tạ Chiêu đang hôn lên gò má anh.
"Mỗi phòng đều có phong cách trang trí khác nhau, mỗi chiếc giường đều rất, rất rộng rãi." Giang Từ nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói bên tai: "Chúng ta có thể thử từng cái một. Xem em thích cái nào nhất."Không cần nói rõ thử bằng cách nào, tim Tạ Chiêu run lên, cô mềm nhũn trong lòng anh, ngẩng đầu cọ nhẹ lên mặt anh, quấn quýt bên tai anh.Nhiệt độ trong xe ngày càng tăng cao, ngay khi quần áo hai người ngày càng lộn xộn, một cuộc gọi bất ngờ vang lên.Tạ Chiêu nhắm mắt, ngửa đầu th.ở d.ốc, lần mò điện thoại mở ra.
"Alo, ai vậy?" Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Số điện thoại không hiển thị danh tính."Isaac? Ưm—" Giọng cô bỗng nhiên run rẩy, Tạ Chiêu trừng mắt nhìn Giang Từ bên dưới. Anh đang nghịch ngợm, không chịu dừng lại.
"Là anh trai anh đấy!" Tạ Chiêu đẩy anh ra. Nhưng không có tác dụng, biết là anh trai gọi tới, Giang Từ lại càng hưng phấn.
Cô muốn ngồi dậy, nhưng bị anh nhẹ nhàng ôm eo giữ lại. Giang Từ giữ chặt eo cô, kéo cô vào lòng, duỗi chân về phía trước, để cô ngồi thẳng trên đùi mình, ngẩng đầu hôn cô một cách bừa bãi.Cô giơ tay đánh anh, lại bị anh giữ chặt cổ tay, hơi thở rối loạn bị anh làm cho mất kiểm soát. Mái tóc lòa xòa rủ xuống trán cô, dính vào môi. Giang Từ đưa tay vén tóc cô ra sau tai, rồi lại cúi xuống hôn cô."Này! Ban ngày ban mặt, trời đất quang đãng, hai người có thể tiết chế một chút không? Đừng có quấn lấy nhau như ếch vậy!!" Isaac hét lên.Rõ ràng anh ta không muốn trở thành một phần trong 'trò chơi' của họ. Giọng Isaac vang dội đến mức tài xế phía trước chắc cũng nghe thấy, Tạ Chiêu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, Giang Từ cũng vội vàng chỉnh lại quần áo."Tôi cứ nghĩ giọng nói từ địa ngục chui lên này là của ai." Giang Từ lạnh lùng cướp lấy điện thoại. "Thì ra là anh à? Có chuyện gì vậy? Theo lịch của các nước thì chưa đến lễ Vu Lan, sao anh vội vã gọi đến vậy?""Tất nhiên là để thông báo cho cậu, ngày tận thế của cậu sắp đến rồi đấy, em trai thân yêu của tôi." Isaac cười khẩy nói."Ban đầu tôi còn tưởng giờ này anh đang ngoan ngoãn ngồi tù. Dù sao thì biết anh thoát được cảnh tù tội, tôi cũng thấy vui cho anh, anh trai yêu quý." Giang Từ nói. "Anh nên quỳ xuống cầu nguyện mỗi ngày, cảm tạ hệ thống tư pháp thối nát của nước Mỹ.""Hình như cậu luôn quên mất rằng mình cũng là một phần trong hệ thống thối nát đó." Isaac mỉm cười."Xin lỗi, tôi cúp máy đây. Nghe giọng anh chỉ khiến tôi cầu nguyện cho đôi tai mình không bị hỏng mất." Giang Từ nói."Đừng vội thế chứ, em trai. Dù sao cậu cũng sẽ mục rữa sớm thôi. Tuy rằng cậu rất nhỏ mọn, nhưng với tư cách là anh trai, tôi lại rất rộng lượng. Trước đây tôi bận bịu công việc, quên mất phải đặc biệt gọi điện để chúc phúc cho cậu và cô bạn gái đáng yêu của tôi, Tạ Chiêu." Isaac nói.Dù bảo là chúc phúc, nhưng giọng điệu của anh ta lại có vài phần hả hê. Trong lòng anh ta, Tạ Chiêu vẫn luôn là một "ma vương", còn em trai anh ta lại đem lòng yêu ma vương, thật sự là đáng đời."Hầu hạ Nữ vương bệ hạ có cảm giác thế nào?" Isaac cười hỏi."Cảm ơn đã quan tâm, tôi là người Anh, tôi đã quen với sự cai trị của Nữ hoàng từ lâu rồi." Giang Từ nói. "Phụ nữ chính là bầu trời, đàn ông sinh ra là để bị Nữ hoàng thống trị, đây là truyền thống của nước Anh chúng tôi.""Nói đến Nữ hoàng..." Isaac ngừng lại một chút rồi nói tiếp. "Lý do thứ hai tôi gọi cho cậu hôm nay là để thông báo rằng một vị Nữ hoàng khác – chính là mẹ của chúng ta – sắp ghé thăm lâu đài của cậu đấy.""Irene sắp tới à?" Tạ Chiêu hỏi. Cô mở điện thoại kiểm tra, đúng là trợ lý của Irene đã gửi email thông báo từ trước. Nhưng vì lúc trước cô còn mải đùa giỡn với Giang Từ trên xe nên không để ý. Giang Từ cũng mở điện thoại, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ."Mẹ có chuyện gì gấp sao?" Giang Từ biết rất rõ tính cách của vị "Nữ vương bệ hạ" này. Nếu không có chuyện quan trọng thì bà ấy chẳng đời nào chủ động liên lạc với bọn họ.Nếu không có việc gì cần bàn bạc nghiêm túc, mà lại gọi điện chỉ để hàn huyên, thì chắc chắn bà sẽ cảm thấy người đó rất phiền phức."Đừng lo, bà ấy chỉ đang tham gia một sự kiện nào đó ở miền Nam nước Pháp trong vài ngày gần đây. Hôm nay thuận đường ghé qua lâu đài của hai người thôi, nếu có thời gian thì muốn gặp hai người một chút. Bà ấy là người bận rộn trăm công nghìn việc, chắc chỉ ở lại khoảng một tiếng, thậm chí còn không ăn tối rồi sẽ đi ngay thôi." Isaac nói.Tạ Chiêu vội vàng phản hồi email.Dù gì thì bây giờ Irene cũng là đối tác của cô. Tạ Chiêu hiện tại là CEO của Nhạc Càn, còn Irene là cổ đông lớn. Cô vẫn rất tôn trọng bà ấy, có lẽ Irene cũng có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cô."Không đúng, từ khi nào mà anh thân thiết với mẹ vậy?" Giang Từ nhận ra điểm bất thường."Tôi còn chẳng biết mẹ đang ở miền Nam nước Pháp cơ mà."Lần trước khi Isaac rời khỏi trang viên ở Anh, thái độ của anh ta dứt khoát đến mức cứ như thể muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, thề rằng cả đời này sẽ không qua lại với bà nữa.Thực ra Giang Từ cũng không mong điều đó xảy ra. Anh biết Isaac thật ra cũng không phải là một kẻ quá xấu xa.Trước đây anh đã từng có thành kiến rất lớn với anh trai mình, thậm chí còn mang trong lòng sự thù địch. Những mâu thuẫn giữa bọn họ là vấn đề lịch sử để lại.Tuổi thơ của Giang Từ là một khoảng thời gian thiếu vắng cha. Cha anh lúc nào cũng bận rộn với việc gây dựng sự nghiệp, thường xuyên không có mặt ở nhà. Có những khi cả tháng trời ông mới về một lần, vừa nhìn thấy anh đã ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay cười bảo: "Sao thế, không nhận ra cha à?"Anh chỉ sững sờ đứng đó, không ôm lấy cha, bởi vì người đàn ông này quá xa lạ với anh.Không có cha bên cạnh, hai người thân thiết nhất trong tuổi thơ của anh chính là mẹ và anh trai.Khi còn nhỏ, anh đã từng vô cùng ỷ lại vào Isaac, dành cho anh trai một tình cảm sâu sắc. Cha anh quá xa cách, còn anh trai lại là người thân thiết nhất với anh, thậm chí có thể nói, Isaac chính là người anh thân cận nhất của anh.Bọn trẻ lúc bé thường thích bám dính lấy những anh chị lớn hơn mình một chút.Vào những năm tháng ấy, Isaac từng là một người anh trai tốt. Mặc dù có lúc cũng thấy anh ta phiền phức và quát mắng vài câu, nhưng phần lớn thời gian, anh ta vẫn chơi đùa với anh.Anh trai còn thường xuyên cho anh mượn những món đồ chơi khủng long mà mình quý nhất. Giang Từ biết những món đồ này là bảo bối của anh trai. Isaac là một người có tính sở hữu rất mạnh mẽ đối với đồ đạc của mình. Cho dù lớn rồi không chơi nữa, người khác vẫn không được phép động vào. Nhưng đối với em trai thì lại là ngoại lệ.Ngăn kéo của anh trai, đối với Giang Từ khi còn nhỏ, chính là một chiếc rương báu vật khổng lồ. Mỗi khi tâm trạng anh trai tốt, anh ấy sẽ hào phóng như một vị hoàng đế, ban thưởng cho anh vài món đồ quý giá.Điều này đối với Giang Từ lúc bé mà nói, chính là một ân điển to lớn.Bởi vì cha anh luôn trách mắng Isaac là một đứa trẻ ích kỷ, nhỏ nhen, bảo anh ấy phải đem những món đồ chơi không dùng đến tặng cho những đứa trẻ hàng xóm hoặc con của đối tác. Nhưng mỗi lần như vậy, anh ấy sẽ nổi cơn tam bành, lăn lộn trên sàn."Ích kỷ như thế, sau này không làm nên trò trống gì đâu!" Cha anh luôn cướp đi đồ của Isaac, rồi chỉ tay vào mũi mà quát mắng. Cuối cùng còn không tránh khỏi một trận đòn.Nhưng một người anh trai nhỏ mọn như vậy lại thường xuyên mở rương báu vật của mình ra, ban tặng cho Giang Từ những món đồ mà anh thích.Dĩ nhiên, nếu anh làm hỏng thứ gì vẫn sẽ bị anh trai đánh cho một trận ra trò.Dù anh ấy có quát mắng anh, nhưng nếu có người khác muốn bắt nạt anh, Isaac sẽ không bao giờ cho phép.Bởi vì lớn hơn anh vài tuổi, nên nếu có đứa trẻ nào dám động vào anh, Isaac nhất định sẽ dạy cho đứa đó một bài học.Giang Từ hồi nhỏ rất sùng bái anh trai mình, cũng rất ỷ lại vào anh. Ngoài mẹ ra, Isaac chính là người thân và bạn bè quan trọng nhất của anh.Tối hôm cha mẹ anh tuyên bố ly hôn, cha anh đã ném hết đồ đạc của mẹ con anh từ cửa sổ trên lầu xuống, bắt họ lập tức cút đi.Anh nắm chặt tay mẹ, kéo anh trai đi theo. Anh không hề sợ hãi, chỉ cần có thể ở bên những người thân yêu là đủ. Nhưng anh trai lại đứng bên cạnh cha, bình tĩnh nhìn anh và nói: "Anh không đi cùng hai người. Em lên xe đi, taxi sắp tới rồi."Anh không thể tin được, vẫn ngoan cố đưa tay ra, nhưng thứ được đặt vào tay anh lại là một con khủng long nhựa lạnh lẽo – món đồ chơi quý giá mà anh trai chỉ cho anh nhìn, chưa từng cho chơi.Nó đủ để dỗ dành một đứa trẻ năm tuổi.Anh buông tay, con khủng long lớn rơi xuống đất, nằm im lặng ở đó.Món đồ chơi mà trước đây chỉ cần anh trai lấy ra là anh đã vui mừng khôn xiết, giờ đây lại bị vứt xuống đất một cách hờ hững, nằm giữa khoảng cách của hai người.Tại sao? Anh không hỏi, nhưng ánh mắt của anh đã nói ra điều đó.
Cha đối với anh cũng chẳng thể coi là tốt, còn mẹ thì hoàn toàn ngược lại, bà đã dồn hết tâm huyết và thời gian để chăm sóc và dạy dỗ hai đứa con từng chút một."Đừng trách anh. Nếu em lớn thêm một chút, em cũng sẽ làm lựa chọn giống như anh thôi." Anh trai đứng bên cạnh cha đã nói vậy.Chiếc đồng hồ mới trên cổ tay tôi phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới bóng đèn sợi đốt—chiếc đồng hồ mà cha mới mua cho anh."Đi đi, tôi không muốn nghe thêm gì từ đứa con đã phản bội mình nữa." Cha giục giã, chẳng hề để tâm đến việc mẹ anh —một người phụ nữ yếu đuối—đang cõng trên lưng bao nhiêu đồ vật nặng, trong tay còn nắm chặt tay đứa con nhỏ của bà.Anh và mẹ bị cha dứt khoát đuổi ra khỏi nhà, như thể quét đi một túi rác.Mẹ nắm tay anh đứng bên đường vẫy taxi. Bầu trời đêm mang màu xanh lạnh lẽo, anh ngước lên nhìn. Qua tấm kính xanh băng giá, anh trai đứng trên ban công, không bật đèn, ẩn mình trong bóng tối.Đèn pha trắng của chiếc taxi chiếu vào con hẻm, rọi sáng trong khoảnh khắc. Anh dốc hết sức vẫy tay với anh trai, nhưng anh ấy chỉ nhàn nhạt nhìn anh, không có bất kỳ phản ứng nào, rồi nhanh chóng quay người bước vào trong nhà.Con hẻm lại một lần nữa chìm vào bóng tối.Sau khi đến Anh, anh thường muốn gọi điện cho anh trai, hoặc giục mẹ viết thư bảo anh đến đây. Nhưng anh trai chưa từng nghe máy, cũng không hề hồi âm bất cứ tin nhắn nào.Những tin nhắn như đá chìm đáy biển khiến anh hiểu rõ một điều—anh trai anh, con người ấy, đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh, khỏi cuộc đời anh.Việc cha mẹ ly hôn không ảnh hưởng đến anh nhiều như anh tưởng. Điều khiến anh tổn thương hơn việc cha bỏ rơi anh gấp bội chính là việc anh trai đã rời bỏ anh.Bị người mình tin tưởng nhất, thân thiết nhất phản bội—đó là một cảm giác rất đau đớn.Người anh trai mà anh từng tin tưởng như vậy, khi anh còn thơ bé đã bỏ rơi anh, chọn đứng về phía người cha làm tổn thương mẹ mình. Sau đó, anh trai chưa bao giờ tìm đến mẹ và anh nữa, chưa từng liên lạc lại.Trong lòng anh có oán giận, có hận ý.Hồi bé anh trai từng nói với anh: "Nếu em lớn thêm một chút, em cũng sẽ làm lựa chọn giống như anh thôi."
Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.Sau khi lớn lên, niềm tin của anh và anh trai càng khác biệt. Anh không thể đồng tình với bất kỳ việc gì anh ấy làm, hoàn toàn phản đối tất cả.Hai người gặp lại nhau, nhưng lần này không còn là tình anh em, mà là cuộc đối đầu kẻ thù không đội trời chung. Anh là điều tra viên kinh tế, còn anh trai là gã cá mập tài chính thao túng thị trường.Anh trai trở thành một kẻ máu lạnh, chỉ biết đến lợi ích, một nhà tư bản nham hiểm—hình ảnh ấy quá trùng khớp với hình tượng anh ấy trong cơn giận dữ của anh.Hồi bé anh ấy đã chọn tiền thay vì tình thân.
Anh ấy chọn đứng về phía cha—người từng làm tổn thương mẹ.
Anh cúi đầu trước đồng tiền, không có chút khí khái nào.Anh đã từng thấy mẹ khóc. Nhưng bà không khóc vì người chồng của mình, mà khóc vì đứa con trai mà chính bà đã sinh ra lại bỏ rơi bà.Một người như thế, đến cả mẹ ruột và em trai mình cũng có thể bỏ rơi, thì còn có lương tâm gì để nói? Trong suốt một thời gian dài, anh mang theo sự khinh thường và thù địch với anh trai.Khi biết anh ấy thao túng thị trường, lẩn lút ở vùng xám của pháp luật, làm những việc mờ ám, lòng khinh bỉ trong anh càng lớn. Cảm giác báo thù âm ỉ trong lòng anh bắt đầu trỗi dậy.Anh cố ý.
Anh biết anh trai có vấn đề, nên đã cố tình điều tra sâu hơn, nhất định phải tìm ra sơ hở của anh ấy, không thể bỏ qua được.Anh không hối hận về lựa chọn của mình.
Anh muốn nhìn thấy anh ấy hối hận.Chính vì vậy, anh theo dõi từng động thái của quỹ phòng hộ mà anh ấy điều hành, quan sát từng lỗ hổng tiềm ẩn.
Cũng vì vậy mà anh chú ý đến anh ấy và Tạ Chiêu.
Cũng vì vậy mà anh biết đến Tạ Chiêu.Kẻ thù định mệnh—và người yêu.Cảm giác thù địch anh dành cho Tạ Chiêu ban đầu cũng có một phần nguyên nhân từ anh trai.Một kẻ giống hệt như anh trai—
Một kẻ sẵn sàng từ bỏ tình thân vì tiền bạc,
Một kẻ chỉ biết đến lợi ích,
Một kẻ thao túng thị trường, bóc lột những người vô tội,
Một kẻ cơ hội đầy toan tính.Anh từng là một người như nước suối, trong mắt không dung nạp nổi một hạt cát. Nhưng sau những trải nghiệm, đặc biệt là sau những cuộc phiêu lưu, những lần đồng hành với Tạ Chiêu, anh dần hiểu ra: Mỗi người đều có những khó khăn riêng của họ.Rất ít người sinh ra đã lạnh lùng và ích kỷ.
Những kẻ vô cảm, những kẻ điên cuồng—họ đều có nỗi đau mà người khác không thể nào thấu hiểu.Anh trai cũng đã chịu những nỗi đau mà anh chưa từng trải qua—
Nỗi đau từ một người cha gia trưởng điển hình của Đông Á.Trong suốt quãng đời trưởng thành, anh chưa từng chịu áp lực từ một người cha Đông Á điển hình. Cậu anh là một quý tộc giàu có ở Anh, một người phương Tây thực sự phóng khoáng, còn mẹ anh thì bận rộn với sự nghiệp, cũng không quá nghiêm khắc với anh.Dù thế nào đi nữa, anh đã tận hưởng mọi đặc quyền của một công tử nhà giàu. Nhưng trong cùng thời điểm đó, anh trai lại phải trưởng thành trong một gia đình Đông Á khắc nghiệt, chịu đựng một thời niên thiếu đầy áp lực.Ngày lễ Tình nhân năm ấy, anh cùng Tạ Chiêu đến thăm cha và ăn một bữa cơm với họ.
Anh gặp đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình. Một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, nhưng trong ánh mắt nó lại mang theo sự dè dặt, cẩn trọng.Với tư cách là một nhà tâm lý học hành vi, anh hiểu rõ điều đó.Trẻ em lớn lên trong một gia đình có cảm xúc thất thường, trong một môi trường bất ổn sẽ càng nhạy cảm hơn, càng biết nhìn sắc mặt người khác.Đó gần như là một bản năng sinh tồn—chúng cần phải nhanh chóng nhận biết cảm xúc của người có quyền quyết định, để đảm bảo sự an toàn của bản thân.Suốt bữa tối, người cha đối xử với Giang Từ và Tạ Chiêu rất khách khí, nhiệt tình, bởi vì xét cho cùng, bọn họ cũng chỉ là những vị khách hiếm khi qua lại.Nhưng đối với em trai, ông gần như không có lấy một lời khen ngợi, suốt bữa ăn chỉ toàn là những lời dạy dỗ. Ông nói nó hậu đậu, đồ đạc vứt lung tung, ngay cả vé đặt máy bay cũng không tìm thấy. Một đứa trẻ thiếu ngăn nắp như vậy, thành tích học tập kém cũng chẳng có gì lạ, cứ tiếp tục thế này thì cả cuộc đời sẽ bị hủy hoại.Ông lại nói đã thuê gia sư cho nó, nói về giáo viên giỏi thế nào hay đắt đỏ ra sao, nếu vẫn không học tốt thì tất cả là lỗi của nó. Nhìn cách nó ăn cơm cũng khiến ông khó chịu, bảo rằng nếu cứ như vậy thì sau này đi ăn xin cũng không giành nổi với người khác.Sau đó, ông thở dài than vãn vì em trai lại làm hỏng một món đồ điện tử nào đó. Đứa trẻ yếu ớt phản bác rằng chiếc máy tính đó đã dùng nhiều năm rồi, buộc phải thay mới, không phải nó làm hỏng. Nhưng người cha chỉ lạnh lùng mắng một câu: "Không biết trân trọng đồ đạc, nếu con thật sự biết quý trọng, thì dù dùng lâu đến đâu cũng không thể hỏng được!"Trẻ con thời nay đều bị cha mẹ chiều hư, không phải lo toan chuyện cơm áo gạo tiền, không biết cha mẹ kiếm tiền vất vả thế nào.Dù bây giờ cha đã rất giàu có, nhưng vẫn luôn miệng nhắc đi nhắc lại về sự tiết kiệm. Cuối cùng, ông kết thúc bữa tối bằng một câu: "Đủ 18 tuổi thì mau cuốn xéo ra ngoài tự lập. Sau này tao không nuôi loại phế vật như mày nữa!"Cha đã lớn tuổi, tính khí đã dịu đi nhiều, khó mà tưởng tượng được hồi trẻ ông ấy đã nghiêm khắc đến mức nào. Đối với người ngoài, ông luôn cư xử lịch thiệp như gió xuân ấm áp, nhưng với những người thân cận nhất, ông chỉ toàn mắng nhiếc và châm chọc không chút lưu tình.Isaac lớn lên trong một môi trường như vậy. Luôn bị nhắc nhở phải tiết kiệm, vô ý làm hỏng một món đồ nhỏ cũng sẽ bị chửi rủa, thậm chí bị mắng đến mức cảm thấy cả cuộc đời này sẽ bị hủy hoại.Luôn bị nhắc rằng tất cả những gì anh ấy có hiện tại đều là do cha mình vất vả kiếm được. Sau này phải tự lập, phải biến khỏi nhà, không được làm kẻ vô dụng.
Phải trở thành một người xuất sắc, phải không ngừng cạnh tranh với tất cả mọi người.
Không thắng thì bại, mà thất bại chính là phế vật.
Mà phế vật thì cả đời coi như bỏ đi, không đáng sống nữa."Cam sinh ở Hoài Nam thì là cam, sinh ở Hoài Bắc thì thành trấp." Cùng chung dòng máu, nhưng lớn lên trong hai môi trường hoàn toàn khác nhau, hai anh em họ đương nhiên trở thành hai kiểu người đối lập.Giang Từ bây giờ không phải không hiểu vì sao Isaac lại có khao khát tiền bạc mãnh liệt đến vậy, cũng như khát vọng phải luôn trèo lên cao hơn. Cũng như thái độ lạnh lùng của anh ta, thờ ơ với mọi thứ, thờ ơ với tình cảm, thờ ơ với những người vô tội, thậm chí thờ ơ với cả sức khỏe tinh thần của bản thân.Ngày mà anh ta đứng trên ban công tối đen, dõi theo mẹ và em trai rời đi mãi mãi. Ngày mà anh ta đặt con khủng long nhựa lạnh lẽo vào tay em trai, anh ta đã đưa ra lựa chọn – cắt đứt mọi tình cảm của chính mình.Giang Từ nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình, dáng người cao ráo nhưng lưng hơi khom, siết chặt dây đeo balo, chậm rãi leo lên cầu thang đi làm bài tập. Anh chợt thấy bóng dáng của Isaac ngày trước.Anh ta cũng từng là một đứa trẻ đáng thương, một đứa trẻ bị giam cầm trong nỗi bi ai.Dĩ nhiên, dù Giang Từ đã hiểu Isaac hơn trước, anh vẫn không thể chấp nhận hành vi của anh ta với tư cách một nhà tư bản. Nhưng nếu bên công tố cũng chỉ đưa ra mức phạt hành chính, không truy cứu trách nhiệm hình sự, đó là quyết định của hệ thống tư pháp, vậy thì anh cũng tôn trọng.Dù sao thì, anh ta vẫn là anh trai của anh.
Giang Từ không mong anh ta thực sự gặp chuyện gì.*"Anh và Irene làm lành rồi à? Cũng không tệ nhỉ." Tạ Chiêu vừa nghe điện thoại vừa nói.Cô có thể nhận ra Irene luôn có chút giằng xé và đau khổ khi nhắc đến đứa con trai này. Mà Isaac, bề ngoài tỏ ra hoàn toàn không quan tâm. Nhưng nếu thật sự không để tâm, thì anh ta đã nên cười đùa mà nhận tiền, không phải giận dữ rời đi như thế."Cũng chẳng nói được là làm lành hay không." Isaac cười hì hì. "Tôi với mẹ vốn dĩ không có thù hận qua đêm mà.""Ồ?" Tạ Chiêu hỏi, "Tôi hiếm khi thấy anh nổi giận đến mức đó.""Ban đầu tôi thực sự rất, rất tức giận. Tôi bị lừa dối suốt từ nhỏ đến lớn, giờ lại còn bị chỉ trích là vô tình vô nghĩa? Mẹ nhẹ nhàng đưa tiền ra như thể đang sỉ nhục tôi vậy, thế là sao?""Đó là sỉ nhục nhân cách của tôi! Tôi là loại người cúi đầu vì tiền sao?""Vậy tại sao anh lại làm lành?" Giang Từ tò mò hỏi."Sau khi tôi về nhà bình tĩnh lại, tôi nhìn lại con số mà mẹ đưa ra." Isaac nói, "Đúng là một cái giá hợp lý.""Chỉ cần giá cả hợp lý, thì bị sỉ nhục nhân cách cũng chẳng sao cả." Anh ta mỉm cười.Trên đời này không có thương vụ nào không thể làm, chỉ có mức giá không thể thương lượng. Đó là nguyên tắc sống của Isaac.Khóe miệng Tạ Chiêu co giật, cô thu lại suy nghĩ lúc trước – Isaac vẫn là một kẻ coi trọng lợi ích đến tận xương tủy, vĩnh viễn không thay đổi!"Vậy thì tốt quá rồi, anh cầm tiền rồi thì cứ sang Mỹ hoặc Anh mà ở, đừng quay về nữa." Giang Từ cười nói."Còn cậu cứ tiếp tục làm nô lệ cho hai vị Nữ hoàng kia đi, làm cả đời luôn ấy!" Isaac cũng cười hớn hở rồi dập máy."Thật vui khi ông anh phiền phức của anh tạm thời không đến quấy rầy nữa." Giang Từ nói, "Em có thể chặn số của anh ta vĩnh viễn rồi."Giang Từ khoác tay lên vai cô, "Chúng ta tiếp tục nhé."
"Tiếp tục cái gì, sắp đến nơi rồi." Tạ Chiêu đẩy anh một cái, chỉnh lại quần áo.
"Ồ, không sao, vậy thì đến lâu đài rồi tiếp tục." Giang Từ cúi đầu hôn cô thêm một cái.Chiếc xe đã đi vào khu vườn trên núi, hai bên là những hàng cây bách cao vút. Van Gogh từng ví chúng như những tháp đá obelisk của Ai Cập với những đường nét tuyệt đẹp. Bầu trời xanh thuần khiết, khí hậu Địa Trung Hải không một gợn mây, khiến mọi cảnh vật đều trở nên rực rỡ tươi sáng.Xe chạy ngang qua một dãy nhà nhỏ màu vàng kem với cửa chớp sơn xanh lá tươi sáng, rẽ thêm một đoạn nữa, cảnh tượng trước mắt khiến Tạ Chiêu nín thở.Dọc theo bờ biển xanh thẫm là một cung điện phong cách Rococo kiểu Pháp nguy nga tráng lệ với tông hồng phấn hiện ra. Mặt hồ yên ả soi bóng cung điện hồng pha lam, những chú thiên nga thong thả bơi lội trên mặt nước.Đây là một cung điện nằm tựa lưng vào núi, hướng ra biển, xung quanh là rừng cây, khu săn bắn, nông trại, trông không khác gì cung điện nghỉ hè của hoàng đế ngày xưa."Em không ngờ lâu đài mà anh nói lại là thế này!" Tạ Chiêu thốt lên, cô vốn nghĩ rằng món quà Giang Từ tặng chỉ là một tòa thành nhỏ mà giới quý tộc thường thừa kế.
Nhưng ước chừng khu lâu đài này phải rộng hơn 4000 mẫu Anh.
"Tòa lâu đài này thực ra không có lịch sử lâu đời lắm, cũng không phải kế thừa từ hoàng tộc nào cả." Giang Từ nói, "Nó được gia tộc anh xây dựng vào thế kỷ XVIII."Cung điện Rococo tuyệt đẹp này được xây trên cao, có thể phóng tầm mắt ra Địa Trung Hải. "Vào thế kỷ XIX, nơi này là khu nghỉ dưỡng cuối tuần của chủ nhân lúc bấy giờ, dùng để tổ chức tiệc tùng, chiêu đãi khách quý và trưng bày bộ sưu tập nghệ thuật."Xe chạy vào đại lộ rợp bóng cây bách trăm năm tuổi, cánh cổng sắt rèn khổng lồ từ từ mở ra, rẽ vào một bãi cỏ rộng lớn. Tiếng côn trùng rả rích, chim hót vang vọng, toàn cảnh tòa lâu đài màu hồng tráng lệ dần hiện rõ. Mái vòm sáng bóng che khuất đường chân trời, phản chiếu ánh nắng chói chang.Cửa xe mở ra, Giang Từ lịch thiệp mời Tạ Chiêu bước xuống trước. Khu vườn và bãi cỏ quá rộng, không thể đi bộ tham quan mà phải dùng xe golf."Nơi này có tổng cộng bảy khu vườn." Giang Từ nói.
"Bảy cái?"
"Đúng vậy, mỗi khu vườn đều do kiến trúc sư thiết kế theo phong cách của các quốc gia khác nhau trên thế giới."
"Có vườn kiểu Pháp, kiểu Ý, kiểu Tây Ban Nha, kiểu Nhật, kiểu Hy Lạp..."Đây chính là thú vui của giới quý tộc ngày xưa—bỏ ra số tiền khổng lồ để mang cảnh quan từ khắp nơi trên thế giới về khuôn viên của mình.Ngay trước chính điện là vườn Ý, bậc thang hình móng ngựa được trang trí bằng những bức tượng thiên thần bằng đá cẩm thạch phong cách tân cổ điển. Những thiên thần trắng muốt lấp lánh ánh vàng giữa vườn hồng phấn.Hàng rào cây được cắt tỉa vuông vức theo hình học vô cùng ngay ngắn. Vài người làm vườn đang tỉa cây. Giang Từ nói, có tổng cộng có 16 người làm vườn chăm sóc toàn bộ cảnh quan nơi đây.
"Tất nhiên, họ sẽ tan làm đúng giờ, buổi tối sẽ không có ai làm phiền chúng ta đâu, đừng lo." Anh vòng tay ôm vai cô, ghé sát tai nói nhỏ.
Tạ Chiêu cười khẽ, giẫm nhẹ lên chân anh một cái.Trật tự và tính đối xứng là nguyên tắc của khu vườn nước Ý. Tạ Chiêu bước đến những lùm cây xanh được cắt tỉa vuông vức, cao ngang đầu người, "Tại sao ai cũng thích cắt cây theo hình dạng này?""Đây là do yếu tố lịch sử. Vào thế kỷ XVII, nếu một vị vua muốn phô trương quyền lực và sự giàu có của mình, cách tốt nhất là thể hiện khả năng kiểm soát thiên nhiên." Giang Từ giải thích, "Khi đó, những hình khối vuông vắn, hoàn hảo như thế này không thể tìm thấy trong tự nhiên."Tạ Chiêu hít một hơi thật sâu, mùi hương tươi mát của cây cỏ vừa được cắt tỉa lan tỏa trong không khí. Chính giữa hàng rào xanh là một đài phun nước cao vút, kiểu dáng rất phổ biến ở miền Nam nước Ý. Chủ nhân lâu đài thế kỷ 18 từng tìm thấy nó ở Ý, sau đó mua lại và chuyển đến đây. Trong đài phun có tượng hải sư mạ vàng nâng một quả cầu vàng trên mỏm đá, nước chảy róc rách.Chiếc xe tiếp tục chạy qua khu vườn Ý, băng qua hàng rào xanh và những dây leo rủ xuống từng tầng, cánh cổng sắt sơn màu bạc hà chậm rãi mở ra.
"Đây là vườn Hy Lạp." Giang Từ nói.Dù đã chuẩn bị tâm lý, Tạ Chiêu vẫn không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy những cột đá cẩm thạch khổng lồ và đền thờ Hy Lạp sừng sững trước mắt.
"Anh đưa cả đền thờ Hy Lạp về đây à?"
"Chỉ là tái hiện lại thôi."Vào thế kỷ XVII, các nhà khảo cổ châu Âu phát hiện ra các di tích đền thờ Hy Lạp. Sau đó, giới quý tộc giàu có thi nhau tái hiện lại những công trình này trong khuôn viên lâu đài của mình."Thế kỷ XVII-XVIII, chỉ có những người giàu nhất mới có thể chu du khắp thế giới. Vì vậy, họ muốn đưa thế giới về chính ngôi nhà của mình." Giang Từ nói.Tạ Chiêu từng thấy nhiều dinh thự xa hoa, những tòa lâu đài tư nhân tráng lệ, nhưng cô dám chắc rằng, đây là một trong những bất động sản tư nhân đắt giá nhất thế giới.
"Nhìn về phía trước đi, trong vườn Nhật còn có một tòa cung điện mô phỏng kiến trúc Nhật Bản." Giang Từ nói."Thật điên rồ." Tạ Chiêu lẩm bẩm. Khung cảnh này chẳng khác gì bước ra từ "Nghìn lẻ một đêm"—một thế giới thần thoại đầy mộng ảo."Một nơi đẹp như thế này, chỉ để giới thượng lưu hưởng thụ cuối tuần, trưng bày đồ sưu tầm sao?" Tạ Chiêu lắc đầu.
"Giờ đây nó là của em, em là chủ nhân mới của nó." Giang Từ cười, "Em có thể sửa sang, thay đổi bất cứ điều gì mình thích."
"Em không biết phải nói gì nữa, em chưa từng nhận được món quà nào như thế này." Cô vẫn bị khung cảnh choáng ngợp."Anh đã nói rồi, em là Nữ hoàng, mà Nữ hoàng thì phải sống trong cung điện." Giang Từ nắm chặt tay cô."
"Giường của em là của em, không có chỗ cho anh đâu."Giang Từ đã tặng cô một tòa lâu đài ở Pháp. Lần này họ đang lái xe đến đó để nghỉ dưỡng—cũng là lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi ấy."Em thật tàn nhẫn." Giang Từ làm ra vẻ đáng thương, thu mình lại, tựa sát vào cửa xe.Tạ Chiêu cười, không đáp.Chiếc xe lao vào một khu rừng ô liu rậm rạp, những tán lá phản chiếu ánh bạc dưới ánh mặt trời. Âm thanh của côn trùng và chim hót vang vọng, ngoài ra, xung quanh vô cùng yên tĩnh.Cô ngẩng đầu nhìn lên, qua những tán cây ô liu, bầu trời xanh như thủy tinh trong vắt, phía xa thấp thoáng đỉnh núi phủ tuyết trắng.Băng qua khu rừng ô liu là một cánh đồng lúa mì bạt ngàn. Những bông lúa cúi đầu trong gió, như một bức tranh phong cảnh đang chuyển động.Van Gogh từng nói, tương lai của nghệ thuật nằm ở miền Nam nước Pháp. Vẻ đẹp nơi đây, từ những sắc xanh tươi sáng, màu xanh lục bảo, đến sắc vàng rực rỡ của cánh đồng, tất cả đều như một bức tranh sống động.Chiếc xe tiếp tục leo lên con đường nhỏ quanh co dẫn đến tòa lâu đài trên đỉnh núi. Dưới ánh mặt trời chói lọi, mặt biển trong vắt như màu bạc hà. Cảnh sắc nơi này gợi nhớ đến những bức tranh phong cảnh của Renoir.Tạ Chiêu liếc nhìn Giang Từ bên cạnh. Anh nghiêng đầu, hàng mi khẽ rủ xuống, như đang chập chờn giữa thức và ngủ.Cô vươn tay nhẹ nhàng tháo tai nghe của anh ra, lấy một chiếc gối định đặt sau gáy anh. Nhưng Giang Từ đột nhiên giống như một chú mèo lười biếng, khẽ cựa quậy rồi mở mắt."Ngủ đi, không sao đâu, đến nơi em gọi anh." Tạ Chiêu nói."Không ngủ." Anh nhìn cô một cái, ánh mắt lại lướt xuống đôi môi cô, khóe môi nở một nụ cười. "Lát nữa đến nơi, anh muốn ôm em ngủ."Tạ Chiêu giơ tay đánh anh hai cái. "Sao bây giờ anh lại hư hỏng thế này? Đồ mèo xấu xa!""Chắc là do học thói hư từ em." Giang Từ cười, nắm lấy tay cô, kéo đến bên môi hôn nhẹ mấy cái, rồi đan tay vào nhau, không chịu buông ra."Buông ra, đừng lôi kéo như vậy, coi chừng có người nhìn thấy." Cô cố tình cười, muốn rút tay lại. Nhưng anh lại mỉm cười, siết chặt tay, kéo cô vào lòng.Anh vòng tay qua vai cô, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng cọ xát, mái tóc mềm mại cọ vào tai cô, hơi thở ấm áp phả bên tai."Hôn một chút được không? Hôn rồi sẽ hết buồn ngủ." Anh thấp giọng hỏi bên tai cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp.Tai Tạ Chiêu đỏ bừng.Không đợi cô trả lời, cánh tay anh trượt xuống, ôm chặt lấy eo cô."Không muốn hôn." Cô cười, nghiêng đầu né tránh."Nói dối không phải là thói quen tốt, cô Tạ Chiêu." Anh giữ lấy cằm cô, buộc cô ngước lên.Anh cúi xuống hôn sâu. Đầu lưỡi lướt qua môi cô, tinh tế nghiền nát từng chút một, rồi dễ dàng cạy mở môi cô, triền miên cuốn lấy.Cô run rẩy bấu chặt lấy cổ áo anh, từng tiếng thở khe khẽ tràn ra.Những âm thanh đó khiến anh càng hôn mạnh hơn, bàn tay bắt đầu lướt xuống eo cô.Hôm nay cô mặc một chiếc váy rộng rãi, tà váy nhẹ nhàng bay trong gió, rất dễ bị vén lên.Cô ngửa đầu tựa vào vai anh, hơi thở hỗn loạn."Không được, chúng ta đang ở trên xe." Cô nói, nhưng bàn tay lại nhanh hơn, tháo thắt lưng anh ra."Không sao đâu, có vách ngăn cách âm. Tài xế không thấy cũng không nghe thấy chúng ta." Anh lần nữa nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.Anh ôm cô chặt hơn, đặt cô lên đùi, ngửa đầu hôn cô.Cô nằm trong vòng tay nóng rực của anh, hơi cúi đầu, chìm đắm trong những nụ hôn nồng nhiệt, lười biếng vòng tay qua cổ anh.Đôi mắt đang khép hờ thoải mái đột nhiên mở to—một cảm giác sâu sắc hơn truyền đến...Ngón tay thon dài của Giang Từ rất linh hoạt, rất giỏi trong việc học hỏi, bao gồm cả việc học cách nhận biết điểm yếu của rắn.Tạ Chiêu khẽ vặn vẹo như một con rắn, nhưng bị anh giữ chặt trong lòng. Giang Từ nhắm hờ mắt, hôn cô một cách mãnh liệt, mí mắt hơi nâng lên nhìn cô một cái, mang theo nụ cười lười biếng.Con đường trên núi hơi gập ghềnh, Tạ Chiêu thở gấp: "Chậm một chút."
"Gì cơ? Bảo tài xế lái chậm lại sao?" Khóe môi Giang Từ cong lên, nụ cười có chút gian tà."Đừng giả vờ không biết." Tạ Chiêu cũng không chịu thua, Giang Từ nhíu đôi mày đẹp của mình lại.Dây lưng rơi xuống đất. Hơi thở của Giang Từ trở nên nặng nề hơn, nhưng anh vẫn không chịu thua.Chiếc xe rẽ qua một khúc cua trên đường núi.
"Mau lên." Tạ Chiêu cau mày, thở gấp bên tai anh."Một lúc thì bảo nhanh, một lúc lại bảo chậm." Anh siết chặt eo cô, kéo cô sát vào mình hơn, giọng trầm trầm: "Em phải nói rõ ràng." Giang Từ cười khẽ bên tai cô, hôn nhẹ lên vành tai. Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh như từng dòng điện len lỏi vào tai cô."Anh—" Tạ Chiêu quay đầu muốn né tránh, nhưng bàn tay của Giang Từ nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, xoay cô lại, rồi hôn cô mãnh liệt.
Cô muốn mắng anh vài câu, nhưng mỗi khi vừa hé miệng, âm thanh đều bị nụ hôn nóng bỏng của anh nuốt chửng. Giang Từ mở mắt hôn cô, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng của cô.Cảm giác nửa vời là điều giày vò nhất. Tạ Chiêu tựa vào lòng anh, hơi thở hỗn loạn, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho anh, nhưng Giang Từ – cái tên không có chút nhân tính này – lại cố tình giả vờ không hiểu.
Anh còn cố tình ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp: "Gọi một tiếng 'anh', anh sẽ giúp em."
"Anh chán sống à." Tạ Chiêu mở miệng cắn anh một cái, một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn mà cứ thích làm anh trai.Giang Từ cười tít mắt, không giận mà còn cúi đầu hôn cô thêm một cái.Anh đổi tư thế, để cô nằm trong lòng thoải mái hơn, nhẹ nhàng vu.ốt ve tấm lưng cô. Tạ Chiêu trừng mắt nhìn anh, Giang Từ cúi xuống hôn cô hai cái. "Được rồi, không trêu em nữa."Cuối cùng cũng được như mong muốn, Tạ Chiêu th.ở d.ốc, áp sát vào lồng ng.ực anh. Cô nheo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong khi từng đợt sóng vỗ cuộn trào."Haiz, nhà tư bản này chỉ biết bóc lột anh thôi." Giang Từ nắm lấy bàn tay lười biếng của cô, kéo xuống: "Sao anh siêng năng thế này mà em lại lười biếng thế kia?"Cô đáp lại một cách qua loa, Giang Từ thở dài khe khẽ, giọng nói trầm trầm của anh khiến vành tai cô nóng bừng.
Nghĩ đến việc lát nữa hai người sẽ đến tòa lâu đài vô chủ kia, và sẽ ở lại đây nhiều ngày. Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, tim Tạ Chiêu đập thình thịch, không nhịn được liếc nhìn anh một cái, Giang Từ lúc này cũng đang nhìn cô chăm chú, không nói một lời. Gương mặt anh bị ánh sáng che khuất, mí mắt rũ xuống, bên trong ẩn chứa sóng tình cuộn trào.
Tạ Chiêu cảm thấy lòng mình nóng lên, cô chủ động hôn anh, rồi lại là một trận quấn quýt không rời."Lại mấy ngày không gặp rồi, em có nhớ anh không?" Giang Từ tựa trán vào cô, khẽ hỏi."Không thèm nhớ anh, nhớ anh thì có lợi ích gì?" Tạ Chiêu đáp.
"Ồ, không nhớ thì thôi." Giang Từ lập tức rút tay ra.Làn sóng ấy dừng lại, Tạ Chiêu nắm lấy cổ tay anh đặt lại chỗ cũ. "Có nhớ, nhớ một chút, một chút xíu thôi. Tối nay sẽ nhớ." Cô nói, khi cần nhờ vả thì phải biết cúi đầu."Tối nay nhớ anh." Anh cười khẽ, "Sao nghe có vẻ không đứng đắn chút nào vậy?"Cứ như thể những gì anh đang làm bây giờ rất đứng đắn vậy! Nhưng Tạ Chiêu không cãi lại, vì tên gian xảo này có thể sẽ lại rút tay ra. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, hôn anh một cách hờ hững, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ áo và đường nét trên cổ anh."Trong tòa lâu đài của chúng ta có hơn hai mươi phòng ngủ chính." Giang Từ bất ngờ lên tiếng.
"Hửm?" Tạ Chiêu đang hôn lên gò má anh.
"Mỗi phòng đều có phong cách trang trí khác nhau, mỗi chiếc giường đều rất, rất rộng rãi." Giang Từ nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói bên tai: "Chúng ta có thể thử từng cái một. Xem em thích cái nào nhất."Không cần nói rõ thử bằng cách nào, tim Tạ Chiêu run lên, cô mềm nhũn trong lòng anh, ngẩng đầu cọ nhẹ lên mặt anh, quấn quýt bên tai anh.Nhiệt độ trong xe ngày càng tăng cao, ngay khi quần áo hai người ngày càng lộn xộn, một cuộc gọi bất ngờ vang lên.Tạ Chiêu nhắm mắt, ngửa đầu th.ở d.ốc, lần mò điện thoại mở ra.
"Alo, ai vậy?" Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Số điện thoại không hiển thị danh tính."Isaac? Ưm—" Giọng cô bỗng nhiên run rẩy, Tạ Chiêu trừng mắt nhìn Giang Từ bên dưới. Anh đang nghịch ngợm, không chịu dừng lại.
"Là anh trai anh đấy!" Tạ Chiêu đẩy anh ra. Nhưng không có tác dụng, biết là anh trai gọi tới, Giang Từ lại càng hưng phấn.
Cô muốn ngồi dậy, nhưng bị anh nhẹ nhàng ôm eo giữ lại. Giang Từ giữ chặt eo cô, kéo cô vào lòng, duỗi chân về phía trước, để cô ngồi thẳng trên đùi mình, ngẩng đầu hôn cô một cách bừa bãi.Cô giơ tay đánh anh, lại bị anh giữ chặt cổ tay, hơi thở rối loạn bị anh làm cho mất kiểm soát. Mái tóc lòa xòa rủ xuống trán cô, dính vào môi. Giang Từ đưa tay vén tóc cô ra sau tai, rồi lại cúi xuống hôn cô."Này! Ban ngày ban mặt, trời đất quang đãng, hai người có thể tiết chế một chút không? Đừng có quấn lấy nhau như ếch vậy!!" Isaac hét lên.Rõ ràng anh ta không muốn trở thành một phần trong 'trò chơi' của họ. Giọng Isaac vang dội đến mức tài xế phía trước chắc cũng nghe thấy, Tạ Chiêu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, Giang Từ cũng vội vàng chỉnh lại quần áo."Tôi cứ nghĩ giọng nói từ địa ngục chui lên này là của ai." Giang Từ lạnh lùng cướp lấy điện thoại. "Thì ra là anh à? Có chuyện gì vậy? Theo lịch của các nước thì chưa đến lễ Vu Lan, sao anh vội vã gọi đến vậy?""Tất nhiên là để thông báo cho cậu, ngày tận thế của cậu sắp đến rồi đấy, em trai thân yêu của tôi." Isaac cười khẩy nói."Ban đầu tôi còn tưởng giờ này anh đang ngoan ngoãn ngồi tù. Dù sao thì biết anh thoát được cảnh tù tội, tôi cũng thấy vui cho anh, anh trai yêu quý." Giang Từ nói. "Anh nên quỳ xuống cầu nguyện mỗi ngày, cảm tạ hệ thống tư pháp thối nát của nước Mỹ.""Hình như cậu luôn quên mất rằng mình cũng là một phần trong hệ thống thối nát đó." Isaac mỉm cười."Xin lỗi, tôi cúp máy đây. Nghe giọng anh chỉ khiến tôi cầu nguyện cho đôi tai mình không bị hỏng mất." Giang Từ nói."Đừng vội thế chứ, em trai. Dù sao cậu cũng sẽ mục rữa sớm thôi. Tuy rằng cậu rất nhỏ mọn, nhưng với tư cách là anh trai, tôi lại rất rộng lượng. Trước đây tôi bận bịu công việc, quên mất phải đặc biệt gọi điện để chúc phúc cho cậu và cô bạn gái đáng yêu của tôi, Tạ Chiêu." Isaac nói.Dù bảo là chúc phúc, nhưng giọng điệu của anh ta lại có vài phần hả hê. Trong lòng anh ta, Tạ Chiêu vẫn luôn là một "ma vương", còn em trai anh ta lại đem lòng yêu ma vương, thật sự là đáng đời."Hầu hạ Nữ vương bệ hạ có cảm giác thế nào?" Isaac cười hỏi."Cảm ơn đã quan tâm, tôi là người Anh, tôi đã quen với sự cai trị của Nữ hoàng từ lâu rồi." Giang Từ nói. "Phụ nữ chính là bầu trời, đàn ông sinh ra là để bị Nữ hoàng thống trị, đây là truyền thống của nước Anh chúng tôi.""Nói đến Nữ hoàng..." Isaac ngừng lại một chút rồi nói tiếp. "Lý do thứ hai tôi gọi cho cậu hôm nay là để thông báo rằng một vị Nữ hoàng khác – chính là mẹ của chúng ta – sắp ghé thăm lâu đài của cậu đấy.""Irene sắp tới à?" Tạ Chiêu hỏi. Cô mở điện thoại kiểm tra, đúng là trợ lý của Irene đã gửi email thông báo từ trước. Nhưng vì lúc trước cô còn mải đùa giỡn với Giang Từ trên xe nên không để ý. Giang Từ cũng mở điện thoại, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ."Mẹ có chuyện gì gấp sao?" Giang Từ biết rất rõ tính cách của vị "Nữ vương bệ hạ" này. Nếu không có chuyện quan trọng thì bà ấy chẳng đời nào chủ động liên lạc với bọn họ.Nếu không có việc gì cần bàn bạc nghiêm túc, mà lại gọi điện chỉ để hàn huyên, thì chắc chắn bà sẽ cảm thấy người đó rất phiền phức."Đừng lo, bà ấy chỉ đang tham gia một sự kiện nào đó ở miền Nam nước Pháp trong vài ngày gần đây. Hôm nay thuận đường ghé qua lâu đài của hai người thôi, nếu có thời gian thì muốn gặp hai người một chút. Bà ấy là người bận rộn trăm công nghìn việc, chắc chỉ ở lại khoảng một tiếng, thậm chí còn không ăn tối rồi sẽ đi ngay thôi." Isaac nói.Tạ Chiêu vội vàng phản hồi email.Dù gì thì bây giờ Irene cũng là đối tác của cô. Tạ Chiêu hiện tại là CEO của Nhạc Càn, còn Irene là cổ đông lớn. Cô vẫn rất tôn trọng bà ấy, có lẽ Irene cũng có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cô."Không đúng, từ khi nào mà anh thân thiết với mẹ vậy?" Giang Từ nhận ra điểm bất thường."Tôi còn chẳng biết mẹ đang ở miền Nam nước Pháp cơ mà."Lần trước khi Isaac rời khỏi trang viên ở Anh, thái độ của anh ta dứt khoát đến mức cứ như thể muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, thề rằng cả đời này sẽ không qua lại với bà nữa.Thực ra Giang Từ cũng không mong điều đó xảy ra. Anh biết Isaac thật ra cũng không phải là một kẻ quá xấu xa.Trước đây anh đã từng có thành kiến rất lớn với anh trai mình, thậm chí còn mang trong lòng sự thù địch. Những mâu thuẫn giữa bọn họ là vấn đề lịch sử để lại.Tuổi thơ của Giang Từ là một khoảng thời gian thiếu vắng cha. Cha anh lúc nào cũng bận rộn với việc gây dựng sự nghiệp, thường xuyên không có mặt ở nhà. Có những khi cả tháng trời ông mới về một lần, vừa nhìn thấy anh đã ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay cười bảo: "Sao thế, không nhận ra cha à?"Anh chỉ sững sờ đứng đó, không ôm lấy cha, bởi vì người đàn ông này quá xa lạ với anh.Không có cha bên cạnh, hai người thân thiết nhất trong tuổi thơ của anh chính là mẹ và anh trai.Khi còn nhỏ, anh đã từng vô cùng ỷ lại vào Isaac, dành cho anh trai một tình cảm sâu sắc. Cha anh quá xa cách, còn anh trai lại là người thân thiết nhất với anh, thậm chí có thể nói, Isaac chính là người anh thân cận nhất của anh.Bọn trẻ lúc bé thường thích bám dính lấy những anh chị lớn hơn mình một chút.Vào những năm tháng ấy, Isaac từng là một người anh trai tốt. Mặc dù có lúc cũng thấy anh ta phiền phức và quát mắng vài câu, nhưng phần lớn thời gian, anh ta vẫn chơi đùa với anh.Anh trai còn thường xuyên cho anh mượn những món đồ chơi khủng long mà mình quý nhất. Giang Từ biết những món đồ này là bảo bối của anh trai. Isaac là một người có tính sở hữu rất mạnh mẽ đối với đồ đạc của mình. Cho dù lớn rồi không chơi nữa, người khác vẫn không được phép động vào. Nhưng đối với em trai thì lại là ngoại lệ.Ngăn kéo của anh trai, đối với Giang Từ khi còn nhỏ, chính là một chiếc rương báu vật khổng lồ. Mỗi khi tâm trạng anh trai tốt, anh ấy sẽ hào phóng như một vị hoàng đế, ban thưởng cho anh vài món đồ quý giá.Điều này đối với Giang Từ lúc bé mà nói, chính là một ân điển to lớn.Bởi vì cha anh luôn trách mắng Isaac là một đứa trẻ ích kỷ, nhỏ nhen, bảo anh ấy phải đem những món đồ chơi không dùng đến tặng cho những đứa trẻ hàng xóm hoặc con của đối tác. Nhưng mỗi lần như vậy, anh ấy sẽ nổi cơn tam bành, lăn lộn trên sàn."Ích kỷ như thế, sau này không làm nên trò trống gì đâu!" Cha anh luôn cướp đi đồ của Isaac, rồi chỉ tay vào mũi mà quát mắng. Cuối cùng còn không tránh khỏi một trận đòn.Nhưng một người anh trai nhỏ mọn như vậy lại thường xuyên mở rương báu vật của mình ra, ban tặng cho Giang Từ những món đồ mà anh thích.Dĩ nhiên, nếu anh làm hỏng thứ gì vẫn sẽ bị anh trai đánh cho một trận ra trò.Dù anh ấy có quát mắng anh, nhưng nếu có người khác muốn bắt nạt anh, Isaac sẽ không bao giờ cho phép.Bởi vì lớn hơn anh vài tuổi, nên nếu có đứa trẻ nào dám động vào anh, Isaac nhất định sẽ dạy cho đứa đó một bài học.Giang Từ hồi nhỏ rất sùng bái anh trai mình, cũng rất ỷ lại vào anh. Ngoài mẹ ra, Isaac chính là người thân và bạn bè quan trọng nhất của anh.Tối hôm cha mẹ anh tuyên bố ly hôn, cha anh đã ném hết đồ đạc của mẹ con anh từ cửa sổ trên lầu xuống, bắt họ lập tức cút đi.Anh nắm chặt tay mẹ, kéo anh trai đi theo. Anh không hề sợ hãi, chỉ cần có thể ở bên những người thân yêu là đủ. Nhưng anh trai lại đứng bên cạnh cha, bình tĩnh nhìn anh và nói: "Anh không đi cùng hai người. Em lên xe đi, taxi sắp tới rồi."Anh không thể tin được, vẫn ngoan cố đưa tay ra, nhưng thứ được đặt vào tay anh lại là một con khủng long nhựa lạnh lẽo – món đồ chơi quý giá mà anh trai chỉ cho anh nhìn, chưa từng cho chơi.Nó đủ để dỗ dành một đứa trẻ năm tuổi.Anh buông tay, con khủng long lớn rơi xuống đất, nằm im lặng ở đó.Món đồ chơi mà trước đây chỉ cần anh trai lấy ra là anh đã vui mừng khôn xiết, giờ đây lại bị vứt xuống đất một cách hờ hững, nằm giữa khoảng cách của hai người.Tại sao? Anh không hỏi, nhưng ánh mắt của anh đã nói ra điều đó.
Cha đối với anh cũng chẳng thể coi là tốt, còn mẹ thì hoàn toàn ngược lại, bà đã dồn hết tâm huyết và thời gian để chăm sóc và dạy dỗ hai đứa con từng chút một."Đừng trách anh. Nếu em lớn thêm một chút, em cũng sẽ làm lựa chọn giống như anh thôi." Anh trai đứng bên cạnh cha đã nói vậy.Chiếc đồng hồ mới trên cổ tay tôi phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới bóng đèn sợi đốt—chiếc đồng hồ mà cha mới mua cho anh."Đi đi, tôi không muốn nghe thêm gì từ đứa con đã phản bội mình nữa." Cha giục giã, chẳng hề để tâm đến việc mẹ anh —một người phụ nữ yếu đuối—đang cõng trên lưng bao nhiêu đồ vật nặng, trong tay còn nắm chặt tay đứa con nhỏ của bà.Anh và mẹ bị cha dứt khoát đuổi ra khỏi nhà, như thể quét đi một túi rác.Mẹ nắm tay anh đứng bên đường vẫy taxi. Bầu trời đêm mang màu xanh lạnh lẽo, anh ngước lên nhìn. Qua tấm kính xanh băng giá, anh trai đứng trên ban công, không bật đèn, ẩn mình trong bóng tối.Đèn pha trắng của chiếc taxi chiếu vào con hẻm, rọi sáng trong khoảnh khắc. Anh dốc hết sức vẫy tay với anh trai, nhưng anh ấy chỉ nhàn nhạt nhìn anh, không có bất kỳ phản ứng nào, rồi nhanh chóng quay người bước vào trong nhà.Con hẻm lại một lần nữa chìm vào bóng tối.Sau khi đến Anh, anh thường muốn gọi điện cho anh trai, hoặc giục mẹ viết thư bảo anh đến đây. Nhưng anh trai chưa từng nghe máy, cũng không hề hồi âm bất cứ tin nhắn nào.Những tin nhắn như đá chìm đáy biển khiến anh hiểu rõ một điều—anh trai anh, con người ấy, đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh, khỏi cuộc đời anh.Việc cha mẹ ly hôn không ảnh hưởng đến anh nhiều như anh tưởng. Điều khiến anh tổn thương hơn việc cha bỏ rơi anh gấp bội chính là việc anh trai đã rời bỏ anh.Bị người mình tin tưởng nhất, thân thiết nhất phản bội—đó là một cảm giác rất đau đớn.Người anh trai mà anh từng tin tưởng như vậy, khi anh còn thơ bé đã bỏ rơi anh, chọn đứng về phía người cha làm tổn thương mẹ mình. Sau đó, anh trai chưa bao giờ tìm đến mẹ và anh nữa, chưa từng liên lạc lại.Trong lòng anh có oán giận, có hận ý.Hồi bé anh trai từng nói với anh: "Nếu em lớn thêm một chút, em cũng sẽ làm lựa chọn giống như anh thôi."
Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.Sau khi lớn lên, niềm tin của anh và anh trai càng khác biệt. Anh không thể đồng tình với bất kỳ việc gì anh ấy làm, hoàn toàn phản đối tất cả.Hai người gặp lại nhau, nhưng lần này không còn là tình anh em, mà là cuộc đối đầu kẻ thù không đội trời chung. Anh là điều tra viên kinh tế, còn anh trai là gã cá mập tài chính thao túng thị trường.Anh trai trở thành một kẻ máu lạnh, chỉ biết đến lợi ích, một nhà tư bản nham hiểm—hình ảnh ấy quá trùng khớp với hình tượng anh ấy trong cơn giận dữ của anh.Hồi bé anh ấy đã chọn tiền thay vì tình thân.
Anh ấy chọn đứng về phía cha—người từng làm tổn thương mẹ.
Anh cúi đầu trước đồng tiền, không có chút khí khái nào.Anh đã từng thấy mẹ khóc. Nhưng bà không khóc vì người chồng của mình, mà khóc vì đứa con trai mà chính bà đã sinh ra lại bỏ rơi bà.Một người như thế, đến cả mẹ ruột và em trai mình cũng có thể bỏ rơi, thì còn có lương tâm gì để nói? Trong suốt một thời gian dài, anh mang theo sự khinh thường và thù địch với anh trai.Khi biết anh ấy thao túng thị trường, lẩn lút ở vùng xám của pháp luật, làm những việc mờ ám, lòng khinh bỉ trong anh càng lớn. Cảm giác báo thù âm ỉ trong lòng anh bắt đầu trỗi dậy.Anh cố ý.
Anh biết anh trai có vấn đề, nên đã cố tình điều tra sâu hơn, nhất định phải tìm ra sơ hở của anh ấy, không thể bỏ qua được.Anh không hối hận về lựa chọn của mình.
Anh muốn nhìn thấy anh ấy hối hận.Chính vì vậy, anh theo dõi từng động thái của quỹ phòng hộ mà anh ấy điều hành, quan sát từng lỗ hổng tiềm ẩn.
Cũng vì vậy mà anh chú ý đến anh ấy và Tạ Chiêu.
Cũng vì vậy mà anh biết đến Tạ Chiêu.Kẻ thù định mệnh—và người yêu.Cảm giác thù địch anh dành cho Tạ Chiêu ban đầu cũng có một phần nguyên nhân từ anh trai.Một kẻ giống hệt như anh trai—
Một kẻ sẵn sàng từ bỏ tình thân vì tiền bạc,
Một kẻ chỉ biết đến lợi ích,
Một kẻ thao túng thị trường, bóc lột những người vô tội,
Một kẻ cơ hội đầy toan tính.Anh từng là một người như nước suối, trong mắt không dung nạp nổi một hạt cát. Nhưng sau những trải nghiệm, đặc biệt là sau những cuộc phiêu lưu, những lần đồng hành với Tạ Chiêu, anh dần hiểu ra: Mỗi người đều có những khó khăn riêng của họ.Rất ít người sinh ra đã lạnh lùng và ích kỷ.
Những kẻ vô cảm, những kẻ điên cuồng—họ đều có nỗi đau mà người khác không thể nào thấu hiểu.Anh trai cũng đã chịu những nỗi đau mà anh chưa từng trải qua—
Nỗi đau từ một người cha gia trưởng điển hình của Đông Á.Trong suốt quãng đời trưởng thành, anh chưa từng chịu áp lực từ một người cha Đông Á điển hình. Cậu anh là một quý tộc giàu có ở Anh, một người phương Tây thực sự phóng khoáng, còn mẹ anh thì bận rộn với sự nghiệp, cũng không quá nghiêm khắc với anh.Dù thế nào đi nữa, anh đã tận hưởng mọi đặc quyền của một công tử nhà giàu. Nhưng trong cùng thời điểm đó, anh trai lại phải trưởng thành trong một gia đình Đông Á khắc nghiệt, chịu đựng một thời niên thiếu đầy áp lực.Ngày lễ Tình nhân năm ấy, anh cùng Tạ Chiêu đến thăm cha và ăn một bữa cơm với họ.
Anh gặp đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình. Một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, nhưng trong ánh mắt nó lại mang theo sự dè dặt, cẩn trọng.Với tư cách là một nhà tâm lý học hành vi, anh hiểu rõ điều đó.Trẻ em lớn lên trong một gia đình có cảm xúc thất thường, trong một môi trường bất ổn sẽ càng nhạy cảm hơn, càng biết nhìn sắc mặt người khác.Đó gần như là một bản năng sinh tồn—chúng cần phải nhanh chóng nhận biết cảm xúc của người có quyền quyết định, để đảm bảo sự an toàn của bản thân.Suốt bữa tối, người cha đối xử với Giang Từ và Tạ Chiêu rất khách khí, nhiệt tình, bởi vì xét cho cùng, bọn họ cũng chỉ là những vị khách hiếm khi qua lại.Nhưng đối với em trai, ông gần như không có lấy một lời khen ngợi, suốt bữa ăn chỉ toàn là những lời dạy dỗ. Ông nói nó hậu đậu, đồ đạc vứt lung tung, ngay cả vé đặt máy bay cũng không tìm thấy. Một đứa trẻ thiếu ngăn nắp như vậy, thành tích học tập kém cũng chẳng có gì lạ, cứ tiếp tục thế này thì cả cuộc đời sẽ bị hủy hoại.Ông lại nói đã thuê gia sư cho nó, nói về giáo viên giỏi thế nào hay đắt đỏ ra sao, nếu vẫn không học tốt thì tất cả là lỗi của nó. Nhìn cách nó ăn cơm cũng khiến ông khó chịu, bảo rằng nếu cứ như vậy thì sau này đi ăn xin cũng không giành nổi với người khác.Sau đó, ông thở dài than vãn vì em trai lại làm hỏng một món đồ điện tử nào đó. Đứa trẻ yếu ớt phản bác rằng chiếc máy tính đó đã dùng nhiều năm rồi, buộc phải thay mới, không phải nó làm hỏng. Nhưng người cha chỉ lạnh lùng mắng một câu: "Không biết trân trọng đồ đạc, nếu con thật sự biết quý trọng, thì dù dùng lâu đến đâu cũng không thể hỏng được!"Trẻ con thời nay đều bị cha mẹ chiều hư, không phải lo toan chuyện cơm áo gạo tiền, không biết cha mẹ kiếm tiền vất vả thế nào.Dù bây giờ cha đã rất giàu có, nhưng vẫn luôn miệng nhắc đi nhắc lại về sự tiết kiệm. Cuối cùng, ông kết thúc bữa tối bằng một câu: "Đủ 18 tuổi thì mau cuốn xéo ra ngoài tự lập. Sau này tao không nuôi loại phế vật như mày nữa!"Cha đã lớn tuổi, tính khí đã dịu đi nhiều, khó mà tưởng tượng được hồi trẻ ông ấy đã nghiêm khắc đến mức nào. Đối với người ngoài, ông luôn cư xử lịch thiệp như gió xuân ấm áp, nhưng với những người thân cận nhất, ông chỉ toàn mắng nhiếc và châm chọc không chút lưu tình.Isaac lớn lên trong một môi trường như vậy. Luôn bị nhắc nhở phải tiết kiệm, vô ý làm hỏng một món đồ nhỏ cũng sẽ bị chửi rủa, thậm chí bị mắng đến mức cảm thấy cả cuộc đời này sẽ bị hủy hoại.Luôn bị nhắc rằng tất cả những gì anh ấy có hiện tại đều là do cha mình vất vả kiếm được. Sau này phải tự lập, phải biến khỏi nhà, không được làm kẻ vô dụng.
Phải trở thành một người xuất sắc, phải không ngừng cạnh tranh với tất cả mọi người.
Không thắng thì bại, mà thất bại chính là phế vật.
Mà phế vật thì cả đời coi như bỏ đi, không đáng sống nữa."Cam sinh ở Hoài Nam thì là cam, sinh ở Hoài Bắc thì thành trấp." Cùng chung dòng máu, nhưng lớn lên trong hai môi trường hoàn toàn khác nhau, hai anh em họ đương nhiên trở thành hai kiểu người đối lập.Giang Từ bây giờ không phải không hiểu vì sao Isaac lại có khao khát tiền bạc mãnh liệt đến vậy, cũng như khát vọng phải luôn trèo lên cao hơn. Cũng như thái độ lạnh lùng của anh ta, thờ ơ với mọi thứ, thờ ơ với tình cảm, thờ ơ với những người vô tội, thậm chí thờ ơ với cả sức khỏe tinh thần của bản thân.Ngày mà anh ta đứng trên ban công tối đen, dõi theo mẹ và em trai rời đi mãi mãi. Ngày mà anh ta đặt con khủng long nhựa lạnh lẽo vào tay em trai, anh ta đã đưa ra lựa chọn – cắt đứt mọi tình cảm của chính mình.Giang Từ nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình, dáng người cao ráo nhưng lưng hơi khom, siết chặt dây đeo balo, chậm rãi leo lên cầu thang đi làm bài tập. Anh chợt thấy bóng dáng của Isaac ngày trước.Anh ta cũng từng là một đứa trẻ đáng thương, một đứa trẻ bị giam cầm trong nỗi bi ai.Dĩ nhiên, dù Giang Từ đã hiểu Isaac hơn trước, anh vẫn không thể chấp nhận hành vi của anh ta với tư cách một nhà tư bản. Nhưng nếu bên công tố cũng chỉ đưa ra mức phạt hành chính, không truy cứu trách nhiệm hình sự, đó là quyết định của hệ thống tư pháp, vậy thì anh cũng tôn trọng.Dù sao thì, anh ta vẫn là anh trai của anh.
Giang Từ không mong anh ta thực sự gặp chuyện gì.*"Anh và Irene làm lành rồi à? Cũng không tệ nhỉ." Tạ Chiêu vừa nghe điện thoại vừa nói.Cô có thể nhận ra Irene luôn có chút giằng xé và đau khổ khi nhắc đến đứa con trai này. Mà Isaac, bề ngoài tỏ ra hoàn toàn không quan tâm. Nhưng nếu thật sự không để tâm, thì anh ta đã nên cười đùa mà nhận tiền, không phải giận dữ rời đi như thế."Cũng chẳng nói được là làm lành hay không." Isaac cười hì hì. "Tôi với mẹ vốn dĩ không có thù hận qua đêm mà.""Ồ?" Tạ Chiêu hỏi, "Tôi hiếm khi thấy anh nổi giận đến mức đó.""Ban đầu tôi thực sự rất, rất tức giận. Tôi bị lừa dối suốt từ nhỏ đến lớn, giờ lại còn bị chỉ trích là vô tình vô nghĩa? Mẹ nhẹ nhàng đưa tiền ra như thể đang sỉ nhục tôi vậy, thế là sao?""Đó là sỉ nhục nhân cách của tôi! Tôi là loại người cúi đầu vì tiền sao?""Vậy tại sao anh lại làm lành?" Giang Từ tò mò hỏi."Sau khi tôi về nhà bình tĩnh lại, tôi nhìn lại con số mà mẹ đưa ra." Isaac nói, "Đúng là một cái giá hợp lý.""Chỉ cần giá cả hợp lý, thì bị sỉ nhục nhân cách cũng chẳng sao cả." Anh ta mỉm cười.Trên đời này không có thương vụ nào không thể làm, chỉ có mức giá không thể thương lượng. Đó là nguyên tắc sống của Isaac.Khóe miệng Tạ Chiêu co giật, cô thu lại suy nghĩ lúc trước – Isaac vẫn là một kẻ coi trọng lợi ích đến tận xương tủy, vĩnh viễn không thay đổi!"Vậy thì tốt quá rồi, anh cầm tiền rồi thì cứ sang Mỹ hoặc Anh mà ở, đừng quay về nữa." Giang Từ cười nói."Còn cậu cứ tiếp tục làm nô lệ cho hai vị Nữ hoàng kia đi, làm cả đời luôn ấy!" Isaac cũng cười hớn hở rồi dập máy."Thật vui khi ông anh phiền phức của anh tạm thời không đến quấy rầy nữa." Giang Từ nói, "Em có thể chặn số của anh ta vĩnh viễn rồi."Giang Từ khoác tay lên vai cô, "Chúng ta tiếp tục nhé."
"Tiếp tục cái gì, sắp đến nơi rồi." Tạ Chiêu đẩy anh một cái, chỉnh lại quần áo.
"Ồ, không sao, vậy thì đến lâu đài rồi tiếp tục." Giang Từ cúi đầu hôn cô thêm một cái.Chiếc xe đã đi vào khu vườn trên núi, hai bên là những hàng cây bách cao vút. Van Gogh từng ví chúng như những tháp đá obelisk của Ai Cập với những đường nét tuyệt đẹp. Bầu trời xanh thuần khiết, khí hậu Địa Trung Hải không một gợn mây, khiến mọi cảnh vật đều trở nên rực rỡ tươi sáng.Xe chạy ngang qua một dãy nhà nhỏ màu vàng kem với cửa chớp sơn xanh lá tươi sáng, rẽ thêm một đoạn nữa, cảnh tượng trước mắt khiến Tạ Chiêu nín thở.Dọc theo bờ biển xanh thẫm là một cung điện phong cách Rococo kiểu Pháp nguy nga tráng lệ với tông hồng phấn hiện ra. Mặt hồ yên ả soi bóng cung điện hồng pha lam, những chú thiên nga thong thả bơi lội trên mặt nước.Đây là một cung điện nằm tựa lưng vào núi, hướng ra biển, xung quanh là rừng cây, khu săn bắn, nông trại, trông không khác gì cung điện nghỉ hè của hoàng đế ngày xưa."Em không ngờ lâu đài mà anh nói lại là thế này!" Tạ Chiêu thốt lên, cô vốn nghĩ rằng món quà Giang Từ tặng chỉ là một tòa thành nhỏ mà giới quý tộc thường thừa kế.
Nhưng ước chừng khu lâu đài này phải rộng hơn 4000 mẫu Anh.
"Tòa lâu đài này thực ra không có lịch sử lâu đời lắm, cũng không phải kế thừa từ hoàng tộc nào cả." Giang Từ nói, "Nó được gia tộc anh xây dựng vào thế kỷ XVIII."Cung điện Rococo tuyệt đẹp này được xây trên cao, có thể phóng tầm mắt ra Địa Trung Hải. "Vào thế kỷ XIX, nơi này là khu nghỉ dưỡng cuối tuần của chủ nhân lúc bấy giờ, dùng để tổ chức tiệc tùng, chiêu đãi khách quý và trưng bày bộ sưu tập nghệ thuật."Xe chạy vào đại lộ rợp bóng cây bách trăm năm tuổi, cánh cổng sắt rèn khổng lồ từ từ mở ra, rẽ vào một bãi cỏ rộng lớn. Tiếng côn trùng rả rích, chim hót vang vọng, toàn cảnh tòa lâu đài màu hồng tráng lệ dần hiện rõ. Mái vòm sáng bóng che khuất đường chân trời, phản chiếu ánh nắng chói chang.Cửa xe mở ra, Giang Từ lịch thiệp mời Tạ Chiêu bước xuống trước. Khu vườn và bãi cỏ quá rộng, không thể đi bộ tham quan mà phải dùng xe golf."Nơi này có tổng cộng bảy khu vườn." Giang Từ nói.
"Bảy cái?"
"Đúng vậy, mỗi khu vườn đều do kiến trúc sư thiết kế theo phong cách của các quốc gia khác nhau trên thế giới."
"Có vườn kiểu Pháp, kiểu Ý, kiểu Tây Ban Nha, kiểu Nhật, kiểu Hy Lạp..."Đây chính là thú vui của giới quý tộc ngày xưa—bỏ ra số tiền khổng lồ để mang cảnh quan từ khắp nơi trên thế giới về khuôn viên của mình.Ngay trước chính điện là vườn Ý, bậc thang hình móng ngựa được trang trí bằng những bức tượng thiên thần bằng đá cẩm thạch phong cách tân cổ điển. Những thiên thần trắng muốt lấp lánh ánh vàng giữa vườn hồng phấn.Hàng rào cây được cắt tỉa vuông vức theo hình học vô cùng ngay ngắn. Vài người làm vườn đang tỉa cây. Giang Từ nói, có tổng cộng có 16 người làm vườn chăm sóc toàn bộ cảnh quan nơi đây.
"Tất nhiên, họ sẽ tan làm đúng giờ, buổi tối sẽ không có ai làm phiền chúng ta đâu, đừng lo." Anh vòng tay ôm vai cô, ghé sát tai nói nhỏ.
Tạ Chiêu cười khẽ, giẫm nhẹ lên chân anh một cái.Trật tự và tính đối xứng là nguyên tắc của khu vườn nước Ý. Tạ Chiêu bước đến những lùm cây xanh được cắt tỉa vuông vức, cao ngang đầu người, "Tại sao ai cũng thích cắt cây theo hình dạng này?""Đây là do yếu tố lịch sử. Vào thế kỷ XVII, nếu một vị vua muốn phô trương quyền lực và sự giàu có của mình, cách tốt nhất là thể hiện khả năng kiểm soát thiên nhiên." Giang Từ giải thích, "Khi đó, những hình khối vuông vắn, hoàn hảo như thế này không thể tìm thấy trong tự nhiên."Tạ Chiêu hít một hơi thật sâu, mùi hương tươi mát của cây cỏ vừa được cắt tỉa lan tỏa trong không khí. Chính giữa hàng rào xanh là một đài phun nước cao vút, kiểu dáng rất phổ biến ở miền Nam nước Ý. Chủ nhân lâu đài thế kỷ 18 từng tìm thấy nó ở Ý, sau đó mua lại và chuyển đến đây. Trong đài phun có tượng hải sư mạ vàng nâng một quả cầu vàng trên mỏm đá, nước chảy róc rách.Chiếc xe tiếp tục chạy qua khu vườn Ý, băng qua hàng rào xanh và những dây leo rủ xuống từng tầng, cánh cổng sắt sơn màu bạc hà chậm rãi mở ra.
"Đây là vườn Hy Lạp." Giang Từ nói.Dù đã chuẩn bị tâm lý, Tạ Chiêu vẫn không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy những cột đá cẩm thạch khổng lồ và đền thờ Hy Lạp sừng sững trước mắt.
"Anh đưa cả đền thờ Hy Lạp về đây à?"
"Chỉ là tái hiện lại thôi."Vào thế kỷ XVII, các nhà khảo cổ châu Âu phát hiện ra các di tích đền thờ Hy Lạp. Sau đó, giới quý tộc giàu có thi nhau tái hiện lại những công trình này trong khuôn viên lâu đài của mình."Thế kỷ XVII-XVIII, chỉ có những người giàu nhất mới có thể chu du khắp thế giới. Vì vậy, họ muốn đưa thế giới về chính ngôi nhà của mình." Giang Từ nói.Tạ Chiêu từng thấy nhiều dinh thự xa hoa, những tòa lâu đài tư nhân tráng lệ, nhưng cô dám chắc rằng, đây là một trong những bất động sản tư nhân đắt giá nhất thế giới.
"Nhìn về phía trước đi, trong vườn Nhật còn có một tòa cung điện mô phỏng kiến trúc Nhật Bản." Giang Từ nói."Thật điên rồ." Tạ Chiêu lẩm bẩm. Khung cảnh này chẳng khác gì bước ra từ "Nghìn lẻ một đêm"—một thế giới thần thoại đầy mộng ảo."Một nơi đẹp như thế này, chỉ để giới thượng lưu hưởng thụ cuối tuần, trưng bày đồ sưu tầm sao?" Tạ Chiêu lắc đầu.
"Giờ đây nó là của em, em là chủ nhân mới của nó." Giang Từ cười, "Em có thể sửa sang, thay đổi bất cứ điều gì mình thích."
"Em không biết phải nói gì nữa, em chưa từng nhận được món quà nào như thế này." Cô vẫn bị khung cảnh choáng ngợp."Anh đã nói rồi, em là Nữ hoàng, mà Nữ hoàng thì phải sống trong cung điện." Giang Từ nắm chặt tay cô."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro