Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
.1: Hoan Khiển...
Lương Hạc
2024-11-12 05:25:35
Chu Yến bị Hàn Bách Tân bao quanh từ phía sau, tứ chi lạnh lẽo được sưởi ấm, lại không nhịn được rùng mình một cái, “A, vừa rồi em đến phòng bếp nhìn vòi nước.”
“Vòi nước?”
“Em cảm thấy vòi nước hình như không đóng chặt.”
“Em cảm thấy?”
“Em nằm mơ.. Em mơ thấy vậy...”
“Ừm, vẫn là mộng du.”
Hàn Bách Tân ôm chặt cô, đôi môi nóng bỏng di chuyển từ vành tai đến cổ cô, ngứa ngáy khó nhịn, cô co người lại, anh lại duỗi tay quay mặt cô sang, hôn mạnh xuống. Chu Yến đành phải xoay người qua, há miệng, để lưỡi anh xâm nhập vào, cảm giác ướt nóng lướt qua chân răng, bỗng nhiên mãnh liệt hơn, cô nghe thấy tiếng rên rỉ từ yết hầu anh phát ra, xuyên qua tóc đen, từng đợt tiến vào trong sọ não.
Anh có hứng thú, cô âm thầm day dứt mà hưởng ứng với anh, ngay cả quần áo cũng không cởi, anh đã đè lên cô, duỗi tay vào bên trong.
Trong lòng Chu Yến nhảy dựng, a, cô không mặc quần lót!
Nhưng Hàn Bách Tân không nói cái gì, chỉ xoa bóp giữa hai chân cô, vốn đã trơn trượt, hiện tại bị anh xoa nắn, cô lập tức ra nước, “Xem ra, đúng là chưa đóng kỹ vòi nước... Ừm, hay là nhìn vòi nước của anh nữa đi?”
Anh trực tiếp bỏ qua bước dạo đầu, móc dương vật của mình ra, tách đùi cô ra, thẳng lưng chen vào trong, trong bóng tối, không ai nhìn thấy ai, chỉ có tiếng thở hổn hển, sờ soạng.... Vòi nước tìm phương, lại không biết cánh thịt sớm đã ướt nóng, hoa tâm mở rộng, vừa đẩy đã có nửa căn đi vào.
Chu Yến phát ra tiếng hừ hừ, không khỏi nâng mông lên nghênh tiếp, mặt nóng lên, cô bám lấy bả vai của Hàn Bách Tân, chờ anh hoàn toàn đi vào.
Nhưng anh lại không nhúc nhích, ngừng trên mặt cô, hỏi, “Nếu anh đưa Hàn Nặc Đông đưa ra nước ngoài, em có nhớ nó không?”
“Nhớ cậu ấy?” Chu Yến căng thẳng, âm thầm phát run trong bóng tối.
“Ừm... Bởi vì... Em và nó ở chung thời gian dài rồi, sẽ có chút tình cảm.”
Chu Yến trừng mắt nhìn Hàn Bách Tân, không nhìn rõ mặt anh, lại nghe thấy lời nói trầm thấp của anh, giống như nói mớ, lại giống như lời âu yếm.
“Sao có thể... Sớm muộn gì cậu ấy cũng phải rời nhà đi học đại học, chúng ta cũng có con.”
“Ừm... Đúng... Con của chúng ta...” Hàn Bách Tân thấp giọng lẩm bẩm, trầm eo dùng sức đẩy về phía trước, phá khai nếp gấp bên trong cô, đi đến chỗ sâu lại rút ra... Chu Yến ‘ưm’ một tiếng!
“Thoải mái? Còn muốn nữa không?” Anh không nhanh không chậm đi vào, rời khỏi, chậm rãi ma sát, tốc độ không nhanh nhưng rất mạnh mẽ, còn có chút tàn nhẫn, đâm đến mức tiếng rên rỉ của Chu Yến vỡ thành từng mảnh.
“Ừm... Ừm...”
“Ai có thể yêu em hơn anh? Ai có thể hiểu em hơn anh?”
“Ừm!”
Anh đẩy eo, vòng hai chân cô quấn lên eo mình, ôm lấy eo cô, đẩy một cái, lại kéo cô dính lên người mình, “Anh biết đụ thế nào mới khiến em thoải mái nhất, biết chạm vào lớp thịt nhỏ phía trong em, còn biết làm sao mới có thể khống chế bản thân, khống chế người khác, đúng không, Yến Yến của anh?”
Những lời này của anh khiến người khác không hiểu được, nhưng động tác thọc vào rút ra khiến thân thể Chu Yến vừa tê vừa ngứa, cô thậm chí nhắm mắt lại, giao mình cho anh, để anh chơi, cuối cùng anh xếp chân cô thành hình chữ M, nâng mông cô lên, đi vào, dính hợp, chia lìa, anh không động nữa, cô lại muốn động, không nhịn được thẳng lưng, vuốt ve anh, kẹp chặt anh.
Hàn Bách Tân âm thầm mỉm cười, muốn cô vui sướng, cũng ôm mông cô đẩy vào, càng đẩy càng nhanh, lại lật người, áp mạnh xuống, nắm tóc cô, đến bên tai cô hỏi, “Yến Yến, em yêu anh, hay là muốn sinh con cho anh?”
“Yêu... Anh, đương nhiên là yêu anh...”
“Em nói dối.” Anh nói xong một câu này, lại đi vào, trong lòng vừa yêu vừa hận đan xen, buông tay cô ra lại nắm lấy bả vai cô, cô không khống chế được kêu lên, kích thích như lên đám mây, lại nhẹ nhàng rơi xuống, anh dựa đầu lên sống lưng của cô, thở gấp từng tiếng, Chu Yến nghĩ, nhất định phòng sát vách sẽ nghe thấy, cô không nhịn được sinh ra chút xót thương.
“Bách Tân...”
“Ừm... Yến Yến, xin lỗi, kéo đau em rồi, anh ngủ đến hồ đồ....”
Thật sự là ngủ hồ đồ sao?
Chu Yến không dám nói gì, chỉ xoay người bật đèn, tìm giấy chà lau, dưới ánh đèn mờ nhạt, dường như Hàn Bách Tân vô cùng mệt mỏi, cô lười sửa sang lại bản thân, nằm sấp xuống, nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đi làm.”
Lúc tỉnh không thể hiểu được, ngủ cũng không thể hiểu được, ngay cả một đêm này làm đến tình cảm mãnh liệt, nhưng buổi sáng hôm sau Chu Yến nhớ lại, vẫn cảm thấy như một giấc mộng.
Không chỉ là một giấc mộng, còn là liên lục hai trận, trận một là Hàn, trận hai cũng là Hàn.
“Vòi nước?”
“Em cảm thấy vòi nước hình như không đóng chặt.”
“Em cảm thấy?”
“Em nằm mơ.. Em mơ thấy vậy...”
“Ừm, vẫn là mộng du.”
Hàn Bách Tân ôm chặt cô, đôi môi nóng bỏng di chuyển từ vành tai đến cổ cô, ngứa ngáy khó nhịn, cô co người lại, anh lại duỗi tay quay mặt cô sang, hôn mạnh xuống. Chu Yến đành phải xoay người qua, há miệng, để lưỡi anh xâm nhập vào, cảm giác ướt nóng lướt qua chân răng, bỗng nhiên mãnh liệt hơn, cô nghe thấy tiếng rên rỉ từ yết hầu anh phát ra, xuyên qua tóc đen, từng đợt tiến vào trong sọ não.
Anh có hứng thú, cô âm thầm day dứt mà hưởng ứng với anh, ngay cả quần áo cũng không cởi, anh đã đè lên cô, duỗi tay vào bên trong.
Trong lòng Chu Yến nhảy dựng, a, cô không mặc quần lót!
Nhưng Hàn Bách Tân không nói cái gì, chỉ xoa bóp giữa hai chân cô, vốn đã trơn trượt, hiện tại bị anh xoa nắn, cô lập tức ra nước, “Xem ra, đúng là chưa đóng kỹ vòi nước... Ừm, hay là nhìn vòi nước của anh nữa đi?”
Anh trực tiếp bỏ qua bước dạo đầu, móc dương vật của mình ra, tách đùi cô ra, thẳng lưng chen vào trong, trong bóng tối, không ai nhìn thấy ai, chỉ có tiếng thở hổn hển, sờ soạng.... Vòi nước tìm phương, lại không biết cánh thịt sớm đã ướt nóng, hoa tâm mở rộng, vừa đẩy đã có nửa căn đi vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Yến phát ra tiếng hừ hừ, không khỏi nâng mông lên nghênh tiếp, mặt nóng lên, cô bám lấy bả vai của Hàn Bách Tân, chờ anh hoàn toàn đi vào.
Nhưng anh lại không nhúc nhích, ngừng trên mặt cô, hỏi, “Nếu anh đưa Hàn Nặc Đông đưa ra nước ngoài, em có nhớ nó không?”
“Nhớ cậu ấy?” Chu Yến căng thẳng, âm thầm phát run trong bóng tối.
“Ừm... Bởi vì... Em và nó ở chung thời gian dài rồi, sẽ có chút tình cảm.”
Chu Yến trừng mắt nhìn Hàn Bách Tân, không nhìn rõ mặt anh, lại nghe thấy lời nói trầm thấp của anh, giống như nói mớ, lại giống như lời âu yếm.
“Sao có thể... Sớm muộn gì cậu ấy cũng phải rời nhà đi học đại học, chúng ta cũng có con.”
“Ừm... Đúng... Con của chúng ta...” Hàn Bách Tân thấp giọng lẩm bẩm, trầm eo dùng sức đẩy về phía trước, phá khai nếp gấp bên trong cô, đi đến chỗ sâu lại rút ra... Chu Yến ‘ưm’ một tiếng!
“Thoải mái? Còn muốn nữa không?” Anh không nhanh không chậm đi vào, rời khỏi, chậm rãi ma sát, tốc độ không nhanh nhưng rất mạnh mẽ, còn có chút tàn nhẫn, đâm đến mức tiếng rên rỉ của Chu Yến vỡ thành từng mảnh.
“Ừm... Ừm...”
“Ai có thể yêu em hơn anh? Ai có thể hiểu em hơn anh?”
“Ừm!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đẩy eo, vòng hai chân cô quấn lên eo mình, ôm lấy eo cô, đẩy một cái, lại kéo cô dính lên người mình, “Anh biết đụ thế nào mới khiến em thoải mái nhất, biết chạm vào lớp thịt nhỏ phía trong em, còn biết làm sao mới có thể khống chế bản thân, khống chế người khác, đúng không, Yến Yến của anh?”
Những lời này của anh khiến người khác không hiểu được, nhưng động tác thọc vào rút ra khiến thân thể Chu Yến vừa tê vừa ngứa, cô thậm chí nhắm mắt lại, giao mình cho anh, để anh chơi, cuối cùng anh xếp chân cô thành hình chữ M, nâng mông cô lên, đi vào, dính hợp, chia lìa, anh không động nữa, cô lại muốn động, không nhịn được thẳng lưng, vuốt ve anh, kẹp chặt anh.
Hàn Bách Tân âm thầm mỉm cười, muốn cô vui sướng, cũng ôm mông cô đẩy vào, càng đẩy càng nhanh, lại lật người, áp mạnh xuống, nắm tóc cô, đến bên tai cô hỏi, “Yến Yến, em yêu anh, hay là muốn sinh con cho anh?”
“Yêu... Anh, đương nhiên là yêu anh...”
“Em nói dối.” Anh nói xong một câu này, lại đi vào, trong lòng vừa yêu vừa hận đan xen, buông tay cô ra lại nắm lấy bả vai cô, cô không khống chế được kêu lên, kích thích như lên đám mây, lại nhẹ nhàng rơi xuống, anh dựa đầu lên sống lưng của cô, thở gấp từng tiếng, Chu Yến nghĩ, nhất định phòng sát vách sẽ nghe thấy, cô không nhịn được sinh ra chút xót thương.
“Bách Tân...”
“Ừm... Yến Yến, xin lỗi, kéo đau em rồi, anh ngủ đến hồ đồ....”
Thật sự là ngủ hồ đồ sao?
Chu Yến không dám nói gì, chỉ xoay người bật đèn, tìm giấy chà lau, dưới ánh đèn mờ nhạt, dường như Hàn Bách Tân vô cùng mệt mỏi, cô lười sửa sang lại bản thân, nằm sấp xuống, nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đi làm.”
Lúc tỉnh không thể hiểu được, ngủ cũng không thể hiểu được, ngay cả một đêm này làm đến tình cảm mãnh liệt, nhưng buổi sáng hôm sau Chu Yến nhớ lại, vẫn cảm thấy như một giấc mộng.
Không chỉ là một giấc mộng, còn là liên lục hai trận, trận một là Hàn, trận hai cũng là Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro