Bên Trong Bãi Đ...
Lạt Tiêu Phan Phạn
2024-11-14 01:19:40
CHƯƠNG 36: BÊN TRONG BÃI ĐẤT HOANG (2)
Đàm Thiên Dương sợ Tịch Chiêu Nhiên đi không quen đường trên núi mà té ngã. Hắn cố ý để y đi ở phía trước, còn bản thân đi ở phía sau bảo hộ. Nhưng bởi vì quanh năm tựa hồ có rất nhiều người lên núi, nên đường cũng không quá khó đi.
Tịch Chiêu Nhiên trèo lên giữa sườn núi thì nhìn thấy một cái sân thượng ở đằng xa. Bởi vì địa thế nơi này cao, lại không có cây cối che lấp, nên tầm nhìn có thể thấy rất xa. Thậm chí còn có thể nhìn thấy thôn làng bên ngoài con đường lớn.
Đàm Thiên Dương thấy chỗ này gần với bìa rừng. Hắn liền để Tịch Chiêu Nhiên ngồi lại đây một lát, đem balô để ở bên cạnh y. Còn bản thân mang theo bẫy thú và lưỡi liềm đi vào rừng đốn củi.
Tịch thiếu gia dĩ nhiên không thể giúp Đàm Thiên Dương đốn củi. Y đi theo cũng chỉ cản trở hắn chứ không thể giúp được việc gì. Chưa kể còn làm cho Đàm Thiên Dương lo lắng. Cho nên Tịch Chiêu Nhiên rất tự giác mà tìm một tảng đá bằng phẳng ở bên cạnh ngồi xuống. Quay về phía ngoài ngọn núi xuất thần.
Bởi vì hiện giờ còn sớm, trên núi vẫn bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặt. Mông lung mờ ảo, giống như mang theo hơi thở của thiên đường. Nhưng có điều vừa rồi Tịch Chiêu Nhiên nghe Đàm Thiên Dương nói, trên núi có sương mù thì một lát trời sẽ đổ mưa.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi im lặng nhìn bầu trời ở phía xa đến giữa trưa. Nghe bên tai truyền đến tiếng bước chân y mới hoàn hồn. Quay đầu lại nhìn thấy Đàm Thiên Dương đã buộc không ít bó củi, kéo tới gần một mỏm núi đá gần đó.
“Anh không mang củi về sao?” Tịch Chiêu Nhiên đứng ở bên cạnh hắn tò mò hỏi.
“Củi này dự trữ cho mấy lão nhân ở trong thôn dùng vào mùa đông. Đợi khi bọn họ dùng hết củi thì gọi đám người trẻ tuổi đến khiêng về.” Đàm Thiên Dương vỗ vỗ tay, phủi sạch mấy mẫu vụng gỗ giải thích. Người trong thôn luôn quan tâm chăm sóc cho các lão nhân. Mỗi khi có thanh niên cường tráng lên núi đốn củi, bọn họ đều đốn nhiều hơn một chút. Sau đó bỏ vào trong mỏm núi đá. Đợi đến khi tuyết sắp rơi, bọn họ sẽ mang đống củi này về cho các lão nhân trong thôn đốt lên sưởi ấm. Mỏm núi đá này rất lớn, đây là một khối nham thạch nhô ra ở bên dưới mặt đất. Trông giống một cái động, bên trong rất khô ráo. Bình thường trời mưa to, nước mưa cũng không lọt vào được. Rất nhiều người trong thôn không có cách nào mang củi hay rơm rạ về nhà đều để tạm ở đây. Chờ đến khi bọn họ rãnh rỗi, hoặc cần dùng đến mới tới đây mang về, vô cùng tiện lợi
Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, “Vậy bây giờ chúng ta trở về nhà ah’?” Hiện giờ đã sắp đến buổi chiều, không nghĩ tới y lại có thể ngồi ở đây ngẫn ngơ lâu đến như thế. Cũng đã rất lâu y không còn cảm giác bình thản như vậy mà ngồi một chỗ ngẫn người đến trưa.
Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua bầu trời, khẽ lắc đầu nói: “Đoán chừng trời sắp mưa, chúng ta vào trong này trú một lát đi.” Thời tiết thật mau biến đổi, ngày hôm qua bầu trời vẫn còn nắng ấm. Nhưng ngày hôm nay liền trở nên âm u. Đàm Thiên Dương nói xong lại bổ sung một câu: “Em ở đây chờ anh một chút.”
“Anh làm gì?” Tịch Chiêu Nhiên hỏi.
“Làm đồ ăn, em đừng chạy loạn.” Đàm Thiên Dương đáp một câu, rồi cầm balô rời đi.
Tịch Chiêu Nhiên đành phải đứng tại chỗ, không có Đàm Thiên Dương, y ở đây cũng giống như kẻ mù.
Đàm Thiên Dương cũng thật mau trở về, đồng thời trời cũng bắt đầu mưa to. Hắn đem những thứ đã chuẩn bị để ở mặt đất. Sau khi vỗ hết nước mưa trên người, hắn lấy củi bên trong mỏm núi đá nhóm lửa. Đem khoai lang trong balô vùi vào bên dưới đống lửa trên mặt đất.
Tịch Chiêu Nhiên nghiêng người nhìn vào bên trong balô của Đàm Thiên Dương, có chút kinh ngạc nói: “Con thỏ này anh bắt ở đâu vậy? Còn mấy thứ đó là gì ah’?”
“Lúc nãy anh bẫy được, còn mấy thứ này dùng để nấu ăn, em đừng động, bẩn.” Đàm Thiên Dương kéo y sang một bên, hắn ngồi xổm người lấy rơm sạch trải đầy mặt đất. Làm cho y một chỗ ngồi bên trong mỏm núi đá, cẩn thận không để y bị dính nước mưa ở bên ngoài. Mưa mùa thu thật sự rất lạnh.
Bên ngoài trời mưa rất to, giống như muốn bao phủ toàn bộ cửa động. Thỉnh thoảng cũng có một vài hạt mưa lất phất rơi vào bên trong.
Sau khi Đàm Thiên Dương đem đồ cất kỹ, cũng ngồi xuống bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cẩn thẩn che trước đống lửa, chú ý không cho những đốm lửa nhỏ bay sang hướng khác —— Bên trong mỏm núi đá này đều là củi khô và rơm rạ, nếu không cẩn thận một chút rất có thể sinh ra hoả hoạn.
“Khi còn bé anh thường lên núi không?” Tịch Chiêu Nhiên cũng đưa tay sưởi ấm, mưa mùa thu thật lạnh ah’.
“Có.” Đàm Thiên Dương gật đầu, thấy khuôn mặt của Tịch Chiêu Nhiên lạnh đến độ trắng bệch. Hắn liền cởi áo khoác của mình khoát lên người y.
“Một mình ah’?” Tịch Chiêu Nhiên nhích lại gần bên cạnh hắn. Cũng không biết có phải vì lý do tâm lý hay không. Y cảm thấy thân thể mình đã bắt đầu ấm lên rất nhiều —— Nhưng nói đến chuyện ấm áp, thật ra vẫn còn có một phương pháp làm ấm rất nhanh.
“Cùng đám bạn lên núi.” Thắt lưng của Đàm Thiên Dương cho dù ở bất cứ thời điểm nào cũng đều thẳng tắp. Giống như một cái ghế dựa kiên cố, để Tịch Chiêu Nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể dựa lên đó nghỉ ngơi.
“Anh cũng có bạn ah’?” Tịch Chiêu Nhiên dựa lên người Đàm Thiên Dương, có chút không nhịn được muốn động tay động chân. Giọng nói cũng mang theo chút câu dẫn. Y nắm lấy bàn tay của Đàm Thiên Dương đang để trên đầu gối, dùng ngón tay mình cọ qua cọ lại.
Đàm Thiên Dương không trả lời Tịch Chiêu Nhiên. Chỉ có chút nghi hoặc nhìn y, như đang hỏi —— Hắn vì sao lại không có bạn ah’?
Tịch Chiêu Nhiên cúi đầu dựa lên người Đàm Thiên Dương. Rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn hăm chú, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
Đàm Thiên Dương bị y nhìn có chút không được tự nhiên. Tầm mắt hắn liền chuyển về hướng đống lửa, tránh đi ánh mắt của y. Nhưng đầu hắn vừa mới quay đi một nửa liền bị cánh tay dài của Tịch Chiêu Nhiên vươn tới ôm lấy cổ.
“Thiên Dương..” Tịch Chiêu Nhiên tiến lại gần, ở bên tai hắn thấp giọng gọi. Thanh âm mang theo chút dụ hoặc cùng trêu ghẹo.
Hơi thở phun ở bên tai làm Đàm Thiên Dương cảm thấy có chút ngứa. Hắn nhịn không được né qua một bên, “Làm sao vậy?”
“Anh trốn em làm gì?” Tịch Chiêu Nhiên cũng liền nhích người dán chặt lấy hắn. Chóp mũi dán sát lên khuôn mặt nghiêng của Đàm Thiên Dương. Đôi mắt không chớp nhìn hắn. Đêm qua Đàm Thiên Dương đã tránh né y, hôm nay lại có cơ hội tốt như vậy, y làm sao có thể buông tha? Nếu hôm nay hắn lại tránh đi, như vậy không phải chứng minh thân thể của y không có lực hấp dẫn với hắn sao? Tịch thiếu gia làm thế nào có thể chịu đựng được chuyện này?
“Em đừng lộn xộn, đang ở bên ngoài.” Đàm Thiên Dương dời tầm mắt, thấp giọng nói.
Tịch Chiêu Nhiên híp mắt, quyết định một là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Cánh tay dài từ cổ trượt xuống, trực tiếp vuốt lên bờ ngực săn chắc cùng thắt lưng hữu lực của hắn. Năm ngón tay Tịch Chiêu Nhiên lại một đường đi xuống, tiến đến chỗ nào đó ở bên dưới lớp quần lót. Bàn tay y sử dụng chút lực xoa nhẹ lên tính khí, trên mặt mỉm cười nói: “Bên ngoài đâu có thú dữ, cơ hội cũng không nhiều lắm ah’.” Y vừa nói, một bên vừa đưa tay nắm lấy tính khí, bắt đầu trượt lên trượt xuống. Quả nhiên hô hấp của Đàm Thiên Dương theo động tác ngón tay của Tịch Chiêu Nhiên trở nên gấp gáp. —— Kỳ thật hắn vốn có cơ hội tránh né bàn tay của Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng không hiểu vì sao hắn lại không có y nghĩ tránh né nào. Trong lòng trái lại nhịn không được mong chờ.
Tịch Chiêu Nhiên một bên dùng tay xoa nắn, một bên hôn lên cằm hắn. Y mở to đôi mắt đầy mê muội nhìn Đàm Thiên Dương đang từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.
Đàm Thiên Dương vòng tay qua người Tịch Chiêu Nhiên, ôm lấy thắt lưng gầy của y. Người sau cũng thuận thế, nâng đôi chân dài khoá ngồi lên người hắn. Y cúi đầu đối diện cùng hắn, môi hai người liền cuồng nhiệt dán chặt với nhau.
Trong động nhất thời vang lên những tiếng nước ái muội. Đàm Thiên Dương có chút không nhịn được, đưa tay cởi quần của Tịch Chiêu Nhiên. Bàn tay to ở lưng quần mất chút thời gian cởi bỏ dây nịt. Tay phải hắn vòng qua thắt lưng, ôm lấy người y nâng lên. Đàm Thiên Dương nắm lấy lưng quần của Tịch Chiêu Nhiên rồi kéo xuống. Mười ngón tay mang theo vết chai vuốt ve thắt lưng mềm dẻo, lại sờ lên cái lưng trắng mịn của y.
Tịch Chiêu Nhiên bị bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve trước ngực cùng khắp người. Liền cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật, khiến thần trí của y mê đắm trong khoái cảm.
“Giúp anh.” Đàm Thiên Dương vươn tay gắt gao ôm lấy Tịch Chiêu Nhiên vào lòng. Mở miệng cắn lỗ tai y, đè nén thanh âm mang theo nồng đậm ***. Lời nói của hắn giống như một mệnh lệnh.
“Được.” Gương mặt tuấn mỹ của Tịch Chiêu Nhiên mang theo mị hoặc cùng nụ cười thường ngày. Y cúi đầu, từ cổ hắn hôn xuống một đường, cánh môi bị nút áo chặn lại liền dùng răng mở khai.
Động tác của Tịch Chiêu Nhiên vô cùng thong thả. Hơi thở của y dần dần đi xuống phun ở trước ngực Đàm Thiên Dương, khiến cho hắn nhịn không được thở gấp. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn người đang nhắm mắt hôn mình. Hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
Nút áo của Đàm Thiên Dương rất nhanh đã bị mở khai toàn bộ. Lộ ra cơ thể màu đồng cường tráng, Tịch Chiêu nhịn không được nuốt nước miếng. Đưa mặt mình đến gần, vừa hôn lại vừa cắn, để lại một vệt nước sáng bóng trên cơ thể của hắn. Tịch Chiêu Nhiên đưa tay giúp Đàm Thiên Dương cởi bỏ dây nịt. Y nắm tính khí bên trong chiếc quần lót màu trắng ra ngoài. Vật thể tráng kiện bị tầm mắt của y làm cho kích động run lên, lại lớn thêm một vòng.
“Đứng lên.” Đàm Thiên Dương đem người ôm lên, đưa tay sờ hậu huyệt phía sau của y, thấp giọng hỏi. “Em có mang cái kia không?”
“Có mang.” Tịch Chiêu Nhiên lấy từ trong áo ra một tuýp KY đặt lên tay Đàm Thiên Dương, cúi đầu hôn lên bờ môi hắn.
Đàm Thiên Dương một bên vừa đáp lại y, một bên vừa mở nắp tuýp KY, đem chất lỏng trong suốt lấp đầy hậu huyệt Tịch Chiêu Nhiên.
“Ân…” Môi trên của Tịch Chiêu Nhiên bị Đàm Thiên Dương ngậm lấy, mặt dưới lại bị ngón tay thô to của hắn tiến vào. Y nhịn không được hừ một tiếng.
Ngón tay của Đàm Thiên Dương ở bên trong hậu huyệt y cắm rút một hồi lâu. Bên trong Tịch Chiêu Nhiên vừa chặt lại vừa nóng như lửa đốt, khiến hắn vô cùng xúc động. Nhịn không được rút tay ra, thở gấp gáp nói với Tịch Chiêu Nhiên: “Tiến vào?”
“Ân..” Tịch Chiêu Nhiên cũng đồng dạng thở dốc. Y có chút nhịn không được nâng thắt lưng, cầm lấy tính khí đã cương cứng của Đàm Thiên Dương đặt trước hậu huyệt ướt át, chậm rãi ngồi xuống.
Đàm Thiên Dương cũng không giúp đỡ Tịch Chiêu Nhiên. Chỉ dùng hai tay vững vàng đỡ lấy thắt của y, không để y té ngã. Tầm mắt hắn gắt gao nhìn gương mặt tuấn mỹ đang vừa hưởng thụ nhưng cũng vừa thống khổ của Tịch Chiêu Nhiên. Giống như không nỡ bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của y.
Tính khí một chút lại không chút bị hậu huyệt của Tịch Chiêu Nhiên nuốt vào. Đàm Thiên Dương cố gắng áp chế cổ xúc động trong thân thể. Tuỳ ý động tác của y.
“…Ân, được rồi Thiên Dương” Tịch Chiêu Nhiên rốt cuộc đã hoàn toàn ngồi xuống. Thắt lưng thon gầy bắt đầu nhũn ra, y có chút chống đỡ không được mà dựa lên bả vai Đàm Thiên Dương.
Đàm Thiên Dương ngầm hiểu, hắn ôm chặt lấy thân thể của Tịch Chiêu Nhiên. Một bên vừa nghiêng đầu dùng sức hôn môi y, một bên vừa ôm lấy y cao thấp luận động.
“..Hừ..” Tịch Chiêu Nhiên cau chặt mày, hậu huyệt bên dưới bị tính khí một chút lại một chút đâm vào bên trong, dùng sức xâm phạm. Đôi môi bị Đàm Thiên Dương cuồng nhiệt hôn, y vô thức phát ra những thanh âm rên rĩ bị ngăn cản ở yết hầu. Làm cho y càng thêm gợi cảm mê người.
Đàm Thiên Dương gầm lớn một tiếng, động tác luận động càng nhanh, đâm sâu vào bên trong hậu huyệt của Tịch Chiêu Nhiên.
Bên ngoài sơn động, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn. Nhưng lại không thể che giấu được tiếng thở dốc ái muội cùng tiếng da thịt kịch liệt va chạm vào nhau. Bên ngoài gió lạnh thổi, nhưng nhiệt độ bên trong động càng ngày càng tăng cao…
…
Khi trời tạnh mưa thì cũng đã gần chạng vạng. Tịch Chiêu Nhiên lười biếng ghé lên bờ vai rộng của Đàm Thiên Dương. Hai mắt híp lại có chút buồn ngủ. Nếu không phải vì hậu huyệt phía dưới của y vẫn còn đang ngậm chặt lấy tính khí của người kia. Nói không chừng y đã thật sự dựa lên người hắn ngủ.
“Có lạnh không?” Đàm Thiên Dương ôm chặt lấy Tịch Chiêu Nhiên, đôi môi khẽ hôn lên trán y một cái.
“Làm sao lạnh được ah’?” Tịch Chiêu Nhiên buồn cười lắc đầu, y lúc này nóng còn không kịp.
Đàm Thiên Dương kéo áo khoác bó chặt trên người y xuống —— Lúc nãy khi làm tình, hai người đều không cỡi hết quần áo. Nên y phục trên người hiện giờ đều đã thấm ướt mồ hôi. Nếu bị gió lạnh thổi vào sẽ bị cảm lạnh, thân thể Tịch Chiêu Nhiên vốn đã không tốt.
“Ăn một chút bỏ bụng đã.” Đàm Thiên Dương lấy khoai lang ở bên dưới đống lửa ra. Hắn lột sạch vỏ bên ngoài, rồi cẩn thận cắt miếng khoai lang đưa đến trước miệng Tịch Chiêu Nhiên.
Tịch Chiêu Nhiên cắn miếng khoai trên tay hắn. Hương vị ngọt ngào của khoai lang nướng ăn rất ngon. Y gật đầu nói: “Rất ngọt cũng rất thơm.” Y nói xong lại cắn một miếng. Nhưng lần này không trực tiếp ăn hết, mà dùng môi đưa đến trước miệng Đàm Thiên Dương. Môi kề môi, uy hắn ăn.
Đàm Thiên Dương cũng không cự tuyệt, mở miệng cùng y dây dưa. Hai người dùng miệng uy một miếng lại một miếng. Toàn bộ khoai lang đều bị cả hai dùng cách như vậy, đút qua đút lại mà ăn hết. Kiểu uy thức ăn này khiến cho cả hai cảm thấy vô cùng thân mật. Đàm Thiên Dương đưa tay giúp y lau khô khoé miệng. Rồi cầm lấy con thỏ hắn dùng cây con gắm xuyên qua đặt ở bên cạnh đống lửa lúc nãy, xé thịt đút cho Tịch Chiêu Nhiên ăn.
Đến khi đã ăn xong mọi thứ, hai người lại lau miệng cho nhau. Tịch Chiêu Nhiên dán mặt mình lên người hắn, thấp giọng hỏi: “Thiên Dương, chúng ta khi nào thì quay trở về?”
“Làm sao vậy?” Đàm Thiên Dương nghiêng đầu, ở khoảng cách gần nhìn ánh mắt của y, “Ở đây không thoải mái sao?”
Tịch Chiêu Nhiên nhẹ lắc đầu, “Không phải.” Bởi vì ở đây rất thoải mái cho nên y có chút không muốn trở về. “Em chỉ muốn hỏi một chút.”
“Hết lễ thì về, nếu em muốn, sau này anh sẽ dẫn về em đây.” Đàm Thiên Dương hôn lên đôi môi đã bị cắn sưng đỏ của y. Hiện giờ hai người đã ở cùng nhau, như vậy nhà của Đàm Thiên Dương cũng là nhà của Tịch Chiêu Nhiên. Y muốn về nhà, đây không phải chuyện dễ dàng sao?
“Vâng.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm gật đầu, hôn hắn một hơi.
“… muộn rồi, phải về thôi.” Đàm Thiên Dương miệng nói như vậy, nhưng đầu lưỡi lại không ngừng cuống lấy môi y.
“Làm thêm một lần nữa rồi về..” Tịch Chiêu Nhiên nhắm mắt lại, dùng sức dây dưa cùng Đàm Thiên Dương.
Chờ đến khi hai người xuống núi, bầu trời đã tối đen. Trên cơ bản mà nói, ngay cả đường cũng không còn nhìn thấy. Nếu Đàm Thiên Dương đi một mình, hoàn cảnh như vậy đối với hắn mà nói hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên khẳng định không làm được như hắn. Cho nên Đàm Thiên Dương châm một cây đuốc. Hắn cầm balô mang theo đeo lên lưng. Cơ hồ là ôm Tịch Chiêu Nhiên đi xuống núi, chờ hai người về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối.
Nhưng điều thú vị, hai người về nhà trễ như vậy nhưng vẫn còn có người tìm tới cửa.
Có hai vị khách đến nhà bọn họ, một trong hai người là bác hai của Đàm Thiên Dương. Người còn lại là anh chàng họ Tần hai ngày nữa sẽ kết hôn. Cũng vì ngày hôm đó hắn sẽ tổ chức tiệc cưới, nên đến nhờ Đàm Thiên Dương giúp đỡ.
“Chỉ là khiêng bàn, bưng thức ăn và làm vài việc lặt vặt. Mấy thanh niên trong thôn đều đến giúp đỡ. Thiên Dương ah’, con dù sao cũng đã về nhà, không thì đến giúp một tay đi. Cũng lâu rồi con không có gặp mấy đứa bạn cũ phải không?” Bác hai ngồi trong nhà Đàm Thiên Dương, hất cằm về phía hắn. Biểu tình trên mặt không nhiều lắm, thoạt nhìn có chút nghiêm túc của người gia trưởng. Làm cho người ta không dễ dàng từ chối.
Đi giúp một ngày cũng không có gì, nhưng trong lòng Đàm Thiên Dương có chút do dự. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tịch Chiêu Nhiên. Nhiên Nhiên là lần đầu tiên đến nơi này, ngoài trừ hắn cũng không quen biết ai. Nếu hắn đi giúp đỡ, khẳng định không thể chăm sóc cho y.
“Lo lắng cho bạn của con ah’? Mang cậu ấy đi chung vui với mọi người đi. Cậu ta nhất định chưa từng thấy những người dân quê kết hôn.”
Tịch Chiêu Nhiên thấy Đàm Thiên Dương nhìn mình, liền gật đầu nói với hắn, “Mang em đi cùng đi.”
Đàm Thiên Dương hiểu được ý của y, liền gật đầu với hai người, “Con sẽ đến giúp đỡ.”
Bác hai Đàm Thiên Dương gật đầu, ông đột nhiên đến tìm Đàm Thiên Dương giúp đỡ. Cũng là vì ý nghĩ, hắn lần này đến giúp người ta, chờ lần sau khi hắn kết hôn, còn có lý do nhờ người ta đến giúp đỡ. Dù sao kết hôn cũng là chuyện hệ trọng của một đời người. Cả đời cũng chỉ có một lần, không chuẩn bị kỹ lưỡng làm sao được.
Tần Lượng hết sức cao hứng, hắn nói: “Anh tới giúp thì thật tốt quá. Vĩnh Bình mấy anh ấy đều nói đã lâu không gặp anh. Luôn hỏi thăm bác hai về anh. Hai ngày nữa anh đến, đúng lúc mọi người có thể cùng nhau uống ly rượu.
“Được.” Đàm Thiên Dương gật đầu.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy ah’, bạn của anh… đúng rồi, cậu ấy tên gì?” Tần Lượng hất cằm hỏi.
“Tôi họ Tịch, anh cứ gọi tôi là Tịch Chiêu Nhiên đi.” Tịch Chiêu Nhiên không đợi Đàm Thiên Dương nói chuyện. Y đã đi trước một bước, mở miệng nói.
“Tịch Chiêu Nhiên, tên này không tồi ah’.” Tần Lượng nói.
Tịch Chiêu Nhiên sắc mặt cứng đờ, không trả lời hắn.
Tần Lượng không biết y bị làm sao, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều. Hắn quay về phía Đàm Thiên Dương nói: “Thiên Dương, cứ quyết định như vậy đi. Đến lúc đó anh tới sớm một chút, mang Tịch tiên sinh tới đó chung vui.”
“Được.” Biểu tình trên mặt Đàm Thiên Dương vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhưng cũng may đối phương dường như đã quen với bộ dạng này. Vẻ mặt vẫn nhiệt tình chào tạm biệt hai người, rồi trở về cùng bác hai của Đàm Thiên Dương.
Sau khi bọn họ rời đi, Đàm Thiên Dương mới hỏi Tịch Chiêu Nhiên: “Em không thích tên của mình?” Hắn lúc trước cũng cảm giác ra được, nhưng không có hỏi y.
Tịch Chiêu Nhiên kéo khoé môi, sau một lúc lâu mới nói: “Cái tên này quả thật chính là sự châm chọc trong đời em.”
Tịch Chiêu Nhiên, Tịch Chiêu Nhiên.. Đối với việc bị cha mình chối bỏ thân thế, không thừa nhận y là con. Quả thật là một chuyện rất mỉa mai.
Đàm Thiên Dương mím môi, không nói gì thêm. Chỉ đưa tay xoa đầu an ủi y.
※
Trong hai ngày, Đàm Thiên Dương vẫn như trước mỗi ngày dẫn Tịch Chiêu Nhiên lên núi. Ngẫu nhiên còn nấu một chút món ăn thôn quê mang về nhà. Còn mỏm núi đá chứa củi kia, quả thật đã trở thành nơi ẩn mật miệt mài của hai người —— Từ ngày Đàm Thiên Dương biết dùng KY, Tịch thiếu gia không những không còn bị thương, mà hắn cũng đồng dạng đạt được khoái cảm. Thân thể rốt cuộc không còn áp chế được, liền xung động giống như lão hổ bị nhốt trong ***g. Chưa kể, Tịch thiếu gia luôn không phân biệt được địa điểm thời gian mà dùng ánh mắt câu dẫn hắn. Hắn thật hận đến không thể đem người nọ nuốt vào trong bụng. Để bản thân đỡ phải kềm chế đến khó chịu, còn đối phương một chút cảm kích cũng không có.
Đôi khi Đàm Thiên Dương cảm thấy hai người trong lúc đó làm quá mức điên cuồng. Hắn thỉnh thoảng nghĩ nên tiết chế lại một chút. Nhưng cái cảm giác muốn ngừng nhưng lại không ngừng được, thật sự khiến cho người ta vừa bức rứt lại vừa ngứa ngáy. Một người chưa từng hưởng qua tư vị hoàn hảo của ***. Nếu như bị tiêm nhiễm liền không có cách nào áp chế được. Lại ở cùng với một người từng giờ từng phút đều tìm cách dụ dỗ đối phương.Thì người kia cũng sẽ luôn hoá thành sói mà vồ lấy con mồi…
Đàm Thiên Dương và Tịch Chiêu Nhiên trải qua hai ngày sống trong mê loạn. Rốt cuộc tới ngày Tần Lượng kết hôn, bọn họ cuối cùng mới có thể tách ra nghĩ ngơi một chút.
Buổi sáng ngày hôm đó, trời chưa sáng hai người đã đi đến nhà của Tần Lượng. Ở trong thôn, gia đình nào có thanh niên kết hôn chính là một chuyện lớn. Toàn bộ người trong thôn sẽ đến chúc mừng cùng tham dự tiệc cưới. Cho nên chỉ cần không cùng nhà của Tần Lượng kết thù. Mỗi gia đình đều đến ít nhất từ một đến hai người. Người càng ngày càng đông, một vòng hơn mười bàn tiệc cần phải sắp xếp. Rất nhiều bàn ghế và vật dụng linh tinh đều phải chuẩn bị tốt. Nếu không khách khứa đến tặng quà, nhưng lại không có chỗ ngồi thì quả là thất lễ.
Đàm Thiên Dương từ buổi sáng bận bịu đến giữa trưa. Đợi cho tới khi tất cả mọi người đều nhìn thấy cô dâu, hắn mới nhẹ thở ra một chút. Trong lòng buông lỏng, lúc này liền theo bản năng mà tìm kiếm thân ảnh của Tịch Chiêu Nhiên trong đám người. Hắn xoay đầu nửa vòng, liền nhìn thấy Tịch thiếu gia đang cười tủm tỉm dựa người trên ban công lầu ba. Đôi mắt nhìn về phía hắn, trên môi nở một nụ cười.
Đàm Thiên Dương cũng cong khoé môi, một cảm giác thoả mãn không biết từ đâu đến bỗng lướt qua trong lòng hắn.
Khi cô dâu được bà mối cõng vào nhà. Tịch Chiêu Nhiên cũng đi xuống lầu, y đứng ở bên cạnh Đàm Thiên Dương. Hai ngươi cùng nhau nhìn đôi tân nhân đang đứng ở trong nhà bái đường. Không giống như những cặp vợ chồng trong thành phố mặc tây trang cùng váy cưới. Đôi tân nhân mặc một thân đỏ thẩm, cô dâu xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu đỏ, trang sức tinh xảo, trên đầu cài một bông hoa hồng. Chủ rễ ngốc nghếch nhìn cô dâu cười hề hề, cũng không biết hắn đang cười cái gì.
Sau đó người chủ buổi lễ nghi thức hô lớn một tiếng. Hai người mỉm cười bái thiên địa, bái cha mẹ cùng đối phương. Cả hai không cần quỳ xuống, chỉ cúi người nắm lấy tay nhau, vĩnh viễn gắng kết đến trọn đời.
Tịch Chiêu Nhiên đứng trong đám người nhìn đôi tân nhân. Đột nhiên cảm thấy vô cùng hâm mộ. Nếu.. nếu y và Thiên Dương cũng có thể có ngày này thì tốt biết bao. Nói như vậy, toàn bộ mọi thứ của Thiên Dương đều sẽ hoàn toàn thuộc về y.
Bàn tay của Tịch Chiêu Nhiên bỗng nhiên bị người khác nắm lấy. Y kinh ngạc quay đầu, nhìn nụ cười thản nhiên của Đàm Thiên Dương. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn y, mặc dù hắn không nói lời nào. Nhưng y có thể nhìn thấy lời thề nguyện trong đôi mắt của hắn. Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên an tâm không ít. Có lẽ trên đời này, cũng chỉ có người kia là thật sự hoàn toàn thuộc về y.
Những ngày thoải mái luôn trôi qua thật nhanh. Kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh của Đàm Thiên Dương đã mau chóng qua đi, hắn phải trở về công ty làm việc.
Trong lòng Tịch chiêu Nhiên mặc dù có chút không vui. Nhưng y cũng biết, mặc dù nơi này rất tốt, giống như thế ngoại đào nguyên. Nhưng tình cảm của hai người không có khả năng được chấp nhận ở đây. Người thành phố tuy đều lạnh lùng, luôn cùng người khác duy trì một khoảng cách. Nhưng có đôi khi lạnh lùng cùng khoảng cách cũng chính là một sự bảo vệ. Bọn họ còn có thể ở nơi đó lén lút tìm một không gian riêng cho cả hai. Không phải nghẹt thở vì phần tình cảm không được chấp nhận này.
Phương tiện về nhà vẫn là xe khách đường dài. Tịch Chiêu Nhiên mấy ngày hôm nay chỉ cần tìm được cơ hội liền quấn lấy Đàm Thiên Dương. Đủ loại phóng túng cùng khiêu khích. Giống như muốn đem phần đời còn lại của mình, ở mấy ngày này làm cho thoả thích. Đàm Thiên Dương tuy xót y. Nhưng hắn lại đồng dạng, không thể chống lại sự hấp dẫn của Tịch Chiêu Nhiên. Mỗi lần như thế, hắn một lần lại một lần, không thể khống chế được bản thân. Càng làm càng kịch liệt.. cho nên Tịch thiếu gia hiện tại đã mệt đến ngủ thiếp đi. Hoàn toàn đều là hậu quả của việc không biết tiết chế cùng miệt mài của hai người mà ra…
Đàm Thiên Dương nhìn thâm quầng dưới mi mắt Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng vô cùng khó chịu, hắn nâng đầu y để ở trên vai mình. Ở một góc độ người khác không nhìn thấy nắm chặt lấy bàn tay y. Đăng bởi: admin
Đàm Thiên Dương sợ Tịch Chiêu Nhiên đi không quen đường trên núi mà té ngã. Hắn cố ý để y đi ở phía trước, còn bản thân đi ở phía sau bảo hộ. Nhưng bởi vì quanh năm tựa hồ có rất nhiều người lên núi, nên đường cũng không quá khó đi.
Tịch Chiêu Nhiên trèo lên giữa sườn núi thì nhìn thấy một cái sân thượng ở đằng xa. Bởi vì địa thế nơi này cao, lại không có cây cối che lấp, nên tầm nhìn có thể thấy rất xa. Thậm chí còn có thể nhìn thấy thôn làng bên ngoài con đường lớn.
Đàm Thiên Dương thấy chỗ này gần với bìa rừng. Hắn liền để Tịch Chiêu Nhiên ngồi lại đây một lát, đem balô để ở bên cạnh y. Còn bản thân mang theo bẫy thú và lưỡi liềm đi vào rừng đốn củi.
Tịch thiếu gia dĩ nhiên không thể giúp Đàm Thiên Dương đốn củi. Y đi theo cũng chỉ cản trở hắn chứ không thể giúp được việc gì. Chưa kể còn làm cho Đàm Thiên Dương lo lắng. Cho nên Tịch Chiêu Nhiên rất tự giác mà tìm một tảng đá bằng phẳng ở bên cạnh ngồi xuống. Quay về phía ngoài ngọn núi xuất thần.
Bởi vì hiện giờ còn sớm, trên núi vẫn bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặt. Mông lung mờ ảo, giống như mang theo hơi thở của thiên đường. Nhưng có điều vừa rồi Tịch Chiêu Nhiên nghe Đàm Thiên Dương nói, trên núi có sương mù thì một lát trời sẽ đổ mưa.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi im lặng nhìn bầu trời ở phía xa đến giữa trưa. Nghe bên tai truyền đến tiếng bước chân y mới hoàn hồn. Quay đầu lại nhìn thấy Đàm Thiên Dương đã buộc không ít bó củi, kéo tới gần một mỏm núi đá gần đó.
“Anh không mang củi về sao?” Tịch Chiêu Nhiên đứng ở bên cạnh hắn tò mò hỏi.
“Củi này dự trữ cho mấy lão nhân ở trong thôn dùng vào mùa đông. Đợi khi bọn họ dùng hết củi thì gọi đám người trẻ tuổi đến khiêng về.” Đàm Thiên Dương vỗ vỗ tay, phủi sạch mấy mẫu vụng gỗ giải thích. Người trong thôn luôn quan tâm chăm sóc cho các lão nhân. Mỗi khi có thanh niên cường tráng lên núi đốn củi, bọn họ đều đốn nhiều hơn một chút. Sau đó bỏ vào trong mỏm núi đá. Đợi đến khi tuyết sắp rơi, bọn họ sẽ mang đống củi này về cho các lão nhân trong thôn đốt lên sưởi ấm. Mỏm núi đá này rất lớn, đây là một khối nham thạch nhô ra ở bên dưới mặt đất. Trông giống một cái động, bên trong rất khô ráo. Bình thường trời mưa to, nước mưa cũng không lọt vào được. Rất nhiều người trong thôn không có cách nào mang củi hay rơm rạ về nhà đều để tạm ở đây. Chờ đến khi bọn họ rãnh rỗi, hoặc cần dùng đến mới tới đây mang về, vô cùng tiện lợi
Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, “Vậy bây giờ chúng ta trở về nhà ah’?” Hiện giờ đã sắp đến buổi chiều, không nghĩ tới y lại có thể ngồi ở đây ngẫn ngơ lâu đến như thế. Cũng đã rất lâu y không còn cảm giác bình thản như vậy mà ngồi một chỗ ngẫn người đến trưa.
Đàm Thiên Dương nhìn thoáng qua bầu trời, khẽ lắc đầu nói: “Đoán chừng trời sắp mưa, chúng ta vào trong này trú một lát đi.” Thời tiết thật mau biến đổi, ngày hôm qua bầu trời vẫn còn nắng ấm. Nhưng ngày hôm nay liền trở nên âm u. Đàm Thiên Dương nói xong lại bổ sung một câu: “Em ở đây chờ anh một chút.”
“Anh làm gì?” Tịch Chiêu Nhiên hỏi.
“Làm đồ ăn, em đừng chạy loạn.” Đàm Thiên Dương đáp một câu, rồi cầm balô rời đi.
Tịch Chiêu Nhiên đành phải đứng tại chỗ, không có Đàm Thiên Dương, y ở đây cũng giống như kẻ mù.
Đàm Thiên Dương cũng thật mau trở về, đồng thời trời cũng bắt đầu mưa to. Hắn đem những thứ đã chuẩn bị để ở mặt đất. Sau khi vỗ hết nước mưa trên người, hắn lấy củi bên trong mỏm núi đá nhóm lửa. Đem khoai lang trong balô vùi vào bên dưới đống lửa trên mặt đất.
Tịch Chiêu Nhiên nghiêng người nhìn vào bên trong balô của Đàm Thiên Dương, có chút kinh ngạc nói: “Con thỏ này anh bắt ở đâu vậy? Còn mấy thứ đó là gì ah’?”
“Lúc nãy anh bẫy được, còn mấy thứ này dùng để nấu ăn, em đừng động, bẩn.” Đàm Thiên Dương kéo y sang một bên, hắn ngồi xổm người lấy rơm sạch trải đầy mặt đất. Làm cho y một chỗ ngồi bên trong mỏm núi đá, cẩn thận không để y bị dính nước mưa ở bên ngoài. Mưa mùa thu thật sự rất lạnh.
Bên ngoài trời mưa rất to, giống như muốn bao phủ toàn bộ cửa động. Thỉnh thoảng cũng có một vài hạt mưa lất phất rơi vào bên trong.
Sau khi Đàm Thiên Dương đem đồ cất kỹ, cũng ngồi xuống bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cẩn thẩn che trước đống lửa, chú ý không cho những đốm lửa nhỏ bay sang hướng khác —— Bên trong mỏm núi đá này đều là củi khô và rơm rạ, nếu không cẩn thận một chút rất có thể sinh ra hoả hoạn.
“Khi còn bé anh thường lên núi không?” Tịch Chiêu Nhiên cũng đưa tay sưởi ấm, mưa mùa thu thật lạnh ah’.
“Có.” Đàm Thiên Dương gật đầu, thấy khuôn mặt của Tịch Chiêu Nhiên lạnh đến độ trắng bệch. Hắn liền cởi áo khoác của mình khoát lên người y.
“Một mình ah’?” Tịch Chiêu Nhiên nhích lại gần bên cạnh hắn. Cũng không biết có phải vì lý do tâm lý hay không. Y cảm thấy thân thể mình đã bắt đầu ấm lên rất nhiều —— Nhưng nói đến chuyện ấm áp, thật ra vẫn còn có một phương pháp làm ấm rất nhanh.
“Cùng đám bạn lên núi.” Thắt lưng của Đàm Thiên Dương cho dù ở bất cứ thời điểm nào cũng đều thẳng tắp. Giống như một cái ghế dựa kiên cố, để Tịch Chiêu Nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể dựa lên đó nghỉ ngơi.
“Anh cũng có bạn ah’?” Tịch Chiêu Nhiên dựa lên người Đàm Thiên Dương, có chút không nhịn được muốn động tay động chân. Giọng nói cũng mang theo chút câu dẫn. Y nắm lấy bàn tay của Đàm Thiên Dương đang để trên đầu gối, dùng ngón tay mình cọ qua cọ lại.
Đàm Thiên Dương không trả lời Tịch Chiêu Nhiên. Chỉ có chút nghi hoặc nhìn y, như đang hỏi —— Hắn vì sao lại không có bạn ah’?
Tịch Chiêu Nhiên cúi đầu dựa lên người Đàm Thiên Dương. Rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn hăm chú, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
Đàm Thiên Dương bị y nhìn có chút không được tự nhiên. Tầm mắt hắn liền chuyển về hướng đống lửa, tránh đi ánh mắt của y. Nhưng đầu hắn vừa mới quay đi một nửa liền bị cánh tay dài của Tịch Chiêu Nhiên vươn tới ôm lấy cổ.
“Thiên Dương..” Tịch Chiêu Nhiên tiến lại gần, ở bên tai hắn thấp giọng gọi. Thanh âm mang theo chút dụ hoặc cùng trêu ghẹo.
Hơi thở phun ở bên tai làm Đàm Thiên Dương cảm thấy có chút ngứa. Hắn nhịn không được né qua một bên, “Làm sao vậy?”
“Anh trốn em làm gì?” Tịch Chiêu Nhiên cũng liền nhích người dán chặt lấy hắn. Chóp mũi dán sát lên khuôn mặt nghiêng của Đàm Thiên Dương. Đôi mắt không chớp nhìn hắn. Đêm qua Đàm Thiên Dương đã tránh né y, hôm nay lại có cơ hội tốt như vậy, y làm sao có thể buông tha? Nếu hôm nay hắn lại tránh đi, như vậy không phải chứng minh thân thể của y không có lực hấp dẫn với hắn sao? Tịch thiếu gia làm thế nào có thể chịu đựng được chuyện này?
“Em đừng lộn xộn, đang ở bên ngoài.” Đàm Thiên Dương dời tầm mắt, thấp giọng nói.
Tịch Chiêu Nhiên híp mắt, quyết định một là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Cánh tay dài từ cổ trượt xuống, trực tiếp vuốt lên bờ ngực săn chắc cùng thắt lưng hữu lực của hắn. Năm ngón tay Tịch Chiêu Nhiên lại một đường đi xuống, tiến đến chỗ nào đó ở bên dưới lớp quần lót. Bàn tay y sử dụng chút lực xoa nhẹ lên tính khí, trên mặt mỉm cười nói: “Bên ngoài đâu có thú dữ, cơ hội cũng không nhiều lắm ah’.” Y vừa nói, một bên vừa đưa tay nắm lấy tính khí, bắt đầu trượt lên trượt xuống. Quả nhiên hô hấp của Đàm Thiên Dương theo động tác ngón tay của Tịch Chiêu Nhiên trở nên gấp gáp. —— Kỳ thật hắn vốn có cơ hội tránh né bàn tay của Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng không hiểu vì sao hắn lại không có y nghĩ tránh né nào. Trong lòng trái lại nhịn không được mong chờ.
Tịch Chiêu Nhiên một bên dùng tay xoa nắn, một bên hôn lên cằm hắn. Y mở to đôi mắt đầy mê muội nhìn Đàm Thiên Dương đang từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.
Đàm Thiên Dương vòng tay qua người Tịch Chiêu Nhiên, ôm lấy thắt lưng gầy của y. Người sau cũng thuận thế, nâng đôi chân dài khoá ngồi lên người hắn. Y cúi đầu đối diện cùng hắn, môi hai người liền cuồng nhiệt dán chặt với nhau.
Trong động nhất thời vang lên những tiếng nước ái muội. Đàm Thiên Dương có chút không nhịn được, đưa tay cởi quần của Tịch Chiêu Nhiên. Bàn tay to ở lưng quần mất chút thời gian cởi bỏ dây nịt. Tay phải hắn vòng qua thắt lưng, ôm lấy người y nâng lên. Đàm Thiên Dương nắm lấy lưng quần của Tịch Chiêu Nhiên rồi kéo xuống. Mười ngón tay mang theo vết chai vuốt ve thắt lưng mềm dẻo, lại sờ lên cái lưng trắng mịn của y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Chiêu Nhiên bị bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve trước ngực cùng khắp người. Liền cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật, khiến thần trí của y mê đắm trong khoái cảm.
“Giúp anh.” Đàm Thiên Dương vươn tay gắt gao ôm lấy Tịch Chiêu Nhiên vào lòng. Mở miệng cắn lỗ tai y, đè nén thanh âm mang theo nồng đậm ***. Lời nói của hắn giống như một mệnh lệnh.
“Được.” Gương mặt tuấn mỹ của Tịch Chiêu Nhiên mang theo mị hoặc cùng nụ cười thường ngày. Y cúi đầu, từ cổ hắn hôn xuống một đường, cánh môi bị nút áo chặn lại liền dùng răng mở khai.
Động tác của Tịch Chiêu Nhiên vô cùng thong thả. Hơi thở của y dần dần đi xuống phun ở trước ngực Đàm Thiên Dương, khiến cho hắn nhịn không được thở gấp. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn người đang nhắm mắt hôn mình. Hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
Nút áo của Đàm Thiên Dương rất nhanh đã bị mở khai toàn bộ. Lộ ra cơ thể màu đồng cường tráng, Tịch Chiêu nhịn không được nuốt nước miếng. Đưa mặt mình đến gần, vừa hôn lại vừa cắn, để lại một vệt nước sáng bóng trên cơ thể của hắn. Tịch Chiêu Nhiên đưa tay giúp Đàm Thiên Dương cởi bỏ dây nịt. Y nắm tính khí bên trong chiếc quần lót màu trắng ra ngoài. Vật thể tráng kiện bị tầm mắt của y làm cho kích động run lên, lại lớn thêm một vòng.
“Đứng lên.” Đàm Thiên Dương đem người ôm lên, đưa tay sờ hậu huyệt phía sau của y, thấp giọng hỏi. “Em có mang cái kia không?”
“Có mang.” Tịch Chiêu Nhiên lấy từ trong áo ra một tuýp KY đặt lên tay Đàm Thiên Dương, cúi đầu hôn lên bờ môi hắn.
Đàm Thiên Dương một bên vừa đáp lại y, một bên vừa mở nắp tuýp KY, đem chất lỏng trong suốt lấp đầy hậu huyệt Tịch Chiêu Nhiên.
“Ân…” Môi trên của Tịch Chiêu Nhiên bị Đàm Thiên Dương ngậm lấy, mặt dưới lại bị ngón tay thô to của hắn tiến vào. Y nhịn không được hừ một tiếng.
Ngón tay của Đàm Thiên Dương ở bên trong hậu huyệt y cắm rút một hồi lâu. Bên trong Tịch Chiêu Nhiên vừa chặt lại vừa nóng như lửa đốt, khiến hắn vô cùng xúc động. Nhịn không được rút tay ra, thở gấp gáp nói với Tịch Chiêu Nhiên: “Tiến vào?”
“Ân..” Tịch Chiêu Nhiên cũng đồng dạng thở dốc. Y có chút nhịn không được nâng thắt lưng, cầm lấy tính khí đã cương cứng của Đàm Thiên Dương đặt trước hậu huyệt ướt át, chậm rãi ngồi xuống.
Đàm Thiên Dương cũng không giúp đỡ Tịch Chiêu Nhiên. Chỉ dùng hai tay vững vàng đỡ lấy thắt của y, không để y té ngã. Tầm mắt hắn gắt gao nhìn gương mặt tuấn mỹ đang vừa hưởng thụ nhưng cũng vừa thống khổ của Tịch Chiêu Nhiên. Giống như không nỡ bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của y.
Tính khí một chút lại không chút bị hậu huyệt của Tịch Chiêu Nhiên nuốt vào. Đàm Thiên Dương cố gắng áp chế cổ xúc động trong thân thể. Tuỳ ý động tác của y.
“…Ân, được rồi Thiên Dương” Tịch Chiêu Nhiên rốt cuộc đã hoàn toàn ngồi xuống. Thắt lưng thon gầy bắt đầu nhũn ra, y có chút chống đỡ không được mà dựa lên bả vai Đàm Thiên Dương.
Đàm Thiên Dương ngầm hiểu, hắn ôm chặt lấy thân thể của Tịch Chiêu Nhiên. Một bên vừa nghiêng đầu dùng sức hôn môi y, một bên vừa ôm lấy y cao thấp luận động.
“..Hừ..” Tịch Chiêu Nhiên cau chặt mày, hậu huyệt bên dưới bị tính khí một chút lại một chút đâm vào bên trong, dùng sức xâm phạm. Đôi môi bị Đàm Thiên Dương cuồng nhiệt hôn, y vô thức phát ra những thanh âm rên rĩ bị ngăn cản ở yết hầu. Làm cho y càng thêm gợi cảm mê người.
Đàm Thiên Dương gầm lớn một tiếng, động tác luận động càng nhanh, đâm sâu vào bên trong hậu huyệt của Tịch Chiêu Nhiên.
Bên ngoài sơn động, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn. Nhưng lại không thể che giấu được tiếng thở dốc ái muội cùng tiếng da thịt kịch liệt va chạm vào nhau. Bên ngoài gió lạnh thổi, nhưng nhiệt độ bên trong động càng ngày càng tăng cao…
…
Khi trời tạnh mưa thì cũng đã gần chạng vạng. Tịch Chiêu Nhiên lười biếng ghé lên bờ vai rộng của Đàm Thiên Dương. Hai mắt híp lại có chút buồn ngủ. Nếu không phải vì hậu huyệt phía dưới của y vẫn còn đang ngậm chặt lấy tính khí của người kia. Nói không chừng y đã thật sự dựa lên người hắn ngủ.
“Có lạnh không?” Đàm Thiên Dương ôm chặt lấy Tịch Chiêu Nhiên, đôi môi khẽ hôn lên trán y một cái.
“Làm sao lạnh được ah’?” Tịch Chiêu Nhiên buồn cười lắc đầu, y lúc này nóng còn không kịp.
Đàm Thiên Dương kéo áo khoác bó chặt trên người y xuống —— Lúc nãy khi làm tình, hai người đều không cỡi hết quần áo. Nên y phục trên người hiện giờ đều đã thấm ướt mồ hôi. Nếu bị gió lạnh thổi vào sẽ bị cảm lạnh, thân thể Tịch Chiêu Nhiên vốn đã không tốt.
“Ăn một chút bỏ bụng đã.” Đàm Thiên Dương lấy khoai lang ở bên dưới đống lửa ra. Hắn lột sạch vỏ bên ngoài, rồi cẩn thận cắt miếng khoai lang đưa đến trước miệng Tịch Chiêu Nhiên.
Tịch Chiêu Nhiên cắn miếng khoai trên tay hắn. Hương vị ngọt ngào của khoai lang nướng ăn rất ngon. Y gật đầu nói: “Rất ngọt cũng rất thơm.” Y nói xong lại cắn một miếng. Nhưng lần này không trực tiếp ăn hết, mà dùng môi đưa đến trước miệng Đàm Thiên Dương. Môi kề môi, uy hắn ăn.
Đàm Thiên Dương cũng không cự tuyệt, mở miệng cùng y dây dưa. Hai người dùng miệng uy một miếng lại một miếng. Toàn bộ khoai lang đều bị cả hai dùng cách như vậy, đút qua đút lại mà ăn hết. Kiểu uy thức ăn này khiến cho cả hai cảm thấy vô cùng thân mật. Đàm Thiên Dương đưa tay giúp y lau khô khoé miệng. Rồi cầm lấy con thỏ hắn dùng cây con gắm xuyên qua đặt ở bên cạnh đống lửa lúc nãy, xé thịt đút cho Tịch Chiêu Nhiên ăn.
Đến khi đã ăn xong mọi thứ, hai người lại lau miệng cho nhau. Tịch Chiêu Nhiên dán mặt mình lên người hắn, thấp giọng hỏi: “Thiên Dương, chúng ta khi nào thì quay trở về?”
“Làm sao vậy?” Đàm Thiên Dương nghiêng đầu, ở khoảng cách gần nhìn ánh mắt của y, “Ở đây không thoải mái sao?”
Tịch Chiêu Nhiên nhẹ lắc đầu, “Không phải.” Bởi vì ở đây rất thoải mái cho nên y có chút không muốn trở về. “Em chỉ muốn hỏi một chút.”
“Hết lễ thì về, nếu em muốn, sau này anh sẽ dẫn về em đây.” Đàm Thiên Dương hôn lên đôi môi đã bị cắn sưng đỏ của y. Hiện giờ hai người đã ở cùng nhau, như vậy nhà của Đàm Thiên Dương cũng là nhà của Tịch Chiêu Nhiên. Y muốn về nhà, đây không phải chuyện dễ dàng sao?
“Vâng.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm gật đầu, hôn hắn một hơi.
“… muộn rồi, phải về thôi.” Đàm Thiên Dương miệng nói như vậy, nhưng đầu lưỡi lại không ngừng cuống lấy môi y.
“Làm thêm một lần nữa rồi về..” Tịch Chiêu Nhiên nhắm mắt lại, dùng sức dây dưa cùng Đàm Thiên Dương.
Chờ đến khi hai người xuống núi, bầu trời đã tối đen. Trên cơ bản mà nói, ngay cả đường cũng không còn nhìn thấy. Nếu Đàm Thiên Dương đi một mình, hoàn cảnh như vậy đối với hắn mà nói hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên khẳng định không làm được như hắn. Cho nên Đàm Thiên Dương châm một cây đuốc. Hắn cầm balô mang theo đeo lên lưng. Cơ hồ là ôm Tịch Chiêu Nhiên đi xuống núi, chờ hai người về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng điều thú vị, hai người về nhà trễ như vậy nhưng vẫn còn có người tìm tới cửa.
Có hai vị khách đến nhà bọn họ, một trong hai người là bác hai của Đàm Thiên Dương. Người còn lại là anh chàng họ Tần hai ngày nữa sẽ kết hôn. Cũng vì ngày hôm đó hắn sẽ tổ chức tiệc cưới, nên đến nhờ Đàm Thiên Dương giúp đỡ.
“Chỉ là khiêng bàn, bưng thức ăn và làm vài việc lặt vặt. Mấy thanh niên trong thôn đều đến giúp đỡ. Thiên Dương ah’, con dù sao cũng đã về nhà, không thì đến giúp một tay đi. Cũng lâu rồi con không có gặp mấy đứa bạn cũ phải không?” Bác hai ngồi trong nhà Đàm Thiên Dương, hất cằm về phía hắn. Biểu tình trên mặt không nhiều lắm, thoạt nhìn có chút nghiêm túc của người gia trưởng. Làm cho người ta không dễ dàng từ chối.
Đi giúp một ngày cũng không có gì, nhưng trong lòng Đàm Thiên Dương có chút do dự. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tịch Chiêu Nhiên. Nhiên Nhiên là lần đầu tiên đến nơi này, ngoài trừ hắn cũng không quen biết ai. Nếu hắn đi giúp đỡ, khẳng định không thể chăm sóc cho y.
“Lo lắng cho bạn của con ah’? Mang cậu ấy đi chung vui với mọi người đi. Cậu ta nhất định chưa từng thấy những người dân quê kết hôn.”
Tịch Chiêu Nhiên thấy Đàm Thiên Dương nhìn mình, liền gật đầu nói với hắn, “Mang em đi cùng đi.”
Đàm Thiên Dương hiểu được ý của y, liền gật đầu với hai người, “Con sẽ đến giúp đỡ.”
Bác hai Đàm Thiên Dương gật đầu, ông đột nhiên đến tìm Đàm Thiên Dương giúp đỡ. Cũng là vì ý nghĩ, hắn lần này đến giúp người ta, chờ lần sau khi hắn kết hôn, còn có lý do nhờ người ta đến giúp đỡ. Dù sao kết hôn cũng là chuyện hệ trọng của một đời người. Cả đời cũng chỉ có một lần, không chuẩn bị kỹ lưỡng làm sao được.
Tần Lượng hết sức cao hứng, hắn nói: “Anh tới giúp thì thật tốt quá. Vĩnh Bình mấy anh ấy đều nói đã lâu không gặp anh. Luôn hỏi thăm bác hai về anh. Hai ngày nữa anh đến, đúng lúc mọi người có thể cùng nhau uống ly rượu.
“Được.” Đàm Thiên Dương gật đầu.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy ah’, bạn của anh… đúng rồi, cậu ấy tên gì?” Tần Lượng hất cằm hỏi.
“Tôi họ Tịch, anh cứ gọi tôi là Tịch Chiêu Nhiên đi.” Tịch Chiêu Nhiên không đợi Đàm Thiên Dương nói chuyện. Y đã đi trước một bước, mở miệng nói.
“Tịch Chiêu Nhiên, tên này không tồi ah’.” Tần Lượng nói.
Tịch Chiêu Nhiên sắc mặt cứng đờ, không trả lời hắn.
Tần Lượng không biết y bị làm sao, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều. Hắn quay về phía Đàm Thiên Dương nói: “Thiên Dương, cứ quyết định như vậy đi. Đến lúc đó anh tới sớm một chút, mang Tịch tiên sinh tới đó chung vui.”
“Được.” Biểu tình trên mặt Đàm Thiên Dương vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhưng cũng may đối phương dường như đã quen với bộ dạng này. Vẻ mặt vẫn nhiệt tình chào tạm biệt hai người, rồi trở về cùng bác hai của Đàm Thiên Dương.
Sau khi bọn họ rời đi, Đàm Thiên Dương mới hỏi Tịch Chiêu Nhiên: “Em không thích tên của mình?” Hắn lúc trước cũng cảm giác ra được, nhưng không có hỏi y.
Tịch Chiêu Nhiên kéo khoé môi, sau một lúc lâu mới nói: “Cái tên này quả thật chính là sự châm chọc trong đời em.”
Tịch Chiêu Nhiên, Tịch Chiêu Nhiên.. Đối với việc bị cha mình chối bỏ thân thế, không thừa nhận y là con. Quả thật là một chuyện rất mỉa mai.
Đàm Thiên Dương mím môi, không nói gì thêm. Chỉ đưa tay xoa đầu an ủi y.
※
Trong hai ngày, Đàm Thiên Dương vẫn như trước mỗi ngày dẫn Tịch Chiêu Nhiên lên núi. Ngẫu nhiên còn nấu một chút món ăn thôn quê mang về nhà. Còn mỏm núi đá chứa củi kia, quả thật đã trở thành nơi ẩn mật miệt mài của hai người —— Từ ngày Đàm Thiên Dương biết dùng KY, Tịch thiếu gia không những không còn bị thương, mà hắn cũng đồng dạng đạt được khoái cảm. Thân thể rốt cuộc không còn áp chế được, liền xung động giống như lão hổ bị nhốt trong ***g. Chưa kể, Tịch thiếu gia luôn không phân biệt được địa điểm thời gian mà dùng ánh mắt câu dẫn hắn. Hắn thật hận đến không thể đem người nọ nuốt vào trong bụng. Để bản thân đỡ phải kềm chế đến khó chịu, còn đối phương một chút cảm kích cũng không có.
Đôi khi Đàm Thiên Dương cảm thấy hai người trong lúc đó làm quá mức điên cuồng. Hắn thỉnh thoảng nghĩ nên tiết chế lại một chút. Nhưng cái cảm giác muốn ngừng nhưng lại không ngừng được, thật sự khiến cho người ta vừa bức rứt lại vừa ngứa ngáy. Một người chưa từng hưởng qua tư vị hoàn hảo của ***. Nếu như bị tiêm nhiễm liền không có cách nào áp chế được. Lại ở cùng với một người từng giờ từng phút đều tìm cách dụ dỗ đối phương.Thì người kia cũng sẽ luôn hoá thành sói mà vồ lấy con mồi…
Đàm Thiên Dương và Tịch Chiêu Nhiên trải qua hai ngày sống trong mê loạn. Rốt cuộc tới ngày Tần Lượng kết hôn, bọn họ cuối cùng mới có thể tách ra nghĩ ngơi một chút.
Buổi sáng ngày hôm đó, trời chưa sáng hai người đã đi đến nhà của Tần Lượng. Ở trong thôn, gia đình nào có thanh niên kết hôn chính là một chuyện lớn. Toàn bộ người trong thôn sẽ đến chúc mừng cùng tham dự tiệc cưới. Cho nên chỉ cần không cùng nhà của Tần Lượng kết thù. Mỗi gia đình đều đến ít nhất từ một đến hai người. Người càng ngày càng đông, một vòng hơn mười bàn tiệc cần phải sắp xếp. Rất nhiều bàn ghế và vật dụng linh tinh đều phải chuẩn bị tốt. Nếu không khách khứa đến tặng quà, nhưng lại không có chỗ ngồi thì quả là thất lễ.
Đàm Thiên Dương từ buổi sáng bận bịu đến giữa trưa. Đợi cho tới khi tất cả mọi người đều nhìn thấy cô dâu, hắn mới nhẹ thở ra một chút. Trong lòng buông lỏng, lúc này liền theo bản năng mà tìm kiếm thân ảnh của Tịch Chiêu Nhiên trong đám người. Hắn xoay đầu nửa vòng, liền nhìn thấy Tịch thiếu gia đang cười tủm tỉm dựa người trên ban công lầu ba. Đôi mắt nhìn về phía hắn, trên môi nở một nụ cười.
Đàm Thiên Dương cũng cong khoé môi, một cảm giác thoả mãn không biết từ đâu đến bỗng lướt qua trong lòng hắn.
Khi cô dâu được bà mối cõng vào nhà. Tịch Chiêu Nhiên cũng đi xuống lầu, y đứng ở bên cạnh Đàm Thiên Dương. Hai ngươi cùng nhau nhìn đôi tân nhân đang đứng ở trong nhà bái đường. Không giống như những cặp vợ chồng trong thành phố mặc tây trang cùng váy cưới. Đôi tân nhân mặc một thân đỏ thẩm, cô dâu xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu đỏ, trang sức tinh xảo, trên đầu cài một bông hoa hồng. Chủ rễ ngốc nghếch nhìn cô dâu cười hề hề, cũng không biết hắn đang cười cái gì.
Sau đó người chủ buổi lễ nghi thức hô lớn một tiếng. Hai người mỉm cười bái thiên địa, bái cha mẹ cùng đối phương. Cả hai không cần quỳ xuống, chỉ cúi người nắm lấy tay nhau, vĩnh viễn gắng kết đến trọn đời.
Tịch Chiêu Nhiên đứng trong đám người nhìn đôi tân nhân. Đột nhiên cảm thấy vô cùng hâm mộ. Nếu.. nếu y và Thiên Dương cũng có thể có ngày này thì tốt biết bao. Nói như vậy, toàn bộ mọi thứ của Thiên Dương đều sẽ hoàn toàn thuộc về y.
Bàn tay của Tịch Chiêu Nhiên bỗng nhiên bị người khác nắm lấy. Y kinh ngạc quay đầu, nhìn nụ cười thản nhiên của Đàm Thiên Dương. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn y, mặc dù hắn không nói lời nào. Nhưng y có thể nhìn thấy lời thề nguyện trong đôi mắt của hắn. Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên an tâm không ít. Có lẽ trên đời này, cũng chỉ có người kia là thật sự hoàn toàn thuộc về y.
Những ngày thoải mái luôn trôi qua thật nhanh. Kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh của Đàm Thiên Dương đã mau chóng qua đi, hắn phải trở về công ty làm việc.
Trong lòng Tịch chiêu Nhiên mặc dù có chút không vui. Nhưng y cũng biết, mặc dù nơi này rất tốt, giống như thế ngoại đào nguyên. Nhưng tình cảm của hai người không có khả năng được chấp nhận ở đây. Người thành phố tuy đều lạnh lùng, luôn cùng người khác duy trì một khoảng cách. Nhưng có đôi khi lạnh lùng cùng khoảng cách cũng chính là một sự bảo vệ. Bọn họ còn có thể ở nơi đó lén lút tìm một không gian riêng cho cả hai. Không phải nghẹt thở vì phần tình cảm không được chấp nhận này.
Phương tiện về nhà vẫn là xe khách đường dài. Tịch Chiêu Nhiên mấy ngày hôm nay chỉ cần tìm được cơ hội liền quấn lấy Đàm Thiên Dương. Đủ loại phóng túng cùng khiêu khích. Giống như muốn đem phần đời còn lại của mình, ở mấy ngày này làm cho thoả thích. Đàm Thiên Dương tuy xót y. Nhưng hắn lại đồng dạng, không thể chống lại sự hấp dẫn của Tịch Chiêu Nhiên. Mỗi lần như thế, hắn một lần lại một lần, không thể khống chế được bản thân. Càng làm càng kịch liệt.. cho nên Tịch thiếu gia hiện tại đã mệt đến ngủ thiếp đi. Hoàn toàn đều là hậu quả của việc không biết tiết chế cùng miệt mài của hai người mà ra…
Đàm Thiên Dương nhìn thâm quầng dưới mi mắt Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng vô cùng khó chịu, hắn nâng đầu y để ở trên vai mình. Ở một góc độ người khác không nhìn thấy nắm chặt lấy bàn tay y. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro