Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chuyện Gì Có Th...
Cửu Tiêu Vân
2024-11-23 16:04:05
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Đôi mắt tam giác của Trần Nghiệp làm càn đánh giá trên dưới Trịnh Nhã Lam một lượt. Ả đàn bà này tuy có hơi lớn tuổi nhưng lại mang một cảm giác rất khác, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên mập cũng chẳng hề nhỏ, chỉ nhìn thôi cũng khiến trái tim nổi lửa.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Nghiệp hướng về phía mình, Trịnh Nhã Lam thấy trong lòng ghê tởm không chịu nổi, lại không dám đắc tội với gã nên chỉ yên lặng ghi nhớ chuyện này, cứ coi như bị chó cắn một cái, chờ đến khi tới căn cứ La Thành, ả ta sẽ cho gã đẹp mặt.
Cố gắng chịu đựng sự ghê tởm, Trịnh Nhã Lam mỉm cười đầy ngượng ngùng với Trần Nghiệp một cái.
Trần Nghiệp vô cùng hưởng thụ ánh mắt quyến rũ của ả đàn bà trước mặt, đồng thời dặn dò cả ba người: “Trời sắp tối rồi, chia nhau ra tìm vật tư đi, nhớ chú ý xem xung quanh có chỗ nào tốt thích hợp để qua đêm không, nên chọn chỗ cao một chút, nơi tang thi không thể đến được ấy.”
Cả đám mang theo ý xấu nên tốc độ lục lọi cũng chẳng hề nhanh, mãi đến khi sắc trời tối đen mới tìm được một chỗ trong khu dân cư thích hợp ở qua đêm.
“Nhanh lên, buổi tối thính giác của tang thi sẽ vô cùng nhanh nhạy.” Trần Nghiệp không ngừng thấp giọng thúc giục cả đám, bước chân nhanh chóng chạy về phía bóng đêm xa xa, căn bản không hề để ý đến ba người phía sau.
Ba người cũng vội vàng đuổi kịp.
Trời tối đen như vậy, ai biết lúc nào sẽ có một con tang thi chạy vụt ra, đi một mình thật sự quá nguy hiểm.
Ba người Chu Quý chạy chậm đến khu dân cư trước, phát hiện Trần Nghiệp ngừng ở cửa không đi vào, Trịnh Nhã Lam hỏi: “Sao lại không đi vào?”
“Trong phòng có người.” Trần Nghiệp chỉ chỉ cửa xích sắt bên ngoài, trên đó còn treo một chiếc khóa đồng màu vàng.
Gã thử đẩy đẩy cửa, lại không đẩy ra được.
Ba người Chu Quý đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn vào trong phòng, bên trong tối om, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trang Điển lấy đèn pin từ ba lô ra, mở rồi chiếu vào phòng, bên trong xác thật có dấu chân rõ ràng.
“Chúng ta đi vào sao?” Trịnh Nhã Lam nhỏ giọng hỏi.
Ba người đều nhìn về phía Trần Nghiệp.
Trong phòng có dấu chân, cửa còn bị khóa lại, bên trong khẳng định có người. Giờ bọn ả đi vào, hai bên rất có khả năng sẽ tranh chấp. Thế nhưng ba người bọn ả đều không đánh nhau được, trong lòng có chút chột dạ, chỉ có thể dựa vào Trần Nghiệp.
“Trời đã tối rồi, chung quanh lại không có căn nhà nào khác, chọn chỗ này đi!” Trần Nghiệp ý bảo Chu Quý và Trang Điển phá mở cửa chính ra.
Trong lòng hai người đều có chút khó chịu nhưng vẫn lui về sau hai bước chuẩn bị tông cửa.
Lúc này có tiếng động truyền đến từ trong phòng. Một bóng người đến gần, ngay sau đó trong phòng vang lên tiếng va chạm của gỗ.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra.
Trong phòng là một người đàn ông có gương mặt chữ điền, để đầu đinh. Điều khiến mấy người vừa kinh ngạc vừa vui mừng nằm ở bộ đồ màu xanh lục trên thân người kia.
Cả đám kinh ngạc, vui sướng không thôi.
Người kích động nhất dĩ nhiên chính là Trịnh Nhã Lam, ả ta dồn dập hỏi người đàn ông trong phòng: “Mọi người là đội cứu viện của chính phủ à? Có phải tới cứu bọn tôi không?”
“Không phải, bọn tôi tới chấp hành nhiệm vụ khác.” Giọng nói bình tĩnh của Bàng Hưng đánh tan niềm kinh ngạc kèm theo vui mừng của mấy kẻ nọ.
Trang Điển lập tức bất mãn, không vui truy hỏi: “Nhiệm vụ bây giờ của mấy người hẳn là cứu vớt người sống sót, có chuyện gì có thể quan trọng hơn so với mạng người?”
“Chính thế!” Trịnh Nhã Lam cũng vô cùng bực bội: “Bọn tôi muốn sống sót không dễ dàng biết bao nhiêu, các người nên ưu tiên cứu bọn tôi trước.”
“Trước hết cứ vào đi đã!” Bàng Hưng lui về phía sau vài bước, nhường vị trí cửa chính cho bốn người Trịnh Nhã Lam phía sau vào.
Cánh cửa cổng lại một lần nữa được khóa kỹ.
Bàng Hưng xoay người đi vào trong nhà, đầu lông mày nhíu chặt lại. Nhiệm vụ của bọn anh vô cùng nguy hiểm, nếu mang theo mấy người này thì căn bản không có cách nào hoàn thành.
Thấy Bàng Hưng đi vào trong phòng, cả bốn vội vàng đuổi theo.
Khi thấy trong phòng còn có ba người mặc quần áo màu xanh lục nữa, trên mặt bọn chúng mang niềm vui sướng mãnh liệt hơn.
“Bọn anh có tổng cộng bốn người, bớt ra hai người đưa chúng tôi tới Căn cứ La Thành, còn lại hai người hoàn thành nhiệm vụ, như thế chẳng phải được rồi sao.” Trịnh Nhã Lam phấn khởi vô cùng, có quân nhân bảo vệ, ả ta không cần phải dựa vào đồ ghê tởm xấu xí Trần Nghiệp này nữa.
Bởi em trai cũng là quân nhân nên ả ta nhận ra trang bị trên thân bốn người Thương Mặc, mấy người này chính là bộ đội đặc chủng lợi hại nhất đấy.
Nếu có thể được họ bảo vệ, an toàn tới Căn cứ La Thành là điều hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Đúng vậy, nhiệm vụ lúc nào cũng có thể làm, trước đưa bọn tôi an toàn tới Căn cứ La Thành đi!” Trang Điển phụ họa.
Đôi mắt tam giác của Trần Nghiệp làm càn đánh giá trên dưới Trịnh Nhã Lam một lượt. Ả đàn bà này tuy có hơi lớn tuổi nhưng lại mang một cảm giác rất khác, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên mập cũng chẳng hề nhỏ, chỉ nhìn thôi cũng khiến trái tim nổi lửa.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Nghiệp hướng về phía mình, Trịnh Nhã Lam thấy trong lòng ghê tởm không chịu nổi, lại không dám đắc tội với gã nên chỉ yên lặng ghi nhớ chuyện này, cứ coi như bị chó cắn một cái, chờ đến khi tới căn cứ La Thành, ả ta sẽ cho gã đẹp mặt.
Cố gắng chịu đựng sự ghê tởm, Trịnh Nhã Lam mỉm cười đầy ngượng ngùng với Trần Nghiệp một cái.
Trần Nghiệp vô cùng hưởng thụ ánh mắt quyến rũ của ả đàn bà trước mặt, đồng thời dặn dò cả ba người: “Trời sắp tối rồi, chia nhau ra tìm vật tư đi, nhớ chú ý xem xung quanh có chỗ nào tốt thích hợp để qua đêm không, nên chọn chỗ cao một chút, nơi tang thi không thể đến được ấy.”
Cả đám mang theo ý xấu nên tốc độ lục lọi cũng chẳng hề nhanh, mãi đến khi sắc trời tối đen mới tìm được một chỗ trong khu dân cư thích hợp ở qua đêm.
“Nhanh lên, buổi tối thính giác của tang thi sẽ vô cùng nhanh nhạy.” Trần Nghiệp không ngừng thấp giọng thúc giục cả đám, bước chân nhanh chóng chạy về phía bóng đêm xa xa, căn bản không hề để ý đến ba người phía sau.
Ba người cũng vội vàng đuổi kịp.
Trời tối đen như vậy, ai biết lúc nào sẽ có một con tang thi chạy vụt ra, đi một mình thật sự quá nguy hiểm.
Ba người Chu Quý chạy chậm đến khu dân cư trước, phát hiện Trần Nghiệp ngừng ở cửa không đi vào, Trịnh Nhã Lam hỏi: “Sao lại không đi vào?”
“Trong phòng có người.” Trần Nghiệp chỉ chỉ cửa xích sắt bên ngoài, trên đó còn treo một chiếc khóa đồng màu vàng.
Gã thử đẩy đẩy cửa, lại không đẩy ra được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người Chu Quý đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn vào trong phòng, bên trong tối om, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trang Điển lấy đèn pin từ ba lô ra, mở rồi chiếu vào phòng, bên trong xác thật có dấu chân rõ ràng.
“Chúng ta đi vào sao?” Trịnh Nhã Lam nhỏ giọng hỏi.
Ba người đều nhìn về phía Trần Nghiệp.
Trong phòng có dấu chân, cửa còn bị khóa lại, bên trong khẳng định có người. Giờ bọn ả đi vào, hai bên rất có khả năng sẽ tranh chấp. Thế nhưng ba người bọn ả đều không đánh nhau được, trong lòng có chút chột dạ, chỉ có thể dựa vào Trần Nghiệp.
“Trời đã tối rồi, chung quanh lại không có căn nhà nào khác, chọn chỗ này đi!” Trần Nghiệp ý bảo Chu Quý và Trang Điển phá mở cửa chính ra.
Trong lòng hai người đều có chút khó chịu nhưng vẫn lui về sau hai bước chuẩn bị tông cửa.
Lúc này có tiếng động truyền đến từ trong phòng. Một bóng người đến gần, ngay sau đó trong phòng vang lên tiếng va chạm của gỗ.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra.
Trong phòng là một người đàn ông có gương mặt chữ điền, để đầu đinh. Điều khiến mấy người vừa kinh ngạc vừa vui mừng nằm ở bộ đồ màu xanh lục trên thân người kia.
Cả đám kinh ngạc, vui sướng không thôi.
Người kích động nhất dĩ nhiên chính là Trịnh Nhã Lam, ả ta dồn dập hỏi người đàn ông trong phòng: “Mọi người là đội cứu viện của chính phủ à? Có phải tới cứu bọn tôi không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải, bọn tôi tới chấp hành nhiệm vụ khác.” Giọng nói bình tĩnh của Bàng Hưng đánh tan niềm kinh ngạc kèm theo vui mừng của mấy kẻ nọ.
Trang Điển lập tức bất mãn, không vui truy hỏi: “Nhiệm vụ bây giờ của mấy người hẳn là cứu vớt người sống sót, có chuyện gì có thể quan trọng hơn so với mạng người?”
“Chính thế!” Trịnh Nhã Lam cũng vô cùng bực bội: “Bọn tôi muốn sống sót không dễ dàng biết bao nhiêu, các người nên ưu tiên cứu bọn tôi trước.”
“Trước hết cứ vào đi đã!” Bàng Hưng lui về phía sau vài bước, nhường vị trí cửa chính cho bốn người Trịnh Nhã Lam phía sau vào.
Cánh cửa cổng lại một lần nữa được khóa kỹ.
Bàng Hưng xoay người đi vào trong nhà, đầu lông mày nhíu chặt lại. Nhiệm vụ của bọn anh vô cùng nguy hiểm, nếu mang theo mấy người này thì căn bản không có cách nào hoàn thành.
Thấy Bàng Hưng đi vào trong phòng, cả bốn vội vàng đuổi theo.
Khi thấy trong phòng còn có ba người mặc quần áo màu xanh lục nữa, trên mặt bọn chúng mang niềm vui sướng mãnh liệt hơn.
“Bọn anh có tổng cộng bốn người, bớt ra hai người đưa chúng tôi tới Căn cứ La Thành, còn lại hai người hoàn thành nhiệm vụ, như thế chẳng phải được rồi sao.” Trịnh Nhã Lam phấn khởi vô cùng, có quân nhân bảo vệ, ả ta không cần phải dựa vào đồ ghê tởm xấu xí Trần Nghiệp này nữa.
Bởi em trai cũng là quân nhân nên ả ta nhận ra trang bị trên thân bốn người Thương Mặc, mấy người này chính là bộ đội đặc chủng lợi hại nhất đấy.
Nếu có thể được họ bảo vệ, an toàn tới Căn cứ La Thành là điều hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Đúng vậy, nhiệm vụ lúc nào cũng có thể làm, trước đưa bọn tôi an toàn tới Căn cứ La Thành đi!” Trang Điển phụ họa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro