Sắc Đỏ Của Đêm...
Lạt Tiêu Phan Phạn
2024-11-14 01:19:40
CHƯƠNG 32: SẮC ĐỎ CỦA ĐÊM ĐẦU TIÊN (3)
Sáng hôm sau Đàm Thiên Dương dậy rất sớm. Bởi vì cả người Tịch Chiêu Nhiên nằm trong lòng hắn bắt đầu phát sốt, thân thể nóng như bếp lò.
Thật may mắn hai người lúc này lại ở trong bệnh viện, muốn tìm bác sĩ cũng nhanh chóng.
Khi hắn vừa đứng lên, Tịch Chiêu Nhiên cũng theo đó tỉnh dậy. Y chết sống cũng không đồng ý hắn đi tìm bác sĩ.
“Nếu như lát nữa bác sĩ hỏi em sao lại phát sốt, anh tính sẽ nói như thế nào ah’?” Hai gò má Tịch Chiêu Nhiên đỏ ửng, đôi mắt ướt át mông lung. Dường như bởi vì phát sốt, cả người y thoạt nhìn có chút mê mang. Tay trái cố nắm lấy Đàm Thiên Dương không cho hắn đi.
“Thì nói thẳng.” Đàm Thiên Dương cau mày. Hắn đêm qua thật sự quá lỗ mãng. Tịch Chiêu Nhiên vốn cả người đã bị thương. Lại bị hắn làm thành như vậy, khẳng định là vết thương càng trở nặng.
“Anh định nói là đêm qua lỡ “đè” em trong bệnh viện sao?” Tịch Chiêu Nhiên cười như không cười nhìn hắn.
“Vậy hiện giờ em muốn làm sao? Chuyển viện?” Nếu phải nói thật thì quả là khó mở lời. Dù sao bọn họ cũng ở một nơi công cộng như bệnh viện, lén lút làm loại chuyện đó còn chưa tính. Bây giờ lại nói thật cho người khác nghe, không biết bọn họ sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hai người ah’.
“Chuyển viện cũng không tồi.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, suy nghĩ một chút liền nói với Đàm Thiên Dương: “Anh đưa giúp em điện thoại di động, em gọi người đến đón chúng ta.”
Đàm Thiên Dương lấy di động từ trong túi đưa cho y rồi hỏi: “Em tìm ai?”
“A Nghĩa.” Tịch Chiêu Nhiên quay lại nói với hắn, một bên vừa bấm số điện thoại gọi cho A Nghĩa.
Sau khi A Nghĩa nhận được điện thoại của Tịch Chiêu Nhiên, rất nhanh đã tới đây. Tiện thể thay y làm thủ tục chuyển viện, hiệu suất làm việc của hắn vô cùng mau lẹ.
Tịch Chiêu Nhiên vốn muốn trực tiếp xuất viện về nhà. Thế nhưng khi A Nghĩa đang lo liệu giấy tờ chuyển viện thì Đàm Thiên Dương đi đến. Hắn nghe Tịch Chiêu Nhiên muốn trực tiếp về nhà, liền hung hăn trừng mắt liếc nhìn y một cái.
Cậu chủ nhà họ Tịch trong lòng trộm le lưỡi. Trước kia chỉ biết Đàm Thiên Dương là một người nghiêm túc. Không nghĩ đến hắn cũng có thể dùng ánh mắt để trừng người ta, thật hung dữ ah’.
Bệnh viện Tịch Chiêu Nhiên mới chuyển vào nhìn có phần sang trọng hơn bệnh viện trước đó. Chủ yếu là không ai biết lý do Tịch Chiêu Nhiên bị thương ở phía dưới là do bọn họ “đã làm” trong bệnh viện. Hơn nữa, bệnh viện này cũng coi như có quan hệ với tập đoàn Thắng Hùng. Cho nên thái độ của bác sĩ ở đây vô cùng ân cần với Tịch Chiêu Nhiên. Vì y là cậu chủ nhà họ Tịch, nên bọn họ tất nhiên sẽ không hỏi quá nhiều việc riêng tư.
Bởi vì phát sốt, Tịch Chiêu Nhiên mơ mơ màng màng nằm trên giường bệnh nửa buổi sáng. Đến giữa trưa y mới tỉnh lại, Đàm Thiên Dương thừa lúc y ngủ đã gọi điện thoại cho La Uyển Y. Báo cho cô biết bọn họ đã chuyển viện, nói cô mang cơm trưa qua bên này.
Vốn thức ăn ở bệnh viện này cũng không tệ, không cần La Uyển Y chạy tới đây. Nhưng Đàm Thiên Dương thật lo cho thân thể của Tịch Chiêu Nhiên. Muốn y ăn cơm ngon một chút, bổ dưỡng lại thân thể. Nhưng hiện tại Đàm Thiên Dương từng giây từng phút đều ở bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên. Nên hắn không có thời gian về nhà để làm cơm. Vì thế chỉ đành phải làm phiền La Uyển Y vất vã một chút.
La Uyển Y mang cơm trưa đến cho hai người. Bởi vì cánh tay phải của Tịch Chiêu Nhiên không thể động, y cũng không thể nào ngồi ăn cơm. Nên toàn bộ chuyện uy cơm uy nước đều do Đàm Thiên Dương hổ trợ. Đàm Thiên Dương cẩn thận đút cơm, uy canh, bưng trà rót nước vô cùng nghiêm túc. Tịch Chiêu Nhiên muốn cái gì, hắn chỉ cần nhìn ánh mắt của y là có thể đoán được. Cũng không đợi Tịch Chiêu Nhiên mở miệng, hắn liền đem thứ đó đưa đến tận tay cho y. Mỗi lần yêu cầu được thoả mãn, Tịch Chiêu Nhiên đều cười tủm tỉm nhìn hắn.
La Uyển Y đứng một bên nhìn Đàm Thiên Dương vẫn luôn vây quanh Tịch Chiêu Nhiên. Đến độ ngay cả việc ăn cơm cũng hận không thể nào thay y ăn. Trong lòng cô dâng lên nghi hoặc càng ngày càng lớn. Cô thừa lúc Đàm Thiên Dương tiễn mình rời khỏi bệnh viện liền gọi hắn lại.
“Thiên Dương.” Cô nghĩ đến nghi ngờ trong lòng mình, lông mày nhịn không được nhíu lại.
Đàm Thiên Dương khó hiểu xoay người.
“Cậu cùng Tịch tiên sinh…” Vẻ mặt La Uyển Y không biết nên nói như thế nào. Lông mày gắt gao nhăn lại, Đàm Thiên Dương vẫn nhìn La Uyển Y, chờ cô nói tiếp tục.
“Hai người.. có phải đang yêu nhau không?” La Uyển Y vô cùng gian nan hỏi về vấn đề này, nói xong cô liền thở dài.
Đàm Thiên Dương nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng không do dự mà gật đầu, “Phải.”
La Uyển Y trong lúc đặt câu hỏi đã chuẩn bị tốt tâm lý. Nhưng khi nghe hắn trực tiếp thừa nhận cô vẫn rất khó tiếp thu. Biểu tình trên mặt cũng trở nên không tốt cho lắm.
“Thật xin lỗi.” Đàm Thiên Dương nhìn cô nói.
“Ah…” La Uyển Y miễn cưỡng cười, nhẹ lắc đầu nói, “Cậu nói xin lỗi chị làm gì?”
Đàm Thiên Dương trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Tôi muốn nói đến chuyện của Tống Bân.” Sau khi Tống Bân qua đời, đây là lần đầu tiên bọn họ nhắc đến hắn. Cái tên này trước kia vẫn luôn là một sự cấm kỵ tồn tại giữ bọn họ. Từ trước đến giờ hai người đều ăn ý lựa chọn tránh đi chủ đề liên quan đến Tống Bân.
Sắc mặt La Uyển Y quả nhiên đổi, cho dù chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy. Nhưng mỗi khi cô nhớ đến chuyện của Tống Bân, trong lòng đau đớn giống như bị người ta cầm dao đâm vào.
“Chị… không sao chứ?” Đàm Thiên Dương kỳ thật có ý muốn nhắc đến Tống Bân. Bởi vì hắn không muốn người đàn ông này tiếp tục giam câm cuộc sống của La Uyển Y. Cô là một người phụ nữ rất tốt, lại còn trẻ tuổi như vậy. Vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt đang đợi cô.
Nhưng dĩ nhiên hắn không muốn cô vì chuyện này mà lại bị tổn thương thêm lần nữa.
La Uyển Y dịu dàng mỉm cười, nhưng ánh mắt của cô lại nổi lên một tầng hơi nước. Thế nhưng cô vẫn rất kiên cường nuốt lại giọt nước mắt của mình. Miễn cưỡng cười nói: “Kỳ thật chuyện của anh ấy… chị đã sớm biết..” Cô nhẹ hấp hấp cái mũi rồi nói tiếp, “Lúc đầu chị cho rằng chị có thể… chính là sau đó mới biết mình đã sai rồi. Mười phần sai.. nhưng tiểu Hàng không thể nào không có ba ba. Vì thế chị mới kiên cường không cùng anh ấy nói rõ ràng. Không nghĩ tới cuối cùng lại hại anh ấy mất đi tính mạng…”
“Không, cái chết của anh ấy không có liên quan gì tới chị.” Đàm Thiên Dương nhíu mày lắc đầu, “Anh ấy là một người đàn ông, hai người đều là trách nhiệm của anh ấy.”
La Uyển Y cười khổ, lắc đầu nói: “Thật ra chuyện này chị đã nghĩ thông suốt rồi. Bằng không chị sẽ không mang tiểu Hàng rời quê hương mà đến nơi này làm ăn. Chính vì sợ người khác đàm tiếu sẽ ảnh hướng đến tiểu Hàng.”
Đàm Thiên Dương mím môi không nói chuyện. Cũng không biết mình có thể nói gì. Hắn đã từng nghĩ đến chuyện chăm sóc cho hai mẹ con nhà họ Tống cả đời. Không tìm người kết hôn cũng không sao. Dù gì cũng không còn ai trong nhà thay hắn lo lắng chuyện này. Nhưng hiện tại lại khác biệt, hắn đã có Tịch Chiêu Nhiên. Cho nên hắn phải suy nghĩ đến cảm nhận của y nếu hắn tiếp tục ở cùng với hai mẹ con nhà họ Tống. Hắn không muốn bởi vì điều này khiến cho y đau lòng không vui.
“Quên đi, không nói nữa.” La Uyển Y quay đầu, lén lau sạch nước mắt. Một lần nữa lộ ra nụ cười thường có, nhưng hốc mắt có chút đỏ. Cô mỉm cười nói với Đàm Thiên Dương: “Chị cũng không phải là loại người cứng nhắc không hiểu biết. Chỉ là nhất thời khó tiếp nhận được chuyện này… qua một thời gian ngắn chị sẽ nghĩ thông. Hai người đừng bận tâm đến chị, hơn nữa… Tịch tiên sinh rất đẹp, cũng rất tốt, Thiên Dương, cậu đúng là có mắt nhìn người.”
Tịch Chiêu Nhiên đương nhiên là một người rất tốt. Đàm Thiên Dương vô cùng tán thành những lời này của cô. Hắn vốn rất thích y, hai người lại triền miên trải qua đêm đó. Phần thích kia cũng theo đó trở nên sâu đậm. Mỗi lần Đàm Thiên Dương nhớ đến quý công tử tuấn mỹ kia, trong lòng liền trở nên mềm mại. Chỉ muốn đối tốt với Tịch Chiêu Nhiên, yêu thương y.
Có điều, cảm giác đó hắn chỉ muốn để ở trong lòng mà thôi. Không cần phải nói ra cho người khác biết.
Nhìn La Uyển Y hiện giờ đã nghĩ thông một chút, trong lòng hắn cũng theo đó yên tâm. Nhịn không được khuyên cô một câu, “Chị vẫn còn rất trẻ, đừng quá khắt khe với bản thân mình. Nếu gặp người thích hợp thì nên cho mình một cơ hội.”
“Ha hả…” La Uyển Y cười, không trả lời trực tiếp câu nói của hắn nhưng cũng không từ chối. Cô chỉ nói: “Chị đi về trước, trong tiệm không thể không có người, buổi tối chị sẽ mang cơm đến.”
Đàm Thiên Dương gật đầu, nhìn cô lái xe rời khỏi bệnh viện rồi mới xoay người đi vào trong.
Tịch Chiêu Nhiên bởi vì bị thương nặng ở chỗ kia. Cho nên lúc này y ngồi cũng không được mà nằm cũng không xong. Hơn nữa Đàm Thiên Dương đi tiễn La Uyển Y lâu như vậy vẫn chưa trở lại. Nói y không lo lắng trong lòng là giả. Mặc dù biết Đàm Thiên Dương không phải là loại người lạm tình. Nhưng ai dám đảm bảo La Uyển Y không có ý tứ đó với hắn? Hơn nữa, hai người bọn họ mới vừa xác nhận tình cảm. Hiện giờ chính là thời kì tình yêu cuồng nhiệt trong truyền thuyết. Tách rời khỏi Đàm Thiên Dương một giây y cũng không nguyện ý. Bây giờ đã lâu như vậy mà hắn vẫn chưa trở lại, bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì chứ?! Tịch Chiêu Nhiên trong lòng có chút phát cáu, ở trên giường lật tới lật lui, cả người không thoải mái.
“Em đừng lộn xộn.” Đàm Thiên Dương vừa trở về liền nhìn thấy bộ dạng tao nhã thường ngày của quý công tử, đang không không chút hình tượng lăn qua lăn lại trên giường. Hắn có chút nhìn không vừa mắt, “Cẩn thật coi chừng động đến phía sau.”
“Thiên Dương, em khó chịu.” Tịch Chiêu Nhiên nằm ở trên giường, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.
Bộ dạng yếu sức chọc người ta thương yêu này khiến cho Đàm Thiên Dương không chịu được. Hắn đưa tay ra đằng sau đóng cửa lại. Rồi đi đến ngồi bên gường, đem Tịch Chiêu Nhiên ôm vào lòng giúp y đổi tư thế. Đem toàn bộ sức nặng cơ thể của Tịch Chiêu Nhiên dựa lên người mình. Hắn lúc này mới nghiêng đầu, ghé vào lỗ tai y thấp giọng hỏi: “Nơi đó còn rất đau sao?”
“Ân.” Tịch Chiêu Nhiên đáng thương, quay đầu về phía hắn gật đầu, “Như thiêu như đốt ah’, em cảm thấy như có cái gì đó keo căn chỗ kia ra.” Tịch công tử nói những lời như thế tuyệt đối không có chút ngượng ngùng. Không những vậy, y còn cảm thấy mình cùng Đàm Thiên Dương nói loại chuyện riêng tư này sẽ biểu hiện sự thân mật giữ hai người.
“Kiên nhẫn một chút.” Đàm Thiên Dương nhìn cái lỗ tai xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mắt hắn. Nhịn không được tiến đến gần hôn một cái. Hai cánh tay ôm chặt lấy y, làm cho tấm lưng mềm dẻo của Tịch Chiêu Nhiên gắt gao dán chặt trong lòng ngực mình. Hắn thấp giọng, ghé vào lỗ tai y dỗ dành: “Đến tối sẽ tốt thôi ah’.”
Từ lúc Tịch Chiêu Nhiên có ý thức cho đến hiện giờ. Chưa từng có ai xem y như bảo bối ôm trong vòng tay, nói khẽ bên tai hống y vui vẻ như thế. Loại cảm giác này thậm chí làm cho y cảm thấy muốn rơi lệ vì xúc động. Giống như toàn thân đều đắm chìm trong hồ nước ấm, đến ngay cả trái tim y cũng cảm nhận được sự ấm áp.
“Thiên Dương.” Y quay đầu lại, dán nửa mặt mình lên mặt Đàm Thiên Dương, “Anh trước kia có từng thích qua người nào không?” Y không phải muốn bới móc chuyện quá khứ của hắn. Chỉ là muốn biết đã từng có ai khác hưởng thụ qua sự ôn nhu của Đàm Thiên Dương hay không thôi. Nếu hắn nói có, y nhất định sẽ rất rất đố kỵ!
“Trước kia ah’…” Đàm Thiên Dương dựa lên đầu y, nghiêng mặt tự hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên lập tức cảm thấy trong lòng mình không còn tư vị gì. Thật sự là có sao? Có phải là rất nhiều rất nhiều người không ah’…
Đàm Thiên Dương nhìn bộ dạng nhíu mày đầy khó chịu của y. Nhịn không được cong khoé môi, quyết định không trêu chọc y nữa, thấp giọng ghé vào lỗ tai y nói: “Trước kia anh chưa từng thích người nào cả.”
Tịch Chiêu Nhiên lập tức cao hứng trở lại, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười. Y trước kia chưa từng trải qua tâm tình lúc cao lúc thấp như vậy, thật sự có chút kích thích.
Đàm Thiên Dương nhìn vẻ mặt tươi cười của Tịch Chiêu Nhiên, cũng cong khoé môi. Hắn hôn lên lỗ tai y một cái rồi hỏi: “Quốc khánh này em được nghĩ phải không?”
“Ah?” Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn, “Quốc khánh ah’, em nghĩ, sao vậy?” Y ở công ty cũng không quản nhiều việc lắm, khi nào muốn nghĩ đều có thể.
“Theo anh về thăm nhà đi.” Đàm Thiên Dương nói.
“Nhà.. nhà anh áh?” Tịch Chiêu Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, “Nhà ở quê anh ah’? Nơi đó còn người thân của anh sao?”
“Cũng không thân lắm.” Đàm Thiên Dương nhẹ lắc đầu.
“Vậy anh..”
“Chỉ là muốn mang em về thăm thôi, như thế nào?” Đàm Thiên Dương nghiêng đầu nhìn y, “Không muốn đi?”
“Không phải ah’.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười lắc đầu, “Em đi cùng với anh.”
“Ừ.” Đàm Thiên Dương cong khoé môi, tiến lại gần hôn Tịch Chiêu Nhiên. Ngay lúc Đàm Thiên Dương vẫn chưa kịp hôn lên môi y. Y liền nghiêng đầu, mặt đối mặt im lặng nhìn hắn. Trong con ngươi đen tuyền của cả hai ánh lên hình ảnh mỉm cười của đối phương. Hai người chậm rãi đến gần khẽ mở cánh môi, cho đến khi hai đôi môi dán chặt lấy nhau cùng giao hoà nhảy múa.
Trong bệnh viện hai người lẳng lặng hôn môi. Bên ngoài, từng làn gió thu rét lạnh khẽ thổi qua cánh cửa sổ trong suốt bằng thuỷ tinh. Nhưng cơn gió hiu quạnh cùng lạnh lẽo đó lại không cách nào tiến vào thế giới ấm áp hiện giờ của hai người. Đăng bởi: admin
Sáng hôm sau Đàm Thiên Dương dậy rất sớm. Bởi vì cả người Tịch Chiêu Nhiên nằm trong lòng hắn bắt đầu phát sốt, thân thể nóng như bếp lò.
Thật may mắn hai người lúc này lại ở trong bệnh viện, muốn tìm bác sĩ cũng nhanh chóng.
Khi hắn vừa đứng lên, Tịch Chiêu Nhiên cũng theo đó tỉnh dậy. Y chết sống cũng không đồng ý hắn đi tìm bác sĩ.
“Nếu như lát nữa bác sĩ hỏi em sao lại phát sốt, anh tính sẽ nói như thế nào ah’?” Hai gò má Tịch Chiêu Nhiên đỏ ửng, đôi mắt ướt át mông lung. Dường như bởi vì phát sốt, cả người y thoạt nhìn có chút mê mang. Tay trái cố nắm lấy Đàm Thiên Dương không cho hắn đi.
“Thì nói thẳng.” Đàm Thiên Dương cau mày. Hắn đêm qua thật sự quá lỗ mãng. Tịch Chiêu Nhiên vốn cả người đã bị thương. Lại bị hắn làm thành như vậy, khẳng định là vết thương càng trở nặng.
“Anh định nói là đêm qua lỡ “đè” em trong bệnh viện sao?” Tịch Chiêu Nhiên cười như không cười nhìn hắn.
“Vậy hiện giờ em muốn làm sao? Chuyển viện?” Nếu phải nói thật thì quả là khó mở lời. Dù sao bọn họ cũng ở một nơi công cộng như bệnh viện, lén lút làm loại chuyện đó còn chưa tính. Bây giờ lại nói thật cho người khác nghe, không biết bọn họ sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hai người ah’.
“Chuyển viện cũng không tồi.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, suy nghĩ một chút liền nói với Đàm Thiên Dương: “Anh đưa giúp em điện thoại di động, em gọi người đến đón chúng ta.”
Đàm Thiên Dương lấy di động từ trong túi đưa cho y rồi hỏi: “Em tìm ai?”
“A Nghĩa.” Tịch Chiêu Nhiên quay lại nói với hắn, một bên vừa bấm số điện thoại gọi cho A Nghĩa.
Sau khi A Nghĩa nhận được điện thoại của Tịch Chiêu Nhiên, rất nhanh đã tới đây. Tiện thể thay y làm thủ tục chuyển viện, hiệu suất làm việc của hắn vô cùng mau lẹ.
Tịch Chiêu Nhiên vốn muốn trực tiếp xuất viện về nhà. Thế nhưng khi A Nghĩa đang lo liệu giấy tờ chuyển viện thì Đàm Thiên Dương đi đến. Hắn nghe Tịch Chiêu Nhiên muốn trực tiếp về nhà, liền hung hăn trừng mắt liếc nhìn y một cái.
Cậu chủ nhà họ Tịch trong lòng trộm le lưỡi. Trước kia chỉ biết Đàm Thiên Dương là một người nghiêm túc. Không nghĩ đến hắn cũng có thể dùng ánh mắt để trừng người ta, thật hung dữ ah’.
Bệnh viện Tịch Chiêu Nhiên mới chuyển vào nhìn có phần sang trọng hơn bệnh viện trước đó. Chủ yếu là không ai biết lý do Tịch Chiêu Nhiên bị thương ở phía dưới là do bọn họ “đã làm” trong bệnh viện. Hơn nữa, bệnh viện này cũng coi như có quan hệ với tập đoàn Thắng Hùng. Cho nên thái độ của bác sĩ ở đây vô cùng ân cần với Tịch Chiêu Nhiên. Vì y là cậu chủ nhà họ Tịch, nên bọn họ tất nhiên sẽ không hỏi quá nhiều việc riêng tư.
Bởi vì phát sốt, Tịch Chiêu Nhiên mơ mơ màng màng nằm trên giường bệnh nửa buổi sáng. Đến giữa trưa y mới tỉnh lại, Đàm Thiên Dương thừa lúc y ngủ đã gọi điện thoại cho La Uyển Y. Báo cho cô biết bọn họ đã chuyển viện, nói cô mang cơm trưa qua bên này.
Vốn thức ăn ở bệnh viện này cũng không tệ, không cần La Uyển Y chạy tới đây. Nhưng Đàm Thiên Dương thật lo cho thân thể của Tịch Chiêu Nhiên. Muốn y ăn cơm ngon một chút, bổ dưỡng lại thân thể. Nhưng hiện tại Đàm Thiên Dương từng giây từng phút đều ở bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên. Nên hắn không có thời gian về nhà để làm cơm. Vì thế chỉ đành phải làm phiền La Uyển Y vất vã một chút.
La Uyển Y mang cơm trưa đến cho hai người. Bởi vì cánh tay phải của Tịch Chiêu Nhiên không thể động, y cũng không thể nào ngồi ăn cơm. Nên toàn bộ chuyện uy cơm uy nước đều do Đàm Thiên Dương hổ trợ. Đàm Thiên Dương cẩn thận đút cơm, uy canh, bưng trà rót nước vô cùng nghiêm túc. Tịch Chiêu Nhiên muốn cái gì, hắn chỉ cần nhìn ánh mắt của y là có thể đoán được. Cũng không đợi Tịch Chiêu Nhiên mở miệng, hắn liền đem thứ đó đưa đến tận tay cho y. Mỗi lần yêu cầu được thoả mãn, Tịch Chiêu Nhiên đều cười tủm tỉm nhìn hắn.
La Uyển Y đứng một bên nhìn Đàm Thiên Dương vẫn luôn vây quanh Tịch Chiêu Nhiên. Đến độ ngay cả việc ăn cơm cũng hận không thể nào thay y ăn. Trong lòng cô dâng lên nghi hoặc càng ngày càng lớn. Cô thừa lúc Đàm Thiên Dương tiễn mình rời khỏi bệnh viện liền gọi hắn lại.
“Thiên Dương.” Cô nghĩ đến nghi ngờ trong lòng mình, lông mày nhịn không được nhíu lại.
Đàm Thiên Dương khó hiểu xoay người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu cùng Tịch tiên sinh…” Vẻ mặt La Uyển Y không biết nên nói như thế nào. Lông mày gắt gao nhăn lại, Đàm Thiên Dương vẫn nhìn La Uyển Y, chờ cô nói tiếp tục.
“Hai người.. có phải đang yêu nhau không?” La Uyển Y vô cùng gian nan hỏi về vấn đề này, nói xong cô liền thở dài.
Đàm Thiên Dương nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng không do dự mà gật đầu, “Phải.”
La Uyển Y trong lúc đặt câu hỏi đã chuẩn bị tốt tâm lý. Nhưng khi nghe hắn trực tiếp thừa nhận cô vẫn rất khó tiếp thu. Biểu tình trên mặt cũng trở nên không tốt cho lắm.
“Thật xin lỗi.” Đàm Thiên Dương nhìn cô nói.
“Ah…” La Uyển Y miễn cưỡng cười, nhẹ lắc đầu nói, “Cậu nói xin lỗi chị làm gì?”
Đàm Thiên Dương trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Tôi muốn nói đến chuyện của Tống Bân.” Sau khi Tống Bân qua đời, đây là lần đầu tiên bọn họ nhắc đến hắn. Cái tên này trước kia vẫn luôn là một sự cấm kỵ tồn tại giữ bọn họ. Từ trước đến giờ hai người đều ăn ý lựa chọn tránh đi chủ đề liên quan đến Tống Bân.
Sắc mặt La Uyển Y quả nhiên đổi, cho dù chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy. Nhưng mỗi khi cô nhớ đến chuyện của Tống Bân, trong lòng đau đớn giống như bị người ta cầm dao đâm vào.
“Chị… không sao chứ?” Đàm Thiên Dương kỳ thật có ý muốn nhắc đến Tống Bân. Bởi vì hắn không muốn người đàn ông này tiếp tục giam câm cuộc sống của La Uyển Y. Cô là một người phụ nữ rất tốt, lại còn trẻ tuổi như vậy. Vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt đang đợi cô.
Nhưng dĩ nhiên hắn không muốn cô vì chuyện này mà lại bị tổn thương thêm lần nữa.
La Uyển Y dịu dàng mỉm cười, nhưng ánh mắt của cô lại nổi lên một tầng hơi nước. Thế nhưng cô vẫn rất kiên cường nuốt lại giọt nước mắt của mình. Miễn cưỡng cười nói: “Kỳ thật chuyện của anh ấy… chị đã sớm biết..” Cô nhẹ hấp hấp cái mũi rồi nói tiếp, “Lúc đầu chị cho rằng chị có thể… chính là sau đó mới biết mình đã sai rồi. Mười phần sai.. nhưng tiểu Hàng không thể nào không có ba ba. Vì thế chị mới kiên cường không cùng anh ấy nói rõ ràng. Không nghĩ tới cuối cùng lại hại anh ấy mất đi tính mạng…”
“Không, cái chết của anh ấy không có liên quan gì tới chị.” Đàm Thiên Dương nhíu mày lắc đầu, “Anh ấy là một người đàn ông, hai người đều là trách nhiệm của anh ấy.”
La Uyển Y cười khổ, lắc đầu nói: “Thật ra chuyện này chị đã nghĩ thông suốt rồi. Bằng không chị sẽ không mang tiểu Hàng rời quê hương mà đến nơi này làm ăn. Chính vì sợ người khác đàm tiếu sẽ ảnh hướng đến tiểu Hàng.”
Đàm Thiên Dương mím môi không nói chuyện. Cũng không biết mình có thể nói gì. Hắn đã từng nghĩ đến chuyện chăm sóc cho hai mẹ con nhà họ Tống cả đời. Không tìm người kết hôn cũng không sao. Dù gì cũng không còn ai trong nhà thay hắn lo lắng chuyện này. Nhưng hiện tại lại khác biệt, hắn đã có Tịch Chiêu Nhiên. Cho nên hắn phải suy nghĩ đến cảm nhận của y nếu hắn tiếp tục ở cùng với hai mẹ con nhà họ Tống. Hắn không muốn bởi vì điều này khiến cho y đau lòng không vui.
“Quên đi, không nói nữa.” La Uyển Y quay đầu, lén lau sạch nước mắt. Một lần nữa lộ ra nụ cười thường có, nhưng hốc mắt có chút đỏ. Cô mỉm cười nói với Đàm Thiên Dương: “Chị cũng không phải là loại người cứng nhắc không hiểu biết. Chỉ là nhất thời khó tiếp nhận được chuyện này… qua một thời gian ngắn chị sẽ nghĩ thông. Hai người đừng bận tâm đến chị, hơn nữa… Tịch tiên sinh rất đẹp, cũng rất tốt, Thiên Dương, cậu đúng là có mắt nhìn người.”
Tịch Chiêu Nhiên đương nhiên là một người rất tốt. Đàm Thiên Dương vô cùng tán thành những lời này của cô. Hắn vốn rất thích y, hai người lại triền miên trải qua đêm đó. Phần thích kia cũng theo đó trở nên sâu đậm. Mỗi lần Đàm Thiên Dương nhớ đến quý công tử tuấn mỹ kia, trong lòng liền trở nên mềm mại. Chỉ muốn đối tốt với Tịch Chiêu Nhiên, yêu thương y.
Có điều, cảm giác đó hắn chỉ muốn để ở trong lòng mà thôi. Không cần phải nói ra cho người khác biết.
Nhìn La Uyển Y hiện giờ đã nghĩ thông một chút, trong lòng hắn cũng theo đó yên tâm. Nhịn không được khuyên cô một câu, “Chị vẫn còn rất trẻ, đừng quá khắt khe với bản thân mình. Nếu gặp người thích hợp thì nên cho mình một cơ hội.”
“Ha hả…” La Uyển Y cười, không trả lời trực tiếp câu nói của hắn nhưng cũng không từ chối. Cô chỉ nói: “Chị đi về trước, trong tiệm không thể không có người, buổi tối chị sẽ mang cơm đến.”
Đàm Thiên Dương gật đầu, nhìn cô lái xe rời khỏi bệnh viện rồi mới xoay người đi vào trong.
Tịch Chiêu Nhiên bởi vì bị thương nặng ở chỗ kia. Cho nên lúc này y ngồi cũng không được mà nằm cũng không xong. Hơn nữa Đàm Thiên Dương đi tiễn La Uyển Y lâu như vậy vẫn chưa trở lại. Nói y không lo lắng trong lòng là giả. Mặc dù biết Đàm Thiên Dương không phải là loại người lạm tình. Nhưng ai dám đảm bảo La Uyển Y không có ý tứ đó với hắn? Hơn nữa, hai người bọn họ mới vừa xác nhận tình cảm. Hiện giờ chính là thời kì tình yêu cuồng nhiệt trong truyền thuyết. Tách rời khỏi Đàm Thiên Dương một giây y cũng không nguyện ý. Bây giờ đã lâu như vậy mà hắn vẫn chưa trở lại, bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì chứ?! Tịch Chiêu Nhiên trong lòng có chút phát cáu, ở trên giường lật tới lật lui, cả người không thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đừng lộn xộn.” Đàm Thiên Dương vừa trở về liền nhìn thấy bộ dạng tao nhã thường ngày của quý công tử, đang không không chút hình tượng lăn qua lăn lại trên giường. Hắn có chút nhìn không vừa mắt, “Cẩn thật coi chừng động đến phía sau.”
“Thiên Dương, em khó chịu.” Tịch Chiêu Nhiên nằm ở trên giường, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.
Bộ dạng yếu sức chọc người ta thương yêu này khiến cho Đàm Thiên Dương không chịu được. Hắn đưa tay ra đằng sau đóng cửa lại. Rồi đi đến ngồi bên gường, đem Tịch Chiêu Nhiên ôm vào lòng giúp y đổi tư thế. Đem toàn bộ sức nặng cơ thể của Tịch Chiêu Nhiên dựa lên người mình. Hắn lúc này mới nghiêng đầu, ghé vào lỗ tai y thấp giọng hỏi: “Nơi đó còn rất đau sao?”
“Ân.” Tịch Chiêu Nhiên đáng thương, quay đầu về phía hắn gật đầu, “Như thiêu như đốt ah’, em cảm thấy như có cái gì đó keo căn chỗ kia ra.” Tịch công tử nói những lời như thế tuyệt đối không có chút ngượng ngùng. Không những vậy, y còn cảm thấy mình cùng Đàm Thiên Dương nói loại chuyện riêng tư này sẽ biểu hiện sự thân mật giữ hai người.
“Kiên nhẫn một chút.” Đàm Thiên Dương nhìn cái lỗ tai xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mắt hắn. Nhịn không được tiến đến gần hôn một cái. Hai cánh tay ôm chặt lấy y, làm cho tấm lưng mềm dẻo của Tịch Chiêu Nhiên gắt gao dán chặt trong lòng ngực mình. Hắn thấp giọng, ghé vào lỗ tai y dỗ dành: “Đến tối sẽ tốt thôi ah’.”
Từ lúc Tịch Chiêu Nhiên có ý thức cho đến hiện giờ. Chưa từng có ai xem y như bảo bối ôm trong vòng tay, nói khẽ bên tai hống y vui vẻ như thế. Loại cảm giác này thậm chí làm cho y cảm thấy muốn rơi lệ vì xúc động. Giống như toàn thân đều đắm chìm trong hồ nước ấm, đến ngay cả trái tim y cũng cảm nhận được sự ấm áp.
“Thiên Dương.” Y quay đầu lại, dán nửa mặt mình lên mặt Đàm Thiên Dương, “Anh trước kia có từng thích qua người nào không?” Y không phải muốn bới móc chuyện quá khứ của hắn. Chỉ là muốn biết đã từng có ai khác hưởng thụ qua sự ôn nhu của Đàm Thiên Dương hay không thôi. Nếu hắn nói có, y nhất định sẽ rất rất đố kỵ!
“Trước kia ah’…” Đàm Thiên Dương dựa lên đầu y, nghiêng mặt tự hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên lập tức cảm thấy trong lòng mình không còn tư vị gì. Thật sự là có sao? Có phải là rất nhiều rất nhiều người không ah’…
Đàm Thiên Dương nhìn bộ dạng nhíu mày đầy khó chịu của y. Nhịn không được cong khoé môi, quyết định không trêu chọc y nữa, thấp giọng ghé vào lỗ tai y nói: “Trước kia anh chưa từng thích người nào cả.”
Tịch Chiêu Nhiên lập tức cao hứng trở lại, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười. Y trước kia chưa từng trải qua tâm tình lúc cao lúc thấp như vậy, thật sự có chút kích thích.
Đàm Thiên Dương nhìn vẻ mặt tươi cười của Tịch Chiêu Nhiên, cũng cong khoé môi. Hắn hôn lên lỗ tai y một cái rồi hỏi: “Quốc khánh này em được nghĩ phải không?”
“Ah?” Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn, “Quốc khánh ah’, em nghĩ, sao vậy?” Y ở công ty cũng không quản nhiều việc lắm, khi nào muốn nghĩ đều có thể.
“Theo anh về thăm nhà đi.” Đàm Thiên Dương nói.
“Nhà.. nhà anh áh?” Tịch Chiêu Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, “Nhà ở quê anh ah’? Nơi đó còn người thân của anh sao?”
“Cũng không thân lắm.” Đàm Thiên Dương nhẹ lắc đầu.
“Vậy anh..”
“Chỉ là muốn mang em về thăm thôi, như thế nào?” Đàm Thiên Dương nghiêng đầu nhìn y, “Không muốn đi?”
“Không phải ah’.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười lắc đầu, “Em đi cùng với anh.”
“Ừ.” Đàm Thiên Dương cong khoé môi, tiến lại gần hôn Tịch Chiêu Nhiên. Ngay lúc Đàm Thiên Dương vẫn chưa kịp hôn lên môi y. Y liền nghiêng đầu, mặt đối mặt im lặng nhìn hắn. Trong con ngươi đen tuyền của cả hai ánh lên hình ảnh mỉm cười của đối phương. Hai người chậm rãi đến gần khẽ mở cánh môi, cho đến khi hai đôi môi dán chặt lấy nhau cùng giao hoà nhảy múa.
Trong bệnh viện hai người lẳng lặng hôn môi. Bên ngoài, từng làn gió thu rét lạnh khẽ thổi qua cánh cửa sổ trong suốt bằng thuỷ tinh. Nhưng cơn gió hiu quạnh cùng lạnh lẽo đó lại không cách nào tiến vào thế giới ấm áp hiện giờ của hai người. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro