Bé Con Ba Tuổi Rưỡi Được Các Anh Trai Cưng Chiều
Tô Nhan Tinh
2024-11-08 17:31:24
Ngay lúc ông định tùy tiện chọn một em bé trong thôn, thì thấy bọn Tô Bắc từ trên núi xuống.
Ánh mắt của ông lướt qua một cái liền rơi trên người bé Tinh Tinh ở giữa hai người bọn họ.
Bé con kia trông vô cùng xinh xắn đáng yêu, làn da trắng nõn, mắt to, lông mi rất dài, phấn điêu ngọc trác, chỉ nhìn một chút, liền có thể làm cho các bà mẹ thấy yêu thích hô hào.
Còn có người thích hợp hơn cô bé sao?
Không có!
Đạo diễn Lưu bước nhanh đến, "Tô Bắc à, cháu tìm thấy cô bé này ở đâu vậy? Thế này cũng quá phù hợp với tiết mục này của chúng ta rồi!"
Tiết mục của bọn ông là chương trình giải trí có minh tinh và trẻ con, minh tinh mang theo bé con sống
trong thôn bảy ngày, chăm sóc bé con bảy ngày, mấu chốt là tất cả những minh tinh này đều chưa lập gia đình, còn có thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi như Tô Bắc, rất có triển vọng.
Mà đứa trẻ họ phải chăm sóc cũng được định trong khoảng ba đến năm tuổi.
Trẻ con tầm tuổi này là đáng yêu nhất.
"Không..."
Tô Bắc còn chưa nói hết thì đã bị Đường Ứng ngắt lời: "Đạo diễn Lưu, đây là đồ đệ của chủ nhân đạo quán Thái Vân."
Đường Ứng đột nhiên nhớ ra vẫn chưa hỏi tên của cô bé: "Đúng rồi, em tên là gì vậy?"
"Em tên là Tiểu Tinh Tinh, Tô Nhan Tinh." Bé Tinh Tinh nhìn cậu ấy cười ngọt ngào.
Tô Nhan Tinh?!
Tô Bắc vừa định rời đi liền dừng bước chân, quay ngoắt lại nhìn về phía cô bé, trong đồng tử tràn đầy sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại hiện lên một chút tự giễu, ở sâu nơi đáy mắt, mơ hồ có một tia mong đợi.
Đường Ứng cũng mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía cô bé
Là trùng hợp sao?
Em gái của Tô Bắc cũng tên là Tô Nhan Tinh!
Đạo diễn Lưu không biết tình huống trong nhà Tô Bắc, vui vẻ cười: "Tốt tốt tốt, Tiểu Tinh Tinh à, con thấy đến đoàn làm chương trình của chú nào? Chú có thể phân con và Tô Bắc vào cùng một nhóm."
"Em bảo em tên là gì?"
Tô Bắc trầm mặc một hồi, nhìn chằm chằm Tô Nhan Tinh, Tô Nhan Tinh bị cậu nhìn như vậy, mặt lộ vẻ mờ mịt: "Tô Nhan Tinh ạ."
Tên của bé làm sao?
Ánh mắt Tô Bắc sắc bén nhìn về phía cô bé: "Là ai đặt tên cho em?"
Đạo diễn Lưu phát giác bầu không khí sai sai, "??? Có chuyện gì vậy? Tô Bắc à, cháu quát bé làm gì?"
Đường Ứng cười pha trò, "Gì nhỉ, đạo diễn Lưu, cháu có việc cần nói với chú, chúng ta đi trước đi."
Nói rồi Đường Ứng ôm bả vai của đạo diễn Lưu, kéo ông rời đi.
Tô Bắc vẫn đang nhìn Tô Nhan Tinh, Tô Nhan Tinh có chút căng thẳng siết chặt dây đeo của túi đựng quần áo, cái đầu nhỏ cúi xuống, "Là sư phụ em đặt..."
"Chủ của đạo quán Thái Vân?"
"Ừm..."
"Vậy cha mẹ em là ai?"
Tô Nhan Tinh nghe vậy, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, "Em không biết..."
"Tiểu Tinh Tinh chưa từng gặp bọn họ..."
Mặt bé Tinh Tinh tràn đầy mất mát rũ mắt xuống, dừng một chút, cô bé ngước mắt lên cười với Tô Bắc, "Nhưng sư phụ nói, người hữu duyên sẽ mang em đi gặp cha mẹ!"
"Anh trai nhỏ ơi, anh chính là người hữu duyên của em!"
Tô Bắc cười lạnh một tiếng, "Sư phụ em biết tính toán đấy!"
Cậu còn lâu mới tin mấy cái xem bói gì đó.
Ngay cả tên cũng giống y đúc, cái đạo quán Thái Vân này được lắm.
Tô Nhan Tinh cảm thấy lời này của cậu không có ý tốt, cô bé nhíu nhíu mày, "Anh trai nhỏ, mặc dù anh rất đẹp trai, mặc dù Tiểu Tinh Tinh rất thích anh."
"Nhưng anh cũng không thể nói sư phụ của em như vậy."
Ánh mắt của ông lướt qua một cái liền rơi trên người bé Tinh Tinh ở giữa hai người bọn họ.
Bé con kia trông vô cùng xinh xắn đáng yêu, làn da trắng nõn, mắt to, lông mi rất dài, phấn điêu ngọc trác, chỉ nhìn một chút, liền có thể làm cho các bà mẹ thấy yêu thích hô hào.
Còn có người thích hợp hơn cô bé sao?
Không có!
Đạo diễn Lưu bước nhanh đến, "Tô Bắc à, cháu tìm thấy cô bé này ở đâu vậy? Thế này cũng quá phù hợp với tiết mục này của chúng ta rồi!"
Tiết mục của bọn ông là chương trình giải trí có minh tinh và trẻ con, minh tinh mang theo bé con sống
trong thôn bảy ngày, chăm sóc bé con bảy ngày, mấu chốt là tất cả những minh tinh này đều chưa lập gia đình, còn có thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi như Tô Bắc, rất có triển vọng.
Mà đứa trẻ họ phải chăm sóc cũng được định trong khoảng ba đến năm tuổi.
Trẻ con tầm tuổi này là đáng yêu nhất.
"Không..."
Tô Bắc còn chưa nói hết thì đã bị Đường Ứng ngắt lời: "Đạo diễn Lưu, đây là đồ đệ của chủ nhân đạo quán Thái Vân."
Đường Ứng đột nhiên nhớ ra vẫn chưa hỏi tên của cô bé: "Đúng rồi, em tên là gì vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em tên là Tiểu Tinh Tinh, Tô Nhan Tinh." Bé Tinh Tinh nhìn cậu ấy cười ngọt ngào.
Tô Nhan Tinh?!
Tô Bắc vừa định rời đi liền dừng bước chân, quay ngoắt lại nhìn về phía cô bé, trong đồng tử tràn đầy sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại hiện lên một chút tự giễu, ở sâu nơi đáy mắt, mơ hồ có một tia mong đợi.
Đường Ứng cũng mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía cô bé
Là trùng hợp sao?
Em gái của Tô Bắc cũng tên là Tô Nhan Tinh!
Đạo diễn Lưu không biết tình huống trong nhà Tô Bắc, vui vẻ cười: "Tốt tốt tốt, Tiểu Tinh Tinh à, con thấy đến đoàn làm chương trình của chú nào? Chú có thể phân con và Tô Bắc vào cùng một nhóm."
"Em bảo em tên là gì?"
Tô Bắc trầm mặc một hồi, nhìn chằm chằm Tô Nhan Tinh, Tô Nhan Tinh bị cậu nhìn như vậy, mặt lộ vẻ mờ mịt: "Tô Nhan Tinh ạ."
Tên của bé làm sao?
Ánh mắt Tô Bắc sắc bén nhìn về phía cô bé: "Là ai đặt tên cho em?"
Đạo diễn Lưu phát giác bầu không khí sai sai, "??? Có chuyện gì vậy? Tô Bắc à, cháu quát bé làm gì?"
Đường Ứng cười pha trò, "Gì nhỉ, đạo diễn Lưu, cháu có việc cần nói với chú, chúng ta đi trước đi."
Nói rồi Đường Ứng ôm bả vai của đạo diễn Lưu, kéo ông rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Bắc vẫn đang nhìn Tô Nhan Tinh, Tô Nhan Tinh có chút căng thẳng siết chặt dây đeo của túi đựng quần áo, cái đầu nhỏ cúi xuống, "Là sư phụ em đặt..."
"Chủ của đạo quán Thái Vân?"
"Ừm..."
"Vậy cha mẹ em là ai?"
Tô Nhan Tinh nghe vậy, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, "Em không biết..."
"Tiểu Tinh Tinh chưa từng gặp bọn họ..."
Mặt bé Tinh Tinh tràn đầy mất mát rũ mắt xuống, dừng một chút, cô bé ngước mắt lên cười với Tô Bắc, "Nhưng sư phụ nói, người hữu duyên sẽ mang em đi gặp cha mẹ!"
"Anh trai nhỏ ơi, anh chính là người hữu duyên của em!"
Tô Bắc cười lạnh một tiếng, "Sư phụ em biết tính toán đấy!"
Cậu còn lâu mới tin mấy cái xem bói gì đó.
Ngay cả tên cũng giống y đúc, cái đạo quán Thái Vân này được lắm.
Tô Nhan Tinh cảm thấy lời này của cậu không có ý tốt, cô bé nhíu nhíu mày, "Anh trai nhỏ, mặc dù anh rất đẹp trai, mặc dù Tiểu Tinh Tinh rất thích anh."
"Nhưng anh cũng không thể nói sư phụ của em như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro