Bé Con Ba Tuổi Rưỡi Được Các Anh Trai Cưng Chiều
Trở Lại Đạo Quá...
2024-11-08 17:31:24
Đoạn Sách khóe miệng giật giật, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Thạch Đầu: "Ngoan, đừng ăn kẹo đó nữa, anh không có tiền mua đâu."
Mua thì cũng mua nổi đấy, nhưng cậu cảm thấy không cần thiết.
Không phải chỉ là một viên kẹo thôi sao?
Giữa năm mươi xu và một nghìn tệ cũng không khác nhau là mấy!
Chỉ là vấn đề thương hiệu thôi!
Với số tiền này, cậu có thể dành dụm để mua một căn nhà và trả được số tiền đặt cọc trước!
Thạch Đầu mở to mắt, suy nghĩ một lúc rồi thở dài: "Ừm, em hiểu rồi, anh không giàu bằng anh trai của Tiểu Tinh Tinh."
"Em rất hâm mộ Tiểu Tinh Tinh a."
Thạch Đầu thở dài: "Nhưng em cũng không muốn ép buộc anh. Không sao đâu anh trai, em ăn kẹo 50 xu cũng được ạ."
Đoàn Sách: …
Đúng là một cậu bé ngoan.
Tô Bắc tắm rửa xong đi tới, nhận được kẹo từ Tiểu Tinh Tinh, Tô Tu đã ăn xong, cậu tưởng Tô Tu không nhận được nên đang khoe khoang trước mặt Tô Tu.
"Ai ui, Tiểu Tinh Tinh chính là rất thích anh sáu đây mà!"
"Không còn cách nào khác a, ai bảo em có mị lực lớn như vậy chứ?"
"Nhìn xem, Tiểu Tinh Tinh thích đồ ngọt nhất nhưng lại đưa cho em này."
"Anh cả không có sao? Anh đừng buồn, không sao đâu. Chờ sau này khi anh thân thiết với Tiểu Tinh Tinh hơn, Tiểu Tinh Tinh sẽ cho anh mà."
Vừa nói, Tô Bắc vừa mở vỏ kẹo ra, nhặt viên kẹo đưa lên chóp mũi ngửi ngửi: "Thơm quá."
Tô Bắc ăn một miếng, trên mặt tươi cười: "Thật ngọt ngào a~~"
Âm cuối cất lên, rất tự hào.
Tô Tu: …
Tiểu Tinh Tinh: …
Khụ khụ, vậy cô bé có nên nói với anh sáu rằng cô bé đã đưa nó cho anh cả rồi không?
Tiểu Tinh Tinh bối rối.
"Đầu óc không sáng suốt."
Nói xong những lời này, Tô Tu ôm Tiểu Tinh Tinh rời đi.
Cách xa anh một chút, bệnh ngu ngốc rất dễ lây lan.
Tô Bắc: …
"Hừm! Anh chính là đang ghen tị với em!"
Bão comment:
[Anh Bắc, anh đừng nói nữa, em xấu hổ thay cho anh a!]
[Tôi đã dùng chân mình đào ra một căn hộ ba phòng ngủ cho anh Bắc.]
[Tôi rất mong chờ khi anh ấy trở về xem đoạn phát lại.]
[Anh Bắc, không phải chúng tôi không muốn nói cho anh biết, mà là chúng tôi không có cách nào nói cho anh biết!]
…
Tô Bắc đi chọn rất nhiều nguyên liệu, buổi tối lại nấu một bàn đồ ăn ngon, trước mặt anh cả một giây phút đều là vẻ mặt đắc ý.
Ăn xong, Tiểu Tinh Tinh nói gì đó với các anh trai rồi rời đi trước.
Cô bé dự định quay trở lại đạo quán một chuyến.
Tô Tu muốn đi theo, nhưng bị Tiểu Tinh Tinh cự tuyệt: "Sư phụ nói, em không thể đem người nhà của mình đến đạo quán được."
Tô Tu cũng không có ép buộc.
Tiểu Tinh Tinh nhét kẹo vào túi rồi chạy về đạo quán, khi cô bé đi thì đạo quán đã đóng cửa, nhưng cô bé biết bình thường vào giờ này các sư huynh vẫn chưa đi ngủ.
Tiểu Tinh Tinh gõ gõ cửa, một lúc sau mới có người tới mở cửa.
Nhìn thấy anh ấy, Tiểu Tinh Tinh cong mày gọi: "Đại sư huynh!"
"Tiểu Tinh Tinh, sao muội lại quay trở về? Chuyện của muội ta đã nghe sư phụ nói qua rồi."
"Chúc mừng muội, đã tìm thấy người nhà của mình."
Tiểu Tinh Tinh cười hắc hắc: “Cảm ơn sư huynh.”
“Hôm nay các sư huynh đều xuống núi, muội vội vã rời đi cũng chưa kịp nói một tiếng với các sư huynh.”
"Xin lỗi a."
Tiểu Tinh Tinh chắp hai tay lại, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt.
"Muội đấy."
Đại sư huynh đưa tay nhẹ nhàng vỗ trán cô bé: "Chúng ta sẽ không trách muội đâu."
"Hì hì, muội biết các huynh là tốt nhất!"
Tiểu Tinh Tinh lấy từ trong túi ra một nắm kẹo rồi nói: “Đây là anh cả mua cho muội, ăn rất ngon.”
"Đại sư huynh, huynh cầm lấy chia cho các sư huynh khác ăn đi. Để lại một ít cho sư phụ ăn khi ngài ấy vân du bốn bể trở về a."
Đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm chứa đầy những viên kẹo lấp lánh.
Lông mày đại sư huynh dịu lại, anh ấy ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu cô bé: “Được, cảm ơn Tiểu Tinh Tinh.”
Vừa nói, anh ấy vừa đưa tay ra và nhận lấy.
Tiểu Tinh Tinh nhìn bầu trời, nói: “Muội không ở lại nữa, muội phải về chuẩn bị đi ngủ đây.”
"Lần sau có cái gì ăn ngon, muội lại mang đến tặng các huynh a!"
Dừng một chút, Tiểu Tinh Tinh nhẹ nhàng nở nụ cười: "Mọi người ở đây vĩnh viễn là gia đình của muội nha!"
Đại sư huynh ánh mắt ôn nhu, trong lòng ấm áp: “Được.”
"Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận một chút."
"Vâng ạ!"
Tiểu Tinh Tinh nhảy nhót rời đi, không lâu sau khi cô bé rời đi, sau lưng đại sư huynh xuất hiện một đám người: "Ô ô ô, tôi thực sự không nỡ rời xa tiểu sư muội đâu."
Mua thì cũng mua nổi đấy, nhưng cậu cảm thấy không cần thiết.
Không phải chỉ là một viên kẹo thôi sao?
Giữa năm mươi xu và một nghìn tệ cũng không khác nhau là mấy!
Chỉ là vấn đề thương hiệu thôi!
Với số tiền này, cậu có thể dành dụm để mua một căn nhà và trả được số tiền đặt cọc trước!
Thạch Đầu mở to mắt, suy nghĩ một lúc rồi thở dài: "Ừm, em hiểu rồi, anh không giàu bằng anh trai của Tiểu Tinh Tinh."
"Em rất hâm mộ Tiểu Tinh Tinh a."
Thạch Đầu thở dài: "Nhưng em cũng không muốn ép buộc anh. Không sao đâu anh trai, em ăn kẹo 50 xu cũng được ạ."
Đoàn Sách: …
Đúng là một cậu bé ngoan.
Tô Bắc tắm rửa xong đi tới, nhận được kẹo từ Tiểu Tinh Tinh, Tô Tu đã ăn xong, cậu tưởng Tô Tu không nhận được nên đang khoe khoang trước mặt Tô Tu.
"Ai ui, Tiểu Tinh Tinh chính là rất thích anh sáu đây mà!"
"Không còn cách nào khác a, ai bảo em có mị lực lớn như vậy chứ?"
"Nhìn xem, Tiểu Tinh Tinh thích đồ ngọt nhất nhưng lại đưa cho em này."
"Anh cả không có sao? Anh đừng buồn, không sao đâu. Chờ sau này khi anh thân thiết với Tiểu Tinh Tinh hơn, Tiểu Tinh Tinh sẽ cho anh mà."
Vừa nói, Tô Bắc vừa mở vỏ kẹo ra, nhặt viên kẹo đưa lên chóp mũi ngửi ngửi: "Thơm quá."
Tô Bắc ăn một miếng, trên mặt tươi cười: "Thật ngọt ngào a~~"
Âm cuối cất lên, rất tự hào.
Tô Tu: …
Tiểu Tinh Tinh: …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khụ khụ, vậy cô bé có nên nói với anh sáu rằng cô bé đã đưa nó cho anh cả rồi không?
Tiểu Tinh Tinh bối rối.
"Đầu óc không sáng suốt."
Nói xong những lời này, Tô Tu ôm Tiểu Tinh Tinh rời đi.
Cách xa anh một chút, bệnh ngu ngốc rất dễ lây lan.
Tô Bắc: …
"Hừm! Anh chính là đang ghen tị với em!"
Bão comment:
[Anh Bắc, anh đừng nói nữa, em xấu hổ thay cho anh a!]
[Tôi đã dùng chân mình đào ra một căn hộ ba phòng ngủ cho anh Bắc.]
[Tôi rất mong chờ khi anh ấy trở về xem đoạn phát lại.]
[Anh Bắc, không phải chúng tôi không muốn nói cho anh biết, mà là chúng tôi không có cách nào nói cho anh biết!]
…
Tô Bắc đi chọn rất nhiều nguyên liệu, buổi tối lại nấu một bàn đồ ăn ngon, trước mặt anh cả một giây phút đều là vẻ mặt đắc ý.
Ăn xong, Tiểu Tinh Tinh nói gì đó với các anh trai rồi rời đi trước.
Cô bé dự định quay trở lại đạo quán một chuyến.
Tô Tu muốn đi theo, nhưng bị Tiểu Tinh Tinh cự tuyệt: "Sư phụ nói, em không thể đem người nhà của mình đến đạo quán được."
Tô Tu cũng không có ép buộc.
Tiểu Tinh Tinh nhét kẹo vào túi rồi chạy về đạo quán, khi cô bé đi thì đạo quán đã đóng cửa, nhưng cô bé biết bình thường vào giờ này các sư huynh vẫn chưa đi ngủ.
Tiểu Tinh Tinh gõ gõ cửa, một lúc sau mới có người tới mở cửa.
Nhìn thấy anh ấy, Tiểu Tinh Tinh cong mày gọi: "Đại sư huynh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Tinh Tinh, sao muội lại quay trở về? Chuyện của muội ta đã nghe sư phụ nói qua rồi."
"Chúc mừng muội, đã tìm thấy người nhà của mình."
Tiểu Tinh Tinh cười hắc hắc: “Cảm ơn sư huynh.”
“Hôm nay các sư huynh đều xuống núi, muội vội vã rời đi cũng chưa kịp nói một tiếng với các sư huynh.”
"Xin lỗi a."
Tiểu Tinh Tinh chắp hai tay lại, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt.
"Muội đấy."
Đại sư huynh đưa tay nhẹ nhàng vỗ trán cô bé: "Chúng ta sẽ không trách muội đâu."
"Hì hì, muội biết các huynh là tốt nhất!"
Tiểu Tinh Tinh lấy từ trong túi ra một nắm kẹo rồi nói: “Đây là anh cả mua cho muội, ăn rất ngon.”
"Đại sư huynh, huynh cầm lấy chia cho các sư huynh khác ăn đi. Để lại một ít cho sư phụ ăn khi ngài ấy vân du bốn bể trở về a."
Đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm chứa đầy những viên kẹo lấp lánh.
Lông mày đại sư huynh dịu lại, anh ấy ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu cô bé: “Được, cảm ơn Tiểu Tinh Tinh.”
Vừa nói, anh ấy vừa đưa tay ra và nhận lấy.
Tiểu Tinh Tinh nhìn bầu trời, nói: “Muội không ở lại nữa, muội phải về chuẩn bị đi ngủ đây.”
"Lần sau có cái gì ăn ngon, muội lại mang đến tặng các huynh a!"
Dừng một chút, Tiểu Tinh Tinh nhẹ nhàng nở nụ cười: "Mọi người ở đây vĩnh viễn là gia đình của muội nha!"
Đại sư huynh ánh mắt ôn nhu, trong lòng ấm áp: “Được.”
"Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận một chút."
"Vâng ạ!"
Tiểu Tinh Tinh nhảy nhót rời đi, không lâu sau khi cô bé rời đi, sau lưng đại sư huynh xuất hiện một đám người: "Ô ô ô, tôi thực sự không nỡ rời xa tiểu sư muội đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro