Mềm lòng là điể...
2024-11-17 05:19:31
Lời Tống Nhược An vừa dứt Đàm Tôn Diễn liền dứt khoát đẩy ghế đứng lên, tiếng chân ghế va mạnh vào sàn bỗng làm cho Tống Nhược An giật mình, lại còn bị thân hình cao lớn của Đàm Tôn Diễn dọa sợ mà nhắm tịt mặt lại, chờ đợi sự trừng phạt sắp sửa diễn ra...
Nhưng rồi hơi ấm bên gò má đã làm cho Tống Nhược An giật mình mở mắt, cái hôn vừa rồi của Đàm Tôn Diễn thật sự là quá sức tưởng tượng đối với Tống Nhược An, hành động này còn khiến cô sợ hơn cả việc bị đánh.
Ngay lập tức Tống Nhược An dùng sức đẩy Đàm Tôn Diễn ra: "Anh làm cái gì vậy?"
"Không phải em vừa nói tôi muốn làm gì tùy tôi sao?"
"Tôi muốn hôn em, tôi liền hôn!" Đàm Tôn Diễn nhìn sự ngượng ngùng đầy hoảng hốt trong ánh mắt của Tống Nhược An thì liền dụng ý trêu ghẹo cô.
Tống Nhược An càng nghe mặt càng đỏ, giọng đầy sự cương quyết: "Không phải chỉ cần đánh là xong sao?"
"Tôi nhắc lại tôi không phải là Ôn Như Ngọc!"
"Em là Tống Nhược An, tôi biết!" Đàm Tôn Diễn nhấn mạnh.
"Không làm Ôn Như Ngọc nữa thật sao?" Tống Nhược An cứ dường như vừa rồi là mình đã nghe nhầm mà khẩn thiết hỏi lại.
"Ừ!" Đàm Tôn Diễn khẽ gật đầu khẳng định.
"Thế có phải tôi được tự do rồi không?" Tống Nhược An mang đầy ẩn ý trong lời vừa nói.
"Đúng!" Đàm Tôn Diễn lại gật đầu.
"Nhất định, nhất định tôi sẽ biến mất không còn dấu vết, anh có thể yên tâm!" Tống Nhược An mừng rỡ ra mặt, vừa cười vừa nhìn Đàm Tôn Diễn đầy triều mến.
Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Tôn Diễn nhìn thấy được ánh mắt đấy, quả thật rất đẹp.
Bị thu hút bởi ánh mắt của Tống Nhược An mà mãi đấm chìm, khóe môi cong nhẹ. Nhưng rồi nụ cười vừa chớm trên môi không được bao lâu Đàm Tôn Diễn lại chợt nhận ra ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tống Nhược An mà bị dập tắt, cùng với hành động muốn trèo xuống giường của cô mà vươn tay vội nắm lấy cổ tay Tống Nhược An: "Em định sẽ đi đâu?"
"Sẽ bỏ lại tôi sao?" Một người trong quá khứ đã mang phải quá nhiều gánh nặng về tâm lý của việc bị bỏ rơi như Đàm Tôn Diễn thật sự rất sợ, anh sợ Tống Nhược An lần nữa lại như Ôn Như Ngọc năm đó mà rời bỏ anh, ánh mắt đỏ hoe, Đàm Tôn Diễn xiết cổ tay Tống Nhược An ngày càng chặt.
Nhận thấy Đàm Tôn Diễn lại dần mất đi ý thức, Tống Nhược An rõ biết Đàm Tôn Diễn một khi nổi giận sẽ ra sao mà vặn nhẹ cổ tay muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp của Đàm Tôn Diễn đầy nhẫn nại: "Anh bỏ tôi ra trước đi có gì từ từ nói, được không?"
"Em phải hứa không được bỏ tôi lại, tôi sẽ thả!" Đàm Tôn Diễn vẫn khẩn cầu đến như thế.
"Tôi..." Tống Nhược An dưới ánh mắt của Đàm Tôn Diễn mang theo sự lưỡng lự.
Nếu thật tình mà nói cô thật không muốn bên cạnh Đàm Tôn Diễn chút nào cả, nhưng mà nếu đi cô lại không nỡ, rõ ràng sâu tận trong ánh mắt của Đàm Tôn Diễn dường như thật sự rất cần cô.
Tống Nhược An vốn là kiểu người dễ mềm lòng, có lòng thương người nên lại càng khó cho cô hơn trong tình huống hiện tại.
"Nhược An, ở lại với tôi đi!" Đàm Tôn Diễn rõ biết sự lưỡng lự trong Tống Nhược An, hạ giọng lần nữa mà khẩn cầu.
"Tôi..."
"Anh có thể nào buông tay tôi ra trước được không?" Cổ tay đã bị xiết chặt đến không thể lưu thông máu, Tống Nhược An vặn quẹo cổ tay mình.
Nhưng rồi thứ cô nhận được lại là sự xiết chặt hơn của Đàm Tôn Diễn, cuối cùng cũng chẳng thể nào cưỡng lại được, Tống Nhược An buông bỏ lòng riêng mà thỏa hiệp: "Được rồi, anh thả tôi ra đi!"
"Tôi đồng ý với anh là được chứ gì? Tuy đã tỏ lòng đồng ý nhưng trong lời của Tống Nhược An thật sự rất cưỡng cầu.
Nhưng Đàm Tôn Diễn chẳng quan tâm đến thứ anh cần chỉ là lời này của Tống Nhược An, đạt được ước nguyện, lòng vui như mở hội, Đàm Tôn Diễn nhào tới ôm chầm lấy Tống Nhược An xiết chặt: "Cảm ơn!"
"Cảm ơn em Nhược An!"
"Cảm ơn vì đã không bỏ lại tôi!"
"Cảm ơn em!"
"..."
"Được rồi mà, anh mau thả tôi ra đi tôi khó thở!" Tống Nhược An có phần hơi không vừa lòng muốn đẩy Đàm Tôn Diễn ra.
Nhưng rồi Đàm Tôn Diễn vẫn cứ xiết chặt lấy Tống Nhược An, miệng lẩm bẩm: "Nhất định em không được lén tôi mà bỏ trốn nữa nhá!"
"Nhất định phải hứa đó!"
"Em hứa ở lại với tôi rồi thì không được đi đâu đấy!"
"..."
Đàm Tôn Diễn miệng cứ mãi lẩm bẩm như thế, cú sốc năm xưa dường như vẫn là vết thương lòng, là nỗi ám ảnh đã khắc sâu vào trong tâm trí của anh, dù là bảy năm trôi qua vẫn chưa hề có dấu hiệu vơi bớt đi.
May thay trên đời này, Đàm Tôn Diễn anh còn gặp được một người khiến anh mở lòng đón nhận, nói rằng khuôn mặt giống Ôn Như Ngọc là cái duyên đưa Tống Nhược An lại gần Đàm Tôn Diễn thì có hơi thiệt thòi cho cô, nhưng trên đời này kì thực có những chuyện như thế.
Khởi đầu đúng là bất công, không công bằng đối với một người con cái, nhưng duyên nợ là những thứ kì quặt nhất trên thế gian.
Nếu đã có duyên nên nợ thì mong rằng năm tháng sau này sẽ dịu dàng mà bù đắp xóa nhòa đi những bất công...
Nhưng rồi hơi ấm bên gò má đã làm cho Tống Nhược An giật mình mở mắt, cái hôn vừa rồi của Đàm Tôn Diễn thật sự là quá sức tưởng tượng đối với Tống Nhược An, hành động này còn khiến cô sợ hơn cả việc bị đánh.
Ngay lập tức Tống Nhược An dùng sức đẩy Đàm Tôn Diễn ra: "Anh làm cái gì vậy?"
"Không phải em vừa nói tôi muốn làm gì tùy tôi sao?"
"Tôi muốn hôn em, tôi liền hôn!" Đàm Tôn Diễn nhìn sự ngượng ngùng đầy hoảng hốt trong ánh mắt của Tống Nhược An thì liền dụng ý trêu ghẹo cô.
Tống Nhược An càng nghe mặt càng đỏ, giọng đầy sự cương quyết: "Không phải chỉ cần đánh là xong sao?"
"Tôi nhắc lại tôi không phải là Ôn Như Ngọc!"
"Em là Tống Nhược An, tôi biết!" Đàm Tôn Diễn nhấn mạnh.
"Không làm Ôn Như Ngọc nữa thật sao?" Tống Nhược An cứ dường như vừa rồi là mình đã nghe nhầm mà khẩn thiết hỏi lại.
"Ừ!" Đàm Tôn Diễn khẽ gật đầu khẳng định.
"Thế có phải tôi được tự do rồi không?" Tống Nhược An mang đầy ẩn ý trong lời vừa nói.
"Đúng!" Đàm Tôn Diễn lại gật đầu.
"Nhất định, nhất định tôi sẽ biến mất không còn dấu vết, anh có thể yên tâm!" Tống Nhược An mừng rỡ ra mặt, vừa cười vừa nhìn Đàm Tôn Diễn đầy triều mến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Tôn Diễn nhìn thấy được ánh mắt đấy, quả thật rất đẹp.
Bị thu hút bởi ánh mắt của Tống Nhược An mà mãi đấm chìm, khóe môi cong nhẹ. Nhưng rồi nụ cười vừa chớm trên môi không được bao lâu Đàm Tôn Diễn lại chợt nhận ra ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tống Nhược An mà bị dập tắt, cùng với hành động muốn trèo xuống giường của cô mà vươn tay vội nắm lấy cổ tay Tống Nhược An: "Em định sẽ đi đâu?"
"Sẽ bỏ lại tôi sao?" Một người trong quá khứ đã mang phải quá nhiều gánh nặng về tâm lý của việc bị bỏ rơi như Đàm Tôn Diễn thật sự rất sợ, anh sợ Tống Nhược An lần nữa lại như Ôn Như Ngọc năm đó mà rời bỏ anh, ánh mắt đỏ hoe, Đàm Tôn Diễn xiết cổ tay Tống Nhược An ngày càng chặt.
Nhận thấy Đàm Tôn Diễn lại dần mất đi ý thức, Tống Nhược An rõ biết Đàm Tôn Diễn một khi nổi giận sẽ ra sao mà vặn nhẹ cổ tay muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp của Đàm Tôn Diễn đầy nhẫn nại: "Anh bỏ tôi ra trước đi có gì từ từ nói, được không?"
"Em phải hứa không được bỏ tôi lại, tôi sẽ thả!" Đàm Tôn Diễn vẫn khẩn cầu đến như thế.
"Tôi..." Tống Nhược An dưới ánh mắt của Đàm Tôn Diễn mang theo sự lưỡng lự.
Nếu thật tình mà nói cô thật không muốn bên cạnh Đàm Tôn Diễn chút nào cả, nhưng mà nếu đi cô lại không nỡ, rõ ràng sâu tận trong ánh mắt của Đàm Tôn Diễn dường như thật sự rất cần cô.
Tống Nhược An vốn là kiểu người dễ mềm lòng, có lòng thương người nên lại càng khó cho cô hơn trong tình huống hiện tại.
"Nhược An, ở lại với tôi đi!" Đàm Tôn Diễn rõ biết sự lưỡng lự trong Tống Nhược An, hạ giọng lần nữa mà khẩn cầu.
"Tôi..."
"Anh có thể nào buông tay tôi ra trước được không?" Cổ tay đã bị xiết chặt đến không thể lưu thông máu, Tống Nhược An vặn quẹo cổ tay mình.
Nhưng rồi thứ cô nhận được lại là sự xiết chặt hơn của Đàm Tôn Diễn, cuối cùng cũng chẳng thể nào cưỡng lại được, Tống Nhược An buông bỏ lòng riêng mà thỏa hiệp: "Được rồi, anh thả tôi ra đi!"
"Tôi đồng ý với anh là được chứ gì? Tuy đã tỏ lòng đồng ý nhưng trong lời của Tống Nhược An thật sự rất cưỡng cầu.
Nhưng Đàm Tôn Diễn chẳng quan tâm đến thứ anh cần chỉ là lời này của Tống Nhược An, đạt được ước nguyện, lòng vui như mở hội, Đàm Tôn Diễn nhào tới ôm chầm lấy Tống Nhược An xiết chặt: "Cảm ơn!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảm ơn em Nhược An!"
"Cảm ơn vì đã không bỏ lại tôi!"
"Cảm ơn em!"
"..."
"Được rồi mà, anh mau thả tôi ra đi tôi khó thở!" Tống Nhược An có phần hơi không vừa lòng muốn đẩy Đàm Tôn Diễn ra.
Nhưng rồi Đàm Tôn Diễn vẫn cứ xiết chặt lấy Tống Nhược An, miệng lẩm bẩm: "Nhất định em không được lén tôi mà bỏ trốn nữa nhá!"
"Nhất định phải hứa đó!"
"Em hứa ở lại với tôi rồi thì không được đi đâu đấy!"
"..."
Đàm Tôn Diễn miệng cứ mãi lẩm bẩm như thế, cú sốc năm xưa dường như vẫn là vết thương lòng, là nỗi ám ảnh đã khắc sâu vào trong tâm trí của anh, dù là bảy năm trôi qua vẫn chưa hề có dấu hiệu vơi bớt đi.
May thay trên đời này, Đàm Tôn Diễn anh còn gặp được một người khiến anh mở lòng đón nhận, nói rằng khuôn mặt giống Ôn Như Ngọc là cái duyên đưa Tống Nhược An lại gần Đàm Tôn Diễn thì có hơi thiệt thòi cho cô, nhưng trên đời này kì thực có những chuyện như thế.
Khởi đầu đúng là bất công, không công bằng đối với một người con cái, nhưng duyên nợ là những thứ kì quặt nhất trên thế gian.
Nếu đã có duyên nên nợ thì mong rằng năm tháng sau này sẽ dịu dàng mà bù đắp xóa nhòa đi những bất công...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro