Nhớ mẹ
2024-11-17 05:19:31
"Mau đỡ tôi dậy!" Phần eo có hơi đau nam bác sĩ không thể tự ngồi dậy được mà mở miệng bảo Tống Nhược An đỡ mình dậy.
Có phần hơi lưỡng lự, nhưng rồi vẫn theo lời của nam bác sĩ, Tống Nhược An cố sức đỡ người anh ngồi dậy, nhưng mi mắt lại rụt rè mà không dám nhìn thẳng nam bác sĩ lấy một cái.
Nhận thấy sự dè chừng trong từng cử chỉ của Tống Nhược An nam bác sĩ chỉ cong nhẹ khóa môi, tay phủi phủi lớp đất mỏng bám trên quần áo của mình.
Động tác tay dừng lại, nam bác sĩ ngẩng đầu, mắt đối mắt với Tống Nhược An: "Vừa từ cõi chết trở về mà vẫn còn muốn chết nữa sao?"
"Thật sự không tiếc mạng sống à?"
"Anh biết tôi sao?" Tống Nhược An hoài nghi mà nhìn nam bác sĩ theo bản năng.
"Cô nói xem đến vệ sĩ còn túc trực trước phòng cô, dù không muốn biết cũng tự truyền đến tai thôi!" Nam bác sĩ nhìn Tống Nhược An có phần hơi ngốc nghếch mà bật cười.
Lại pha chút trò mà đoán lấy kế hoạch của Tống Nhược An: "Tôi đón nhé, cô đang chạy trốn đúng chứ?"
Bị nam bác sĩ đoán trúng, Tống Nhược An liền hoảng loạn nhìn xung quanh xem xem có ai đó đã nghe được lời của nam bác sĩ vừa nói hay không, tay đưa lên khuôn miệng ra hiệu cho nam bác sĩ hãy im lặng cô nói nhỏ: "Anh la lớn thế làm gì?"
"Tôi không có trốn, tôi chỉ là chơi một chút, thích tìm cảm giác mới lạ một chút thôi!" Tống Nhược An chớp nhẹ mi mắt mà nói dối. Suy cho cùng cuộc gặp gỡ của cả hai chỉ là tình cờ, cũng chưa hề thân quen, không đến mức phải kể cho nhau nghe những bí mật của riêng.
"Từ trên đó leo xuống sao?" Đáp lời Tống Nhược An nam bác sĩ hướng mắt nhìn lên sợi dây đang vắt vẻo.
"Tôi... Tôi phải đi rồi..." Nhìn nam bác sĩ nhìn lên sợi dây, Tống Nhược An chợt phát hiện ra đã tốn khá nhiều thời gian nán lại chỗ này nếu còn không nhanh trốn đi người của Đàm Tôn Diễn sẽ nhanh bắt lại cô mất.
"Cô cứ như thế mà đi sao?" Nam bác sĩ nhìn vào vết máu trên áo như một lời nhắc nhở.
Tống Nhược An cũng liền hiểu ánh mắt của nam bác sĩ mà nhanh miệng: "Cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nếu còn duyên gặp lại tôi nhất định sẽ báo đáp anh!"
Nói rồi Tống Nhược An liền đứng lên, chân hình như có chút đau mà khập khiễng đi về phía không có bóng người.
Nam bác sĩ nhìn theo bóng lưng đã khuất của Tống Nhược An mà cười thầm lòng nghĩ: "Lấy thân báo đáp may ra tôi còn suy nghĩ lại!"
Nhìn Tống Nhược An này anh chính là vừa mắt!
Tống Nhược An sau khi tạm biệt nam bác sĩ liền nhanh chóng tìm đường rời khỏi bệnh viện, nhưng rồi loay hoay mãi Tống Nhược An cũng chẳng biết cổng ra nằm ở hướng nào, may thay đúng lúc lo lắng không biết làm như nào Tống Nhược An lại nhìn thấy người đi vào từ cổng sau của bệnh viện cách chỗ cô đứng cũng không quá là xa.
Tống Nhược An liền gắng sức đi ra khỏi bệnh viện, cố mà chạy, chạy thật xa thật xa, cô muốn thoái khỏi nơi này, thoát khỏi tầm mắt cũng như sự kìm kẹp của Đàm Tôn Diễn, nhưng rồi đi một đoạn khá xa Tống Nhược An vẫn chưa biết mình phải đi về đâu, từng bước chân rong ruổi đầy vô định, Tống Nhược An nhìn con đường thênh thang phía trước tấp nập đầy xe cộ qua lại mà lòng chùn xuống, vừa khéo trong người lại không có bất kì một chút tiền nào, cũng chẳng có gì đáng giá mà quy đổi ra tiền, cứ như thế này có khi nào cô đói khát mà chết đi không?
Càng nghĩ nước mắt của Tống Nhược An chảy ra càng nhiều, cô nhìn xuống đôi chân còn không có nổi đôi dép của mình mà nhăn mày đau đớn, nhìn xung quanh, Tống Nhược An chọn được một góc khuất mà rúc vào, cô ngồi thụp xuống mặt đất, tay sờ nhẹ xuống bàn chân đã phòng rộp của mình mà nhăn mày, bấy giờ cô mới cảm nhận hết đau đớn từ lòng bàn chân mang lại, đêm lại muộn sương đêm xuống nhiều, quần áo thì mỏng Tống Nhược An nhiễm nước vẫn chưa khỏi hẳn lạnh đến run, nhìn đôi vai gầy liên hồi run lên, sự cô đơn lạc lỏng bao trùm lấy một Tống Nhược An đầy khổ hạnh.
Tống Nhược An hai tay bó gối gục đầu nhòe cả lệ, chợt nhớ đến mẹ của mình cô lại càng khóc lớn hơn, giọng đầy tức tưởi mà thốt ra thành câu: "Mẹ ơi, có phải nếu năm đó mẹ không vì mất máu mà chết có phải đời con sẽ khác rồi không?"
"Có phải cha sẽ yêu thương con, cưng chiều con, mua cho con búp bê, cả váy đẹp nữa đúng không mẹ?"
"Cả gia đình mình sẽ cùng nhau đi chơi đi ăn ngon nữa!"
"Mùa hè sẽ đi biển, mùa đông lạnh sẽ cùng nhau ngồi bên lò sưởi kể chuyện cho nhau nghe, con còn được khoe thành tích học tập với cha mẹ nữa, được cha mẹ giống như cha mẹ các bạn trong lớp sẽ khen sẽ thưởng cho,..."
"Chỉ tiếc rằng điều đó lại không thể xảy ra khi cha lúc nào cũng không chịu nhìn con, cha chỉ nhìn duy nhất lúc mắng chửi"
"Chưa bao giờ con dám khoe với cha rằng hôm nay trên lớp con được cô khen cái này khen cái kia hay có giấy khen thành tích tốt, vì con biết cha chẳng bao giờ quan tâm, dù con có thành tích tốt như thế nào trong mắt cha con vẫn chỉ là một đứa sao chổi hại chết người cha yêu..."
"Mẹ, con biết mẹ yêu con mà đúng không?"
"Sao... Sao lúc đó mẹ không mang theo con cùng với!"
"...."
Có phần hơi lưỡng lự, nhưng rồi vẫn theo lời của nam bác sĩ, Tống Nhược An cố sức đỡ người anh ngồi dậy, nhưng mi mắt lại rụt rè mà không dám nhìn thẳng nam bác sĩ lấy một cái.
Nhận thấy sự dè chừng trong từng cử chỉ của Tống Nhược An nam bác sĩ chỉ cong nhẹ khóa môi, tay phủi phủi lớp đất mỏng bám trên quần áo của mình.
Động tác tay dừng lại, nam bác sĩ ngẩng đầu, mắt đối mắt với Tống Nhược An: "Vừa từ cõi chết trở về mà vẫn còn muốn chết nữa sao?"
"Thật sự không tiếc mạng sống à?"
"Anh biết tôi sao?" Tống Nhược An hoài nghi mà nhìn nam bác sĩ theo bản năng.
"Cô nói xem đến vệ sĩ còn túc trực trước phòng cô, dù không muốn biết cũng tự truyền đến tai thôi!" Nam bác sĩ nhìn Tống Nhược An có phần hơi ngốc nghếch mà bật cười.
Lại pha chút trò mà đoán lấy kế hoạch của Tống Nhược An: "Tôi đón nhé, cô đang chạy trốn đúng chứ?"
Bị nam bác sĩ đoán trúng, Tống Nhược An liền hoảng loạn nhìn xung quanh xem xem có ai đó đã nghe được lời của nam bác sĩ vừa nói hay không, tay đưa lên khuôn miệng ra hiệu cho nam bác sĩ hãy im lặng cô nói nhỏ: "Anh la lớn thế làm gì?"
"Tôi không có trốn, tôi chỉ là chơi một chút, thích tìm cảm giác mới lạ một chút thôi!" Tống Nhược An chớp nhẹ mi mắt mà nói dối. Suy cho cùng cuộc gặp gỡ của cả hai chỉ là tình cờ, cũng chưa hề thân quen, không đến mức phải kể cho nhau nghe những bí mật của riêng.
"Từ trên đó leo xuống sao?" Đáp lời Tống Nhược An nam bác sĩ hướng mắt nhìn lên sợi dây đang vắt vẻo.
"Tôi... Tôi phải đi rồi..." Nhìn nam bác sĩ nhìn lên sợi dây, Tống Nhược An chợt phát hiện ra đã tốn khá nhiều thời gian nán lại chỗ này nếu còn không nhanh trốn đi người của Đàm Tôn Diễn sẽ nhanh bắt lại cô mất.
"Cô cứ như thế mà đi sao?" Nam bác sĩ nhìn vào vết máu trên áo như một lời nhắc nhở.
Tống Nhược An cũng liền hiểu ánh mắt của nam bác sĩ mà nhanh miệng: "Cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nếu còn duyên gặp lại tôi nhất định sẽ báo đáp anh!"
Nói rồi Tống Nhược An liền đứng lên, chân hình như có chút đau mà khập khiễng đi về phía không có bóng người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam bác sĩ nhìn theo bóng lưng đã khuất của Tống Nhược An mà cười thầm lòng nghĩ: "Lấy thân báo đáp may ra tôi còn suy nghĩ lại!"
Nhìn Tống Nhược An này anh chính là vừa mắt!
Tống Nhược An sau khi tạm biệt nam bác sĩ liền nhanh chóng tìm đường rời khỏi bệnh viện, nhưng rồi loay hoay mãi Tống Nhược An cũng chẳng biết cổng ra nằm ở hướng nào, may thay đúng lúc lo lắng không biết làm như nào Tống Nhược An lại nhìn thấy người đi vào từ cổng sau của bệnh viện cách chỗ cô đứng cũng không quá là xa.
Tống Nhược An liền gắng sức đi ra khỏi bệnh viện, cố mà chạy, chạy thật xa thật xa, cô muốn thoái khỏi nơi này, thoát khỏi tầm mắt cũng như sự kìm kẹp của Đàm Tôn Diễn, nhưng rồi đi một đoạn khá xa Tống Nhược An vẫn chưa biết mình phải đi về đâu, từng bước chân rong ruổi đầy vô định, Tống Nhược An nhìn con đường thênh thang phía trước tấp nập đầy xe cộ qua lại mà lòng chùn xuống, vừa khéo trong người lại không có bất kì một chút tiền nào, cũng chẳng có gì đáng giá mà quy đổi ra tiền, cứ như thế này có khi nào cô đói khát mà chết đi không?
Càng nghĩ nước mắt của Tống Nhược An chảy ra càng nhiều, cô nhìn xuống đôi chân còn không có nổi đôi dép của mình mà nhăn mày đau đớn, nhìn xung quanh, Tống Nhược An chọn được một góc khuất mà rúc vào, cô ngồi thụp xuống mặt đất, tay sờ nhẹ xuống bàn chân đã phòng rộp của mình mà nhăn mày, bấy giờ cô mới cảm nhận hết đau đớn từ lòng bàn chân mang lại, đêm lại muộn sương đêm xuống nhiều, quần áo thì mỏng Tống Nhược An nhiễm nước vẫn chưa khỏi hẳn lạnh đến run, nhìn đôi vai gầy liên hồi run lên, sự cô đơn lạc lỏng bao trùm lấy một Tống Nhược An đầy khổ hạnh.
Tống Nhược An hai tay bó gối gục đầu nhòe cả lệ, chợt nhớ đến mẹ của mình cô lại càng khóc lớn hơn, giọng đầy tức tưởi mà thốt ra thành câu: "Mẹ ơi, có phải nếu năm đó mẹ không vì mất máu mà chết có phải đời con sẽ khác rồi không?"
"Có phải cha sẽ yêu thương con, cưng chiều con, mua cho con búp bê, cả váy đẹp nữa đúng không mẹ?"
"Cả gia đình mình sẽ cùng nhau đi chơi đi ăn ngon nữa!"
"Mùa hè sẽ đi biển, mùa đông lạnh sẽ cùng nhau ngồi bên lò sưởi kể chuyện cho nhau nghe, con còn được khoe thành tích học tập với cha mẹ nữa, được cha mẹ giống như cha mẹ các bạn trong lớp sẽ khen sẽ thưởng cho,..."
"Chỉ tiếc rằng điều đó lại không thể xảy ra khi cha lúc nào cũng không chịu nhìn con, cha chỉ nhìn duy nhất lúc mắng chửi"
"Chưa bao giờ con dám khoe với cha rằng hôm nay trên lớp con được cô khen cái này khen cái kia hay có giấy khen thành tích tốt, vì con biết cha chẳng bao giờ quan tâm, dù con có thành tích tốt như thế nào trong mắt cha con vẫn chỉ là một đứa sao chổi hại chết người cha yêu..."
"Mẹ, con biết mẹ yêu con mà đúng không?"
"Sao... Sao lúc đó mẹ không mang theo con cùng với!"
"...."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro