Cần được tôn tr...
2024-11-17 05:19:31
"Tôi chỉ nói thế thôi!"
"Cô cũng đừng để bụng làm gì!"
Nhìn Đàm phu nhân, Tống Nhược An cúi đầu, mi mắt ngấm nước đỏ hoe, một lời cũng không nói lại dù lòng đã mang đầy oan ức, suy cho cùng cũng không hẳn là Tống Nhược An sợ không dám phản kháng mà chỉ là đối với người lớn hơn mình cô có một sự nhún nhường nhất định, lớn tiếng nói qua nói lại sẽ trở nên bất kính.
Tuy Tống Nhược An từ nhỏ đã không có ai dạy dỗ cho, nhưng Tống Nhược An cô vẫn rất biết chừng mực, sống đàng hoàng tử tế, chưa bao giờ phải để bất kì một ai phàn nàn về thái độ cũng như cách cư xử của cô.
Nhưng cũng chính vì thế mà Tống Nhược An lại vô tình bị mọi người xung quanh bắt nạt.
Lâu dần Tống Nhược An trở nên cam chịu.
Đàm Tôn Diễn nhẹ nắm lấy bàn tay của Tống Nhược An như một lời an ủi, anh nhìn mẹ mình, có phần hơi thất vọng: "Mẹ, mong mẹ sau này đừng nói những lời như vừa rồi với Nhược An nữa!"
"Nó có phần hơi quá đáng đấy mẹ ạ!"
Ngập ngừng trong phút chóc, cuối cùng Đàm Tôn Diễn cũng công khai vạch trần mẹ mình: "Cô ấy mẹ thừa biết không phải mà!"
"Cô ấy cần được tôn trọng!" Đàm Tôn Diễn khẳng định.
"A Diễn, con cứ đợi đấy rồi xem!"
"Lời ta nói có sai không?" Đàm phu nhân trước thái độ của Đàm Tôn Diễn vẫn chắc nịch với phỏng đoán của mình.
"Thôi, mấy mẹ con vào nhà hết đi!" Nhận thấy sự căng thẳng giữ hai mẹ con Đàm Tôn Diễn, cuối cùng ông Đàm là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại.
Ông Đàm đã lên tiếng nói thế, bà Đàm liền xoay người đi vào trong trước, sau đó Đàm Tôn Diễn vẫn nắm lấy tay Tống Nhược An đi vào.
Đi vào phòng khách, nhìn ông bà Đàm đã ngồi ở sofa từ lúc nào, thấy bà Đàm ánh mắt vẫn đầy sát khí, trân trân nhìn mình, Tống Nhược An liền rụt người về phía sau Đàm Tôn Diễn.
Bàn tay xiết chặt lấy tay Tống Nhược An thêm đôi phần, Đàm Tôn Diễn để cho cô ở phía sau lưng mình, nói với ông bà Đàm: "Cha mẹ, con đưa Nhược An lên lầu trước, cô ấy vừa mới xuất viện, chắc cũng mệt rồi!"
"Con bé làm sao mà nằm viện?" Lời của Đàm Tôn Diễn vừa dứt, ông Đàm liền nhìn sang Tống Nhược An mà hỏi thăm.
Trái ngược với vợ mình, ông Đàm lại có cảm giác Tống Nhược An là người tốt, đúng là nhìn bề ngoài Tống Nhược An và Ôn Như Ngọc quả thật có chuyện giống nhau đến bảy phần, nhưng mà nếu chịu khó để ý một chút Tống Nhược An vẫn có một cái gì đó khiến cho người đối diện cảm thấy dễ mến hơn.
"Dạ cha, mấy hôm trước cô ấy bị ngấm nước!" Đàm Tôn Diễn mang đầy lỗi lầm mà nói.
"Như thế nào mà để ngấm nước đến mức phải nằm viện?" Ông Đàm thắc mắc.
"Dạ con ngủ quên trong bồn tắm thưa bác!" Biết là lỗi phần nhiều do Đàm Tôn Diễn, dù đã bị chính anh ngược đãi, nhưng trước mặt người nhà của anh, Tống Nhược An vẫn chọn cách bao che.
Trong lúc lúng túng không biết trả lời cha mình như thế nào, lại được Tống Nhược An giải vay, Đàm Tôn Diễn liền nhìn Tống Nhược An, lòng anh bấy giờ muôn phần cảm kích vì sự rộng lượng đầy tử tế của Tống Nhược An.
Nhìn sự gượng gạo vừa rồi của Đàm Tôn Diễn, lại sự nhanh miệng bênh vực của Tống Nhược An, ông Đàm liền tinh mắt nhận ra bên trong có ẩn tình.
Nhưng cả hai đều cố dấu nên cũng chẳng tiện để ông vạch trần mà chỉ gật đầu cho qua.
Nhưng rồi, bà Đàm lại không ngồi im mà lại lần nữa lên tiếng châm chọc: "Có bấy nhiêu đó cũng quên, ăn cô có quên không?"
"Hại A Diễn bỏ bê công việc, tốn công vô ích vào những việc không đâu!"
"Dạ, con xin..." Tống Nhược An ngậm nguồi, cúi đầu vốn định xin lỗi cho xong việc, nhưng rồi lại bị Đàm Tôn Diễn chặn ngang: "Mẹ, chăm sóc vợ là việc con nên làm, không có chuyện tốn công vô ích hay bỏ bên công việc gì ở đây cả!"
"Mẹ nói thế chẳng khác nào vợ con là ngoài ngoài à!"
"Lần sau xin mẹ chú ý câu từ!"
"Con xin phép, vợ chồng con lên trước!" Nói rồi Đàm Tôn Diễn liền cúi người một lực nhấc bổng Tống Nhược An lên, bế cô đi thẳng lên lầu, không để cho Đàm phu nhân bất kì cơ hội nào lên tiếng lần nữa.
Đàm phu nhân ngồi đó tức đến nổi há hốc mồm, mà quay sang ông Đàm lời vẫn còn tức mà ngậm nguồi: "Ông... ông... ông xem con trai của ông kìa... ông xem hôm nay nó bên một con nhỏ không biết chui từ đâu ra mà... mà vấn người làm mẹ như tôi kìa!"
"Bà thôi đi!"
"Bà còn không biết tính A Diễn à!"
"Huống hồ gì con bé này không phải!"
"Bà cứ lo chuyện không đâu rồi ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con, không hay ho gì lắm đâu!"
"Nếu bà vẫn còn không tin con bé, thì chúng ta có thể không bay sang Thụy Sĩ nữa, tạm thời cứ ở lại đây quan sát tình hình xem sao được mà!"
"Bà cứ nói lời khó nghe như thế, không hay chút nào cả!"
Ông Đàm chậm rãi mà ngồi khuyên nhủ vợ mình, còn cố tìm cách giải quyết để làm dịu đi sự bực tức trong bà.
Đàm phu nhân sau khi nghe ông Đàm phân tích thì dần nguôi ngoai trong lòng, thấy lời ông Đàm cũng có lý mà gật đầu đồng ý.
"Cô cũng đừng để bụng làm gì!"
Nhìn Đàm phu nhân, Tống Nhược An cúi đầu, mi mắt ngấm nước đỏ hoe, một lời cũng không nói lại dù lòng đã mang đầy oan ức, suy cho cùng cũng không hẳn là Tống Nhược An sợ không dám phản kháng mà chỉ là đối với người lớn hơn mình cô có một sự nhún nhường nhất định, lớn tiếng nói qua nói lại sẽ trở nên bất kính.
Tuy Tống Nhược An từ nhỏ đã không có ai dạy dỗ cho, nhưng Tống Nhược An cô vẫn rất biết chừng mực, sống đàng hoàng tử tế, chưa bao giờ phải để bất kì một ai phàn nàn về thái độ cũng như cách cư xử của cô.
Nhưng cũng chính vì thế mà Tống Nhược An lại vô tình bị mọi người xung quanh bắt nạt.
Lâu dần Tống Nhược An trở nên cam chịu.
Đàm Tôn Diễn nhẹ nắm lấy bàn tay của Tống Nhược An như một lời an ủi, anh nhìn mẹ mình, có phần hơi thất vọng: "Mẹ, mong mẹ sau này đừng nói những lời như vừa rồi với Nhược An nữa!"
"Nó có phần hơi quá đáng đấy mẹ ạ!"
Ngập ngừng trong phút chóc, cuối cùng Đàm Tôn Diễn cũng công khai vạch trần mẹ mình: "Cô ấy mẹ thừa biết không phải mà!"
"Cô ấy cần được tôn trọng!" Đàm Tôn Diễn khẳng định.
"A Diễn, con cứ đợi đấy rồi xem!"
"Lời ta nói có sai không?" Đàm phu nhân trước thái độ của Đàm Tôn Diễn vẫn chắc nịch với phỏng đoán của mình.
"Thôi, mấy mẹ con vào nhà hết đi!" Nhận thấy sự căng thẳng giữ hai mẹ con Đàm Tôn Diễn, cuối cùng ông Đàm là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Đàm đã lên tiếng nói thế, bà Đàm liền xoay người đi vào trong trước, sau đó Đàm Tôn Diễn vẫn nắm lấy tay Tống Nhược An đi vào.
Đi vào phòng khách, nhìn ông bà Đàm đã ngồi ở sofa từ lúc nào, thấy bà Đàm ánh mắt vẫn đầy sát khí, trân trân nhìn mình, Tống Nhược An liền rụt người về phía sau Đàm Tôn Diễn.
Bàn tay xiết chặt lấy tay Tống Nhược An thêm đôi phần, Đàm Tôn Diễn để cho cô ở phía sau lưng mình, nói với ông bà Đàm: "Cha mẹ, con đưa Nhược An lên lầu trước, cô ấy vừa mới xuất viện, chắc cũng mệt rồi!"
"Con bé làm sao mà nằm viện?" Lời của Đàm Tôn Diễn vừa dứt, ông Đàm liền nhìn sang Tống Nhược An mà hỏi thăm.
Trái ngược với vợ mình, ông Đàm lại có cảm giác Tống Nhược An là người tốt, đúng là nhìn bề ngoài Tống Nhược An và Ôn Như Ngọc quả thật có chuyện giống nhau đến bảy phần, nhưng mà nếu chịu khó để ý một chút Tống Nhược An vẫn có một cái gì đó khiến cho người đối diện cảm thấy dễ mến hơn.
"Dạ cha, mấy hôm trước cô ấy bị ngấm nước!" Đàm Tôn Diễn mang đầy lỗi lầm mà nói.
"Như thế nào mà để ngấm nước đến mức phải nằm viện?" Ông Đàm thắc mắc.
"Dạ con ngủ quên trong bồn tắm thưa bác!" Biết là lỗi phần nhiều do Đàm Tôn Diễn, dù đã bị chính anh ngược đãi, nhưng trước mặt người nhà của anh, Tống Nhược An vẫn chọn cách bao che.
Trong lúc lúng túng không biết trả lời cha mình như thế nào, lại được Tống Nhược An giải vay, Đàm Tôn Diễn liền nhìn Tống Nhược An, lòng anh bấy giờ muôn phần cảm kích vì sự rộng lượng đầy tử tế của Tống Nhược An.
Nhìn sự gượng gạo vừa rồi của Đàm Tôn Diễn, lại sự nhanh miệng bênh vực của Tống Nhược An, ông Đàm liền tinh mắt nhận ra bên trong có ẩn tình.
Nhưng cả hai đều cố dấu nên cũng chẳng tiện để ông vạch trần mà chỉ gật đầu cho qua.
Nhưng rồi, bà Đàm lại không ngồi im mà lại lần nữa lên tiếng châm chọc: "Có bấy nhiêu đó cũng quên, ăn cô có quên không?"
"Hại A Diễn bỏ bê công việc, tốn công vô ích vào những việc không đâu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dạ, con xin..." Tống Nhược An ngậm nguồi, cúi đầu vốn định xin lỗi cho xong việc, nhưng rồi lại bị Đàm Tôn Diễn chặn ngang: "Mẹ, chăm sóc vợ là việc con nên làm, không có chuyện tốn công vô ích hay bỏ bên công việc gì ở đây cả!"
"Mẹ nói thế chẳng khác nào vợ con là ngoài ngoài à!"
"Lần sau xin mẹ chú ý câu từ!"
"Con xin phép, vợ chồng con lên trước!" Nói rồi Đàm Tôn Diễn liền cúi người một lực nhấc bổng Tống Nhược An lên, bế cô đi thẳng lên lầu, không để cho Đàm phu nhân bất kì cơ hội nào lên tiếng lần nữa.
Đàm phu nhân ngồi đó tức đến nổi há hốc mồm, mà quay sang ông Đàm lời vẫn còn tức mà ngậm nguồi: "Ông... ông... ông xem con trai của ông kìa... ông xem hôm nay nó bên một con nhỏ không biết chui từ đâu ra mà... mà vấn người làm mẹ như tôi kìa!"
"Bà thôi đi!"
"Bà còn không biết tính A Diễn à!"
"Huống hồ gì con bé này không phải!"
"Bà cứ lo chuyện không đâu rồi ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con, không hay ho gì lắm đâu!"
"Nếu bà vẫn còn không tin con bé, thì chúng ta có thể không bay sang Thụy Sĩ nữa, tạm thời cứ ở lại đây quan sát tình hình xem sao được mà!"
"Bà cứ nói lời khó nghe như thế, không hay chút nào cả!"
Ông Đàm chậm rãi mà ngồi khuyên nhủ vợ mình, còn cố tìm cách giải quyết để làm dịu đi sự bực tức trong bà.
Đàm phu nhân sau khi nghe ông Đàm phân tích thì dần nguôi ngoai trong lòng, thấy lời ông Đàm cũng có lý mà gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro