Ngâm mình trong...
2024-11-17 05:19:31
Cánh tay thả lỏng, cả người nhẹ đi, Đàm Tôn diễn liền thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, thật may mắn thay điều anh lo sợ đã không xảy ra.
Bước chân lại tiếp tục vội vã, Đàm Tôn Diễn đi đến bên nhà vệ sinh, bỗng phát hiện cánh cửa phòng đã khóa từ bên trong, dường như lần này linh tính mách bảo là đúng, Đàm Tôn Diễn một lực đá phăng cánh cửa, ngay lập tức trước mắt Đàm Tôn Diễn liền hiện lên hình ảnh Tống Nhược An một thân trần như nhộng, khuôn mặt thì tím tái đang chìm trong bồn tắm, hình như đã ngất đi từ rất lâu.
Đàm Tôn Diễn đứng ở cửa nhìn cảnh tượng bên trong nhà vệ sinh mà cả người cứng đơ, nhất thời hoãn loạn không một cái chớp mắt.
May thay rất nhanh sau đó anh đã có phản ứng mà chạy vội lại bồn tắm, hai tay ôm lấy đầu của Tống Nhược An, vớt cô lên khỏi mặt nước, tay liên tục vỗ nhẹ vào bên má của cô: "An An, mau tỉnh lại đi!"
"An An..."
Nhưng rồi đáp lại lời của Đàm Tôn Diễn cũng chỉ là những khoảng không đầy nặng nề.
Bấy giờ Đàm Tôn Diễn đã sợ đến mức tay chân run lẫy bẫy, có phần hơi loạng choạng anh bế Tống Nhược An ra khỏi bồn tắm, rút vội chiếc áo choàng tắm, anh mặc hờ lên người cô đầy khó khăn, rồi lại vội vàng bế Tống Nhược An đến viện.
Trong lúc bế Tống Nhược An, vừa xuống phòng khách Đàm Tôn Diễn đã chạm mặt ông Đàm và bị ông gọi lại hỏi.
Nhưng rồi vì vội, mà Đàm Tôn Diễn chỉ qua loa nói rằng Tống Nhược An cần đến viện rồi ôm cô rời đi gấp.
Ông Đàm nhìn Tống Nhược An nằm trên tay Đàm Tôn Diễn cũng nhận ra là có điều không hay mà chạy theo
Đàm Tôn Diễn, ông lên kịp xe anh, theo cả hai đến viện.
Trên đường đi ông Đàm nhìn thấy rõ sự lo lắng bất an hiện trên mặt Đàm Tôn Diễn, vì để anh tập trung lái xe nên ông cũng tạm thời không hỏi bất kì điều gì, chỉ là lâu lâu lại nhắc nhở Đàm Tôn Diễn mất tập trung quay đầu nhìn ra hàng ghế sau nơi có Tống Nhược An đang nằm bất động một câu chú ý an toàn.
Nhưng rồi giờ cao điểm, đường xá quá đổi rắc nghẽn giao thông, lại vô tình không chiều lòng người, càng làm cho
Đàm Tôn Diễn trở nên cáu kỉnh, đầy bất mãn mà liên tục bóp còi xe, nhưng rồi chiếc xe giữa đám đông vẫn không cách nào lăn bánh, khuôn mặt đã đỏ bừng vì lo lắng, Đàm Tôn Diễn quay sang ông Đàm đang ngồi bên cạnh:
"Cha lái xe được không?"
Ông Đàm nhìn Đàm Tôn Diễn có phần hơi khó hiểu nhưng rồi cũng gật đầu ngụ ý là có.
Thấy vậy Đàm Tôn Diễn liền nhanh chóng tháo dây an toàn trên người mình ra: "Cha tự mình lái xe đến viện sau, con bế An An!"
"Nhưng còn rất xa mới tới viện!" Ông Đàm lo lắng trước quyết định của Đàm Tôn Diễn.
"Nếu còn đợi sẽ không kịp mất!" Nói rồi Đàm Tôn Diễn liền mở cửa xe đi xuống, trực tiếp vòng ra sau mà bế Tống Nhược An ra khỏi xe.
Vượt qua những chiếc xe dưới lòng đường, Đàm Tôn Diễn ôm Tống Nhược An lên vỉa hè, may thay vỉa hè rất trống, cứ như thế Đàm Tôn Diễn dốc hết sức lực ôm Tống Nhược An chạy đến viện.
Nhưng rồi đúng như lời ông Đàm đã nói, ở khoảng cách này để đến được viện thật sự rất xa, Đàm Tôn Diễn đã ôm
Tống Nhược An chạy được gần mười lăm phút, chân đã bắt đầu mỏi nhừ, thậm chí còn có cảm giác đau rát nhưng trước mặt vẫn cứ mù mịt như thế không thấy được điểm dừng.
Lòng mỗi lúc một bất an, Đàm Tôn Diễn liên tục nhìn xuống khuôn mặt đã tái nhợt không còn chút huyết sắc của
Tổng Nhược An mà liên tục trấn an bản thân mình không được nhục chí, không được ngã quy xuống, nhất định phải đưa bằng được Tổng Nhược An đến viện, đây là điều tiên quyết.
"A Diễn lên xe!"
Trong lúc hi vọng ngày càng nhỏ dần. Bỗng từ đâu có một giọng nói thật quen thuộc vang lên níu lấy bước chân của Đàm Tôn Diễn, anh dừng lại mà nhìn.
Thì ra là Trần Tinh Vũ....
Cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ tại sao Trần Tinh Vũ lại có mặt ở đây, vừa kịp lúc như thế, việc quan trọng nhất của bây giờ là cứu lấy Tống Nhược An.
Đàm Tôn Diễn dưới sự giúp đỡ của Trần Tinh Vũ mà đưa Tống Nhược An lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, Đàm Tôm Diễn kê đầu của Tống Nhược An lên đùi mình, hai tay ấm nóng anh ôm lấy hai bên má đã lạnh ngắt của Tống Nhược An như muốn truyền hơi ấm cho cô.
Trần Tinh Vũ ngồi đằng trước thông qua kính chiếu hậu liền nhìn thấy hành động của Đàm Tôn Diễn, lại nhìn thấy khuôn mặt gần như không còn sự sống của Tống Nhược An mà lên tiếng: "Làm sao mới sáng sớm mà để cô ấy thành ra như này?"
Ngay lập tức, ánh mắt như dao gâm của Đàm Tôn Diễn liền đối đầu với ánh mắt của Trần Tinh Vũ thông qua kính chiếu hậu: "Cậu tập trung lái xe đi!"
"A Diễn tôi đang rất lịch sự!"
"Ngấm nước!" Thái độ có phàn hơi lòi lõm, Đàm Tôn Diễn đáp.
"A Diễn tôi những tưởng cậu thay đổi rồi?" Trần Tinh Vũ đầy ẩn ý mà thất vọng đối với Đàm Tôn Diễn.
"Chuyện của vợ chồng tôi cậu cũng muốn quản nữa sao?" Đàm Tôn Diễn khó chịu.
Bước chân lại tiếp tục vội vã, Đàm Tôn Diễn đi đến bên nhà vệ sinh, bỗng phát hiện cánh cửa phòng đã khóa từ bên trong, dường như lần này linh tính mách bảo là đúng, Đàm Tôn Diễn một lực đá phăng cánh cửa, ngay lập tức trước mắt Đàm Tôn Diễn liền hiện lên hình ảnh Tống Nhược An một thân trần như nhộng, khuôn mặt thì tím tái đang chìm trong bồn tắm, hình như đã ngất đi từ rất lâu.
Đàm Tôn Diễn đứng ở cửa nhìn cảnh tượng bên trong nhà vệ sinh mà cả người cứng đơ, nhất thời hoãn loạn không một cái chớp mắt.
May thay rất nhanh sau đó anh đã có phản ứng mà chạy vội lại bồn tắm, hai tay ôm lấy đầu của Tống Nhược An, vớt cô lên khỏi mặt nước, tay liên tục vỗ nhẹ vào bên má của cô: "An An, mau tỉnh lại đi!"
"An An..."
Nhưng rồi đáp lại lời của Đàm Tôn Diễn cũng chỉ là những khoảng không đầy nặng nề.
Bấy giờ Đàm Tôn Diễn đã sợ đến mức tay chân run lẫy bẫy, có phần hơi loạng choạng anh bế Tống Nhược An ra khỏi bồn tắm, rút vội chiếc áo choàng tắm, anh mặc hờ lên người cô đầy khó khăn, rồi lại vội vàng bế Tống Nhược An đến viện.
Trong lúc bế Tống Nhược An, vừa xuống phòng khách Đàm Tôn Diễn đã chạm mặt ông Đàm và bị ông gọi lại hỏi.
Nhưng rồi vì vội, mà Đàm Tôn Diễn chỉ qua loa nói rằng Tống Nhược An cần đến viện rồi ôm cô rời đi gấp.
Ông Đàm nhìn Tống Nhược An nằm trên tay Đàm Tôn Diễn cũng nhận ra là có điều không hay mà chạy theo
Đàm Tôn Diễn, ông lên kịp xe anh, theo cả hai đến viện.
Trên đường đi ông Đàm nhìn thấy rõ sự lo lắng bất an hiện trên mặt Đàm Tôn Diễn, vì để anh tập trung lái xe nên ông cũng tạm thời không hỏi bất kì điều gì, chỉ là lâu lâu lại nhắc nhở Đàm Tôn Diễn mất tập trung quay đầu nhìn ra hàng ghế sau nơi có Tống Nhược An đang nằm bất động một câu chú ý an toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng rồi giờ cao điểm, đường xá quá đổi rắc nghẽn giao thông, lại vô tình không chiều lòng người, càng làm cho
Đàm Tôn Diễn trở nên cáu kỉnh, đầy bất mãn mà liên tục bóp còi xe, nhưng rồi chiếc xe giữa đám đông vẫn không cách nào lăn bánh, khuôn mặt đã đỏ bừng vì lo lắng, Đàm Tôn Diễn quay sang ông Đàm đang ngồi bên cạnh:
"Cha lái xe được không?"
Ông Đàm nhìn Đàm Tôn Diễn có phần hơi khó hiểu nhưng rồi cũng gật đầu ngụ ý là có.
Thấy vậy Đàm Tôn Diễn liền nhanh chóng tháo dây an toàn trên người mình ra: "Cha tự mình lái xe đến viện sau, con bế An An!"
"Nhưng còn rất xa mới tới viện!" Ông Đàm lo lắng trước quyết định của Đàm Tôn Diễn.
"Nếu còn đợi sẽ không kịp mất!" Nói rồi Đàm Tôn Diễn liền mở cửa xe đi xuống, trực tiếp vòng ra sau mà bế Tống Nhược An ra khỏi xe.
Vượt qua những chiếc xe dưới lòng đường, Đàm Tôn Diễn ôm Tống Nhược An lên vỉa hè, may thay vỉa hè rất trống, cứ như thế Đàm Tôn Diễn dốc hết sức lực ôm Tống Nhược An chạy đến viện.
Nhưng rồi đúng như lời ông Đàm đã nói, ở khoảng cách này để đến được viện thật sự rất xa, Đàm Tôn Diễn đã ôm
Tống Nhược An chạy được gần mười lăm phút, chân đã bắt đầu mỏi nhừ, thậm chí còn có cảm giác đau rát nhưng trước mặt vẫn cứ mù mịt như thế không thấy được điểm dừng.
Lòng mỗi lúc một bất an, Đàm Tôn Diễn liên tục nhìn xuống khuôn mặt đã tái nhợt không còn chút huyết sắc của
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tổng Nhược An mà liên tục trấn an bản thân mình không được nhục chí, không được ngã quy xuống, nhất định phải đưa bằng được Tổng Nhược An đến viện, đây là điều tiên quyết.
"A Diễn lên xe!"
Trong lúc hi vọng ngày càng nhỏ dần. Bỗng từ đâu có một giọng nói thật quen thuộc vang lên níu lấy bước chân của Đàm Tôn Diễn, anh dừng lại mà nhìn.
Thì ra là Trần Tinh Vũ....
Cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ tại sao Trần Tinh Vũ lại có mặt ở đây, vừa kịp lúc như thế, việc quan trọng nhất của bây giờ là cứu lấy Tống Nhược An.
Đàm Tôn Diễn dưới sự giúp đỡ của Trần Tinh Vũ mà đưa Tống Nhược An lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, Đàm Tôm Diễn kê đầu của Tống Nhược An lên đùi mình, hai tay ấm nóng anh ôm lấy hai bên má đã lạnh ngắt của Tống Nhược An như muốn truyền hơi ấm cho cô.
Trần Tinh Vũ ngồi đằng trước thông qua kính chiếu hậu liền nhìn thấy hành động của Đàm Tôn Diễn, lại nhìn thấy khuôn mặt gần như không còn sự sống của Tống Nhược An mà lên tiếng: "Làm sao mới sáng sớm mà để cô ấy thành ra như này?"
Ngay lập tức, ánh mắt như dao gâm của Đàm Tôn Diễn liền đối đầu với ánh mắt của Trần Tinh Vũ thông qua kính chiếu hậu: "Cậu tập trung lái xe đi!"
"A Diễn tôi đang rất lịch sự!"
"Ngấm nước!" Thái độ có phàn hơi lòi lõm, Đàm Tôn Diễn đáp.
"A Diễn tôi những tưởng cậu thay đổi rồi?" Trần Tinh Vũ đầy ẩn ý mà thất vọng đối với Đàm Tôn Diễn.
"Chuyện của vợ chồng tôi cậu cũng muốn quản nữa sao?" Đàm Tôn Diễn khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro