Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam

.1: Sắc Kệ ( 20...

Lương Hạc

2024-08-15 02:54:09

Kỳ Diệp phản ứng rất nhanh, lập tức mỉm cười: “Anh Kỳ Mẫn, chào buổi sáng!”

Kỳ Mẫn khó nén được xấu hổ, vừa cúi đầu mang cà vạt, vừa hừ một tiếng: “Em cũng sớm đấy.”

Kỳ Diệp hỏi: “Xuống lầu ăn bữa sáng không?”

“Em đi trước đi, anh trở về sửa sang lại một chút.” Phòng của Kỳ Mẫn ở phía sườn của hành lang, lập tức đi về phía trước, cũng không nhìn Kỳ Diệp thêm nữa.

Kỳ Diệp đứng ở tại chỗ, đối với bóng dáng của cậu ấy thì cười thầm một tiếng, xoay người đi đến thang máy, cửa vừa mở ra thì đã thấy Kỳ Trung Ngọc đứng ở bên trong.

“Chào dì!” Kỳ Diệp thấy cô ta cũng là từ trên lầu xuống dưới tầng nhà hàng, nên cũng vào trong thang máy, sóng vai đứng cùng cô ta.

Hôm nay Kỳ Trung Ngọc thay một chiếc áo len cổ tim màu xanh da trời có hình con công, mang vòng cổ nhỏ bằng bạch kim có đính kim cương, tóc ngắn được cố định lại, trang điểm tinh xảo, sống lưng đứng thẳng tắp, thấy Kỳ Diệp thì cằm hơi cao lên, mí mắt nghiêng rũ xuống gật đầu chào hỏi.

“Dì, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Vẫn tạm ổn.”

“Ngày hôm qua ở trên máy bay thấy dì mang theo một ít thuốc ngủ, cháu đoán là gần đây dì bị mất ngủ thời khá nặng, có phải có chuyện gì phiền lòng không?”

Hàng lông mày của Kỳ Trung Ngọc hơi nhíu lại, không nói chuyện.

Kỳ Diệp tiếp tục đối mặt với cửa thang máy sáng đến mức chiếu được cả bóng dáng của anh ta: “Nghe nói Phương Giảm cùng với một bạn học sinh nữ cùng lớp cùng nhau thông qua khảo hạch tiến vào công ty thực tập, lần trước cậu ấy còn tới bộ phận nhân sự tìm cháu hỏi nói có thể phân hai người bọn họ vào cùng một bộ phận được hay không ……”

“Hồ nháo!” Hàng lông mày của Kỳ Trung Ngọc nhíu lại càng sâu, thấp giọng đánh gãy: “Người con gái kia dì nhìn giống như là có tâm kế, cháu nghĩ biện pháp làm cho cô ta vừa đến kỳ thực tập thì cút đi, dì không muốn gặp lại cô ta!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“A thì ra là vậy, cháu nghĩ chuyện gì phiền lòng chính là chuyện này!”  

Cửa thang máy mở ra, Kỳ Diệp làm động tác mời với cô ta.

Kỳ Trung Ngọc híp mắt nhìn anh ta, trong lòng cắn răng nhẫn nhịn cơn hận, lúc trước nếu không phải ban đầu vì anh ta, cô ta đã sớm bay một mình từ lâu rồi, cô ta muốn bay đã không phải chuyện một ngày hai ngày, nhưng bị vẫn luôn người ta đè ở dưới mặt đất, chưa từng nhìn thấy ánh sáng.

Khi đó Kỳ Diệp chỉ là một đứa trẻ chỉ vừa mới tốt nghiệp, vừa mới tiến vào Tin Khoa, cô ta căn bản không để vào trong mắt, nhưng ai ngờ đến, hai năm sau, chính là đứa nhỏ này đã loại bỏ từng người thuộc hạ trung thành của cô, sau đó lại chiêu mộ người mới về, lợi dụng quần chúng đấu quần chúng, đá hết toàn bộ nhân vật nòng cốt của bộ phận kỹ thuật của cô ta, làm cho cô ta không nơi nương tượng, gian ác không được ai giúp đỡ, không thể không làm lại từ đầu.

Dễ dàng quen người như khó dùng người, dễ dàng mua được lòng người nhưng khó có được tình cảm.

Kỳ Trung Ngọc thừa nhận nền tảng kỹ thuật của mình gặp bất lợi, đối với nhân sự tính toán cân nhắc còn không đủ, sớm không nhận ra người này giả heo ăn thịt hổ.

Cô ta càng biết, người sinh viên nữ tiến vào cùng với Phương Giảm kia cũng đều là do một tay anh ta sắp xếp, mặt ngoài giống như rất có tâm với con trai của cô ta, Phương Giảm còn phải cảm kích anh ta, nhưng lâu dài thì là từng bước là ôn nhu, từng bước cũng đều là bẫy rập.

Theo Phật, mấy năm nay mọi người đều khen cô ta có tấm lòng theo Phật, nhưng có ai biết, đằng sau lưng mỗi trái tim Phật tử là có bao nhiêu cái răng bị đánh nát nhưng vẫn phải đau khổ nuốt vào lại trong miệng? Lại có bao nhiêu lần cô ta hy vọng, rồi thất vọng, lại đến tuyệt vọng rồi cuối cùng là khiến mình quyệt quệ? Cuối cùng rốt cuộc khi đã mệt mỏi, chỉ có thể an ủi chính mình —— Hãy nhìn đi, đây chính là cuộc sống!

Là Phật cũng là ma.

Kỳ Trung Ngọc ưỡn ngực ngẩng cổ, đi ra khỏi thang máy, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu buồn bực, trên mặt vẫn giống như là một nữ hoàng.

Thời gian vẫn còn sớm, trong nhà hàng buffet không quá nhiều người, khu vực hút thuốc cũng chỉ có một mình Kỳ Trung Nam đang ngồi kia đọc báo.

Kỳ Diệp bưng ly cà phê đi qua đó: “Bác cả, dậy sớm như vậy sao.”

Kỳ Trung Nam thấy anh ta tới thì cất quyển báo chí đi, mời anh ta ngồi xuống: “Cháu tới vừa đúng lúc, bác muốn bàn bạc với cháu một chút điều chỉnh nhân sự trong năm sau.”

Kỳ Diệp gật đầu: “Là chú nhỏ trở về tiếp nhận chức giám đốc nghiệp vụ nước ngoài sao? Lúc làm hợp đồng cháu cũng đã nghĩ rồi, chỉ chờ bác xem qua.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đưa cho Hạnh Trinh xem đi, dù sao tương lai vẫn là cô ấy làm việc cùng Trung Thái.”

“Dạ, khẳng định là đưa cho tổng giám đốc Kỳ ký tên.”

“Còn nữa……” Kỳ Trung Nam đè thấp âm thanh, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Trung Ngọc đang chọn đồ ăn ở nơi xa: “Có vài người thật sự khó có thể an phận, cho nên nên diệt trừ thì không thể do dự.”

Kỳ Diệp cười khuấy khuấy ly cà phê nói: “Cháu hiểu.”

Anh ta cực kỳ thông minh, một chút liền hiểu rõ, lúc trước khi Kỳ Trung Nam về quê thăm người thân, trong nhiều đứa trẻ như thân thích vậy nhiều, anh ấy liếc mắt một cái là nhìn ra đứa con trai của anh họ thứ ba là có tiền đồ nhất!

Anh ấy nhờ rằng khi anh ta chỉ vừa mới 5 tuổi: “Tổ Đức thịnh vượng, danh dự gia đình Diệp Diệp truyền lại.” Sau đó lại nỗ lực viết tên của mình xuống —— Diệp.

Ý tứ chính là: Chói lọi rực rỡ.

Sau đó quả nhiên không ngoài dự đoán, Kỳ Diệp một không cần nhờ thân thích quan tâm, hai không cần tiêu tiền học bổ túc học thêm, tự mình từ nông thôn thi đến một trường đại học trong thành phố học ngành quản trị nhân lực, nhận được học bổng, còn được lên báo chí.

Một năm kia, Kỳ Trung Nam đi thăm anh ta, dẫn anh ta đi nhà hàng ăn cơm, thuận tiện thử xem chí hướng của anh ta, còn chưa nói được mấy câu, Kỳ Diệp liền hỏi lại anh ấy: “Bác cả, ngài cảm thấy đầu tư cái gì thì có thể có được lợi nhuận cao?”

Kỳ Trung Nam suy nghĩ nửa ngày, nói là cổ phiếu.

Kỳ Diệp lắc đầu: “Là con người, là người thân cho bác được lợi nhuận cao.”

Anh ấy cho rằng Kỳ Diệp sẽ thuận tiện đề cử bản thân mình, hỏi anh ấy vay tiền, kết quả Kỳ Diệp nói: “Cháu cảm thấy cho tới bây giờ ngài thành công nhất là khi đầu tư cho hai người, một là anh Kỳ Mẫn, hai là Kỳ Hạnh Trinh, anh Kỳ Mẫn thiên tư cao, tâm tính ổn định, làm việc kiên định, là hoàn toàn đủ tư cách của người nối nghiệp, mà Kỳ Hạnh Trinh…… Bác cả làm chính là đầu tư về tình cảm.”

Kỳ Trung Nam không thay đổi sắc mặt: “Xem ra cháu rất giỏi về quan sát người khác.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - .1: Đệ Tam X – Sắc Kệ (15) Kì Trung Nam

Số ký tự: 0