Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam

.1: Đệ Tam X –...

Lương Hạc

2024-08-15 02:54:09

Kì Trung Nam cảm thấy bản thân đã say rượu đến bảy điểm, liền nói muốn lên lầu nghỉ ngơi, tiệc sinh nhật cũng đã kết thúc.

Kì Hạnh Trinh và Tô Thuần Anh cũng ở lại phụ giúp dọn dẹp như thường lệ, thực ra cũng không cần làm gì, chính là hai vợ chồng già họ Lưu bận rộn, họ chỉ ngồi trên ghế sô pha dưới lầu uống mật ong và rượu thủy phân.

Tô Thuần Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy cầm lấy túi xách của bà: “Mẹ cũng mệt rồi, mẹ về trước nhé, con mau lên xem bác đi, anh ấy có vẻ tâm trạng không tốt.”

Kì Hạnh Trinh vẫn đang xem chương trình tạp kỹ ồn ào trên TV mà không ngước mắt lên "Vừa rồi không phải bác ấy khá vui sao!"

"Con như vậy mà còn không hiểu sao, sinh nhật kiểu như thế này căn bản người vui vẻ chính là mọi người. Anh ấy chẳng có gì ngoài cảm thấy bản thân đã già đi một tuổi."

Tô Thuần Anh thấy con gái Kì Hạnh Trinh lơ đãng không nhúc nhích liền không yên lòng, cũng không biết cô có nghe lời mình hay không, bà liền đi tới, cau mày: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe thấy không! "

Kì Hạnh Trinh uể oải nhìn lại, cô ngước nhìn lên nhìn mẹ, nhưng căn bản là do ngược sáng nên cô không nhìn thấy mắt bà, nhưng lại thấy hai lỗ đen đang nhìn chằm chằm vào mình.

Kì Hạnh Trinh lập tức tắt TV, đứng dậy chỉnh lại quần áo, đầu tóc: “Được rồi, con lên ngay.”

Tô Thuần Anh cười cười, vươn tay giúp cô vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo, nhìn cô một lúc và nói: "Đã đến lúc làm tóc rồi. Với bộ dáng này, con sẽ không thể theo bác của con đến văn phòng chi nhánh cho cuộc họp tài chính vào tuần tới đâu đúng không? Một kiểu tóc mới sẽ khiến có có tinh thần mới. ”

“Được rồi con đã biết rồi. ”

Tô Thuần Anh nghe vậy thì vỗ nhẹ vào mặt cô và động viên: “Được rồi, mẹ đi đây. ” Cùng lúc ấy, Kì Hạnh Trinh cũng khịt mũi rồi quay người đi lên lầu.

Ở trên tầng, Kì Trung Nam đang nhắm mắt nằm trên ghế sô pha trong phòng ngủ chính thứ hai, chỉ bật một chiếc đèn sàn Hector, ánh sáng ấm áp và bóng đen dày đặc bao phủ lấy anh. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy hai tay ôm đầu, không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, như thể anh đã ngủ. Nhưng thực ra là không, anh ấy đang nghĩ về điều gì đó.

Anh ấy đã uống rất nhiều tối nay, nhưng anh ấy không chóng mặt, chỉ là không khí ở dưới đó quá ồn ào.

Khi cửa chưa đóng, Kì Hạnh Trinh đã đứng ở cửa gõ nhẹ, “Bác, bác ngủ chưa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kì Trung Nam khịt mũi, “Chưa.”

Kì Hạnh Trinh nhẹ nhàng bước tới gần anh, ngồi xổm xuống vuốt tóc anh, đầu ngón tay cô ra sức vuốt ve từ trên xuống dưới, lòng bàn tay cô ôm lấy đầu lâu cứng rắn của người đàn ông, những rãnh của xương đều bị cô nắm chặt.

Kì Trung Nam tuy đã ở tuổi cực thịnh nhưng đầu không hề bạc trắng, không hói, khuôn mặt khắc khổ với thời gian nhưng làn da không hề sần sùi. Có lẽ bởi vì làn da của anh không sần sùi khiến anh ấy trông không già đi chút nào.

Kì Hạnh Trinh thậm chí còn nghi ngờ không biết anh ấy đã uống hormone gì, hay thuốc tăng lực gì? Bằng không, “thanh bảo kiếm” không già, quăng cô ta cũng giống như quăng cái gì vậy ...

Trong lúc Kì Hạnh Trinh đang suy nghĩ vẩn vơ ở đó, Kì Trung Nam đã vươn tay ra, nắm lấy tay cô ta, đưa tới trước ngực, nhìn nghiêng cô ta, cất giọng nói nhẹ nhàng rất hiếm gặp: “Cháu ăn no chưa?”

“Tất nhiên rồi, chẳng nhẽ bác ăn vẫn còn chưa no sao?”

“Bác vẫn còn ăn thiếu món tráng miệng.”

Kì Hạnh Trinh chớp mắt: “Món gì?”

Kì Trung Nam đặt đầu ngón tay của cô ở trước miệng rồi cắn nhẹ: “Cháu.”

Kì Hạnh Trinh cười, đôi mắt đen cong lên: “Bác này, hình như bác nói nhiều quá.”

Kì Trung Nam ngồi dậy, dìu cô đến ghế sô pha, nhưng anh vẫn giữ chặt tay cô. Cái tay kia đang lần lượt xoắn hạt châu, hai hạt châu của Kì Hạnh Trinh lần lượt cứng dưới những ngón tay của Kì Trung Nam/ Dường như có thứ gì đó lướt qua tâm tư của anh. Nhưng dù là vấn đề lớn hay nhỏ thì giây phút này, anh ấy đều bỏ qua hết. Một lát sau, anh ấy nhướng mày hỏi: “Lúc lên lầu thay váy không gặp Kỳ Mẫn sao?”

Kì Hạnh Trinh giật mình, nhưng cô cố gắng hết sức kiềm chế mồ hôi trong lòng bàn tay, giọng nói không chút run rẩy: “Đương nhiên là cháu thấy rồi. Anh ấy đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, có vẻ là nói chuyện rất lâu. "

Kì Trung Nam lại hỏi:" Nó chỉ đứng đó gọi điện thoại thôi sao? "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cháu chỉ thấy anh ấy đang gọi điện. Cơ mà lúc đó cháu còn đang phải thay quần áo trong phòng khách, làm sao cháu biết anh ấy chỉ gọi điện thoại hay làm gì khác cơ chứ. " Kì Hạnh Trinh bắt gặp ánh mắt của Tề Trung Nam, và ánh mắt của cô nửa điểm cũng không dám dao động.

Kì Trung Nam híp mắt nói: "Bác thấy mặt mũi của nó bị thương, giống như có người tóm lấy nó."

“Không phải anh ấy nói đó là vết tự cào của móng tay anh ý sao?”

“Nhưng chúng ta đều biết nó làm gì có móng tay.”

Kì Hạnh Trinh thì thào nói: “Ai biết được.”

Kì Trung Nam nhìn cô một cái, sau đó quay đầu lại, nửa chôn vào bóng nửa trong ánh sáng mờ ảo, hạt châu trong tay tiếp tục xoay tròn: “Cháu cũng không còn quá nhỏ. Có lẽ cũng đã đến lúc phải cân nhắc đến chuyện kết hôn. Còn thời gian thì nên tự làm, nếu muốn được phục vụ mấy món như dim sum này thì gia cảnh cũng không phải là điều quá quan trọng. Nhưng phải nghiêm túc và tuân thủ quy tắc, không được như anh trai cháu đâu đấy. "

Thân thể Kì Hạnh Trinh theo phản xạ co lại, cô khẽ rung mình một cái - điều này là muốn đá cô ra khỏi nhà rồi, một khi việc kết hôn kết thúc, mọi việc trong nhà họ Kì sẽ không liên quan gì đến cô, và phần cổ phần của cô có lẽ sẽ bị ăn hết. Đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!

Anh nhận ra sự khó chịu của cô và quay lại nhìn cô: “Cháu có người yêu chưa?”

“Đương nhiên là chưa rồi!” Cô bật khóc, không kìm được nữa, nước mắt nhỏ giọt lên chiếc váy voan hoa, “Bác ơi, sao chú lại đột ngột vậy. Bác nói cái này, chẳng lẽ là bác không cần cháu nữa sao? ”

Kì Hạnh Trinh ủy khuất khóc lóc, cô giương đôi mắt mơ hồ được phủ bởi một tầng nước mắt trong suốt thật khiến rung động lòng người.

Kì Trung Nam rời khỏi hai hạt trân trâu của cô, chuyển qua véo cái cằm nhỏ, cả khuôn mặt hướng về ánh sáng nhìn cô, ánh mắt anh gần như lạnh lẽo, như muốn nhìn xem nước mắt của cô là thật hay giả.

Cô không thể chịu được ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, nên chỉ có thể cụp mắt xuống, người giật giật, nghĩ đến điều gì đó rồi tiếp tục nhíu mày muốn khóc.

Kì Trung Nam nói: "Cháu sợ rằng bác sẽ không muốn cháu nữa sao?"

"Cháu đương nhiên rất sợ ... Nếu bác không muốn cháu, cuộc đời cháu sẽ kết thúc."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam

Số ký tự: 0