Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
.2: Đệ Tứ X – Hoan Khiển (6)
Lương Hạc
2024-11-12 05:25:35
“Không cần hai người hầu hạ đâu, con sẽ tự gọi đồ ăn ngoài!”
Hàn Bách Tân cau mày: “Ăn đồ ăn ở ngoài liệu có hợp vệ sinh không? Hơn nữa có đủ dinh dưỡng không?”
Chu Yến thấy vậy vội vàng nói:“ Không sao, em cũng sắp rời khỏi đơn vị hiện tại nên thời gian nghỉ giữa buổi trưa cũng khá dài. Em có thể trở về và làm chút gì đó cho Hàn Nặc Đông mà."
Hàn Bách Tân xua tay biểu thị rằng nó quá rắc rối, và sau đó mắng Hàn Nặc Đông vì không ngừng làm anh lo lắng. Nhưng Chu Yến biết rằng Hàn Bách Tân trong lòng thực ra rất vui.
Hàn Bách Tân cầm đôi nạng gỗ bệnh viện đưa cho, nhìn đi nhìn lại mấy cái rồi cau mày: "Cầm thứ này nặng như vậy thật bất tiện, bố sẽ cho con một đôi nạng chống trượt bằng silicone..."
Hàn Nặc Đông xua tay: “Không cần đâu, hai ngày nữa là con sẽ đi được rồi.”
“Thằng nhóc thối này, con đúng là không biết tốt xấu mà, nếu ở nhà một mình rồi gãy xương lần hai thì sẽ không ai để ý được đến con đâu và khi con mình bị thương thì bản thân người cha cũng như bị thương đó.”
Lúc này, y tá đi vào để lấy kim châm treo, Hàn Nặc Đông đúng lúc đó đi đến hành lang để gọi điện thoại, Chu Yến nhìn cây kim treo ở bên cạnh, sợ rằng tay Hàn Nặc Đông sẽ bị lạnh, vì vậy bọc bàn tay của cậu trong tay mình để ủ ấm cho cậu.
Y tá mỉm cười với Hàn Nặc Đông: "Bạn gái của cậu sao? Cô quả thật chu đáo!"
Chu Yến liền vội vàng giải thích: "Không, tôi là dì của cậu ấy."
Y tá nhìn Chu Yến và cười: "Haha, trông cô không giống dì của cậu ấy chút nào! Nói là chị gái thì còn dễ tin hơn đó chứ!
Chu Yến cảm thấy vô cùng xấu hổ, Hàn Nặc Đông nhìn cô cười: "Đúng vậy, kể cả lúc dì cáu giận với con trông cũng không già đến mức như vậy đâu.”
“Vậy thì cậu phải quậy phá nhiều hơn rồi.” Cô y tá vừa cười vừa đeo khẩu trang, có lẽ là đang muốn trêu chọc cậu, Chu Yến đứng lên định giải thích, nhưng nghĩ lại thì quên mất, cô y tá cũng đang nói đùa, có thể không nghiêm túc.
Khi y tá rời đi, cô lại phải ngồi xuống, nhìn thẳng vào Hàn Nặc Đông, người này cũng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen híp lại, khóe miệng gấp làm đôi: “Dì à, dì chăm sóc con tận tình như vậy thì không biết có phải là đang yêu con không?”
Chu Yến định thay đổi sắc mặt, Hàn Nặc Đông ngay lập tức thay đổi lời nói: "À, ý con chính là “yêu nhau yêu cả đường đi” ấy mà. Bởi vì dì yêu bố con, đương nhiên là dì phải yêu con rồi."
Chu Yến hừ lạnh:" Ăn nhiều như vậy vẫn không chặn được cái miệng nói năng lung tung của con à?”
Hàn Nặc Đông bĩu môi:" Tại sao dì lại không dịu dàng với con như vậy?"
Chu Yến cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ quá ám muội, vì vậy cô ấy đơn giản bỏ qua điều này, ngồi thẳng dậy và hỏi nghiêm túc, “Con có thực sự là đã vô tình bị gãy chân khi chơi trượt ván không?”
“Vậy dì nhỏ nghĩ sao?”
“Dì hoàn toàn không nghĩ như vậy.”
Hàn Nặc Đông mỉm cười: "Liệu con có thể nói lời nói dối này không nhỉ? Nếu dì không tin con thì hãy hỏi bác sĩ xem có thật là con có bị ngã khi trượt ván hay không là rõ ngay ấy mà.”
Chu Yến lập tức ngắt lời: "Dì nói 'không phải' nghĩ là đó không phải một cú ngã vô tình của con, rõ ràng con cố tình để bị ngã và gãy xương. "
Hàn Nặc Đông dừng lại và nói: “Vậy dì đang cho rằng con đang muốn khiến dì nhỏ nhanh chóng trở lại sao?”
Chu Yến đỏ mặt: “Dì không có ý nói vậy!”
“Dì rõ ràng là có ý này, con biết.”
Chu Yến tránh ánh mắt của cậu, rồi lại nói:"Dì thấy con đã viết rất nhiều phương pháp và kinh nghiệm tự tử trong cuốn sách của mình. Con dường như phải thử nó rồi mới có thể viết nó một cách chân thực như vậy? Ngoài ra, dì thấy rằng bạn có vài vết sẹo trên cổ tay ... vì vậy trượt ván từ một nơi cao cũng có thể khiến con cảm thấy hồi hộp giống như khi nhảy khỏi một tòa nhà, đúng không? "
Khuôn mặt của Hàn Nặc Đông dần trở nên u ám, đôi mắt sắc bén, lông mày dần cau lại, rồi cậu lại đột nhiên nở nụ cười: “Dì nhỏ à, đúng là dì dễ dàng bị lừa bởi vẻ bề ngoài quá đi, những điều đó đều là con sao chép ở những nơi khác mà."
“Vậy con dám nói rằng bản thân con từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tử sao?"
Hàn Nặc Đông đùa rằng: “Đương nhiên là con cũng đã nghĩ về nó trước đây, nhưng từ khi biết dì nhỏ, con không muốn chết nữa. "
Hàn Bách Tân cau mày: “Ăn đồ ăn ở ngoài liệu có hợp vệ sinh không? Hơn nữa có đủ dinh dưỡng không?”
Chu Yến thấy vậy vội vàng nói:“ Không sao, em cũng sắp rời khỏi đơn vị hiện tại nên thời gian nghỉ giữa buổi trưa cũng khá dài. Em có thể trở về và làm chút gì đó cho Hàn Nặc Đông mà."
Hàn Bách Tân xua tay biểu thị rằng nó quá rắc rối, và sau đó mắng Hàn Nặc Đông vì không ngừng làm anh lo lắng. Nhưng Chu Yến biết rằng Hàn Bách Tân trong lòng thực ra rất vui.
Hàn Bách Tân cầm đôi nạng gỗ bệnh viện đưa cho, nhìn đi nhìn lại mấy cái rồi cau mày: "Cầm thứ này nặng như vậy thật bất tiện, bố sẽ cho con một đôi nạng chống trượt bằng silicone..."
Hàn Nặc Đông xua tay: “Không cần đâu, hai ngày nữa là con sẽ đi được rồi.”
“Thằng nhóc thối này, con đúng là không biết tốt xấu mà, nếu ở nhà một mình rồi gãy xương lần hai thì sẽ không ai để ý được đến con đâu và khi con mình bị thương thì bản thân người cha cũng như bị thương đó.”
Lúc này, y tá đi vào để lấy kim châm treo, Hàn Nặc Đông đúng lúc đó đi đến hành lang để gọi điện thoại, Chu Yến nhìn cây kim treo ở bên cạnh, sợ rằng tay Hàn Nặc Đông sẽ bị lạnh, vì vậy bọc bàn tay của cậu trong tay mình để ủ ấm cho cậu.
Y tá mỉm cười với Hàn Nặc Đông: "Bạn gái của cậu sao? Cô quả thật chu đáo!"
Chu Yến liền vội vàng giải thích: "Không, tôi là dì của cậu ấy."
Y tá nhìn Chu Yến và cười: "Haha, trông cô không giống dì của cậu ấy chút nào! Nói là chị gái thì còn dễ tin hơn đó chứ!
Chu Yến cảm thấy vô cùng xấu hổ, Hàn Nặc Đông nhìn cô cười: "Đúng vậy, kể cả lúc dì cáu giận với con trông cũng không già đến mức như vậy đâu.”
“Vậy thì cậu phải quậy phá nhiều hơn rồi.” Cô y tá vừa cười vừa đeo khẩu trang, có lẽ là đang muốn trêu chọc cậu, Chu Yến đứng lên định giải thích, nhưng nghĩ lại thì quên mất, cô y tá cũng đang nói đùa, có thể không nghiêm túc.
Khi y tá rời đi, cô lại phải ngồi xuống, nhìn thẳng vào Hàn Nặc Đông, người này cũng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen híp lại, khóe miệng gấp làm đôi: “Dì à, dì chăm sóc con tận tình như vậy thì không biết có phải là đang yêu con không?”
Chu Yến định thay đổi sắc mặt, Hàn Nặc Đông ngay lập tức thay đổi lời nói: "À, ý con chính là “yêu nhau yêu cả đường đi” ấy mà. Bởi vì dì yêu bố con, đương nhiên là dì phải yêu con rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Yến hừ lạnh:" Ăn nhiều như vậy vẫn không chặn được cái miệng nói năng lung tung của con à?”
Hàn Nặc Đông bĩu môi:" Tại sao dì lại không dịu dàng với con như vậy?"
Chu Yến cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ quá ám muội, vì vậy cô ấy đơn giản bỏ qua điều này, ngồi thẳng dậy và hỏi nghiêm túc, “Con có thực sự là đã vô tình bị gãy chân khi chơi trượt ván không?”
“Vậy dì nhỏ nghĩ sao?”
“Dì hoàn toàn không nghĩ như vậy.”
Hàn Nặc Đông mỉm cười: "Liệu con có thể nói lời nói dối này không nhỉ? Nếu dì không tin con thì hãy hỏi bác sĩ xem có thật là con có bị ngã khi trượt ván hay không là rõ ngay ấy mà.”
Chu Yến lập tức ngắt lời: "Dì nói 'không phải' nghĩ là đó không phải một cú ngã vô tình của con, rõ ràng con cố tình để bị ngã và gãy xương. "
Hàn Nặc Đông dừng lại và nói: “Vậy dì đang cho rằng con đang muốn khiến dì nhỏ nhanh chóng trở lại sao?”
Chu Yến đỏ mặt: “Dì không có ý nói vậy!”
“Dì rõ ràng là có ý này, con biết.”
Chu Yến tránh ánh mắt của cậu, rồi lại nói:"Dì thấy con đã viết rất nhiều phương pháp và kinh nghiệm tự tử trong cuốn sách của mình. Con dường như phải thử nó rồi mới có thể viết nó một cách chân thực như vậy? Ngoài ra, dì thấy rằng bạn có vài vết sẹo trên cổ tay ... vì vậy trượt ván từ một nơi cao cũng có thể khiến con cảm thấy hồi hộp giống như khi nhảy khỏi một tòa nhà, đúng không? "
Khuôn mặt của Hàn Nặc Đông dần trở nên u ám, đôi mắt sắc bén, lông mày dần cau lại, rồi cậu lại đột nhiên nở nụ cười: “Dì nhỏ à, đúng là dì dễ dàng bị lừa bởi vẻ bề ngoài quá đi, những điều đó đều là con sao chép ở những nơi khác mà."
“Vậy con dám nói rằng bản thân con từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tử sao?"
Hàn Nặc Đông đùa rằng: “Đương nhiên là con cũng đã nghĩ về nó trước đây, nhưng từ khi biết dì nhỏ, con không muốn chết nữa. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro