Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
.2:
Lương Hạc
2024-11-12 05:25:35
Cậu ấy đã gián tiếp giết người sao? Chu Yến rùng mình một cái.
Chủ nhiệm lớp cũng trầm mặt xuống: "Vì vậy nên các người phải để ý một chút, nếu không sẽ xảy ra chuyện đấy, có nhiều học sinh lên đến cấp ba thì lại hư hỏng."
"Đúng, đúng, cô giáo nói đúng lắm."
Chủ nhiệm lớp lại chậm rãi nói: "Cậu ấy vẫn có chút tài năng, biết viết biết vẽ, nhưng tính cách lại quá cực đoan. Giáo viên Ngữ Văn nói với tôi bài văn của cậu ấy viết quá tiêu cực, cậu ấy còn mạnh dạn nói với giáo viên là trình độ của người ta không được. Học kỳ trước có một thi vẽ tranh manga của thành phố, cậu ấy cũng không phải là sinh viên mỹ thuật nhưng vẫn muốn đi thi, đạt được giải ba, còn tức giận đẩy ngã người trao cúp, mắng ban giám khảo không có năng lực giám định và thưởng thức, giống như toàn bộ người trên đời này đều không đuổi kịp cậu ấy vậy. Cô nói xem có đúng là tư tưởng của cậu ấy có vấn đề không?"
Trái tim của Chu Yến cũng lên xuống theo câu chuyện của cô giáo, cô cắn môi nói: "Đúng, đúng là có vấn đề..."
...
"Sách của con dì đã đọc rồi. Cách hành văn và khả năng hội họa của con làm dì cảm thấy kinh ngạc, con đúng là rất có tài hoa!"
"Con cho dì xem cũng không phải để khoe khoang tài năng của con."
"Dì cảm thấy là con để mắt đến dì, muốn thổ lộ hết với dì."
"Đúng vậy nha, dì nhỏ... Con nhớ đôi môi của dì."
"Dì nhỏ, con rất muốn tâm sự với dì... Tâm sự về quyển sách kia của con."
...
Chủ nhiệm lớp ho một tiếng, Chu Yến mới phục hồi lại tinh thần: "Được rồi, cô giáo, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này. Tôi sẽ chú ý cậu ấy nhiều hơn. À đúng rồi, tôi cho ngài số điện thoại, nếu như Hàn Nặc Đông có xảy ra chuyện gì thì xin ngài lập tức gọi cho tôi."
Thật sự sẽ xảy ra chuyện cậu tự dưng tự sát sao? Chu Yến tin rằng bây giờ Hàn Nặc Đông sẽ không làm chuyện đó, ít nhất là một người còn đang tràn đầy ham muốn tình dục thì sẽ không nghĩ đến chuyện muốn chết. Cho nên cậu nói cô đã cứu cậu một mạng cũng không sai, chỉ là cô thật sự có năng lực lớn đến mức cứu được một mạng của cậu sao?
Hàn Nặc Đông có một đôi mắt đẹp lạnh lùng, lúc nói chuyện mà không cười thì đôi mắt sẽ cụp xuống đầy vẻ mệt mỏi, hứng lấy ánh đèn đường, lông mi cũng hạ xuống như cánh bướm. Nhưng vào một thời điểm nhất định, ánh sáng hắt ra khi anh ấy nhấc mí mắt lên thật lạnh lùng, sắc nét và làm chấn động cả linh hồn.
Cậu chuyển ánh mắt nhìn ra phía sau lưng Chu Yến, nhíu mày: "Sao em cũng tới đây?"
Chu Lỗi đứng phía sau nói: "À, cùng mọi người đi ăn bữa cơm thôi. Chị, chúng ta đi ăn ở đâu?"
Chu Yến nói: "Nặc Đông nói đi, con thi tốt, dì mời con ăn một bữa lớn."
Hàn Nặc Đông tỏ vẻ chán ghét, lắc đầu: "Không cần, con mời mọi người."
Chu Yến đuổi theo: "Sao vậy, tức giận à?"
Hàn Nặc Đông đá viên sỏi dưới chân, lạnh lùng trả lời: "Không có."
Rõ ràng là cậu đang tức giận, một tay Chu Yến kéo Chu Lỗi, một tay khoác lên bả vai Hàn Nặc Đông, cười nói với cậu: "Vậy thì vẫn là để dì mời, phía trước có một nhà hàng Hồng Kông, ở đó có bánh sầu riêng mà con thích ăn, chúng ta đi tới đó được không?"
"Được!" Chu Lỗi hô lên trước.
Hàn Nặc Đông hừ: "Dì không chê ăn sầu riêng làm miệng thối là được." Chu Yến âm thầm bóp cổ của cậu một chút, khóe miệng của cậu lại nở nụ cười.
Ba người cùng đi, hai người đều mặc đồng phục, tay cầm cặp sách, Chu Yến cảm thấy mình giống như một cô giáo đưa học sinh đi chơi dã ngoại. Cô không khỏi có cảm xúc muốn thể hiện bộ dạng chị đại: "Muốn ăn cái gì thì tùy tiện chọn đi."
Chu Lỗi không khách khí, Hàn Nặc Đông lại càng không khách khí, nhưng mà hai người cùng nghĩ đến cùng là người một nhà, cùng là tiền nhà mình, liền khiêm tốn lại một chút. Hàn Nặc Đông cảm thấy mình lớn hơn Chu Lỗi, không nên so đo với trẻ con, cuối cùng cậu đưa thực đơn cho Chu Lỗi chọn hết.
"Họp phụ huynh sao rồi ạ? Cô giáo có nói xấu con không?" Trong lúc chờ đồ ăn, Hàn Nặc Đông hỏi Chu Yến.
Chu Yến mím môi cười: "Sao vậy? Con sợ cô giáo nói với dì chuyện gì?"
Hàn Nặc Đông nhún vai: "Con sợ cái gì, một không trốn học, hai không yêu sớm, ba không đánh nhau ẩu đả."
Chu Lỗi mẫn cảm, nhìn cậu rồi lại nhìn bản thân, kêu lên: "Nhìn em làm gì."
Hàn Nặc Đông không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn Chu Yến, nháy mắt với cô: "Con làm sao có thể để dì bị mất mặt được."
Chu Yến buồn cười, cô quay mặt đi không nhìn cậu: "Đúng là rất tốt, dì còn muốn khen con với bố con kìa."
Hàn Nặc Đông không hề để ý: "Tùy dì!"
Thức ăn được bê lên, chuyện họp phụ huynh cũng không nhắc lại nữa. Sau khi ăn xong bữa chính và bánh sầu riêng, Hàn Nặc Đông liền đề nghị đi quán KTV: "Dù sao thì ngày mai cũng là cuối tuần, chúng ta cũng ít khi ra ngoài một chuyến, không bằng đi chơi một lát." Chu Lỗi đồng ý rất nhanh, Chu Yến nói: "Vậy để dì báo với bố con một tiếng."
Hàn Nặc Đông cười nhạo: "Cái gì cũng đều thông báo với lão Hàn, dì đúng là một nàng dâu ngoan ngoãn nghe lời."
Chu Yến không để ý đến lời trào phúng của cậu, cô quay đầu gọi điện thoại cho Hàn Bách Tân.
Chủ nhiệm lớp cũng trầm mặt xuống: "Vì vậy nên các người phải để ý một chút, nếu không sẽ xảy ra chuyện đấy, có nhiều học sinh lên đến cấp ba thì lại hư hỏng."
"Đúng, đúng, cô giáo nói đúng lắm."
Chủ nhiệm lớp lại chậm rãi nói: "Cậu ấy vẫn có chút tài năng, biết viết biết vẽ, nhưng tính cách lại quá cực đoan. Giáo viên Ngữ Văn nói với tôi bài văn của cậu ấy viết quá tiêu cực, cậu ấy còn mạnh dạn nói với giáo viên là trình độ của người ta không được. Học kỳ trước có một thi vẽ tranh manga của thành phố, cậu ấy cũng không phải là sinh viên mỹ thuật nhưng vẫn muốn đi thi, đạt được giải ba, còn tức giận đẩy ngã người trao cúp, mắng ban giám khảo không có năng lực giám định và thưởng thức, giống như toàn bộ người trên đời này đều không đuổi kịp cậu ấy vậy. Cô nói xem có đúng là tư tưởng của cậu ấy có vấn đề không?"
Trái tim của Chu Yến cũng lên xuống theo câu chuyện của cô giáo, cô cắn môi nói: "Đúng, đúng là có vấn đề..."
...
"Sách của con dì đã đọc rồi. Cách hành văn và khả năng hội họa của con làm dì cảm thấy kinh ngạc, con đúng là rất có tài hoa!"
"Con cho dì xem cũng không phải để khoe khoang tài năng của con."
"Dì cảm thấy là con để mắt đến dì, muốn thổ lộ hết với dì."
"Đúng vậy nha, dì nhỏ... Con nhớ đôi môi của dì."
"Dì nhỏ, con rất muốn tâm sự với dì... Tâm sự về quyển sách kia của con."
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ nhiệm lớp ho một tiếng, Chu Yến mới phục hồi lại tinh thần: "Được rồi, cô giáo, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này. Tôi sẽ chú ý cậu ấy nhiều hơn. À đúng rồi, tôi cho ngài số điện thoại, nếu như Hàn Nặc Đông có xảy ra chuyện gì thì xin ngài lập tức gọi cho tôi."
Thật sự sẽ xảy ra chuyện cậu tự dưng tự sát sao? Chu Yến tin rằng bây giờ Hàn Nặc Đông sẽ không làm chuyện đó, ít nhất là một người còn đang tràn đầy ham muốn tình dục thì sẽ không nghĩ đến chuyện muốn chết. Cho nên cậu nói cô đã cứu cậu một mạng cũng không sai, chỉ là cô thật sự có năng lực lớn đến mức cứu được một mạng của cậu sao?
Hàn Nặc Đông có một đôi mắt đẹp lạnh lùng, lúc nói chuyện mà không cười thì đôi mắt sẽ cụp xuống đầy vẻ mệt mỏi, hứng lấy ánh đèn đường, lông mi cũng hạ xuống như cánh bướm. Nhưng vào một thời điểm nhất định, ánh sáng hắt ra khi anh ấy nhấc mí mắt lên thật lạnh lùng, sắc nét và làm chấn động cả linh hồn.
Cậu chuyển ánh mắt nhìn ra phía sau lưng Chu Yến, nhíu mày: "Sao em cũng tới đây?"
Chu Lỗi đứng phía sau nói: "À, cùng mọi người đi ăn bữa cơm thôi. Chị, chúng ta đi ăn ở đâu?"
Chu Yến nói: "Nặc Đông nói đi, con thi tốt, dì mời con ăn một bữa lớn."
Hàn Nặc Đông tỏ vẻ chán ghét, lắc đầu: "Không cần, con mời mọi người."
Chu Yến đuổi theo: "Sao vậy, tức giận à?"
Hàn Nặc Đông đá viên sỏi dưới chân, lạnh lùng trả lời: "Không có."
Rõ ràng là cậu đang tức giận, một tay Chu Yến kéo Chu Lỗi, một tay khoác lên bả vai Hàn Nặc Đông, cười nói với cậu: "Vậy thì vẫn là để dì mời, phía trước có một nhà hàng Hồng Kông, ở đó có bánh sầu riêng mà con thích ăn, chúng ta đi tới đó được không?"
"Được!" Chu Lỗi hô lên trước.
Hàn Nặc Đông hừ: "Dì không chê ăn sầu riêng làm miệng thối là được." Chu Yến âm thầm bóp cổ của cậu một chút, khóe miệng của cậu lại nở nụ cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người cùng đi, hai người đều mặc đồng phục, tay cầm cặp sách, Chu Yến cảm thấy mình giống như một cô giáo đưa học sinh đi chơi dã ngoại. Cô không khỏi có cảm xúc muốn thể hiện bộ dạng chị đại: "Muốn ăn cái gì thì tùy tiện chọn đi."
Chu Lỗi không khách khí, Hàn Nặc Đông lại càng không khách khí, nhưng mà hai người cùng nghĩ đến cùng là người một nhà, cùng là tiền nhà mình, liền khiêm tốn lại một chút. Hàn Nặc Đông cảm thấy mình lớn hơn Chu Lỗi, không nên so đo với trẻ con, cuối cùng cậu đưa thực đơn cho Chu Lỗi chọn hết.
"Họp phụ huynh sao rồi ạ? Cô giáo có nói xấu con không?" Trong lúc chờ đồ ăn, Hàn Nặc Đông hỏi Chu Yến.
Chu Yến mím môi cười: "Sao vậy? Con sợ cô giáo nói với dì chuyện gì?"
Hàn Nặc Đông nhún vai: "Con sợ cái gì, một không trốn học, hai không yêu sớm, ba không đánh nhau ẩu đả."
Chu Lỗi mẫn cảm, nhìn cậu rồi lại nhìn bản thân, kêu lên: "Nhìn em làm gì."
Hàn Nặc Đông không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn Chu Yến, nháy mắt với cô: "Con làm sao có thể để dì bị mất mặt được."
Chu Yến buồn cười, cô quay mặt đi không nhìn cậu: "Đúng là rất tốt, dì còn muốn khen con với bố con kìa."
Hàn Nặc Đông không hề để ý: "Tùy dì!"
Thức ăn được bê lên, chuyện họp phụ huynh cũng không nhắc lại nữa. Sau khi ăn xong bữa chính và bánh sầu riêng, Hàn Nặc Đông liền đề nghị đi quán KTV: "Dù sao thì ngày mai cũng là cuối tuần, chúng ta cũng ít khi ra ngoài một chuyến, không bằng đi chơi một lát." Chu Lỗi đồng ý rất nhanh, Chu Yến nói: "Vậy để dì báo với bố con một tiếng."
Hàn Nặc Đông cười nhạo: "Cái gì cũng đều thông báo với lão Hàn, dì đúng là một nàng dâu ngoan ngoãn nghe lời."
Chu Yến không để ý đến lời trào phúng của cậu, cô quay đầu gọi điện thoại cho Hàn Bách Tân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro