Suy cho cùng tr...
2024-11-17 05:19:31
"Tôi không muốn giữa hai chúng ta có bất kì mâu thuẫn nào xảy ra đâu."
"A Diễn trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?" Trần Tinh Vũ cười gượng.
"Trần Tinh Vũ, cậu nghĩ những lời nói dối vụng về của cậu có qua nổi mắt của tôi không?" Đàm Tôn Diễn chăm chăm đối diện với ánh mắt của Trần Tinh Vũ như nắm được thóp của cậu bạn thân mình.
"A Diễn, cậu nghĩ nhiều quá rồi đó!" Ánh mắt có phần hơi trốn tránh nhưng rồi Trần Tinh Vũ vẫn một mực không chịu nhận.
Thở nhẹ một hơi tỏ vẻ đầy trêu chọc, Đàm Tôn Diễn hạ nhiệt bầu không khí giữa bản thân và Trần Tinh Vũ xuống: "Tôi đùa thôi!"
"Cậu làm sao mà dám giành người của Đàm Tôn Diễn tôi được đúng không?"
Trần Tinh Vũ nhìn vẻ mặt như thật như đùa đầy quyền uy của Đàm Tôn Diễn lại lần nữa gượng cười.
Thật ra Trần Tinh Vũ thừa hiểu những lời vừa rồi của Đàm Tôn Diễn là có ý gì.
Vừa là bạn thân vừa là bác sĩ điều trị tâm lý thường xuyên cho Đàm Tôn Diễn, Trần Tinh Vũ anh cũng chẳng có gì là lấy làm lạ tính cách của Đàm Tôn Diễn.
Đánh trống lãng, Trần Tinh Vũ mở lời: "Sao lại trốn đến đây?"
"Chẳng phải tôi đến đây để điều trị bệnh theo lời của cậu sao?" Đàm Tôn Diễn thản nhiên trả lời.
"A Diễn, cậu chưa bao giờ đến đây mà không có suy tư trong lòng cả!"
"Có gì cậu cứ nói ra đi cho nhẹ lòng!" Trần Tinh Vũ hiểu rõ con người Đàm Tôn Diễn mà bắt sang chuyện khác một cách khéo léo.
"Tôi sợ nếu còn ở đó tôi sẽ không thể kiềm chế được bản thân mình!" Đàm Tôn Diễn chính là rất rất kiềm chế trong cuộc trò chuyện vừa rồi với Tống Nhược An, anh chính là sợ, nếu còn bị dồn hỏi sẽ mất đi thứ bình tỉnh còn sót lại mà ra tay tổn thương Tống Nhược An.
"Cậu muốn dùng thuốc không?" Trần Tinh Vũ đưa ra lời đề nghị.
"Không cần!" Đàm Tôn Diễn tự cảm nhận bản thân đã ổn mà từ chối.
"Không phải đến đây để điều trị?"
"Uống với tôi vài chai không?" Đàm Tôn Diễn day day nhẹ thái dương đề nghị.
"Ở đây chỉ có thuốc!" Trần Tinh Vũ nhìn xung quanh phòng khám, ám chỉ nơi này không thích hợp.
"Chỗ cũ?"
"Cậu lái xe!"
Đàm Tôn Diễn không nhanh không chậm vừa nói vừa đứng lên quăng chùm chìa khóa xe cho Trần Tinh Vũ rồi đi trước.
Trần Tinh Vũ cũng không có ý từ chối, anh đưa tay bắt lấy chùm chìa khóa, cởi áo blouse ra đặt sang một bên, nối gót Đàm Tôn Diễn.
Cánh cửa xe mở hạ thấp, gió lồng lộng, tốc độ xe có hơi nhanh làm cho người ta có chút cảm giác kích.
Chiếc xe dừng lại dưới một quán rượu hạng sang, hai người đàn ông cùng nhau đi vào, như một nơi quen thuộc được người ta nồng nhiệt chào đón, Đàm Tôn Diễn vẫn như cũ một ly whisky không đá, một ngụm hết sạch, cứ như thế Đàm Tôn Diễn đã ngà ngà say.
Trái ngược với Đàm Tôn Diễn, Trần Tinh Vũ ngồi bênh cạnh, chậm rãi nhăm nhi cảm nhận hương vị của ly whisky trên tay mà lòng đầy nặng trĩu, lâu lâu ánh mắt lại dán lên người Đàm Tôn Diễn, tuyệt nhiên lại không có lấy một lời.
"Tinh Vũ, cậu nói xem tại sao năm đó cô ấy không kiên trì thêm một chút nữa, suýt chút nữa tôi đã có thể cho cô ấy được tất cả những gì cô ấy muốn rồi!"
"Tại sao cô ấy lại không thể chờ mà bỏ đi chứ?" Mi mắt đã mờ ảo, Đàm Tôn Diễn chăm chú nhìn vào ly whisky trên tay đảo nhẹ rượu trong ly.
"A Diễn cậu say rồi!" Trần Tinh Vũ bình thản đáp.
"Không! Nếu rượu có thể làm tôi say làm tôi quên thì tôi đã không đau khổ suốt bảy năm qua rồi!"
"A Diễn, cậu vì một người không yêu cậu, không cần cậu, vì một người chỉ ham hư vinh mà từ bỏ cậu!"
"Bảy năm..."
"...liệu có đáng không?"
Trần Tinh Vũ bất bình trước tình yêu mù quáng của Đàm Tôn Diễn mà chất vấn.
"Bảy năm qua rồi, còn chưa đủ nữa sao A Diễn?"
"Cậu như thế là đang khiến cho những người bên cạnh cậu chịu tổn thương đó, cậu có biết không?" Trần Tinh Vũ đặt mạnh ly whisky lên bàn đầy gắt gao.
"Cậu nổi cáu cái gì chứ?" Là lần đầu tiên Đàm Tôn Diễn cảm nhận được sự giận dữ trong người của Trần Tinh Vũ.
"A Diễn, cậu tỉnh táo lại cho tôi ngay!" Trần Tinh Vũ bỗng túm lấy cổ áo của Đàm Tôn Diễn giật mạnh về phía mình, mặt đối mặt: "A Diễn, nếu cậu còn là một thằng đàn ông thì xin cậu đừng ăn mày quá khứ nữa!"
"Cậu hãy nghĩ cho người đang bên cạnh cậu bây giờ kia kìa!"
"Người đó không có trách nhiệm với cuộc đời của ai cả, cậu đừng đem tổn thương của mình đổ lên người cô ấy, bắt cô ấy phải gánh chịu!"
"Cô ấy còn chưa đủ đau thương hay sao?"
"Cậu có còn là một thằng đàn ông nữa không vậy, hả A Diễn?"
"Cậu trả lời cho tôi!" Trần Tinh Vũ đầy tức giận mà hét lên thu hút cả những ánh nhìn từ xung quanh.
Đàm Tôn Diễn vẫn ngã nghiêng không mấy tỉnh táo mà gỡ tay Trần Tinh Vũ trên cổ áo của mình ra, cười khẩy: "Trần Tinh Vũ, tôi nhắc lại một lần nữa."
"Cậu có ý đồ với người của tôi, sẽ không tốt cho cậu đâu!"
"Tôi sẽ không niệm tình cậu là bạn thân của tôi mà bỏ qua!" Đàm Tôn Diễn hất mạnh cánh tay của Trần Tinh Vũ ra khỏi người mình, lọ mọ mà rời đi...
"A Diễn trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?" Trần Tinh Vũ cười gượng.
"Trần Tinh Vũ, cậu nghĩ những lời nói dối vụng về của cậu có qua nổi mắt của tôi không?" Đàm Tôn Diễn chăm chăm đối diện với ánh mắt của Trần Tinh Vũ như nắm được thóp của cậu bạn thân mình.
"A Diễn, cậu nghĩ nhiều quá rồi đó!" Ánh mắt có phần hơi trốn tránh nhưng rồi Trần Tinh Vũ vẫn một mực không chịu nhận.
Thở nhẹ một hơi tỏ vẻ đầy trêu chọc, Đàm Tôn Diễn hạ nhiệt bầu không khí giữa bản thân và Trần Tinh Vũ xuống: "Tôi đùa thôi!"
"Cậu làm sao mà dám giành người của Đàm Tôn Diễn tôi được đúng không?"
Trần Tinh Vũ nhìn vẻ mặt như thật như đùa đầy quyền uy của Đàm Tôn Diễn lại lần nữa gượng cười.
Thật ra Trần Tinh Vũ thừa hiểu những lời vừa rồi của Đàm Tôn Diễn là có ý gì.
Vừa là bạn thân vừa là bác sĩ điều trị tâm lý thường xuyên cho Đàm Tôn Diễn, Trần Tinh Vũ anh cũng chẳng có gì là lấy làm lạ tính cách của Đàm Tôn Diễn.
Đánh trống lãng, Trần Tinh Vũ mở lời: "Sao lại trốn đến đây?"
"Chẳng phải tôi đến đây để điều trị bệnh theo lời của cậu sao?" Đàm Tôn Diễn thản nhiên trả lời.
"A Diễn, cậu chưa bao giờ đến đây mà không có suy tư trong lòng cả!"
"Có gì cậu cứ nói ra đi cho nhẹ lòng!" Trần Tinh Vũ hiểu rõ con người Đàm Tôn Diễn mà bắt sang chuyện khác một cách khéo léo.
"Tôi sợ nếu còn ở đó tôi sẽ không thể kiềm chế được bản thân mình!" Đàm Tôn Diễn chính là rất rất kiềm chế trong cuộc trò chuyện vừa rồi với Tống Nhược An, anh chính là sợ, nếu còn bị dồn hỏi sẽ mất đi thứ bình tỉnh còn sót lại mà ra tay tổn thương Tống Nhược An.
"Cậu muốn dùng thuốc không?" Trần Tinh Vũ đưa ra lời đề nghị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần!" Đàm Tôn Diễn tự cảm nhận bản thân đã ổn mà từ chối.
"Không phải đến đây để điều trị?"
"Uống với tôi vài chai không?" Đàm Tôn Diễn day day nhẹ thái dương đề nghị.
"Ở đây chỉ có thuốc!" Trần Tinh Vũ nhìn xung quanh phòng khám, ám chỉ nơi này không thích hợp.
"Chỗ cũ?"
"Cậu lái xe!"
Đàm Tôn Diễn không nhanh không chậm vừa nói vừa đứng lên quăng chùm chìa khóa xe cho Trần Tinh Vũ rồi đi trước.
Trần Tinh Vũ cũng không có ý từ chối, anh đưa tay bắt lấy chùm chìa khóa, cởi áo blouse ra đặt sang một bên, nối gót Đàm Tôn Diễn.
Cánh cửa xe mở hạ thấp, gió lồng lộng, tốc độ xe có hơi nhanh làm cho người ta có chút cảm giác kích.
Chiếc xe dừng lại dưới một quán rượu hạng sang, hai người đàn ông cùng nhau đi vào, như một nơi quen thuộc được người ta nồng nhiệt chào đón, Đàm Tôn Diễn vẫn như cũ một ly whisky không đá, một ngụm hết sạch, cứ như thế Đàm Tôn Diễn đã ngà ngà say.
Trái ngược với Đàm Tôn Diễn, Trần Tinh Vũ ngồi bênh cạnh, chậm rãi nhăm nhi cảm nhận hương vị của ly whisky trên tay mà lòng đầy nặng trĩu, lâu lâu ánh mắt lại dán lên người Đàm Tôn Diễn, tuyệt nhiên lại không có lấy một lời.
"Tinh Vũ, cậu nói xem tại sao năm đó cô ấy không kiên trì thêm một chút nữa, suýt chút nữa tôi đã có thể cho cô ấy được tất cả những gì cô ấy muốn rồi!"
"Tại sao cô ấy lại không thể chờ mà bỏ đi chứ?" Mi mắt đã mờ ảo, Đàm Tôn Diễn chăm chú nhìn vào ly whisky trên tay đảo nhẹ rượu trong ly.
"A Diễn cậu say rồi!" Trần Tinh Vũ bình thản đáp.
"Không! Nếu rượu có thể làm tôi say làm tôi quên thì tôi đã không đau khổ suốt bảy năm qua rồi!"
"A Diễn, cậu vì một người không yêu cậu, không cần cậu, vì một người chỉ ham hư vinh mà từ bỏ cậu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bảy năm..."
"...liệu có đáng không?"
Trần Tinh Vũ bất bình trước tình yêu mù quáng của Đàm Tôn Diễn mà chất vấn.
"Bảy năm qua rồi, còn chưa đủ nữa sao A Diễn?"
"Cậu như thế là đang khiến cho những người bên cạnh cậu chịu tổn thương đó, cậu có biết không?" Trần Tinh Vũ đặt mạnh ly whisky lên bàn đầy gắt gao.
"Cậu nổi cáu cái gì chứ?" Là lần đầu tiên Đàm Tôn Diễn cảm nhận được sự giận dữ trong người của Trần Tinh Vũ.
"A Diễn, cậu tỉnh táo lại cho tôi ngay!" Trần Tinh Vũ bỗng túm lấy cổ áo của Đàm Tôn Diễn giật mạnh về phía mình, mặt đối mặt: "A Diễn, nếu cậu còn là một thằng đàn ông thì xin cậu đừng ăn mày quá khứ nữa!"
"Cậu hãy nghĩ cho người đang bên cạnh cậu bây giờ kia kìa!"
"Người đó không có trách nhiệm với cuộc đời của ai cả, cậu đừng đem tổn thương của mình đổ lên người cô ấy, bắt cô ấy phải gánh chịu!"
"Cô ấy còn chưa đủ đau thương hay sao?"
"Cậu có còn là một thằng đàn ông nữa không vậy, hả A Diễn?"
"Cậu trả lời cho tôi!" Trần Tinh Vũ đầy tức giận mà hét lên thu hút cả những ánh nhìn từ xung quanh.
Đàm Tôn Diễn vẫn ngã nghiêng không mấy tỉnh táo mà gỡ tay Trần Tinh Vũ trên cổ áo của mình ra, cười khẩy: "Trần Tinh Vũ, tôi nhắc lại một lần nữa."
"Cậu có ý đồ với người của tôi, sẽ không tốt cho cậu đâu!"
"Tôi sẽ không niệm tình cậu là bạn thân của tôi mà bỏ qua!" Đàm Tôn Diễn hất mạnh cánh tay của Trần Tinh Vũ ra khỏi người mình, lọ mọ mà rời đi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro