Bé Con Ba Tuổi Rưỡi Được Các Anh Trai Cưng Chiều
Đã Tỉnh Lại
2024-11-08 17:31:24
Nghe lời của Tiểu Tinh Tinh, Tô Cảnh Sơn giật mình, lập tức đưa tay giành lấy con búp bê Tây Dương. Nhưng ngay khi anh chạm vào con búp bê, Khương Bán Yên bất ngờ mở mắt, ôm chặt nó hơn.
“Đừng cướp bé cưng của tôi!”
Tô Cảnh Sơn vội vàng trấn an, “Yên Nhi, là anh đây, anh không lấy đâu.”
Nhận ra là anh, Khương Bán Yên thở phào, “Anh đã hứa rồi mà, sau này chỉ có mình em được ôm bé cưng... Anh đã đồng ý với em rồi.”
“Vậy mà giờ lại lén lúc em ngủ để trộm bé cưng, hừ!”
“Đồ nói dối!”
Tô Cảnh Sơn vội vàng xin lỗi, nhẹ nhàng dỗ dành khiến cô vui vẻ, lúc này cô mới để ý xung quanh. Quay đầu lại, cô liền nhìn thấy một bé gái xinh xắn đứng bên cạnh.
Cô bé nhỏ nhắn trông đáng yêu như ngọc, lại có chút giống cô hồi nhỏ.
“Ôi, đây là bé đáng yêu từ đâu đến thế này?”
Khương Bán Yên nhìn cô bé và mỉm cười dịu dàng.
Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy nụ cười của mẹ, không kiềm được mà muốn lại gần hơn, “Mẹ ơi.”
Khương Bán Yên: ??
“Bé con, không thể gọi bừa mẹ đâu, không thì mẹ của con sẽ buồn đấy.”
Trong trí nhớ của Khương Bán Yên, con gái cô mới chỉ nửa tuổi, nên dù Tiểu Tinh Tinh trông giống cô, cô cũng không nghĩ xa hơn.
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh thoáng buồn rầu, cô bé ấm ức quay sang nhìn ba và bĩu môi.
Tô Cảnh Sơn xoa đầu cô bé an ủi.
“Yên Nhi, em có muốn ăn chút trái cây không?”
“Được, em sẽ đi ngay đây.”
Khương Bán Yên đứng dậy, mở cửa ra ngoài và gọi, “Dương thúc!”
Tô Cảnh Sơn không đi theo, chỉ trao cho quản gia Dương một ánh nhìn, nhắn ông trông chừng Khương Bán Yên thật cẩn thận.
Sau khi cửa đóng lại, gương mặt anh trở nên nghiêm trọng, “Bé cưng, con vừa nói nghĩa là gì?”
“Hắc sát khí kia là thứ gì vậy?!”
“Con búp bê Tây Dương của Yên Nhi là do Khương Diệu đưa cho!”
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh gật đầu, “Thảo nào!”
“Con búp bê đó có thứ gì rất tà ác ẩn giấu bên trong.”
Những vật tà ác như vậy sẽ gây tổn hại cho cơ thể.
Mẹ ôm nó mỗi ngày, để gần cơ thể như thế, nên hắc sát khí dễ dàng ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ.
Nghe thấy mấy lời ấy, Tô Cảnh Sơn suýt chút nữa không kiềm chế được cơn giận, hận không thể kéo Khương Diệu về bầm thây vạn đoạn!
Cô ta dám làm vậy sao!
Thật là to gan!
Yên Nhi đã đối xử với cô ta tốt như vậy!!
Vậy mà cô ta lại đối xử với Yên Nhi như thế ư?
“Vậy… phải làm sao để trừ bỏ, bé cưng có biết không?”
Nghĩ đến tài nghệ của Tiểu Tinh Tinh, Tô Cảnh Sơn tràn đầy hy vọng nhìn cô bé.
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu, đưa tay chạm nhẹ lên má anh, “Ba ba không cần lo lắng đâu, con có cách mà!”
“Chỉ là mẹ quý con búp bê Tây Dương đó như vậy, nên chúng ta chỉ có thể đợi khi mẹ ngủ vào ban đêm, rồi mới hành động thôi!”
Nghe vậy, Tô Cảnh Sơn thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cô bé, “Tốt, tốt lắm, con đã vất vả rồi, cảm ơn con, bé cưng.”
Anh thấy mình thật may mắn khi có một bé cưng tài giỏi như vậy
Nếu không phải vì bé cưng biết về huyền học, họ căn bản sẽ không nghĩ đến khía cạnh đó, và hậu quả thật khó mà lường...
Ánh mắt Tô Cảnh Sơn tối lại, trong lòng dâng lên cảm giác lo sợ.
Tô Tu cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu Tiểu Tinh Tinh, “Bé cưng có thể sẽ không bị thương chứ?”
“Sẽ không đâu!”
Tiểu Tinh Tinh cười rạng rỡ, “Con siêu lợi hại mà!”
Nghe giọng nói đáng yêu của cô bé, cả Tô Tu và Tô Cảnh Sơn đều mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.
Tiểu Tinh Tinh nhìn Tô Cảnh Sơn, dè dặt hỏi, “Ba ba, con có thể đi chơi với mẹ ngay bây giờ được không?”
Miệng thì không nói, nhưng trong lòng cô bé thực sự rất muốn gặp mẹ.
Đặc biệt là sau khi gặp mẹ, cô bé càng thêm yêu quý và mong được mẹ ôm.
Tô Cảnh Sơn gật đầu, “Chúng ta cùng nhau xuống nào.”
Anh bế Tiểu Tinh Tinh lên, còn Tô Tu thì đi về thư phòng, anh có một số việc cần điều tra.
Nếu Khương Diệu không phải người tốt, vậy liệu có khả năng nào việc mất tích của em gái anh năm đó có liên quan đến cô ta không?
Anh nhất định phải làm sáng tỏ điều này!
---------
(Xin lỗi mọi người do nhầm lẫn chương mình đăng nhầm mình đã chỉnh lại vì vậy chương này mình miễn phí nhé)
“Đừng cướp bé cưng của tôi!”
Tô Cảnh Sơn vội vàng trấn an, “Yên Nhi, là anh đây, anh không lấy đâu.”
Nhận ra là anh, Khương Bán Yên thở phào, “Anh đã hứa rồi mà, sau này chỉ có mình em được ôm bé cưng... Anh đã đồng ý với em rồi.”
“Vậy mà giờ lại lén lúc em ngủ để trộm bé cưng, hừ!”
“Đồ nói dối!”
Tô Cảnh Sơn vội vàng xin lỗi, nhẹ nhàng dỗ dành khiến cô vui vẻ, lúc này cô mới để ý xung quanh. Quay đầu lại, cô liền nhìn thấy một bé gái xinh xắn đứng bên cạnh.
Cô bé nhỏ nhắn trông đáng yêu như ngọc, lại có chút giống cô hồi nhỏ.
“Ôi, đây là bé đáng yêu từ đâu đến thế này?”
Khương Bán Yên nhìn cô bé và mỉm cười dịu dàng.
Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy nụ cười của mẹ, không kiềm được mà muốn lại gần hơn, “Mẹ ơi.”
Khương Bán Yên: ??
“Bé con, không thể gọi bừa mẹ đâu, không thì mẹ của con sẽ buồn đấy.”
Trong trí nhớ của Khương Bán Yên, con gái cô mới chỉ nửa tuổi, nên dù Tiểu Tinh Tinh trông giống cô, cô cũng không nghĩ xa hơn.
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh thoáng buồn rầu, cô bé ấm ức quay sang nhìn ba và bĩu môi.
Tô Cảnh Sơn xoa đầu cô bé an ủi.
“Yên Nhi, em có muốn ăn chút trái cây không?”
“Được, em sẽ đi ngay đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Bán Yên đứng dậy, mở cửa ra ngoài và gọi, “Dương thúc!”
Tô Cảnh Sơn không đi theo, chỉ trao cho quản gia Dương một ánh nhìn, nhắn ông trông chừng Khương Bán Yên thật cẩn thận.
Sau khi cửa đóng lại, gương mặt anh trở nên nghiêm trọng, “Bé cưng, con vừa nói nghĩa là gì?”
“Hắc sát khí kia là thứ gì vậy?!”
“Con búp bê Tây Dương của Yên Nhi là do Khương Diệu đưa cho!”
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh gật đầu, “Thảo nào!”
“Con búp bê đó có thứ gì rất tà ác ẩn giấu bên trong.”
Những vật tà ác như vậy sẽ gây tổn hại cho cơ thể.
Mẹ ôm nó mỗi ngày, để gần cơ thể như thế, nên hắc sát khí dễ dàng ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ.
Nghe thấy mấy lời ấy, Tô Cảnh Sơn suýt chút nữa không kiềm chế được cơn giận, hận không thể kéo Khương Diệu về bầm thây vạn đoạn!
Cô ta dám làm vậy sao!
Thật là to gan!
Yên Nhi đã đối xử với cô ta tốt như vậy!!
Vậy mà cô ta lại đối xử với Yên Nhi như thế ư?
“Vậy… phải làm sao để trừ bỏ, bé cưng có biết không?”
Nghĩ đến tài nghệ của Tiểu Tinh Tinh, Tô Cảnh Sơn tràn đầy hy vọng nhìn cô bé.
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu, đưa tay chạm nhẹ lên má anh, “Ba ba không cần lo lắng đâu, con có cách mà!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chỉ là mẹ quý con búp bê Tây Dương đó như vậy, nên chúng ta chỉ có thể đợi khi mẹ ngủ vào ban đêm, rồi mới hành động thôi!”
Nghe vậy, Tô Cảnh Sơn thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cô bé, “Tốt, tốt lắm, con đã vất vả rồi, cảm ơn con, bé cưng.”
Anh thấy mình thật may mắn khi có một bé cưng tài giỏi như vậy
Nếu không phải vì bé cưng biết về huyền học, họ căn bản sẽ không nghĩ đến khía cạnh đó, và hậu quả thật khó mà lường...
Ánh mắt Tô Cảnh Sơn tối lại, trong lòng dâng lên cảm giác lo sợ.
Tô Tu cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu Tiểu Tinh Tinh, “Bé cưng có thể sẽ không bị thương chứ?”
“Sẽ không đâu!”
Tiểu Tinh Tinh cười rạng rỡ, “Con siêu lợi hại mà!”
Nghe giọng nói đáng yêu của cô bé, cả Tô Tu và Tô Cảnh Sơn đều mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.
Tiểu Tinh Tinh nhìn Tô Cảnh Sơn, dè dặt hỏi, “Ba ba, con có thể đi chơi với mẹ ngay bây giờ được không?”
Miệng thì không nói, nhưng trong lòng cô bé thực sự rất muốn gặp mẹ.
Đặc biệt là sau khi gặp mẹ, cô bé càng thêm yêu quý và mong được mẹ ôm.
Tô Cảnh Sơn gật đầu, “Chúng ta cùng nhau xuống nào.”
Anh bế Tiểu Tinh Tinh lên, còn Tô Tu thì đi về thư phòng, anh có một số việc cần điều tra.
Nếu Khương Diệu không phải người tốt, vậy liệu có khả năng nào việc mất tích của em gái anh năm đó có liên quan đến cô ta không?
Anh nhất định phải làm sáng tỏ điều này!
---------
(Xin lỗi mọi người do nhầm lẫn chương mình đăng nhầm mình đã chỉnh lại vì vậy chương này mình miễn phí nhé)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro