Bảy X Hoan Khiển: Mẹ Kế Của Tôi
.3: Đệ Tứ X - H...
Lương Hạc
2024-11-12 05:25:35
Vừa dứt lời, một bóng người từ phía sau lao đến ôm lấy Chu Yến. “Hai người trượt xa quá vậy.”
Chu Yến giật mình sợ hãi, cô quay đầu lại nhìn Hàn Bách Tân, mặc dù trên mặt hắn mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hàn Nặc Đông, hình như có chút cảnh giác.
“Dì nhỏ cũng học được rồi, con đi chơi đây.” Hàn Nặc Đông buông tay Chu Yến ra, quay người lại, hai chân đẩy vài cái đã trượt đi rất xa, chỉ chốc lát đã trượt đến giữa sân, chân của cậu vẫn còn chưa hồi phục hẳn nhưng kỹ thuật thì rất tốt, thuần thục mà trượt, xoay người, vòng một vòng, cả người như bay lên, quần áo màu đen của thiếu niên bay bay trong gió, nhìn giống như một con chim ưng màu đen trong bầu trời đầy tuyết trắng, đi đi đi lại, chuyển động, đôi mắt cô đơn nhìn từ trên cao xuống.
Chu Yến giận dỗi nhìn Hàn Bách Tân, bật cười. “Sao giờ anh mới đến, vậy mà nói muốn dạy em trượt!”
Hàn Bách Tân ôm lấy eo của cô, đỡ cô bám vào lan can để đi về phía trước. “Là lỗi của anh, lúc anh quay lại thì bên ngoài đã xếp thành một hàng dài mất rồi. Thế nào? Hàn Nặc Đông không làm em ngã đấy chứ?”
“Không, em trượt khá chậm.”
“Anh ở bên ngoài nhìn thấy.”
Hàn Bách Tân nói một câu không đầu không đuôi, nếu hắn không nói hẳn ra thì Chu Yến cũng chẳng biết hắn nhìn thấy cái gì, nhưng cô cũng không hỏi, chỉ có thể lén nhìn hắn. “Em vừa nói với Nặc Đông về chuyện học tập của thằng bé, hy vọng nó đừng có áp lực gì quá lớn.”
“Ừm.” Dường như Hàn Bách Tân đang tự hỏi cái gì đó, hắn ngẩng đầu nhíu mày nhìn về phía Hàn Nặc Đông ở đằng xa, đột nhiên ánh mắt lại quay về trên mặt Chu Yến. “Thật ra nó có hơi nhạy cảm một chút, điểm này khá giống mẹ của nó, lòng tự trọng cao, quái gở, cực đoan, đôi khi thì như một tên bị bệnh tâm thần, có lẽ có liên quan đến chuyện gia đình. Anh và mẹ của nó không phải bận công việc ở bên ngoài thì chính là về nhà cãi nhau, khi còn nhỏ nó cũng chịu ảnh hưởng không ít.”
Chu Yến không trả lời, cô chờ Hàn Bách Tân tiếp tục nói, nhưng hắn lại chuyển chủ đề, khuôn mặt đã trở nên nhẹ nhàng hơn. “Không phải em đã học xong rồi à? Tại sao còn phải nắm lấy lan can làm gì, buông tay ra trượt đi chứ…”
“A, anh đừng nghe Nặc Đông nói, em vẫn chưa trượt được nha!”
“Bám vào người anh, chúng ta cùng trượt.”
Hàn Bách Tân nắm lấy tay của cô kéo đi, rõ ràng là ổn định và chậm rãi hơn so với Hàn Nặc Đông, lòng bàn tay của hắn cũng dày hơn nên không cần phải nắm quá chặt, cô biết hắn luôn đứng phía sau giúp đỡ cô, chỉ cần cô chuẩn bị ngã là hắn sẽ đỡ ngay lập tức.
Thiếu niên theo gió trượt lướt qua, sau đó trượt từ từ lại, xoay quanh bọn họ một vòng. Chu Yến chỉ cúi đầu nhìn xuống chân, chỉ cần cô tiến lên vài bước là lại lảo đảo suýt ngã, cô lại phải ôm vào người Hàn Bách Tân, hai người vui vẻ cười lớn. Thiếu niên kia lại xoay người, hai chân đan xen nhau, cô đơn mà trượt đi thật xa.
Trượt băng xong lại đi mua sắm, sau một ngày vui chơi cả nhà đều đã thấm mệt. Ba người ra ngoài ăn cái gì đó đơn giản, lúc về đến nhà đã là buổi tối.
Chu Yến cảm thấy gót chân nóng rát đau đớn, khi cởi giày cô mới phát hiện ra hai gót chân đều bị xước da, đã dính cả máu mà cô không hề hay biết. Hàn Bách Tân vừa nhìn thấy đã vội vàng gọi Hàn Nặc Đông vào phòng lấy cồn i-ốt, hắn ôm cô đi đến ghế sô pha, cởi tất của cô ra, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương ở hai chân, không khỏi oán trách. “Em đúng là, gót chân đau tại sao lại không nói? Chịu đựng như vậy! Đúng là ngốc nghếch!”
“Lúc đó em không thấy đau đớn gì cả, sau khi ăn xong trở về mới thấy đau, chắc là do đi đôi giày trượt băng kia.”
Hàn Nặc Đông lấy cồn i-ốt ra, còn muốn bôi thuốc giúp cô, nhưng Hàn Bách Tân lại trừng mắt nhìn cậu, giật lấy lọ cồn trong tay cậu. “Con cũng thật là, không biết nhắc dì phải đi tất cao cổ à!”
Hàn Nặc Đông cũng thò lại gần giúp cô bôi thuốc, tay chân hai người đàn ông này cứ rối loạn hết cả lên.
Chu Yến nhíu mày hừ nhẹ một tiếng, Hàn Nặc Đông tưởng cô bị đau, cuối cùng cậu cũng không chịu nổi nữa. “Này, bố nhẹ một chút được không vậy, để con làm cho! Để con làm!”
Hàn Bách Tân không hề kiên nhẫn, “Con đứng đó đợi đi!”
Cậu không đi, chờ mãi đến khi Hàn Bách Tân bôi thuốc xong, cậu mới hỏi Chu Yến. “Dì nhỏ đau không?”
Chu Yến đau, nhưng cô lại mỉm cười nói. “Đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu, chỉ là xước da một chút, sao có thể so với vết thương của con được.”
“Này, tại sao con vẫn còn ở đây hả, mau lượn về phòng làm bài tập đi.” Hàn Bách Tân mát xa cẳng chân cho Chu Yến, nhưng hắn vẫn thấy Hàn Nặc Đông đứng ở một bên cản đường hắn và Chu Yến… Cậu đã cản trở cả ngày nay rồi, có là cha con đi chăng nữa thì cũng có một chút khoảng cách, trói cùng nhau lâu ngày cũng thấy chán ghét. Lúc này, Hàn Bách Tân chỉ ước đứa con trai này của mình biến mất.
Hàn Nặc Đông lạnh lùng liếc nhìn hành động của Hàn Bách Tân, cậu hừ một cái rồi quay về phòng.
Ai cũng nhìn ra tâm trạng của cậu không vui vẻ cho lắm, lý do thì ai cũng biết nhưng lại không thể nói ra.
Lúc đi ngủ, Chu Yến mới nhớ đến lời ước hẹn của Hàn Nặc Đông vào ban ngày… 12 giờ, cậu mời cô đến phòng của cậu để hẹn hò.
Ý tưởng này đúng là hoang đường, chẳng lẽ cô không được đi ngủ à? Hơn nữa bây giờ chân của cô còn đang bị đau, như vậy càng tìm được lý do thất hẹn, cậu cũng chẳng có cớ gì mà tức giận được. Nghĩ đến đó, Chu Yến liền an tâm đi ngủ.
Từ trước đến nay chất lượng giấc ngủ của Hàn Bách Tân đều rất tốt, một khi đã dính vào gối đầu, rất nhanh đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Đêm khuya yên tĩnh, đang ngủ say, Chu Yến cứ có cảm giác miệng vết thương ở gót chân tinh tế hơi ngứa ngáy, giống như đang nằm mơ thấy gót chân Achilles*, cô giật mình hoảng sợ khi gót chân bị ai đó nắm lấy gót chân. Trong bóng tối cô lờ mờ thấy một bóng người, hình như đang ở trong phòng.
*Achilles là một nhân vật trung tâm và là một chiến binh vĩ đại nhất của quân Hy Lạp trong trận chiến thành Troia. Achilles có một cơ thể không bao giờ bị thương, ngoại trừ phần gót chân. Sau này, Achilles chết vì bị thương ở gót chân, từ đó câu thành ngữ “gót chân Achilles” thường để nói về điểm yếu của mỗi người.
Cô giật mình tỉnh dậy, nhìn chằm kỹ thì quả thật dưới chân của cô đang có một bóng đen, mà bóng đen kia không ai khác, chính là Hàn Nặc Đông đang ngồi xổm ở cuối giường, cậu đang nâng chân của cô lên sau đó hôn lên miệng vết thương.
Chu Yến giật mình sợ hãi, cô quay đầu lại nhìn Hàn Bách Tân, mặc dù trên mặt hắn mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hàn Nặc Đông, hình như có chút cảnh giác.
“Dì nhỏ cũng học được rồi, con đi chơi đây.” Hàn Nặc Đông buông tay Chu Yến ra, quay người lại, hai chân đẩy vài cái đã trượt đi rất xa, chỉ chốc lát đã trượt đến giữa sân, chân của cậu vẫn còn chưa hồi phục hẳn nhưng kỹ thuật thì rất tốt, thuần thục mà trượt, xoay người, vòng một vòng, cả người như bay lên, quần áo màu đen của thiếu niên bay bay trong gió, nhìn giống như một con chim ưng màu đen trong bầu trời đầy tuyết trắng, đi đi đi lại, chuyển động, đôi mắt cô đơn nhìn từ trên cao xuống.
Chu Yến giận dỗi nhìn Hàn Bách Tân, bật cười. “Sao giờ anh mới đến, vậy mà nói muốn dạy em trượt!”
Hàn Bách Tân ôm lấy eo của cô, đỡ cô bám vào lan can để đi về phía trước. “Là lỗi của anh, lúc anh quay lại thì bên ngoài đã xếp thành một hàng dài mất rồi. Thế nào? Hàn Nặc Đông không làm em ngã đấy chứ?”
“Không, em trượt khá chậm.”
“Anh ở bên ngoài nhìn thấy.”
Hàn Bách Tân nói một câu không đầu không đuôi, nếu hắn không nói hẳn ra thì Chu Yến cũng chẳng biết hắn nhìn thấy cái gì, nhưng cô cũng không hỏi, chỉ có thể lén nhìn hắn. “Em vừa nói với Nặc Đông về chuyện học tập của thằng bé, hy vọng nó đừng có áp lực gì quá lớn.”
“Ừm.” Dường như Hàn Bách Tân đang tự hỏi cái gì đó, hắn ngẩng đầu nhíu mày nhìn về phía Hàn Nặc Đông ở đằng xa, đột nhiên ánh mắt lại quay về trên mặt Chu Yến. “Thật ra nó có hơi nhạy cảm một chút, điểm này khá giống mẹ của nó, lòng tự trọng cao, quái gở, cực đoan, đôi khi thì như một tên bị bệnh tâm thần, có lẽ có liên quan đến chuyện gia đình. Anh và mẹ của nó không phải bận công việc ở bên ngoài thì chính là về nhà cãi nhau, khi còn nhỏ nó cũng chịu ảnh hưởng không ít.”
Chu Yến không trả lời, cô chờ Hàn Bách Tân tiếp tục nói, nhưng hắn lại chuyển chủ đề, khuôn mặt đã trở nên nhẹ nhàng hơn. “Không phải em đã học xong rồi à? Tại sao còn phải nắm lấy lan can làm gì, buông tay ra trượt đi chứ…”
“A, anh đừng nghe Nặc Đông nói, em vẫn chưa trượt được nha!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bám vào người anh, chúng ta cùng trượt.”
Hàn Bách Tân nắm lấy tay của cô kéo đi, rõ ràng là ổn định và chậm rãi hơn so với Hàn Nặc Đông, lòng bàn tay của hắn cũng dày hơn nên không cần phải nắm quá chặt, cô biết hắn luôn đứng phía sau giúp đỡ cô, chỉ cần cô chuẩn bị ngã là hắn sẽ đỡ ngay lập tức.
Thiếu niên theo gió trượt lướt qua, sau đó trượt từ từ lại, xoay quanh bọn họ một vòng. Chu Yến chỉ cúi đầu nhìn xuống chân, chỉ cần cô tiến lên vài bước là lại lảo đảo suýt ngã, cô lại phải ôm vào người Hàn Bách Tân, hai người vui vẻ cười lớn. Thiếu niên kia lại xoay người, hai chân đan xen nhau, cô đơn mà trượt đi thật xa.
Trượt băng xong lại đi mua sắm, sau một ngày vui chơi cả nhà đều đã thấm mệt. Ba người ra ngoài ăn cái gì đó đơn giản, lúc về đến nhà đã là buổi tối.
Chu Yến cảm thấy gót chân nóng rát đau đớn, khi cởi giày cô mới phát hiện ra hai gót chân đều bị xước da, đã dính cả máu mà cô không hề hay biết. Hàn Bách Tân vừa nhìn thấy đã vội vàng gọi Hàn Nặc Đông vào phòng lấy cồn i-ốt, hắn ôm cô đi đến ghế sô pha, cởi tất của cô ra, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương ở hai chân, không khỏi oán trách. “Em đúng là, gót chân đau tại sao lại không nói? Chịu đựng như vậy! Đúng là ngốc nghếch!”
“Lúc đó em không thấy đau đớn gì cả, sau khi ăn xong trở về mới thấy đau, chắc là do đi đôi giày trượt băng kia.”
Hàn Nặc Đông lấy cồn i-ốt ra, còn muốn bôi thuốc giúp cô, nhưng Hàn Bách Tân lại trừng mắt nhìn cậu, giật lấy lọ cồn trong tay cậu. “Con cũng thật là, không biết nhắc dì phải đi tất cao cổ à!”
Hàn Nặc Đông cũng thò lại gần giúp cô bôi thuốc, tay chân hai người đàn ông này cứ rối loạn hết cả lên.
Chu Yến nhíu mày hừ nhẹ một tiếng, Hàn Nặc Đông tưởng cô bị đau, cuối cùng cậu cũng không chịu nổi nữa. “Này, bố nhẹ một chút được không vậy, để con làm cho! Để con làm!”
Hàn Bách Tân không hề kiên nhẫn, “Con đứng đó đợi đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu không đi, chờ mãi đến khi Hàn Bách Tân bôi thuốc xong, cậu mới hỏi Chu Yến. “Dì nhỏ đau không?”
Chu Yến đau, nhưng cô lại mỉm cười nói. “Đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu, chỉ là xước da một chút, sao có thể so với vết thương của con được.”
“Này, tại sao con vẫn còn ở đây hả, mau lượn về phòng làm bài tập đi.” Hàn Bách Tân mát xa cẳng chân cho Chu Yến, nhưng hắn vẫn thấy Hàn Nặc Đông đứng ở một bên cản đường hắn và Chu Yến… Cậu đã cản trở cả ngày nay rồi, có là cha con đi chăng nữa thì cũng có một chút khoảng cách, trói cùng nhau lâu ngày cũng thấy chán ghét. Lúc này, Hàn Bách Tân chỉ ước đứa con trai này của mình biến mất.
Hàn Nặc Đông lạnh lùng liếc nhìn hành động của Hàn Bách Tân, cậu hừ một cái rồi quay về phòng.
Ai cũng nhìn ra tâm trạng của cậu không vui vẻ cho lắm, lý do thì ai cũng biết nhưng lại không thể nói ra.
Lúc đi ngủ, Chu Yến mới nhớ đến lời ước hẹn của Hàn Nặc Đông vào ban ngày… 12 giờ, cậu mời cô đến phòng của cậu để hẹn hò.
Ý tưởng này đúng là hoang đường, chẳng lẽ cô không được đi ngủ à? Hơn nữa bây giờ chân của cô còn đang bị đau, như vậy càng tìm được lý do thất hẹn, cậu cũng chẳng có cớ gì mà tức giận được. Nghĩ đến đó, Chu Yến liền an tâm đi ngủ.
Từ trước đến nay chất lượng giấc ngủ của Hàn Bách Tân đều rất tốt, một khi đã dính vào gối đầu, rất nhanh đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Đêm khuya yên tĩnh, đang ngủ say, Chu Yến cứ có cảm giác miệng vết thương ở gót chân tinh tế hơi ngứa ngáy, giống như đang nằm mơ thấy gót chân Achilles*, cô giật mình hoảng sợ khi gót chân bị ai đó nắm lấy gót chân. Trong bóng tối cô lờ mờ thấy một bóng người, hình như đang ở trong phòng.
*Achilles là một nhân vật trung tâm và là một chiến binh vĩ đại nhất của quân Hy Lạp trong trận chiến thành Troia. Achilles có một cơ thể không bao giờ bị thương, ngoại trừ phần gót chân. Sau này, Achilles chết vì bị thương ở gót chân, từ đó câu thành ngữ “gót chân Achilles” thường để nói về điểm yếu của mỗi người.
Cô giật mình tỉnh dậy, nhìn chằm kỹ thì quả thật dưới chân của cô đang có một bóng đen, mà bóng đen kia không ai khác, chính là Hàn Nặc Đông đang ngồi xổm ở cuối giường, cậu đang nâng chân của cô lên sau đó hôn lên miệng vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro