Cô Không Phải M...
2025-01-01 20:57:18
Chương 16: Cô không phải mang thai chứ?
Lý Thước ôm Xuân Vũ ra khỏi resort, cả người cô mềm nhũn không còn sức lực, được Lý Thước bế lên xe.
Xuân Vũ ngồi trên ghế phụ, bị đôi tay của Lý Thước bao quanh, nhìn cô chằm chằm rồi thắt dây an toàn cho cô.
Xuân Vũ không muốn nhìn hắn. Cô nghiêng đầu né tránh tầm mắt hắn
Một sợi tóc rũ xuống trước mặt Xuân Vũ, Lý Thước nhẹ nhàng vén lên sau tai giúp cô, thấp giọng nói “Tôi đưa em về!”
Hắn nói xong liền quay lại ghế điều khiển thắt dây an toàn, ánh mắt khẽ liếc hai chân vẫn đang run rẩy của Xuân Vũ.
Lý Thước cong khóe môi, một tay cầm một lọ thuốc đưa cho Xuân Vũ.
Xuân Vũ kinh ngạc hỏi “Anh lúc nào cũng mang theo vật này sao?”
Lý Thước giải thích “Là Trương Lệ làm rơi!”
“Tôi bắn vào không ít, em uống thuốc an toàn hơn!”
Lý Thước mặt không đổi sắc nói, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Xuân Vũ.
Xuân Vũ cảm giác mình giống như con mồi của hắn, theo phản xạ di chuyển một chút, tinh dịch cũng theo bên trong hoa huyệt chảy ra.
Hắn bắn thật sự rất nhiều lại còn sâu, cô tẩy nửa tiếng cũng không hết.
Xuân Vũ lo sợ uống một viên thuốc.
Lý Thước nhìn, cầm chai nước đưa cho cô.
Xuân Vũ yên lặng uống xong, nhỏ giọng “Anh đưa tôi đến phía sau tiểu khu là được. Tôi sợ bị Trương Lệ nhìn thấy!”
Lý Thước cười cười “Sợ cô ấy phát hiện?”
Xuân Vũ tức giận “Anh nói cái gì đâu? Sau này tôi…tôi sẽ không có quan hệ gì với anh nữa!”
“Tôi thề!” Xuân Vũ thề thốt chờ đến nhà liền nhanh chóng xuống xe, rời đi không quay đầu lại.
Chỉ là sự tình vừa rồi thật sự quá kịch liệt, chân Xuân Vũ có chút nhũn ra, đi đường cũng không vững.
Lý Thước ngồi trên xe, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười đắc ý…
Hơn một tháng sau,
Kinh nguyệt của Trì Niệm bị chậm. Cô đứng trước bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo, nhìn sắc mặt tái nhợt của chính mình trong gương, trong lòng hiện lên một cảm xúc bất an không rõ.
Lúc này Trương Lệ bên ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt phức tạp nhìn cô “Cô không phải mang thai chứ?”
-----
Lý Thước ôm Xuân Vũ ra khỏi resort, cả người cô mềm nhũn không còn sức lực, được Lý Thước bế lên xe.
Xuân Vũ ngồi trên ghế phụ, bị đôi tay của Lý Thước bao quanh, nhìn cô chằm chằm rồi thắt dây an toàn cho cô.
Xuân Vũ không muốn nhìn hắn. Cô nghiêng đầu né tránh tầm mắt hắn
Một sợi tóc rũ xuống trước mặt Xuân Vũ, Lý Thước nhẹ nhàng vén lên sau tai giúp cô, thấp giọng nói “Tôi đưa em về!”
Hắn nói xong liền quay lại ghế điều khiển thắt dây an toàn, ánh mắt khẽ liếc hai chân vẫn đang run rẩy của Xuân Vũ.
Lý Thước cong khóe môi, một tay cầm một lọ thuốc đưa cho Xuân Vũ.
Xuân Vũ kinh ngạc hỏi “Anh lúc nào cũng mang theo vật này sao?”
Lý Thước giải thích “Là Trương Lệ làm rơi!”
“Tôi bắn vào không ít, em uống thuốc an toàn hơn!”
Lý Thước mặt không đổi sắc nói, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Xuân Vũ.
Xuân Vũ cảm giác mình giống như con mồi của hắn, theo phản xạ di chuyển một chút, tinh dịch cũng theo bên trong hoa huyệt chảy ra.
Hắn bắn thật sự rất nhiều lại còn sâu, cô tẩy nửa tiếng cũng không hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuân Vũ lo sợ uống một viên thuốc.
Lý Thước nhìn, cầm chai nước đưa cho cô.
Xuân Vũ yên lặng uống xong, nhỏ giọng “Anh đưa tôi đến phía sau tiểu khu là được. Tôi sợ bị Trương Lệ nhìn thấy!”
Lý Thước cười cười “Sợ cô ấy phát hiện?”
Xuân Vũ tức giận “Anh nói cái gì đâu? Sau này tôi…tôi sẽ không có quan hệ gì với anh nữa!”
“Tôi thề!” Xuân Vũ thề thốt chờ đến nhà liền nhanh chóng xuống xe, rời đi không quay đầu lại.
Chỉ là sự tình vừa rồi thật sự quá kịch liệt, chân Xuân Vũ có chút nhũn ra, đi đường cũng không vững.
Lý Thước ngồi trên xe, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười đắc ý…
Hơn một tháng sau,
Kinh nguyệt của Trì Niệm bị chậm. Cô đứng trước bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo, nhìn sắc mặt tái nhợt của chính mình trong gương, trong lòng hiện lên một cảm xúc bất an không rõ.
Lúc này Trương Lệ bên ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt phức tạp nhìn cô “Cô không phải mang thai chứ?”
-----
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro