Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
.1: Đệ Tứ X – H...
Lương Hạc
2024-11-12 05:25:35
Người bị cắn vào điểm mấu chốt, ngay cả phản kháng cũng không có tác dụng, toàn thân Chu Yển lập tức tê dại, không khỏi rên rỉ, ngón chân co quắp lại, không còn sức lực để phản kháng, thậm chí hét không ra hơi. Chu Yến chỉ có thể để cho Hàn Nặc Đông tự mình thỏa thích mơn trớn quanh cổ cô, môi và răng của cậu cọ xát vào cơ thể cô khiến nó trở nên tê dại, làn da cô nóng như lửa đốt. Cậu liên tục mút mát khắp người cô, mỗi lần hút lại để lại những vết hôn ám muội.
Cô nhịn không được rên rỉ trong miệng, dường như cơ thể vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy ngứa lại còn nóng như lửa đốt, cô chỉ nghe thấy tiếng cậu thở dài trong bóng tối: “Dì kêu quyến rũ như vậy khiến con không chịu nổi mà.”
Chu Yến không dám phát ra tiếng, hai tay bị cậu siết chặt, hơi thở của cô yếu ớt không cả kịp nói chuyện, đôi môi của cậu đã bị áp lên môi của cô.
Cho dù trong lòng có muốn phản kháng đến đâu thì Chu Yến cũng không có ý chí phản kháng ở thời điểm hiện tại. Vì vậy trong lòng Chu Yến thật sự hận chính mình, nhưng là càng mắng chính mình vô liêm sỉ khi phải chịu đựng những nụ hôn của Hàn Nặc Đông. Bóng tối đã phủ lên đôi mắt cậu một màu đen hắc ám, nhưng cũng chính màu đen tuyền bí ẩn ấy tạo nên vẻ đẹp cho đôi mắt của cậu. Chu Yến hít một hơi thật sâu – Hàn Nặc Đông quả thật có hương vị khác với Hàn Bách Tân, cậu trong lành và tươi mát, như thể cô đang uống nước suối trong dưới ánh sáng mặt trời khiến bản thân sảng khoái và tràn trề sức sống. Và những hành động tiếp xúc da thịt của cậu rất hoang dã và liều lĩnh pha chút bốc đồng ban đầu của một người đàn ông, tuy thô bạo nhưng lại xen một chút thận trọng.
Giờ phút này, mọi thứ đều im lặng, ngay cả con lắc đồng hồ cũng im lặng, thời gian như ngừng trôi trong ảo ảnh nửa đêm, không ai coi trọng điều này, và mọi thứ cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Hàn Nặc Đông càng lúc càng siết chặt, không còn thỏa mãn được đôi môi của mình nên cậu muốn tiến sâu hơn và đắm chìm trong cô, Hàn Nặc Đông dùng đầu lưỡi cạy ra hai đầu răng của Chu Yến, sau đó anh tìm kiếm đầu lưỡi của cô. Đáp lại cậu, cô khẽ thở dài, hai tay đưa vòng ra sau gáy cậu, cả thân thể cô như con rắn quấn quanh cậu, bắt đầu cắn trả lại.
Không biết đây có phải là một loại ám chỉ nào đó hay không, Hàn Nặc Đông cảm thấy Chu Yến hình như đang hơi chiếm chút chủ động của bản thân. Cô gặm nhấm từng chút một da thịt của cậu từ phía dưới đầu gối đi lên, giống hệt một đứa trẻ ăn bao nhiêu cũng chưa cảm thấy đủ ngon. Hàn Nặc Đông đột nhiên muốn bật cười, lại cảm thấy dì nhỏ này của cậu thật khác thường. Chu Yến chính là người phụ nữ dâm đãng dễ thương. Bàn tay của cậu khẽ run lên, đột nhiên cảm thấy máu dồn lại một chỗ trên cơ thể này, cậu liền nâng Chu Yến lên rồi hôn cơ thể cô theo một đường thẳng dọc từ môi, đến cằm, đến cổ…
Dù nóilà hôn, nhưng cậu cũng không phải không cắn mút nhẹ nhàng. Cô lúc này mềm mại không xương với làn da mỏng và da thịt mềm mại. Bộ đồ ngủ bằng vải sa tanh tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, và cậu cảm thấy ngực cô cong lên thành hình vòng cung, điều này khiến cậu muốn “ăn” chúng đến phát điên. Cậu nhịn không được bèn kéo áo ngủ của cô xuống, để lộ cánh tay gầy và đôi vai tròn trịa. Cậu cũng có thể nhìn thấy hai đường vòng cung đầy đặn của cô dưới ánh trăng. Cái lưỡi ấm áp của cậu cũng không nhịn được mà lướt qua bộ ngực căng tròn của cô,
Chu Yến dù đã bị Hàn Nặc Đông trêu chọc rất lâu, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có lý trí. Cô không ngừng lẩm bẩm: “Hàn Nặc Đông … con buông ra… đừng làm thế này. "
Nhưng giọng nói như sáp ong này nghe có vẻ quyến rũ khiêu gợi vô cùng, như thể đang cố gắng để câu dẫn, dụ hoặc cậu vậy.
“Hàn Nặc Đông!”
Chu Yến chỉ cảm thấy ngực đau nhói, cô không khỏi kêu lên – cô vậy mà bị Hàn Nặc Đông bị cắn, là bị cậu cắn vào đầu nhũ hoa, hàm rang của cậu mài nhẹ quanh đầu nhũ hoa, rồi miệng cậu lại hút tạo ra một lớp tê dại trên ngực của Chu Yến, khiến bên dưới của cô không ngừng chảy nước. Cơn đau chỉ đến nửa phút, cô liền trở nên xấu hổ, giơ tay muốn đánh cậu: "Đừng lại... đừng! Cút đi ..."
Vậy mà cô lại tát Hàn Nặc Đông một cái kêu “Bốp” vang vọng khắp căn phòng, trong bóng tối cô cũng không nhìn rõ nhưng trong đầu truyền đến cảm giác đau nhức. Cậu cuối cùng cũng buông tay ra, nhưng rồi lại vòng tay qua eo cô, thở hổn hển:"... Dì nhỏ, ngực của dì ăn ngon thật đấy."
"Cút đi!”
Không đáp lại cô, cậu liền đặt một thứ của mình vào tay cô, cô không đẩy ra được bởi cậu bắt cô phải cầm, đó thật là một vật thể khổng lồ nóng bỏng, Chu Yến không khỏi ngạc nhiên, bây giờ tất cả trẻ em đều phát triển tốt như vậy sao? Thô bạo và hoang dã với một thân dài và ngẩng cao đầu, nó trông giống như côn thịt của một người đàn ông trưởng thành.
"Ưm a ..." Hàn Nặc Đông thở dài bên tai cô, có vẻ như nhẹ nhõm.
“Dì… dì không thể!” Chu Yến nhân cơ hội thoát khỏi Hàn Nặc Đông, từ trên giường ngồi dậy, bật đèn đầu giường lên, một chùm ánh sáng vàng chói lọi chiếu vào hai người bọn họ. Chu Yến vuốt tóc không dám nhìn cậu, chỉ quay lại mặc lại bộ đồ ngủ, quay về phía cậu nghiêng người nói: “Con đi đi.”
Hàn Nặc Đông quỳ trên giường không trả lời, cậu không hề muốn rời đi chút nào, đang định tiến lại gần cô thì lại giật lùi về đằng sau: "Mắng con đi, giận con đi, nhưng mong dì đừng ghét con, có được không? Được chứ?"
Hàn Nặc Đông vẫn không cam lòng, nhưng vẫn nói thêm: “Được, con sẽ quay về, nhưng con chỉ muốn làm với dì ngay bây giờ, không hề muốn xem những phim người lớn nữa. Trong đầu con chỉ nghĩ tới cảnh dì làm tình thôi…”
Chu Yến không còn sức để ghét bỏ Hàn Nặc Đông, chỉ nói, "Đừng nói bất kỳ điều gì nữa, đi đi nhanh lên.” Khi cô quay đầu lại nhìn cậu, Hàn Nặc Đông đã ở dưới giường rồi, bộ dạng nhìn rất buồn cười, bộ đồ ngủ bị mở ra lộ ra cơ ngực và bụng, có một ít lồng ở dưới rốn thẳng tắp kéo dài đến côn thịt. Bộ phận riêng tư dũng mãnh bị lộ ra cộng thêm chiếc quần đùi kéo được một nửa đến ngang đùi.
“Nhìn nó đi.” Hàn Thất Lục thành thạo nắm vuốt côn thịt trên đầu đang chảy nước giơ đến trước mặt Chu Yến, cậu khẽ vuốt ve nó: “Tuy dì không yêu nó nhưng con cảm thấy nó thật sự yêu dì đó. Trước tất cả mọi người nó đều không có hứng thú nhưng chỉ trước mặt dì nó mới ngóc đầu dậy thôi đó. Dì rủ lòng thương đi mà, con hứa sẽ tử xử nhanh như tốc độ của máy bay trực thăng rồi sẽ đi mà, có được không dì…"
Cô nhịn không được rên rỉ trong miệng, dường như cơ thể vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy ngứa lại còn nóng như lửa đốt, cô chỉ nghe thấy tiếng cậu thở dài trong bóng tối: “Dì kêu quyến rũ như vậy khiến con không chịu nổi mà.”
Chu Yến không dám phát ra tiếng, hai tay bị cậu siết chặt, hơi thở của cô yếu ớt không cả kịp nói chuyện, đôi môi của cậu đã bị áp lên môi của cô.
Cho dù trong lòng có muốn phản kháng đến đâu thì Chu Yến cũng không có ý chí phản kháng ở thời điểm hiện tại. Vì vậy trong lòng Chu Yến thật sự hận chính mình, nhưng là càng mắng chính mình vô liêm sỉ khi phải chịu đựng những nụ hôn của Hàn Nặc Đông. Bóng tối đã phủ lên đôi mắt cậu một màu đen hắc ám, nhưng cũng chính màu đen tuyền bí ẩn ấy tạo nên vẻ đẹp cho đôi mắt của cậu. Chu Yến hít một hơi thật sâu – Hàn Nặc Đông quả thật có hương vị khác với Hàn Bách Tân, cậu trong lành và tươi mát, như thể cô đang uống nước suối trong dưới ánh sáng mặt trời khiến bản thân sảng khoái và tràn trề sức sống. Và những hành động tiếp xúc da thịt của cậu rất hoang dã và liều lĩnh pha chút bốc đồng ban đầu của một người đàn ông, tuy thô bạo nhưng lại xen một chút thận trọng.
Giờ phút này, mọi thứ đều im lặng, ngay cả con lắc đồng hồ cũng im lặng, thời gian như ngừng trôi trong ảo ảnh nửa đêm, không ai coi trọng điều này, và mọi thứ cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Hàn Nặc Đông càng lúc càng siết chặt, không còn thỏa mãn được đôi môi của mình nên cậu muốn tiến sâu hơn và đắm chìm trong cô, Hàn Nặc Đông dùng đầu lưỡi cạy ra hai đầu răng của Chu Yến, sau đó anh tìm kiếm đầu lưỡi của cô. Đáp lại cậu, cô khẽ thở dài, hai tay đưa vòng ra sau gáy cậu, cả thân thể cô như con rắn quấn quanh cậu, bắt đầu cắn trả lại.
Không biết đây có phải là một loại ám chỉ nào đó hay không, Hàn Nặc Đông cảm thấy Chu Yến hình như đang hơi chiếm chút chủ động của bản thân. Cô gặm nhấm từng chút một da thịt của cậu từ phía dưới đầu gối đi lên, giống hệt một đứa trẻ ăn bao nhiêu cũng chưa cảm thấy đủ ngon. Hàn Nặc Đông đột nhiên muốn bật cười, lại cảm thấy dì nhỏ này của cậu thật khác thường. Chu Yến chính là người phụ nữ dâm đãng dễ thương. Bàn tay của cậu khẽ run lên, đột nhiên cảm thấy máu dồn lại một chỗ trên cơ thể này, cậu liền nâng Chu Yến lên rồi hôn cơ thể cô theo một đường thẳng dọc từ môi, đến cằm, đến cổ…
Dù nóilà hôn, nhưng cậu cũng không phải không cắn mút nhẹ nhàng. Cô lúc này mềm mại không xương với làn da mỏng và da thịt mềm mại. Bộ đồ ngủ bằng vải sa tanh tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, và cậu cảm thấy ngực cô cong lên thành hình vòng cung, điều này khiến cậu muốn “ăn” chúng đến phát điên. Cậu nhịn không được bèn kéo áo ngủ của cô xuống, để lộ cánh tay gầy và đôi vai tròn trịa. Cậu cũng có thể nhìn thấy hai đường vòng cung đầy đặn của cô dưới ánh trăng. Cái lưỡi ấm áp của cậu cũng không nhịn được mà lướt qua bộ ngực căng tròn của cô,
Chu Yến dù đã bị Hàn Nặc Đông trêu chọc rất lâu, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có lý trí. Cô không ngừng lẩm bẩm: “Hàn Nặc Đông … con buông ra… đừng làm thế này. "
Nhưng giọng nói như sáp ong này nghe có vẻ quyến rũ khiêu gợi vô cùng, như thể đang cố gắng để câu dẫn, dụ hoặc cậu vậy.
“Hàn Nặc Đông!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Yến chỉ cảm thấy ngực đau nhói, cô không khỏi kêu lên – cô vậy mà bị Hàn Nặc Đông bị cắn, là bị cậu cắn vào đầu nhũ hoa, hàm rang của cậu mài nhẹ quanh đầu nhũ hoa, rồi miệng cậu lại hút tạo ra một lớp tê dại trên ngực của Chu Yến, khiến bên dưới của cô không ngừng chảy nước. Cơn đau chỉ đến nửa phút, cô liền trở nên xấu hổ, giơ tay muốn đánh cậu: "Đừng lại... đừng! Cút đi ..."
Vậy mà cô lại tát Hàn Nặc Đông một cái kêu “Bốp” vang vọng khắp căn phòng, trong bóng tối cô cũng không nhìn rõ nhưng trong đầu truyền đến cảm giác đau nhức. Cậu cuối cùng cũng buông tay ra, nhưng rồi lại vòng tay qua eo cô, thở hổn hển:"... Dì nhỏ, ngực của dì ăn ngon thật đấy."
"Cút đi!”
Không đáp lại cô, cậu liền đặt một thứ của mình vào tay cô, cô không đẩy ra được bởi cậu bắt cô phải cầm, đó thật là một vật thể khổng lồ nóng bỏng, Chu Yến không khỏi ngạc nhiên, bây giờ tất cả trẻ em đều phát triển tốt như vậy sao? Thô bạo và hoang dã với một thân dài và ngẩng cao đầu, nó trông giống như côn thịt của một người đàn ông trưởng thành.
"Ưm a ..." Hàn Nặc Đông thở dài bên tai cô, có vẻ như nhẹ nhõm.
“Dì… dì không thể!” Chu Yến nhân cơ hội thoát khỏi Hàn Nặc Đông, từ trên giường ngồi dậy, bật đèn đầu giường lên, một chùm ánh sáng vàng chói lọi chiếu vào hai người bọn họ. Chu Yến vuốt tóc không dám nhìn cậu, chỉ quay lại mặc lại bộ đồ ngủ, quay về phía cậu nghiêng người nói: “Con đi đi.”
Hàn Nặc Đông quỳ trên giường không trả lời, cậu không hề muốn rời đi chút nào, đang định tiến lại gần cô thì lại giật lùi về đằng sau: "Mắng con đi, giận con đi, nhưng mong dì đừng ghét con, có được không? Được chứ?"
Hàn Nặc Đông vẫn không cam lòng, nhưng vẫn nói thêm: “Được, con sẽ quay về, nhưng con chỉ muốn làm với dì ngay bây giờ, không hề muốn xem những phim người lớn nữa. Trong đầu con chỉ nghĩ tới cảnh dì làm tình thôi…”
Chu Yến không còn sức để ghét bỏ Hàn Nặc Đông, chỉ nói, "Đừng nói bất kỳ điều gì nữa, đi đi nhanh lên.” Khi cô quay đầu lại nhìn cậu, Hàn Nặc Đông đã ở dưới giường rồi, bộ dạng nhìn rất buồn cười, bộ đồ ngủ bị mở ra lộ ra cơ ngực và bụng, có một ít lồng ở dưới rốn thẳng tắp kéo dài đến côn thịt. Bộ phận riêng tư dũng mãnh bị lộ ra cộng thêm chiếc quần đùi kéo được một nửa đến ngang đùi.
“Nhìn nó đi.” Hàn Thất Lục thành thạo nắm vuốt côn thịt trên đầu đang chảy nước giơ đến trước mặt Chu Yến, cậu khẽ vuốt ve nó: “Tuy dì không yêu nó nhưng con cảm thấy nó thật sự yêu dì đó. Trước tất cả mọi người nó đều không có hứng thú nhưng chỉ trước mặt dì nó mới ngóc đầu dậy thôi đó. Dì rủ lòng thương đi mà, con hứa sẽ tử xử nhanh như tốc độ của máy bay trực thăng rồi sẽ đi mà, có được không dì…"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro